Tôn Ngữ sau khi có ba trăm vạn, lập tức đem Phỉ Nhi từ phòng bệnh bình thường chuyển đến phòng bệnh loại chuyên, chữa bệnh cùng dược vật cũng đều là được đãi ngộ tốt nhất. Tôn Ngữ cảm thấy chỗ kí tên vay tiền cứu mạng này thật là tốt, Tôn Nói thông qua bệnh viện mời y tá tiểu Vương, là một cô gái từ nông thôn đến nên vô cùng giản dị, nàng phi thường thích Phỉ Nhi, Tôn Ngữ thực yên tâm nhờ nàng chiếu cố Phỉ Nhi. Bởi vì có phí giải phẫu, tiểu Phỉ Nhi kỳ giải phẫu tim thứ nhất cũng được tiến hành. Lúc ấy Phỉ Nhi khóc nháo, trên mặt đất giãy nảy nói không muốn giải phẫu, dù sao lấy quan điểm của một tiểu hài tử ba tuổi mà nói, giải phẫu thật sự đáng sợ, đứa trẻ còn nhỏ rất sợ đau đớn, sợ hắc ám… “Phỉ Nhi nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời đi giải phẫu, ba ba liền mua cho ngươi một bộ màu váy công chúa màu trắng có được không!” Tôn Ngữ thương yêu quỳ rạp trên mặt đất ôm lấy Phỉ Nhi không ngừng vặn vẹo, nói cái gì cũng không muốn giải phẫu. Tiểu Phỉ Nhi cúi đầu nhìn bộ bệnh nhân phục dài rộng của mình, trên khuôn mặt nho nhỏ tràn ngập sắc thái khát vọng, Phỉ Nhi là một tiểu cô nương có thiên tính chưng diện trời sinh của con gái, bởi vì Tôn Ngữ không có tiền hơn nữa nó lại bệnh ngày ngày nằm viện, nó mỗi ngày chỉ có thể mặc bệnh nhân phục, căn bản chưa từng mặc qua váy, càng thêm chưa từng thấy qua cái gì váy công chúa… Tiểu Phỉ Nhi có một lần đang nhìn, người nhà hàng xóm đến thăm người bệnh ở giữa còn có một vị tiểu cô nương mặc váy công chúa lụa trắng, lúc ấy tiểu Phỉ Nhi ánh mắt đăm đăm, làm cho nó biết nguyên lai con gái cũng có thể xinh đẹp như vậy, từ đó về sau trong lòng Phỉ Nhi liền có một giấc mộng nho nhỏ—— chính là cũng có thể có một bộ váy công chúa màu trắng thuộc về chính mình… Liền mỗi ngày kề cận Tôn Ngữ đòi mua, nhưng Tôn Ngữ vì phí chữa bệnh của nó căn bản không có tiền dư thừa, chỉ lừa nó nói lần sau… lần sau… lần sau nữa, chính là không có một lần nào từng mua qua cho Phỉ Nhi, giấc mộng váy công chúa của tiểu Phỉ Nhi lần lượt thất bại, nó lần lượt thất vọng, tuy rằng ngay từ đầu nhìn không thấy váy công chúa Tôn Phỉ vừa khóc nháo vừa làm nũng, nhưng nó không ghét ba ba, cũng biết ba ba vì bệnh của mình mà làm việc vất vả cực khổ… “Ba ba… Có thật không?” Phỉ Nhi nhìn Tôn Ngữ không chắc chắn hỏi. “Đương nhiên là sự thật ba ba sẽ không gạt tiểu Phỉ Nhi! Chờ Phỉ Nhi hết bệnh rồi ba ba còn mang ngươi đi công viên trò chơi, đúng rồi Phỉ Nhi còn phải mặc váy công chúa nha!” Tôn Ngữ hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tôn Phỉ. Tôn Phỉ nghe lời nói Tôn Ngữ tinh thần hưng phấn, hai mắt thật to phiếm vui sướng