Ngược Ái
Chương 136
Nghe tiếng hít thở đều đều của nàng, Tư Mã Tuấn Lỗi tay ôm cả thân hình ấm áp của nàng vào lòng rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc ngủ mơ, Hàn Ngữ Phong cả người đầy mồ hôi lạnh, vẻ mặt thì sợ hãi cực điểm.
Nàng mơ thấy mình đứng trong bóng tối, tay kéo Cảnh nhi không ngừng chạy trốn, sợ dừng lại sẽ bị một nhóm quái thú đằng sau đuổi đến, sợ bị quái thú cắn chết ăn luôn, nên nàng chỉ có cách không ngừng kéo tay Cảnh nhi mà chạy.
‘Tỷ tỷ ta không chạy nổi nữa, ta mệt lắm rồi.’ Cảnh nhi thở phì phò, dừng bước lại.
Hàn Ngữ Phong hoảng sợ, lập tức trước mặt xuất hiện quái thú, liền kéo Cảnh nhi về phía trước: ‘Không được, chạy mau.’
Nhưng định kéo Cảnh nhi đi thì bàn tay nhỏ bé đã tuột khỏi tay nàng.
‘Tỷ tỷ cứu ta.’ Phía sau là tiếng la hoảng sợ của Cảnh nhi.
Hàn Ngữ Phong cuống quít quay đầu lại, đã thấy quái thú cắn vào cái cổ non mịn của Cảnh nhi.
‘Tỉnh, tỉnh, mau tỉnh lại.’ Tư Mã Tuấn Lỗi vỗ nhẹ vào khuôn mặt của nàng, mày kiếm gắt gao nhăn lại, nàng tựa hồ như đang gặp ác mộng.
Hàn Ngữ Phong vẫn chưa tỉnh lại, cơn ác mộng trong đầu vẫn đang hành hạ nàng, thân thể hô hấp cấp tốc, mồ hôi lạnh như mưa, làm ướt hết cả vạt áo của nàng.
‘Ngữ Phong tỉnh lại đi, đừng sợ, chỉ là nằm mơ thôi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi thấp giọng trấn an nàng, tay luồn ra phía sau lưng nàng nhẹ nhàng vuốt.
‘Cảnh nhi.’ Nàng trong mộng phát ra một tiếng tê tâm liệt phế, thân thể không ngừng run rẩy, thần sắc bất an, hoảng sợ và tuyệt vọng, nước mắt không ngừng rơi.
‘Ngữ Phong, không phải sợ, Cảnh nhi không có việc gì, Cảnh nhi tốt lắm.’ Tư Mã Tuấn Lỗi tay tiếp tục ôn nhu vỗ nhẹ sau lưng nàng: ‘Ngoan, có ta ở đây, ngươi không cần sợ, ta sẽ bảo vệ các ngươi.’
Hàn Ngữ Phong mi mang theo nước mắt trong suốt, bỗng nhiên run rẩy một chút, chậm rãi mở to hai mắt.
Tư Mã Tuấn Lỗi tay bỗng nhiên cứng đờ, giờ có bỏ tay ra cũng không kịp, sắc mặt vài phần xấu hổ.
Hàn Ngữ Phong nhìn hắn, tựa hồ vẫn còn đang trong giấc mơ, hồi lâu mới phục hồi tinh, nàng mới giật mình phát giác khi mình gặp ác mộng, có phải hắn vỗ nhẹ lưng mình, trấn an mình không? Thanh âm ôn nhu kia có phải là hắn?
‘Ta…’
‘Tỉnh rồi, ngươi vừa mơ thấy chuyện gì vậy?’ Tư Mã Tuấn Lỗi rút tay về, tiện thể hỏi luôn, kỳ thật hắn rất muốn biết nàng có nghe lời hắn nói hay không, nếu nàng nghe thấy thật thì hắn còn mặt mũi nào nữa?
‘Không có gì?’ Hàn Ngữ Phong thản nhiên nói, lòng còn sợ hãi, xoay người đưa lưng về phía hắn nói: ‘Ta ngủ thêm một chút.’
Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn chằm chằm phía sau lưng nàng, trong lòng phỏng đoán, chắc là nàng không nghe thấy đâu.
‘Ta vừa rồi không nghe được cái gì?’ Hàn Ngữ Phong đưa lưng về phía hắn, khóe miệng nhếch lên đột nhiên nói.
Tư Mã Tuấn Lỗi thân thể chuyển sang vô cùng cứng ngắc, sắc mặt từ hồng biến thành tím, rồi từ tím chuyển sang xanh.
