Tôn thần y xấu hổ khụ hai tiếng, vốn định khoe khoang chút, ai ngờ nhanh như vậy đã bị người khác nhận ra. Sau khi điều chỉnh lại giọng nói, rốt cuộc cũng nghiêm túc lại, hỏi: "Ngươi nhận ra ta?" Cố Hoài Du lắc lắc đầu, vẫn cười khanh khách như cũ nhìn Tôn thần y, trong mắt có chứa vài tia giảo hoạt: "Nếu mới vừa rồi chỉ là suy đoán, thì hiện tại ta đã có thể khẳng định." Tôn thần y nghẹn một chút, phục lại tư thế chậm rãi bước đến bên giường, cầm chung trà ở trong tay, đánh giá Cố Hoài Du: "Nói nói chút, ngươi như thế nào nhận ra ta?" Cố Hoài Du cũng ngồi xuống một bên, nghiêng đầu nhìn Tôn thần y, chậm rãi nói: "Kỳ thật rất đơn giản, Tôn Minh Đức là ngươi ta bắt được, hiện tại chắc hẳn hắn vẫn còn ở Thương Châu, mặc dù trên đường hắn đã trốn thoát, nhưng vương phủ chắc chắn không phải địa phương hắn sẽ đến, càng không bao giờ cười với ta kỳ quái như thế. Còn nữa, trong thiên hạ, thuật dịch dung nếu không thiếu cái này thì cũng hỏng cái kia, hơn nữa thuật dịch hình hoán cốt, nghĩ đến cũng chỉ có người có khuôn mặt không ai biết đến - Tôn thần y mới có thể thần thông như vậy." Cái gọi là dịch hình hoán cốt, là một loại công pháp đặc thù, có thể điều động nội lực để tạo ảnh hưởng ra bên ngoài, thông qua ngoài lực đè ép nhau, co rút lại xương cốt, thay đổi thân hình cùng chiều cao của bản thân. Lâm Tu Ngôn đã từng nói qua với nàng, trên giang hồ người có công phu này không nhiều lắm, Tôn thần y chắc chắn là nhân tài kiệt xuất trong số đó. Mới vừa rồi Cố Hoài Du tinh tế đánh giá qua, thoạt nhìn Tôn thần y cùng Tôn Minh Đức giống hệt nhau, nhưng cổ lại không dày bằng Tôn Minh Đức, sau đó khoảng cách khớp xương so với người thường cũng ngắn hơn chút. Tôn thần y ám đạo thất sách, sớm biết rằng không nên cười với nàng như vậy, lại hỏi: "Còn có gì?" Cố Hoài Du giơ tay chỉ chỉ hai mắt của mình, cười nói: "Mặt nạ tuy mỏng như cánh ve, so với lớp da trên mặt của ngươi gần như không khác biệt, nhưng ngũ quan của một người, như làn da xung quanh đôi mắt là mỏng nhất, cũng là nơi dễ dàng tác động nhất, giận cười, nháy mắt, đều sẽ theo đó mà biến hóa, nếu phủ đồ vật lên, mặc cho tài tình đến đâu, biểu tình cũng sẽ theo đó mà cứng đờ chậm chạp, mất đi tia linh động." Tôn thần y tán thưởng gật gật đầu, Cố Hoài Du nói không sai, vấn đề này cũng là vấn đề hắn vẫn luôn nghiên cứu, chỗ hốc mắt không được dán sát, trước sau vẫn là tì vết lớn nhất của thuật dịch dung này. Chỉ là ngày thường sẽ không ai nhìn chằm chằm không chớp mắt đánh giá mặt đối phương cả, cho nên từ trước tới nay, nếu không cố tình nhìn, thì thuật dịch dung vẫn không bị người khác phát hiện. "Còn gì nữa?" Tôn thần y lại hỏi. Cố Hoài Du lắc lắc đầu, dứt khoát đáp: "Không có." Nàng mới không nói đâu, kỳ thật vừa rồi nàng hô danh Tôn thần y lên, cũng là làm theo trực giác, muốn lừa hắn một vố, không ngờ hiệu quả lại khá tốt. Thuật dịch dung nhiều người làm hay không nàng không biết, chỉ nghe nói qua Tôn thần y cũng