Ngược Ái
Chương 165
Hàn Ngữ Phong chậm rãi mở nó ra, nàng chỉ cảm thấy nữ tử này ngày thường bộ dáng thướt tha khéo léo, chân mày tinh xảo, xanh mướt một màu, miệng tỏa ra mùi hương vô cùng quyến rũ, đôi mắt như nước mùa thu, da thịt mịn màng óng ánh, cử chỉ thanh tao lịch sự. Môi không cần tô mà đỏ như thiếu nữ trong tranh, chúm chím như quả hạnh. Phẩm hạnh đoan trang, dung mạo xinh đẹp, trong tranh, nữ tử mặc quần áo màu hồng nhạt trên tay cầm một cành hoa mai.
Bên cạnh là một nam nhân tay cầm một cành mai cứng cáp, không thể nghi ngờ, người này khẳng định là Tư Mã Tuấn Lỗi, nhìn chữ viết đề trên đó, nàng có thể nhìn thấy tâm tình bi thống của hắn lúc đó.
‘Nàng là Mai nhi phải không? Quả nhiên thật đẹp, đáng giá để vẽ nên bức tranh trân quý này, có thể dùng nó để hoài niệm nàng.’ Hàn Ngữ Phong cười yếu ớt, che dấu chua xót trong lòng.
‘Cũng không phải, ta không có hoài niệm nàng, ta chỉ thấy áy náy, thời khắc mà ta biết nàng vì ta mà chết.’ Tư Mã Tuấn Lỗi giọng điệu ảm đạm, mâu quang thản nhiên nhìn qua khuôn mặt nàng.
‘Kỳ thật ngươi chắc hẳn là rất yêu nàng, nếu không sao có thể vẽ nên bức tranh giống người thật như đúc thế này, như vậy là trân quý rồi.’
Đã từng như vậy. Sau khi Mai nhi đi, hắn đau lòng muốn chết, không thôi tự trách mình, hắn đã từng nghĩ đó có phải là yêu?
Hàn Ngữ Phong đem bức họa cuộn lại, nhẹ nhàng nói: ‘Tư Mã Tuấn Lỗi, ngươi có nhiều nữ nhân như vậy, nhưng ngươi chưa từng thực lòng với ai. Nếu ngươi có thể yêu nàng, ta nghĩ Mai nhi mặc dù chết nhưng cũng hạnh phúc.’
‘Thực lòng?’ Tư Mã Tuấn Lỗi thân mình cứng đờ, yên tĩnh nửa ngày mới nghe được thanh âm trầm thấp của hắn: ‘Ta không biết cái gì là tâm, cái gì là yêu? Cho đến gần đây ta mới từ từ suy nghĩ tới.’
Hàn Ngữ Phong lẳng lặng nghe, cũng không có ý thúc giục hắn.
‘Trước kia, trong cuộc sống ta không thể yêu ai, bởi vì ta vô tâm, đối với mọi người đều luôn luôn hoài nghi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi khóe môi nhếch lên đầy chua xót.
‘Vô tâm.’ Hàn Ngữ Phong khẽ nhíu mày, nàng không hiểu con người sao lại phải vô tâm? Nàng chỉ biết lúc này, thân hình cao lớn thẳng tắp thoạt nhìn tựa hồ tản ra hơi thở u lãnh, cô tịch.
‘Hôm nay Lý Huyền Băng đã nói một câu cực kỳ êm tai.’ Tư Mã Tuấn Lỗi tiếng nói trầm ổn, chậm rãi nói: “Chấp tử tay cùng tử giai lão.’
‘Ta không hiểu.’ Hàn Ngữ Phong nghi hoặc ngước mắt nhìn hắn, hắn nói lời này có ý tứ gì?
Hắn bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại,nâng tay về phía nàng, nhẹ nhàng lấy lại bức tranh, rồi cúi đầu nói: ‘Ta đối với Mai nhi là thích, là ngưỡng mộ, đối với Thúy Hà chỉ có thể là trách nhiệm, đối người khác ta không có lòng dạ nào, cũng không có ý gì, ta nói như vậy ngươi có hiểu không?’
‘Hiểu.’ Hàn Ngữ Phong chớp đôi mắt đẹp, hắn đang nói hắn không thể nề hà sao?
‘Chấp tử tay cùng tử giai lão, ta tựa hồ không có tư cách này.’ Tư Mã Tuấn Lỗi buông ngọc trâm trong tay, tay nhẹ nhàng xẹt qua khuôn mặt của nàng, giọng điệu tự giễu nói.