Hàn Ngữ Phong lại đột nhiên xoay người lại, vùi đầu vào ngực hắn nói: ‘Ngủ đi, trời vẫn còn chưa sáng.’
Tư Mã Tuấn Lỗi không nói được một lời nào, tay lại nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nhìn nàng ngoan ngoãn dịu dàng nằm trong lòng mình, khóe miệng thản nhiên tươi cười, nếu có thể như vậy cả đời thì thật tốt quá? Hắn đột nhiên bị ý nghĩ của chính dọa đến hoảng sợ, tại sao hắn lai nghĩ vậy, phải chăng đây chính là yêu? Hắn yêu nàng?
Tâm tình phức tạp, chờ nàng ngủ say mới nhẹ nhàng xuống giường, đứng ở bên giường nhìn dung nhan của nàng khi say ngủ một hồi lâu rồi mới đi ra cửa.
‘Vương phi uống canh tổ yến đi.’ Sáng sớm Xuân Vũ đã bưng điểm tâm đi đến.
‘Canh tổ yến? Xuân Vũ sáng sớm đã đem canh tổ yến đến cho ta sao? Ta làm sao ăn nổi, đổi lại thành những món như thường ngày đi.’ Hàn Ngữ Phong nhẹ giọng phân phó.
‘Không được đâu Vương phi, đây là Vương gia cố ý dặn dò, ngươi có thể ra mà xem.’ Xuân Vũ cười nói chỉ vào cái bát nhỏ.
;Cái gì vậy?’ Hàn Ngữ Phong tò mò đi theo nàng ra ngoài.
Liền thấy bên ngoài có rất nhiều hòm to hòm nhỏ, không khỏi giật mình nói: ‘Xuân Vũ đây là đồ gì? Sao lại ở đây?’
‘Vương phi, đây là là lộc nhung(1), đây là đông trùng hạ thảo, đây là hà thủ ô…’ Xuân Vũ chỉ vào từng thứ một, rồi cười thật tươi nói: ‘Đây là Vương gia đã dặn trong buổi sáng hôm nay phải đưa đến cho Vương phi, ngươi trong một tháng phải ăn hết.’
‘Cái gì? Một tháng ăn đết những thứ này, hắn nghĩ ta là lợn sao.’ Hàn Ngữ Phong bất mãn nói, nghi hoặc hắn vì sao đột nhiên lại tốt như vậy? Chẳng lẽ là bồi thường sao?
‘Ha hả.’ Xuân Vũ cười khẽ một chút nói lại: ‘Vương phi, Vương gia đối với ngươi thật sự có lòng, Xuân Vũ vào phủ mười năm cũng chưa từng thấy Vương gia đối với vị phu nhân nào như thế. Cho dù là Mai nhi phu nhân trước kia cùng Châu nhi cô nương cũng không có như vậy.’
Xuân Vũ nói xong mới phát giác mình đã lỡ lời, bất giác nhìn nàng.
‘Xuân Vũ khi nói chuyện với ta cũng không cần phải kiêng dè, ta vẫn nhớ rõ ân tình của ngươi, trước kia đã chiếu cố ta rất nhiều.’ Hàn Ngữ Phong nhìn nàng nói.
‘Cám ơn ngươi, Vương phi, Xuân Vũ về sau nhất định tận tâm tận sức hầu hạ ngươi. Ta sẽ cất những thứ này đi.’ Xuân Vũ cảm động, nước mắt chực rơi.
Hàn Ngữ Phong không nói gì, nhìn Xuân Vũ thu những vật liệu trân quý này, trong lòng hiện lên những câu nói của Tư Mã Tuấn Lỗi tối hôm qua.
‘Ngữ Phong, tỉnh, tỉnh, đừng sợ chỉ là nằm mơ.’
‘Ngữ Phong, không phải sợ, Cảnh nhi không có việc gì, Cảnh nhi tốt lắm.’
‘Ngoan, có ta ở đây, ngươi không cần sợ, ta sẽ bảo vệ các ngươi.’
Thật khó tưởng tượng lời nói ôn nhu như vậy lại thốt ra từ miệng một tên tàn bạo vô tình như hắn. Nếu như không phải chính tai nàng nghe thấy, thì nàng không thể tin hắn lại có thể thay đổi như thế, nhưng việc này cũng khiến nàng có chút không thể thích ứng.
(1) Lộc nhung là nhung (sừng non) của hươu đực
Truyện khác cùng thể loại
123 chương
39 chương
21 chương
80 chương
53 chương
1 chương
65 chương
19 chương
18 chương
37 chương