làm thế, hắn lại có quan hệ thầy trò với Trần Uyên, thời điểm tới đây lại trùng hợp như vậy, lại cùng một họ với Tôn Minh Đức, kể cả khi gọi sai cũng có thể bỏ qua được. Có điều, hiện tại thật ra không cần vòng vo nữa. "Vậy ngươi biết ta vì sao đến đây không?" Tôn thần y bị lừa như vậy nhưng vẫn cười nói. Cố Hoài Du nghĩ nghĩ, thử nói: "Tống đại nhân bảo ngươi tới?" "Ngươi tiểu nữ oa này, rất thông minh." Tôn thần y nhướng mày, thần sắc nháy mắt trở nên ai oán, liên thanh nói: "Đồ nhi kia của ta từ hôm qua đến này, người như mất hồn mất vía, ảm đạm sầu thương, sau khi hồi phủ còn thương thương tâm tâm khóc lóc một hồi...... Ai, cũng không biết là luyện cái công pháp gì khiến tẩu hỏa nhập ma." Cố Hoài Du cả người cứng đờ, không thể tin được nhìn Tôn thần y. Nguyên nhân có hai. Thứ nhất, Tôn thần y thế nhưng lại là sư phó của Tống Thời Cẩn. Thứ hai, nhìn bộ dáng đạo cốt tiên phong của hắn, thanh âm ổn trọng mang theo lạnh lẽo, không ngờ, lại bị nói dối thành ra bộ dạng như vậy. Tống Thời Cẩn sẽ khóc, dù như thế nào đi chăng nữa nàng cũng không tin! Còn khóc lóc thương thương tâm tâm, càng không thể tin! "Ngài là sư phó của hắn?" Tôn thần y liếc mắt nhìn nàng một cái, khóe miệng kéo kéo xuống dưới: "Nhìn lão phu như vậy làm chi, đang hoài nghi ta lừa ngươi sao? Lão phu cũng không dám tin, hắn được lão phu nhặt từ bãi tha ma về, làm bạn mười năm có lẻ, ta chưa bao giờ gặp qua bộ dạng thương tình như thế của hắn, mặc dù là lúc luyện võ, tay chân đứt từng khúc, cả người máu tươi chảy thành sống, cũng chưa từng thấy hắn chảy qua một giọt nước mắt, ai......" Thở dài một tiếng, mang theo bi ai vô tận. Lời nói nửa thật nửa giả, nếu được phát ra từ miệng hắn sẽ trở thành mười phần sự thật. Cảm xúc trong mắt hắn không giống làm bộ, Cố Hoài Du mạc danh có chút chột dạ, hỏi: "Thật vậy chăng?" Tôn thần y gật đầu, không chột dạ chút nào: "Thật sự, từ năm tuổi đến bây giờ, đâu là lần thứ hai ta nhìn thấy hắn khóc." Cố Hoài Du trong lòng cả kinh, không biết nghĩ đến cái gì, cổ họng có chút khô khốc, vội bưng chung trà lên nhấp cho đỡ khát, mới hỏi tiếp: "Mấy năm nay ngài vẫn luôn bồi hắn?" Ánh mắt tang thương của Tôn thần y rơi xuống trên mặt nàng, gật đầu: "Sau khi lão phu nhặt hắn về, cảm thấy căn cốt hắn thật tốt, là người có thừa bản lĩnh để có thể kế thừa y thuật của ta, lập tức, ta đem sở học suốt đời của mình truyền hết cho hắn. Năng lực của hắn thật tốt, từ năm tuổi đến mười tuổi, 5 năm ngắn ngủn, đã học hết kiến thức từ lão già không sai biệt lắm, đúng là nhân mạch Kỳ Bá*, không như sư đệ của hắn." (*) Kỳ Bá: Theo truyền thuyết, Kỳ Bá là một danh y thời thượng cổ. Ban ngày đi tìm và nếm các loại thuốc, buổi tối tập dưỡng sinh chi đạo, nắm vững kinh lạc y thuật. Kỳ Bá sau này trở thành đại thần của Hoàng Đế. Nếu năm tuổi đến mười tuổi Tống Thời Cẩn đều đi theo bên người Tôn thần y tập võ, như vậy đời trước khi nàng gặp được hắn, là năm hắn tám tuổi, lúc Tống Thời Cẩn rời