Ngược Ái

Chương 191

‘Bất quá ngươi không chọn gã họ Lý là thật đúng đắn.’ Vẻ mặt Toàn Vũ mang theo châm biếm, không dấu diếm khinh miệt, cái loại nam nhân bụng dạ hẹp hòi này không xứng đáng có nữ nhân yêu hắn. Nàng chẳng qua chỉ cắt một ít tóc của hắn, mà hắn cứ gây chiến triền miên là sao? ‘Toàn Vũ, sao ngươi có thể nói như vậy?’ Hàn Ngữ Phong có chút hờn giận, rõ ràng là nàng không đúng trước, hiện tại ngược lại đi oán trách người khác, chẳng lẽ đến bây giờ nàng còn không biết nàng phạm sai lầm lớn thế nào sao? Nàng còn không biết tóc đối với Lý Huyền Băng mà nói là rất quan trọng sao? Nàng làm sao có thể nói thoải mái như thế. ‘Sao vậy? Ngươi không vui, xem ra cũng không phải ngươi hoàn toàn thờ ơ với hắn? Hàn Ngữ Phong, chi bằng ngươi đi cùng gã họ Lý đi, tặng Tư Mã Tuấn Lỗi lại cho ta, dù sao ngươi cũng quan tâm hắn, mà hắn cũng là một Vương gia, như vậy có được không?’ Dường như Toàn Vũ càng nói càng hưng phấn, trong mắt đẹp lóe lên tia sáng. Hàn Ngữ Phong hoàn toàn không nói gì, nàng cũng không biết nên nói gì? Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Toàn Vũ, không biết nên nói nàng khờ dại hay là nói nàng không biết phân biệt tốt xấu. ‘Hàn Ngữ Phong, ngươi không nói gì thì cứ quyết định như vậy, ta đây đi trước.’ Toàn Vũ tự mình quyết định, hoàn toàn không để cho nàng có cơ hội lên tiếng, dường như sợ nàng đổi ý, sau đó thi triển khinh công, phi thân rời đi. ‘Toàn Vũ….’ Hàn Ngữ Phong ở phía sau lo lắng hô lên thì phát hiện hoàn toàn không thấy bóng dáng của nàng nữa. Bên ngoài góc sân, Lý Huyền Băng nhìn thấy bóng dáng của Toàn Vũ nhưng vẫn không đuổi theo mà ngược lại xoay người rời đi, trong lòng hắn dường như hi vọng Hàn Ngữ Phong sẽ giải quết vấn đề theo cách Toàn Vũ đã nói, tuy rằng hi vọng này thật xa vời nhưng hắn vẫn để cho nàng chạy đi. Hành động của Toàn Vũ làm cho Hàn Ngữ Phong dở khóc dở cười, bước trở lại phòng liền phát hiện Xuân Vũ đang thu thập đồ đạc này nọ. ‘Xuân Vũ, ngươi đang làm gì?’ Hàn Ngữ Phong hỏi nàng tại sao lại vội vàng thu thập đồ đạc. Xuân Vũ buông đồ trong tay ra, nghiêm túc nhìn nàng nói: ‘Vương phi tại sao lại không muốn trở về, chẳng lẽ người không suy nghĩ cho tiểu Vương gia trong bụng một chút sao? Nếu Vương phi còn do dự thì nô tỳ chỉ còn cách tự mình đưa ra chủ trương.’ ‘Xuân Vũ, cám ơn ngươi, ta biết ngươi suy nghĩ cho ta, nhưng ai nói ta không quay về? Ta chỉ muốn xử lý mọi chuyện thật tốt rồi mới trở về.’ Khóe môi Hàn Ngữ Phong mang theo một nụ cười, trong lòng thầm cảm tạ Xuân Vũ. ‘Vương phi không cần suy nghĩ, mọi chuyện vốn không liên quan đến người, người tội gì phải làm khó mình, tại sao phải tự tìm phiền toái, người nên suy nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng, không phải sao?’ Xuân Vũ biết nàng đang lo lắng cái gì? ‘Đứa nhỏ?’ Hàn Ngữ Phong không khỏi nhìn xuống bụng mình, nàng đang do dự cái gì? Nàng đang lo lắng cái gì? Hiện tại Toàn Vũ đã trở lại, nên để cho bọn họ tự giải quyết, cho dù Lý Huyền Băng nhất định trả thù Toàn Vũ nhưng nàng tin tưởng hắn sẽ không làm hại đến tính mạng của Toàn Vũ, nàng lo lắng như vậy là đủ rồi, hiện tại đứa nhỏ của nàng là quan trọng nhất. ‘Xuân Vũ, không cần thu thập nữa, bỏ xuống hết đi.’ Hàn Ngữ Phong đột nhiên phân phó nói. ‘Tại sao? Vương phi?’ Xuân Vũ nhìn nàng, chẳng lẽ nàng còn chưa suy nghĩ cẩn thận sao? ‘Xuân Vũ, nếu Vương gia muốn đón ta trở về thì hắn tự nhiên sẽ đến.’ Nàng không thể tự trở về, như thế thì thật là mất mặt. ‘Ừ, Vương phi, ta hiểu rồi.’ Xuân Vũ đột nhiên hiểu ra. Vương phi muốn Vương gia đón nàng trở về Tại vương phủ của Tư Mã Tuấn Lỗi. ‘Tuấn Lỗi, ngươi vội vàng cái gì?’ Toàn Vũ từ bên ngoài nhẹ nhàng trực tiếp tiến vào, liền nhìn thấy hắn đang ngồi trước bàn nên tùy ý hỏi. ‘Toàn Vũ, ta nói rồi, ngươi tốt nhất tránh xa ta ra, nếu không ta thật không biết sẽ làm gì đâu, có lẽ ta sẽ bắt lấy ngươi giao cho Lý Huyền Băng.’ Tư Mã Tuấn Lỗi cũng không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói, dù sao hắn đã quyết định mang Hàn Ngữ Phong về, vừa lúc có thể cho Lý Huyền Băng một cái công đạo. ‘Ha hả…Tuấn Lỗi, ngươi sẽ không làm như vậy.’ Toàn Vũ không hề để ý lời hắn nói. ‘Phải không?’ Tư Mã Tuấn Lỗi hừ lạnh, ngẩng đầu nhìn chằm chằm nàng. ‘Có phải hay không cũng không quan trọng, dù cho ngươi đem ta đưa cho họ Lý thì hắn cũng sẽ trả ta về thôi.’ Vẻ mặt Toàn Vũ tràn đầy tự tin, nếu muốn bắt nàng, gã họ Lý đã làm rồi, sao lại để cho nàng chạy, nàng dám đánh cược hắn nhất định chọn Hàn Ngữ Phong. ‘Tại sao?’ Tư Mã Tuấn Lỗi tuấn mâu bán mị nghi hoặc nói, nàng làm sao có thể khẳng định như thế, hay là nàng đã gặp Lý Huyền Băng, nhưng chuyện này không thể xảy ra được. ‘Bởi vì ta đã nói chuyện với Hàn Ngữ Phong, nàng sẽ ra đi cùng gã họ Lý và đem ngươi tặng cho ta.’ Toàn Vũ thốt lời, một chút không ổn cũng không cảm thấy, ngược lại còn đắc ý dạt dào, biện pháp lưỡng toàn tề mĩ (tốt cho cả hai) như vậy nàng cũng vừa mới nghĩ ra. Tư Mã Tuấn Lỗi sửng sốt, lửa giận trong nháy mắt tập trung lại thành hai đám, cắn răng hỏi: ‘Nàng đồng ý sao?’ ‘Đương nhiên là đồng ý rồi.’ Toàn Vũ đương nhiên gật gật đầu. ‘Các ngươi coi ta là cái gì? Là đồ vậy này nọ sao? Tùy các ngươi muốn tặng ai thì tặng sao?’ Đột nhiên Tư Mã Tuấn Lỗi hướng về phía nàng hét lớn ‘Hàn Ngữ Phong, ngươi cư nhiên lại đem ta ra đùa giỡn.’ Toàn Vũ bị dọa đến thân hình run lên, nhìn thấy hai mắt hắn như hai ngọn lửa đang cháy phừng phừng, cả người tản ra hàn khí bức người thì sợ hãi lui về phía sau hai bước, hắn vội vàng chạy nhanh ra ngoài nói: ‘Ta còn có việc, ta đi trước.’ Hàn Ngữ Phong nằm ở trên giường nhắm mắt lại, hiện giờ nàng đã suy nghĩ thông suốt cẩn thận nên tâm tình cực kỳ thoải mái, đột nhiên cảm giác được có một đôi mắt đang nhìn mình liền nhanh chóng mở mắt ra, đã thấy Tư Mã Tuấn Lỗi vẻ mặt tức giận đang chằm chằm nhìn nàng. ‘Làm sao vậy?’ Động đậy thân mình nàng nhíu mày hỏi, không phải đang tốt lắm sao? Hắn lại phát điên cái gì nữa. ‘Hàn Ngữ Phong, ngươi là người như vậy sao? Ngươi dựa vào cái gì mà quyết định đem ta tặng cho ai? Hay là từ đầu tới cuối ngươi chỉ muốn đi cùng Lý Huyền Băng, nếu vậy vì sao ngươi lại nói muốn trở về. Đùa như vậy vui lắm sao?’ Tư Mã Tuấn Lỗi nắm lấy cổ tay nàng, hung tợn trừng mắt nhìn nàng, nếu không phải niệm tình nàng thân thể không tốt, hắn thật muốn đánh nàng. ‘Ngươi nói cái gì?’ Hàn Ngữ Phong nhíu mày, hơi hơi sửng sốt, thật lâu sau mới hiệu được hắn đang nói cái gì, có thể là Toàn Vũ đã nói cho hắn biết. Khẽ cười một tiếng nói: ‘Ngươi tin sao?’