“Ta muốn gặp lão bản của các cô.” Thiếu niên chạy vội đến nên sắc mặt trắng bệch đến ghê người. “Cậu là ai a? Gặp lão bản của chúng ta làm gì?” Diệp Phương Diêu bị một người phụ nữ chưa gặp qua chắn đường. “Ta là Diệp linh mục, ta có việc rất gấp, phiền cô cho ta vào gặp hắn.” “Linh mục? Linh mụcđến kĩ viện? Haha……mắc cười ghê.” “Xin cô cho ta vào, việc này quả thật rất gấp. Hắn biết ta, cô nói với hắn, hắn nhất định sẽ gặp ta.” “Được rồi, ta thử xem, cậu đợi chút đi.” Người phụ nữ trang điểm đậm đến bàn cầm điện thoại lên. Diệp Phương Diêu nghe không được cuộc đối thoại của hai người, nôn nóng đứng ngoài chờ. “Xin lỗi, lão bản của chúng ta không muốn gặp cậu.” “Cái gì?” “Lão bản nói bây giờ rất bận, không rảnh gặp cậu.” Tim của Diệp Phương Diêu đau đớn nhói lên một cái. Bị bỏ rơi rồi. Cho dù không muốn nhưng vẫn bị bỏ rơi không thương tiếc. Thiếu niên một lần nữa cảm nhận được sự thật này cơ hồ không còn dũng khí đứng đây nữa. Nhưng làm ra kết quả này không phải là lỗi của nam nhân. Là ta. Đều là ta. Tất cả đều là lỗi của ta. Nhưng dù sao đi nữa… Ta nhất định phải đi gặp hắn. Ta không thể để cho hắn xảy ra bất cứ chuyện gì, hắn sẽ gặp nguy hiểm, ta nhất định phải nói cho hắn! Diệp Phương Diêu chạy ra khỏi cửa chính, đến cái hẻm bí mật ở cửa sau. Cậu ta bây giờ chỉ cầu nguyện rằng nam nhân không đổi mã số mật mã của cửa bí mật. Lo ngại bất an bấm hết mấy số, cửa lớn mở ra một cách yên lặng. Tim Diệp Phương Diêu không nhịn được đập thình thịch. Hắn không đổi mật mã. Hắn không đổi mật mã. Tại sao? Không lẽ hắn vẫn hy vọng ta đến tìm hắn sao? Ta có thể hy vọng như vậy không? Mang theo tâm trạng vừa mong chờ vừa lo sợ, Diệp Phương Diêu đến nơi mà cậu đã từng đến không biết bao nhiêu lần. Đẩy cửa phòng ra, bóng hình không lúc nào không ở trong tim cậu, in vào mắt cậu… “Cách Nỉ, cậu ta……bỏ đi chưa?” Nam nhân ngồi trên ghế nhắm mắt lại, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. “Ta không có đi.” Tần Chấn Dương sửng sốt một chút, mở mắt ra — Ánh mắt hai người chạm nhau, không cách nào rời nhau. Chậm rãi, nam nhân mở miệng trước. “Ra ngoài.” Thanh âm của nam nhân là lãnh đạm như vậy. Tim đau quá. “Không chịu.” Diệp Phương Diêu ngoan cố ngẩng đầu lên. “Ta nói đi ra!” “Ta tới lấy đồ, lấy xong ta sẽ đi.” Diệp Phương Diêu giả bộ không để tâm, bước đến gần nam nhân, thực ra tim đã muốn nhảy khỏi ***g ngực. “Ta không nhớ là chỗ này còn có đồ của cậu.” “Hợp đồng nô lệ của ta, ngươi lấy nó ra.” Tần Chấn Dương cười khinh bỉ, mở ngăn kéo. “Lấy xong rồi cút đi!” Hợp đồng bị bỏ dưới đất không chút lưu luyến. Tim của Diệp Phương Diêu nhói lên một hồi, nước mắt thiếu chút nữa chảy xuống. Cậu run rẩy cúi người cầm hợp đồng, không cam tâm nhìn hắn. “Không công bằng… Thật không công bằng.” “Cậu nói cái gì?” “Ngươi cũng phải kí.” Diệp Phương Diêu cầm hợp đồng quăng trước mặt nam nhân, “Kí mau!” “Cậu làm cái trò gì vậy?” Tần Chấn Dương chau mày lại. “Ngươi phải kí thêm một cái.” Diệp Phương Diêu dũng cảm vì bản thân mà tranh thủ quyền lợi, “Quy định nô lệ điều thứ bảy, nếu nô lệ phạm lỗi mà chân thành nhậnlỗi, chủ nhân không được tùy ý chấm dứt hợp đồng.” “Cậu ——” Tần Chấn Dương nhìn cậu một cách không tin nỗi. “Ta nhận sai…” Mắt Diệp Phương Diêu đỏ đỏ, lời xin lỗi với con tim tội lỗi giống nước lũ phát tiết ra…… “Xin lỗi. Ta không nên tùy tiện mắng ngươi.” “Xin lỗi, ta không nên nói những lời làm tổn thương người khác như vậy.” “Xin lỗi, ta đã che giấu thân phận thật của mình.” “Xin lỗi, gia tộc Alderaan chúng ta có người muốn giết ngươi.” “Xin lỗi… Ta không phải thực lòng làm tổn thương ngươi. Ta chưa bao giờ xem thường ngươi.” “Sau đó thì sao?” Ngay cả bản thân Tần Chấn Dương cũng không phát hiện ánh mắt hắn đã trở nên vô cùng dịu dàng. “Sau đó ngươi từng nói… Mặc kệ ta là ai… Ta cũng là nô lệ của một mình ngươi, mặc kệ ta là ai… Ngươi cũng là chủ nhân duy nhất của ta. Nên… Nên…” Diệp Phương Diêu đột nhiên nghẹn ngào nói không nên lời. “Nên cái gì?” “Nên không cho phép……” Nước mắt nhịn từ lâu giờ cuối cùng cũng đã vỡ òa, Diệp Phương Diêu chui vào lòng của nam nhân khóc, “Không cho phép ngươi bỏ rơi ta!” Thiếu niên kích động run rẩy cùng thân nhiệt nóng rực giống như đta Tần Chấn Dương bỏ vào cái bếp có thể làm bất cứ ai tan chảy triệt để. Hắn vươn tay ôm chặt thiếu niên vào lòng, “Được, được, đây là bản thân cậu tự chọn. Cậu phải triệt để ý thức, chủ nhân không bao giờ… cho cậu đường lui nào nữa.” “Ân.” Diệp Phương Diêu ôm lấy cổ nam nhân dùng sức gật đầu. Ta không cần đường lui gì hết, ta chỉ cần ngươi… Chỉ cần một mình ngươi… Thiếu niên cácm tâm tình nguyện quỳ dưới đất nuốt phân thân của nam nhân. “Ân… Ân… Ngô…” Hung khí rất lớn ra vào giữa hai bờ môi, làm nước bọt từ miệng của thiếu niên không ngừng chảy ra, vẻ *** mỹ hấp dẫn nói không nên lời. “Hừ ân… Đủ rồi đủ rồi… Nga nga —– cái tên tiểu nô lệ *** đãng này! Sao kĩ thuật lại tiến bộ nhiều như vậy?” Tần Chấn Dương khó chịu nắm lấy tóc cậu, “Nói! Khi chủ nhân không có ở đây có lén tự làm không?” “Ân… Ân…” Miệng của Diệp Phương Diêu bị nhét đầy, chỉ có thể lắc lắc đầu. “Thật sự là không có?” Tần Chấn Dương cười gian một cái, “Chủ nhân phải kiểm tra kĩ càng mới được…” Diệp Phương Diêu biết mình đúng là không còn thuốc chữa nữa rồi. Mới chỉ nghe ngữ khí gian ác của nam nhân, cơ thể mềm nhũn ra như sắp bị tan chảy… “Có phải mới nghe chủ nhân nói muốn kiểm tra thì cậu lại thấy hưng phấn rồi phải không?” Tần Chấn Dương giơ chân rác ma sát phân thân của thiếu niên, “Chậc, đúng là cứng không giống ai.” “Ô ân… Hừ ân…” Người thiếu niên run lên, kích động rên rỉ. “Không được sự cho phép của chủ nhân, không được bắn, nghe chưa?” “Ân…” Thiếu niên gật đầu, càng cố gắng nuốt phân thân của nam nhân vào. “Hừ ân… Hô… Hô… Đã lâu… Đã lâu không sảng khoái như vậy… Tiểu nô lệ của ta… Ừ… Muốn chủ nhân bắn ở đâu?” Thiếu niên không nói gì, chỉ đơ mắt ra nhìn hắn. Vẫn chưa nghe được đáp án, chỉ bị đôi mắt màu ngọc bích của thiếu niên nhìn chăm chú, Tần Chấn Dương đã không nhịn được bắn ra —– “Nga nga nga — đáng chết!” Tần Chấn Dương bắn ra hai phát trong cổ họng của thiếu niên, lại rút mạnh ra bắn thêm mấy đường vào gương mặt cực đẹp của cậu —– Gương mặt thiếu niên dính đầy