nói; “Nha! Vạn tuế! Có đôi khi ta cảm thấy ba ba rất giống A Mộng (*) của Phỉ Nhi, có thể đáp ứng toàn bộ nguyện vọng của Phỉ Nhi…” (*) A Mộng ý nói giấc mơ nhưng Phỉ Nhi gọi thân thiết như gọi tên người. “Còn giải phẫu này tuyệt không đau, Phỉ Nhi không phải luôn cảm thấy ngực đau sao? Kỳ thật nha, đó là có một tiểu yêu quái ở trong trái tim của ngươi không ngừng quấy rối, cho nên trái tim của ngươi mới đau, mà giải phẫu là bác sĩ giúp ngươi đem tiểu yêu quái quấy rối kia đuổi đi mà thôi, không phải sợ, chỉ cần Phỉ Nhi nghe lời bác sĩ ngươi về sau sẽ không đau đớn nữa!” Tôn Ngữ khóe mắt ngấn lệ lại cười sáng lạn ôm Tôn Phỉ nằm xuống trên giường đẩy đến phòng giải phẫu, nói tới đây Tôn Ngữ chỉ muốn khóc, nhưng hắn không thể, bởi vì lúc trước mặt tiểu Phỉ Nhi của mình chính là không thể khóc phải cười, không thể làm cho con của mình khổ sở, muốn cho nó vĩnh viễn khoái hoạt, không có bi thương, không có ốm đau, hằng ngày giống như một thiên sứ mỉm cười sống trong đồng thoại mộng ảo tốt đẹp, mà mình chính là A Mộng ba ba vĩnh viễn làm cho nó vui vẻ hơn… Cuối cùng Phỉ Nhi ngoan ngoãn nằm trong phòng giải phẫu… Tôn Ngữ nhìn giữa hình chữ giải phẫu màu đỏ hiện lên, mặt hoang mang lo sợ trông coi ở bên ngoài, hướng đối ngoài cửa sổ quỳ xuống chắp hai tay tạo thành chữ thập trong lòng không ngừng cầu nguyện hắn chỉ muốn ——thượng đế vạn năng van cầu ngài nhất định phải phù hộ tiểu thiên sứ của ta, nó là ánh mặt trời của ta, tất cả của ta, cầu ngài nhất định phải phù hộ nó… Liền như vậy quỳ suốt một buổi chiều, thẳng đến khi Phỉ Nhi giải phẫu chấm dứt… Kỳ giải phẫu bắc cầu tim thứ nhất của Phỉ Nhi hoàn hảo thực thành công, đợi cho nó thời điểm năm tuổi là có thể tiếp tục tiến hành giải phẫu hoán tim! Tôn Ngữ nhìn tiểu Phỉ Nhi hôn mê trong lỗ mũi đang cắm cái ống, buộc ở trên một bịch nước, gây mê còn chưa tỉnh lại, trên thân bọc một tầng lại một tầng băng gạc, vai trên hằn sâu dấu vết đỏ, “Phỉ Nhi nhất định rất đau!” Tôn Ngữ tan nát cõi lòng nhìn đứa nhỏ tiều tụy sau giải phẫu, nhớ tới vị bác sĩ trưởng của Phỉ Nhi nói, Phỉ Nhi trên bề mặt từ ngực đến cần cổ sẽ lưu lại một vết mổ thật dài phi thường nghiêm trọng… Vì vết sẹo đáng sợ như vậy, Phỉ Nhi về sau chỉ sợ cũng không thể mặc, cái váy công chúa nó thích nhất, chỉ có thể mặc quần áo cổ cao… Bất quá không việc gì cả ba ba vẫn sẽ mua cho ngươi Phỉ Nhi! Hơn nữa chờ ba ba trả nợ xong xuôi, ba ba liền ngày ngày mua váy công chúa cho Phỉ Nhi, mua quần áo xinh đẹp dẫn Phỉ Nhi đi công viên trò chơi, ăn KFC có được không!”Giờ phút này Tôn Ngữ rốt cuộc nói không được nữa, bởi vì chút này ở đứa nhỏ khác đều đã vui chơi