đi, chắc chắn không đến mười tuổi, kể từ đó, hai người căn bản không còn thời gian gặp lại, càng đừng nói chuyện ở chung lâu như vậy! "Vậy, những năm tập võ, các ngươi đi qua thanh y hẻm không?" Thời điểm hỏi ra lời này, thanh âm Cố Hoài Du có chút run rẩy. Tôn thần y bưng chung trà lên nhấp một ngụm: "Thanh y hẻm? Không đi qua, chỗ ngồi kia có gì tốt, ta vẫn luôn mang theo hắn bế quan ở Thương Nam sơn." Đầu ngón tay Cố Hoài Du run lên, chung trà tronng tay rơi xuống mặt bàn, nước trà màu vàng nhạt phiếm mùi hương uốn lượn chảy xuống, từng giọt từng giọt giống như đạp vào trái tim nàng. Nàng có thể khẳng định, Tống Thời Cẩn vẫn là Tống Thời Cẩn kia, chỉ là kiếp này cùng kiếp trước có chuyện gì cũng không giống nhau, hồi ức nhanh chóng hiện lên từng cảnh một, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh nàng thay hắn đắp thuốc ngày ấy, dừng lại ở ánh mắt Tống Thời Cẩn nhìn mình. "Thực xin lỗi, ta đánh mất nàng, tìm thật nhiều năm, nhưng vẫn không tìm thấy!" Những lời này, lúc ấy nàng không nghĩ nhiều, hiện giờ, không dám nghĩ lại. Trong lòng như có thứ gì sắp chui từ dưới lên, Cố Hoài Du nắm chặt tay lại, trên mặt chỉ duy hai từ: hoảng loạn. Tôn thần y nhìn thần sắc nàng có chút không thích hợp, hỏi: "Làm sao vậy?" Cố Hoài Du miễn cưỡng cười cười, lắc đầu nói: "Không có gì." Tôn thần y tinh tế đánh giá nàng, tầm mắt rơi xuống những ngón tay đang nắm chặt dưới tay áo của nàng, sức lực lớn đến mức tựa hồ muốn xé nát nó ra, đang muốn mở miệng nói chuyện thì nghe được một tiếng gào rống thô dát gào từ trên giường vang lên. Lâm Tương ngồi bật dậy, ngứ ngáy trên người tựa ăn sâu vào cốt tủy, khiến thần chí nàng ta tuy chưa hoàn toàn thanh tỉnh nhưng tay đã không ngừng giãy dụa, không có móng tay, nàng ta chỉ có thể dựa vào đau đớn mà xoa dịu cơn ngứa, cả người rúc đến góc tường, không ngừng cọ vào thành giường. Tôn thần y nhấc chân đi đến mép giường, còn chưa nhìn kĩ, Lâm Tương đã gào rống nhào tới: "Tôn thần y, ngươi đã trở lại, ngươi cứu cứu ta, mau, mau cho ta thuốc." Tôn thần y sau này lui hai bước, ánh mắt gắt gao tỏa định ở nàng phiếm nhè nhẹ hắc khí miệng vết thương, thần sắc tiệm ngưng. Lâm Tương dùng cả tay lẫn chân, từ trên giường trượt xuống, như bò như lăn đến dưới chân Tôn thần y, tơ máu trong ánh mắt dày đặc, ngửa đầu nhìn hắn: "Tôn thần y, ngươi cho ta chút thuốc đi, ta không chịu nổi, ta ngứa muốn chết." Nhắc tới chữ ngứa, cơn ngứa trên người tựa hồ càng sâu hơn trước, cả người Lâm Tương run rẩy, nước mắt nước mũi giàn giụa. Ấn đường Tôn thần y giật giật, không chịu nổi mà lui về phía sau hai bước, nhưng dường như Lâm Tương đã dồn hết sức mạnh của mình vào đôi tay, gắt gao nắm lấy bào giác của hắn không bỏ, cả người không khống chế được mà nhào về phía trước, bò trên mặt đất. "Nàng ăn thuốc này được bao lâu rồi?" Tôn thần y quay đầu lại hỏi Cố Hoài Du. Sắc mặt Cố Hoài Du bình tĩnh nhìn Lâm Tương đang lăn *** trên mặt đất, nói: "Hơn tháng." Lâm