dịch thể của mình quả là đẹp không thể tưởng tượng nổi… Và cũng *** đãng đến sôi máu! “Hô… Hô… Mẹ kiếp, ta không tin Tần Chấn Dương ta lại không trị được tiểu nô lệ *** đãng cậu! Bò qua bên kia nằm xuống cho ta!” Tiếng hét của nam nhân không làm Diệp Phương Diêu sợ chút nào, ngược lại còn làm cậu trở nên hưng phấn. Ngoan ngoãn bò đến nơi nam nhân chỉ định, giữa đường còn không quên lắc lắc cái mông, nghe tiếng hít vào của nam nhân, Diệp Phương Diêu thiếu chút cười ra tiếng. “Được thôi, đắc ý đi.” Tần Chấn Dương cắn chặt răng nói. “Xem ra chủ nhân quá chiều chuộng tiểu nô lệ rồi.” Thấy nam nhân lấy ra cái vòng sắt nhỏ, Diệp Phương Diêu đột nhiên có dự cảm không lành. “Ngươi… Ngươi muốn làm gì?” Tần Chấn Dương nắm lấy phân thân đang cương cứng của thiếu niên, đặt vòng sắt lên, “Ta xem cậu bây giờ còn cười được nữa không.” “Ô… Không cần… Không cần… Ta nhận sai, rút ra đi, van cầu ngươi, chủ nhân!” Biết rằng nam nhân vì ngăn cản sự phóng tinh của cậu nên mới mở ra trừng phạt này, Diệp Phương Diêu nhịn không được khóc lóc năn nỉ. “Hừ, không kịp nữa rồi, dám thách thức quyền lực của chủ nhân.” “Ô… Ta không có… Không có…” “Không cần giảo biện, chủ nhân là rất sáng suốt. Nhưng mà…” Tần Chấn Dương đột nhiên cười xấu xa, “Nể tình hôm nay cậu cố tình đến nhận lỗi, chủ nhân cho cậu một phần thưởng.” Ô… Tại sao cậu lại có một dự cảm càng không lành nữa. “Phần… Phần thưởng gì?” Diệp Phương Diêu hỏi một cách tội nghiệp. “Hắc hắc, cái này.” Nhìn thấy nam nhân lấy ra một cái vòng sắt nhỏ như chiếc nhẫn, Diệp Phương Diêu thiếu chú nữa bị dọa đến ngất đi. “Ô… Đừng mà đừng mà! Cái này mà để vào ta sẽ chết đó!” Tần Chấn Dương nghe vậy đảo cặp mắt trắng dã. “Đồ ngốc! Cái này không phải để vào tiểu kê kê của cậu.” “Hô… Còn may.” Diệp Phương Diêu thở phào nhẹ nhõm. “Cái này là đeo vào đầu ngực của cậu.” “Hả?” Diệp Phương Diêu nói mà não đã đông lại. “Cái này là chủ nhân đặc biệt đặt làm, trên đó có khắc tên chúng ta. Dấu hiệu tượng trưng cậu là nô lệ của chủ nhân. Vốn nghĩ là sẽ không còn cơ hội đeo cho cậu, không ngờ rằng… Cậu lại tự mình đến đây.” “Ô… Ta có thể tự mình đi ra lại.” “Cậu đừng hòng.” Tần Chấn Dương hừ lạnh một tiếng, “Cả đời này cậu đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay của ta nữa.” Ô… Ta cũng đâu phải là Tôn Ngộ Không, ngươi cũng không phải là Phật Như Lai. Ngươi là ác ma! “Lại đây, đừng sợ, tuy đây là lần đầu ta làm, nhưng dù gì chủ nhân cũng là mở Câu Lạc Bộ SM, chưa làm qua cũng xem qua, không làm cậu bị thương đâu.” “Hi, trước đó ngươi chưa làm giúp ai hết? Ta là người đầu tiên?” “Đúng vậy, thế nào?” Tần Chấn Dương không hiểu sao tiểu nô lệ của hắn lại cười như mèo ăn vụng vậy. “Ta đối với ngươi mà nói… Có phải là rất đặc biệt?” Tần Chấn Dương ngớ người, qua nửa buổi mới phản ứng lại. “Đúng, rất đặc biệt… Đặc biệt thiếu bị đánh.” Thưởng một cái đánh không thương tiếc! “A… Lại đánh ta… Ngươi là chủ nhân xấu……” “Đừng nhiều lời!” Tần Chấn Dương nạt nộ để che giấu mình đang đỏ mặt. “Ngoan ngoãn nằm xuống cho ta, không cẩn thận lát ta đeo lên tiểu kê kê của cậu.” “A… Đã biết.” Đáng