Không biết vì sao hốc mắt Hàn Ngữ Phong nhưng lại bắt đầu đỏ lên, cái mũi nóng lên, nàng hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn.
Tư Mã Tuấn Lỗi khóe môi cười lên một cách ảm đạm.
Hàn Ngữ Phong nhìn thấy hắn không hề tươi cười, có chút lo lắng. Nàng nhẹ nhàng mở miệng nói: ‘Vậy còn ta, ngươi còn chưa nói ngươi đối với ta thể nào? Từng có dụng tâm?’
‘Ngữ Phong.’ Hắn đột nhiên kêu tên nàng, con ngươi đen lóe ra vẻ phức tạp.
‘Ân.’ Hàn Ngữ Phong nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn lại tuấn mâu của hắn.
‘Dụng tâm của ta đối với ngươi chính là yêu ngươi.’ Thanh âm hắn rất thấp, thấp đến nỗi không thể nghe rõ.
Hàn Ngữ Phong suy nghĩ xuất thần, ngóng nhìn hắn, đôi mắt ướt ướt, chớp mắt một cái giọt nước mắt nóng hổi liền rơi xuống hai má, nàng không biết mình vì sao lại khóc, chỉ là cảm nhận được lòng mình cũng rất dau.
‘Không thoải mái sao?’ Tư Mã Tuấn Lỗi nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt của nàng, cũng không muốn biết đáp án trong lòng nàng.
‘Không có.’ Hàn Ngữ Phong dùng sức lắc đầu, nàng biết hắn nhất định hiểu rồi.
‘Đây là thơ ngươi viết phài không? Địch âm lượn lờ đoạn trường thiên nhai phiêu linh cô độc, vì sao lại viết bài thơ bi thương như vậy?’ Tư Mã Tuấn Lỗi đột nhiên lấy ra bài tùy bút đề thi mà ngày trước nàng đã để lại ở thư phòng.
‘Là ta muốn biết tại sao một nữ tử tài hoa hơn người cũng có thể yêu say đắm? Tại sao tình yêu mới có thể khiến người ta thương tâm cùng đau đớn? Cũng có thể nói, ta vẫn luôn hướng đến một tình yêu như vậy.’ Hàn Ngữ Phong ánh mắt có chút mê ly.
Cái gì gọi là yêu? Cái gì gọi là tình? Trên thế giới này rốt cục có tồn tại cái gọi là tình yêu hay không?
Hai người cùng nhau trầm mặc rất lâu.
Tư Mã Tuấn Lỗi đem ngọc trâm để vào hộp gỗ, sau đó hướng về phía ngoài cửa, giương giọng phân phó nói: ‘Người đâu.’
‘Vương gia, có gì phân phó?’ Một tên thị vệ lên tiếng trả lời.
‘Tìm một chỗ đem cái này chôn đi.’ Hắn chỉ vào hộp gỗ, phân phó nói.
‘Dạ Vương gia.’ Thị vệ cầm hộp gỗ lui ra ngoài.
‘Vì sao phài làm như vậy?’ Hàn Ngữ Phong nghi hoặc hỏi.
‘Có một số việc quá khứ thì hãy để cho nó thành quá khứ, huống chi ta căn bản vô tâm, lưu lại cũng chẳng để làm gì.’ Tư Mã Tuấn Lỗi lạnh nhạt đáp lại, bởi vì trong lòng hắn cũng không có vị trí cho người khác nữa.
‘Vậy ngươi có thể tha thứ Xuân Hồng hay không? Nàng không cố ý…’ Hàn Ngữ Phong nói sang chuyện khác, nàng không muốn nói về vấn đề này nữa.
‘Ngươi là Vương phi ở đây, sự tình của vương phủ ngươi có thể làm chủ, ngươi nói sao thì xử trí như vậy?’ Tư Mã Tuấn Lỗi không trực tiếp trả lời nàng.
‘Ừ, ta đây về phòng trước.’ Hàn Ngữ Phong đã hiểu ý trong lời hắn nói.
‘Được.’
Hàn Ngữ Phong thất thần, trở lại Kỳ Lân cư, ngơ ngác ngồi ở bên giường, trong vòng một ngày cư nhiên lại có đến hai nam tử nói với nàng những lời khiến nàng thực cảm động.
‘Chấp tử tay, cùng tử giai lão.’
‘Dụng tâm của ta đối với ngươi chính là yêu ngươi.’
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
11 chương
100 chương
6 chương