Tương lúc này mới chú ý tới Cố Hoài Du trong phòng, nàng ta định bò dậy khỏi mặt đất, đi tìm Cố Hoài Du tính sổ, nhưng lòng bàn chân của nàng ta chỉ cảm nhận được cón ngứa, trọng tâm không vững khiến thân hình ngã xuống, nhưng nhờ vậy cơn ngứa cũng giảm bớt một chút. Tâm tư chửi mắng Cố Hoài Du nháy mắt tan biến sạch sẽ, nàng ta lăn lộn trên mặt đất, không ngừng quăng ngã bản thân, giống như con cá nhảy khỏi mặt nước, hình ảnh tuy thê thảm nhưng có chút buồn cười. Chờ khi sức lực nàng ta cạn kiệt không sai biệt lắm, Tôn thần y mới duỗi tay đập vào gáy nàng, Lâm Tương tức khắc trợn trắng mắt, lại hôn mê bất tỉnh. Dính chút máu trên người nàng ta trên đầu ngón tay, Tôn thần y đưa tới chóp mũi ngửi ngửi, hương vị nhạt đi không ít, nhưng dường như hắn đã từng ngửi ở đâu đó rồi. "Ngươi không thích nàng?" Lời này là nói với Cố Hoài Du, tuy là hỏi nàng, nhưng ngữ khí lại là khẳng định. Đã đáp ứng Tống Thời Cẩn che chở cho nàng, ân oán của Cố Hoài Du cùng người khác đương nhiên Tôn thần y sẽ biết được. Không thích Lâm Tương sớm đã là chuyện người người đều biết, Cố Hoài Du cũng không dấu diếm, gật gật đầu: "Đúng." Đôi mắt Tôn thần y gắt gao nhìn nàng, chậm rãi nói: "Nếu ta phải vì nàng giải độc, ngươi có bằng lòng không?" Cố Hoài Du hỏi: "Ngài có biện pháp?" Tôn thần y lắc đầu: "Không có, chỉ có thể thử một lần." "Được." Cố Hoài Du không chút do dự. Tôn thần y trái lại có chút kinh ngạc: "Ngươi không ngăn cản?" Cố Hoài Du nói: "Thứ ngài muốn cứu không phải nàng, mà là vận mệnh thiên hạ." Tôn thần y im lặng, sau một hồi, thở dài: "Thời Cẩn không nhìn lầm ngươi." Thuốc này nếu Tôn Minh Đức có thể mua được lượng lớn, thì số lượng lưu thông bên ngoài không biết là bao nhiêu, dù cho Tống Thời Cẩn cùng Lâm Tu Ngôn đã tiêu hủy không ít, nhưng trong vương phủ vẫn bị nhiễm độc mấy người, nếu mặc tình huống tùy ý phát triển, hậu quả này, ai cũng không thể gánh vác. Tôn Minh Đức cũng từng lấy cái gọi là thuốc giải dùng qua, nhưng căn bản không có chút tác dụng, cơn ngứa tuy có thể áp chế, nhưng không thể loại trừ tận gốc, mùi tanh tưởi trên người nếu không tiếp tục sử dụng cũng không thể biến mất, nhưng nếu tiếp tục sử dụng, mạng sống sợ là cũng không kéo dài được bao lâu. Với hai mặt sự việc bên trên, Cố Hoài Du vẫn có thể phân biệt đến rõ ràng, nàng tuy muốn trả thù Lâm Tương, nhưng đây là chuyện giữa hai người, kể cả Tôn thần y vì nàng giải độc thì đã làm sao, dùng biện pháp của mình, nàng vẫn có thể trả thù Lâm Tương. "Biết này thuốc này từ đâu ra không?" Tôn thần y hỏi. Cố Hoài Du đáp: "Tôn Minh Đức mang đến, nếu ngài muốn hàng mẫu, có lẽ Tống Thời Cẩn còn có giữ chút ít." Tôn thần y nghĩ nghĩ, mấy năm nay hắn rất ít khi hồi kinh, cũng chưa từng hỏi đến chuyện của Tống Thời Cẩn, xem ra hắn vẫn cần phải đi nơi đó một chuyến. Nói xong, lại duỗi người cầm cái chén, sau khi lấy nửa chén máu của Lâm Tương xong, giao cho Cố Hoài Du bảo quản kĩ lưỡng, mới vội vàng rời khỏi vương phủ.