ghét, Eno. Huett. Leaves. Alderaan, ngươi có phải bị điên rồi không? Người nào không thích, lại đi thích một người là lão bản Câu Lạc Bộ SM? Ngươi có phải bị bệnh không? Ô… “Vì sợ cậu lộn xộn, ta phải làm các biện pháp cần thiết.” “Gì mà biện — a a —”Diệp Phương Diêu vẫn chưa nói xong, đã bị ngón tay của nam nhân đột nhiên cắm vào cơ thể làm cho cậu thét chói tai —– “La cái gì mà la, đâu phải chưa cắm qua.” “Ai bảo ngươi đột nhiên cắm vào, rất đau a.” “Yên tâm, còn cái lớn hơn nữa ——” Nam nhân nở một nụ cười ác ma, đột nhiên không cảnh báo gì mà xuyên qua cơ thể của Diệp Phương Diêu —— “Ô a a a —–” Cơ thể đã lâu không được hưởng dụng giống như bị chém ra làm hai nửa, làm cho Diệp Phương Diêu đau đến oa oa kêu to. “Ô… Ngươi muốn giết ta sao? Ác ma không có nhân tính này!” “Lại vô lễ với chủ nhân rồi! Xem ta làm sao để trừng trị cậu!” Nam nhân bắt đầu đung đưa cái eo chắc chắn mạnh mẽ, hung khí lớn chí mạng nhắm ngay nhược điểm của thiếu niên, phát động công kích dày đặc! “Ai nha! Không cần! Đừng chọc chỗ đó! A a a —–” Mỗi lần bị nam nhân đụng chạm mạnh đến tuyến tiền liệt, thiếu niên giống như muốn điên co rút lại —– Mà mỗi lần phân thân kích dục muốn phát tiết lại bị vòng sắt ngăn cản, mong muốn của dục vọng không thể giải quyết, làm Diệp Phương Diêu thống khổ lớn tiếng khóc lóc cầu xin tha thứ —– “Ô… Tha ta ta đi, chủ nhân… Ta không được…Ô … A a… Tha ta…” Đôi chân gác trên vai của nam nhân, bắp đùi phóng đãng mở ra, nơi mập hợp bị côn th*t thô to không ngừng khuấy động, không ngừng chảy ra thứ dịch thấp dính *** loạn, thiếu niên bị nam nhân một lần lại một lần đẩy đến đỉnh điểm của khoái hoạt, nhưng cũng không có được sự giải phóng cuối cùng. “Ô… Đừng hành hạ ta nữa… Ta sắp điên rồi… Chủ nhân… Ngươi tha ta … Van xin ngươi… Van cầu ngươi cho ta ra ——” Giống như bắt được một con bạch xà tội nghiệp lại lăng nhăng, cơ thể của thiếu niên dưới thân mình vặn vẹo làm cho ham muốn chiếm hữu của Tần Chấn Dương sôi lên đỉnh điểm —– “Không, vẫn chưa được!” Tần Chấn Dương càng thêm mãnh liệt rút ra cắm vào, “Nói, nói cậu là của ai?” “Ô ân… Ân… Ta là của ngươi… Ta là của chủ nhân… Y a a… Tiểu nô lệ là của chủ nhân —–” Thiếu niên sụp đổ khóc thét lên! “Bảo bối ngoan của ta…” Nam nhân cầm lấy cái nhẫn hướng vào đầu nhũ bên phải của thiếu niên kẹp mạnh vào, kim nhọn ẩn chứa trên chiếc nhẫn tích tắc xuyên mạnh vào thiếu niên —– “Ô a a a—–” Lúc thiếu niên đau đớn la to thì Tần Chấn Dương động thân một cái, lúc xuyên vào nơi sâu thẳm nhất của thiếu niên đồng thời cũng mở cái vòng sắt ra, giải phóng dục vọng của thiếu niên —– Cao trào như sụp đổ khiến não của Diệp Phương Diêu trống rỗng, đường ruột như bị phân thân của nam nhân xoắn gãy, lúc bắn ra dịch thể phảng phất như vô cùng vô tận không ngừng phun ra… Nhìn thấy tư thế mỹ miều không gì sánh được của thiếu niên, nam nhân không nhịn được gầm lên bắn đầy chỗ sâu trong của tiểu hoa cúc… Trìu mến vuốt ve gương mặt đầy nước mắt, ôm chặt cậu thiếu niên đã ngất đi vào lòng, Tần Chấn Dương cầm thánh giá trên ngực thiếu niên lên, nhẹ nhàng hôn lên một cái—– Cảm ơn Chúa! HOÀN