Ngược em, yêu em

Chương 2 : Đám cưới thế kỷ

Dương Thiên cười mãn nguyện khoát tay Dương Hy đi về phía lễ đường. Dương Hy ánh mắt tròn xoe trong trẻo, gương mặt tinh tế, ngũ quan tinh xảo đang cười thật tươi. Cô mặc một chiếc áo cưới dài tới gối được may thủ công, từng đường kim mũi chỉ rất tỉ mỉ. Những viên đá đính trên áo đều là những viên hồng ngọc đắt tiền. Xung quanh được trang trí bằng hoa hồng thật. Loại hồng này cũng là nhập khẩu từ nước ngoài về. Một đám cưới mơ ước của nhiều người, tại đây, chỉ dành cho Dương Hy. Trước mặt cô là một Trịnh Minh Minh, người bạn thanh mai trúc mã của cô. Dáng người cao, gương mặt trông thật phúc hậu. Nụ cười tỏa sáng của anh cô đã quen nhìn suốt 18 năm nay. Hôm nay, cô đường đường chính chính được gã vào nhà họ Trịnh. Dương Thiên trịnh trọng trao tay con gái yêu quý của mình cho Trịnh Minh Minh. “ Con phải chăm sóc tốt cho Dương Hy!”  Minh Minh gật đầu: “ Con sẽ chăm sóc tốt cho em ấy !” Dương Hy tiến lại gần Minh Minh, mặt đối mặt. Cô cười thật tươi. Sau hôn lễ này, cô đã được về chung nhà với Trịnh Minh Minh. Mục sư hỏi Minh Minh: “ Con có đồng ý lấy Dương Hy làm vợ của con suốt đời? Dù ốm đau bệnh tật, dù nghèo khổ, khốn khó hay không?” Trịnh Minh Minh gật đầu: “ Con đồng ý!” Mục sư chưa kịp hỏi thì Dương Hy đã nhanh chóng trả lời: “ Con đồng ý !” Nói xong rồi Trịnh Minh Minh trao nhẫn cho Dương Hy. Cô quay sang nhìn rồi tiến lại gần ôm anh.  Quan khách vỗ tay chúc mừng. Dương Thiên nước mắt lăn dài trên đôi gò má nhăn nheo: \- Quỳnh nhi cuối cùng con của chúng ta đã được hạnh phúc rồi! Nhưng trớ trêu thay, thư ký Hàn của ông chạy lại báo cho ông một tin tức động trời: “ Thưa Dương tổng, công ty xảy ra chuyện rồi. Tất cả lô hàng của chúng ta đều đã bị tiêu hủy. Nhà đầu tư đang trực tiếp đòi rút vốn, công nhân họ cũng đình công rồi!” Dương Thiên nghe tin mặt tái mét: “ Tại sao có chuyện này xảy ra? Tại sao vào đúng ngày hôm nay?”  Ông ôm trái tim đang đau nhói của mình, nghẹn lại. Ngã xuống bất tỉnh! Dương Hy thấy cha như vậy quăng cả bó hoa cưới ở trên tay chạy lại ôm ông mà khóc: “ Cha …tỉnh lại đi cha…cha”  Ông không nghe cô nói nữa, hai mắt nhắm nghiền, người không động.  Trịnh Thanh mặt có chút giận dữ : ‘ Hôn lễ này cứ coi như là xong rồi đi !’ Cả nhà họ Trịnh bỏ mặc Dương Hy và Dương Thiên ở đó.  Trịnh Minh Minh nhìn cô có chút áy náy : ‘ Anh cũng không giúp được gì nên anh về trước. Em tự lo rồi về sau !’, nói rồi anh quay lưng đi mất hút. Cô cũng không nghĩ gì thêm, đưa cha mình vào bệnh viện.  Ngồi mấy tiếng đồng hồ ngoài phòng cấp cứu. Dương Hy đồ cũng chưa kịp thay. Lúc này, bụng cô trống rỗng, người nhà họ Trịnh cũng chẳng thấy đâu. Cô nghĩ thầm chắc mọi người đang thu dọn và sắp xếp. Mùi thuốc khử trùng nồng nặc. Bệnh viện thật là nơi lạnh lẽo và đáng sợ ! Cuối cùng đèn phòng cấp cứu cũng đã tắt. Bác sĩ bước ra, vẻ mặt đâm chiêu : \- Cha cô tạm thời qua cơn nguy kịch. Tiếp theo còn phải theo dõi, còn việc tỉnh lại hay không thì cũng phải xem ông ấy !  Cha của cô, người cha mà cô yêu thương nhất và cũng là người thân duy nhất. Tạm thời không sao cô cũng phần nào yên tâm. Dương Thiên được đưa về phòng chăm sóc đặc biệt. Cô chỉ được phép nhìn ông qua tấm kính này.  \- "Mong cha của con mau tỉnh lại. Mẹ Quỳnh linh thiên phù hộ cho cha qua khỏi kiếp nạn này." Trên gương mặt cô, lớp trang điểm tinh tế cũng bị nước mắt làm trôi đi. Gương mặt trở nên hốc hác, môi cô khô nứt nẻ. Dương Hy sinh đẹp ngày nào lại thành ra như vậy. Thật tội nghiệp !