Ngược Ái

Chương 280

‘Công chúa cát tường… Công chúa cát tường.’ Bọn hạ nhân trong vương phủ nhìn thấy nàng liền lậptức cung kính hành lễ, coi nàng trở thành chủ nhân của bọn họ. Lý Huyền Tuyết chỉ gật đầu, đột nhiên thay đổi như vậy làm cho nàng khó mà thích ứng, nhìn thấy thư phòng cách đó vài bước, cước bộ của nàng càng ngày càng chậm, thấy hắn nàng nên nói cái gì? ‘Công chúa’ Năm tiểu thiếp của Tư Mã Tuấn Dật ở phía sau đi tới, hơi thi lễ nhẹ giọng kêu. ‘ Các ngươi khỏe không?’ Lý Huyền Tuyết xoay người lại mỉm cười hết cỡ tiếp đón. ‘Công chúa, hiện tại người chính là chủ nhân của vương phủ này, tỷ muội chúng ta hy vọng công chúa còn nhớ lúc trước người đã từng hứa sẽ là cho Vương gia đối xử công bằng với chúng ta.’ Nữ tử lớn tuổi nhìn nàng nhắc nhở, trong lòng bọn họ vẫn là có chút không yên tâm. ‘Yên tâm ta sẽ không quên, lại càng không bạc đãi các ngươi.’ Lý Huyền Tuyết cam đoan với bọn họ, nếu có thể làm cho Tư Mã Tuấn Dật cưới nàng thì nàng tình nguyện để cho bọn họ ở lại trong vương phủ. ‘Vậy là tốt rồi, chúng ta cám ơn công chúa. Không quấy rầy công chúa nữa chúng ta cáo lui trước.’ Sau khi nghe được chính miệng nàng cam đoan các nàng yên lòng rời đi. Lý Huyền Tuyết đứng ở trước cửa thư phòng, ngập ngừng muốn bước vào lại bước ra, tiếng tim nđập thình thịch đến nỗi chính nàng cũng có thể nghe được. ‘Công chúa không đi vào sao?’ Nha hoàn ngoàicửa không khỏi lấy làm kỳ quái, nhịn không được mà lên tiếng hỏi. ‘Tất nhiên là đi vào.’ Lý Huyền Tuyết hít thở thật sâu nói, nàng tin chắc hắn nhất định đã nghe được, không khỏi cảm thấy xấu hổ một chút, nàng đang sợ hãi cái gì? Nghĩ như vậy liền đẩy cửa bước vào. ‘Nhanh như vậy đã nhớ ta sao?’Tư Mã Tuấn Dật ngước mắt lên, khôi phục lại bộ dạng tà mị như trước. ‘Ai nhớ ngươi?’ Sắc mặt Lý Huyền Tuyết đỏ lên nhưng nàng vẫn không chịu thua kém mà mạnh miệng lên tiếng phủ nhận. ‘Được, ngươi không nhớ ta vậy ta nhớ ngươi được không?’ Tư Mã Tuấn Dật một phen ôm lấy nàng, ngón tay xẹt qua môi của nàng, dù sao nàng cũng là người của hắn rồi. ‘Buông ra, để cho người ta nhìn thấy thật không tốt.’ Lời nói của hắn làm cho lòng của nàng đột nhiên trở nên thật ngọt ngào, đây là lần đầu tiên hắn chủ động đối xử với nàng tốt như vậy ‘Ngươi xem nếu ngươi sợ thì hôm nay sẽ không đến, lại nói ngươi tương lai chính là Vương phi  của ta.’ Tư Mã Tuấn Dật vẫn không buông nàng ra mà ngược lại càng ôm chặt lấy nàng. ‘Ngươi cũng nói là tương lai, bây giờ vẫn còn không phải đâu.’ Lý Huyền Tuyết giãy dụa muốn cho hắn buông chính mình ra. ‘Phải không? Chẳng lẽ ta nhớ lầm chuyện của ngày hôm đó, người đó không phải là ngươi sao?’ Tư Mã Tuấn Dật cố ‎ý nhíu mày nói. Nghe thấy hắn nhắc tới chuyện xảy ra ngày hôm đó Lý Huyền Tuyết xấu hổ, vùi mặt trốn trước ngực hắn không cho hắn thấy gương mặt đang ửng hồng vì ngượng ngùng, sau đó vội vàng nói sang chuyện khác:’ Ngày mai ta cùng hoàng huynh sẽ rời khỏi đây cho nên hôm nay đến đây cáo biệt với ngươi. ‘Ha hả…’ Tư Mã Tuấn Dật cười khẽ một chút, nhớ hắn muốn gặp hắn thì cứ việc nói thẳng ra cần gì phải tìm lý do này nọ, việc này thật không giống tác phong của nàng. ‘Ngươi cười cái gì?’ Lý Huyền Tuyết bị hắn cười nhạo nên có chút căm tức, nàng đã nói sai cái gì sao?’ ‘Ngươi nói xem ta cười cái gì? Đừng quên các ngươi xuất phát sớm hơn ta ba ngày, mà mười ngày sau ta mới tới nước láng giềng đón dâu, tại sao bây giờ ngươi lại cáo biệt?’ Lý Huyền Tuyết giật mình nhìn hắn, nàng cương nhiên đã quên mất chuyện này, thật khiến cho nàng không có mặt mũi nào gặp người, trong lòng cũng có chút tức giận, hắn có thể giả vờ không biết, tại sao lại vạch trần nàng làm cho nàng sượng mặt, trong lòng cảm thấy buồn bực, giọng điệu không hờn giận nói:’ Đó là ta làm việc dư thừa, ta đi về.’ Nàng giãy dụa ra khỏi vòng tay của hắn, muốn quay trở về biệt quán. ‘Vừa tới tại sao lại trở về?’ Tư Mã Tuấn Dật ôm lấy cánh tay của nàng, thân thể của hắn nhẹ nhàng di chuyển lập tức đem nàng ôm vào trong lòng ngực. Vừa muốn kháng ngự môi đã bị Tư Mã Tuấn Dật ngăn chặn, đầu lưỡi linh động len lõi vào trong miệng nàng, di chuyển qua lại như muồn hút hết vị ngọt trong miệng nàng khiến cho lưỡi của nàng cùng hắn day dưa chơi đùa, một tay ôm chặt lấy eo nhỏ của nàng, tay còn lại đặt ở phía sau gáy nàng làm cho thân thể bọn họ ngàng càng thêm tiếp xúc chặt chẽ.. Tim Lý Huyền Tuyết đập thật nhanh, nàng thậm chí có thể cảm nhận đươc nhiệt độ thân thể của hắn xuyên thấu qua quần áo nàng, làm cho thân thể của nàng như có một dòng điện chạy qua, lúc này mới phát giác không biết từ khi nào thì môi của hắn đã di chuyển trên vành tai của nàng, cắn nhẹ một chút khiến nàng cảm thấy hô hấp của nàng có chút dồn dập, thân thể đột nhiên vô lực, cánh tay không tự chủ được mà ôm lấy thắt lưng hắn… Nhìn thấy trong mắt nàng ‎ý lọan tình mê, Tư Mã Tuấn Dật cười tà mị, lúc đó bị tác dụng của xuân dược nên hắn không có nhớ kỹ nàng xinh đẹp như thế nào, ở bên tai nàng tà ác nói:’ thích không?’ ‘Buông ra’ Lý Huyền Tuyết lập tức khôi phục lại thần trí, muốn đẩy hắn ra nhưng hắn một chút cũng không động đậy. ‘Buông ngươi ra? Ngươi chính là tự mình đưa đến cửa, ta làm sao có thể buông ra?’ Lời còn chưa dứt thì tay của Tư Mã Tuấn Dật đã đặt ở trên ngực nàng, sục sạo nói. ‘Tư Mã Tuấn Dật, ngươi mau dừng tay.’ Lý Huyền Tuyết vừa thẹn vừa giận nhưng cũng không dám hô to ra tiếng. ‘Hử’ Khòe môi Tư Mã Tuấn Dật hơi hơi nhếch lên, ánh mắt trở nên u tối từng bước từng bước ôm lấy nàng đi vào bên trong nội thất của thư phòng ‘Không cần.’ Lý Huyền Tuyết cuống quýt muốn đứng dậy, hôm nay nàng đến đây không phải để… ‘Không còn kịp rồi.’ Tư Mã Tuấn Dật xoay người một cái liền áp sát phía trên nàng, tay cũng cố định chặt cánh tay nàng, môi chậm rãi hôn từ trên trán hạ dần xuống mắt sau đó hôn qua mũi rồi lại đến hôn đến môi nàng, hôn lên xương quai xanh hình con bướm xinh đẹp mê người của nàng rồi dúng miệng khẽ cắn lấy vạt áo của nàng, cằm từ từ hạ xuống khuôn ngực tròn trịa mềm mại, chậm rãi hôn lên nụ hoa phấn hồng hấp dẫn. ‘Không cần…’ Thanh âm của Lý Huyền Tuyết càng ngày càng thấp, thân thể giãy dụa cũng ngày càng suy yếu, toàn bộ ý thức đều muốn trầm luân cùng khát vọng của thân thể, môi của hắn di chuyển đến đâu đều không ngừng châm lửa lên cơ thể nàng, không ngừng truyền đến từng đợt cảm giác kỳ dị làm cho thân thể nàng phản ứng thành thật với hắn, từ từ không thể khống chế được nữa mà bắt đầu áp sát lại gần hắn, muốn đến gấn hắn càng nhiều càng tốt. Cảm nhận được sự đáp lại của nàng, Tư Mã Tuấn Dật buông tay nàng ra, trong nháy mắt hai thân thể đã áp chặt vào nhau.