qua, còn ở trong mắt con của mình lại là nguyện vọng to lớn trong lòng, là ba ba vô dụng, thực xin lỗi Phỉ Nhi. Nước mắt liền không thể ngăn được chảy xuống ở trên mặt Tôn Ngữ… Tôn Ngữ không chờ Phỉ Nhi hoàn toàn tỉnh lại, đem Phỉ Nhi phó thác cho y tá tiểu Vương hảo hảo chiếu cố, Tôn Ngữ luyến tiếc nhưng chỉ có thể bắt đầu ra ngoài tìm việc làm, bởi vì vội giải phẫu cho Phỉ Nhi, chiếu cố Phỉ Nhi nửa tháng cũng đã qua mau, đổi phòng bệnh, tìm y tá, phí chữa bệnh, phí giải phẫu, phía trước phía sau cũng hơn hai trăm vạn, hiện tại chỉ còn lại bốn vạn… Tôn Ngữ nghĩ mỗi tháng còn phải mười vạn, bây giờ chỉ có thể liều mạng làm công… Tôn Ngữ mỗi ngày từ năm giờ sáng sớm đến mười giờ đưa báo chí, đưa sữa, giữa trưa gặm chút bánh mì với cải bẹ, đi ra công trường làm việc —— vác xi măng, vận bùn cát, vác gạch, nâng thép, vốn thân thể của hắn đã phi thường đơn bạc, trên công trường rất nhiều việc nặng đều làm hắn bất động, mang vác cũng bất động. Nhưng Tôn Ngữ vẫn là cắn răng, ép buộc thân thể làm việc, hắn cần kiếm tiền trả nợ, Tôn Ngữ đến bây giờ vẫn là đối với nam tử cao lớn kia thực cảm ơn, hắn là người có tấm lòng thật tốt cho mượn phí giải phẫu Phỉ Nhi, không thể không trả tiền cho người đó, chính dựa vào ý nghĩ này, Tôn Ngữ cứng rắn chống chọi, không để người khác nhìn ra hắn căn bản làm việc kiếm sống tốn sức đến bất động, làm việc vất vả cực khổ… Thời gian buổi chiều mặt trời đúng là độc ác nắng nóng rát, Tôn Ngữ một ngày trôi qua đều nhanh bị phơi nắng, nhanh tróc một tầng da, mồ hôi cùng bùn cát, bụi đất rót vào trong làn da nóng rực đau đớn, cánh tay cùng phần eo đều bị trầy xước, toàn thân đau nhức, nhưng hắn đều cắn răng chịu đựng. Sau lúc rời công trường cũng đã chạng vạng, không kịp ăn cơm chiều chỉ uống một hớp nước, liền vội vàng đi khách sạn làm thuê rửa chén đĩa, lau dọn WC, Tôn Ngữ tuổi không còn trẻ, không thể ở đại sảnh bưng chén đĩa chiêu đãi khách nhân, chỉ có thể ở tại phòng bếp khách sạn rữa chén đĩa, quét dọn WC… Tôn Ngữ dùng khí lực ít ỏi, dốc sức lau nhà, rửa bát, làm công việc… Tôn Ngữ mỗi ngày đều phải làm đến ba giờ rạng sáng mới có thể từ khách sạn tan ca, một ngày trôi qua Tôn Ngữ làm việc liên tục đến cả sức để nói cũng không có. Vì tiết kiệm tiền thuê nhà, Tôn Ngữ đem phòng thuê nhỏ trả lại, chỉ mang theo túi du lịch đựng vài món quần áo cùng ảnh chụp thê tử của mình, mỗi ngày buổi tối ngay tại ghế dài công viên nằm nghỉ ngơi một hồi trong chốc lát, chịu bị muỗi đốt cùng đêm tối sợ hãi, cùng kẻ lang thang cướp đoạt ghế dựa công viên, nhưng Tôn Ngữ đã kiêng nể không đụng đến chuyện đó, một ngày gánh vác công việc trôi qua hắn mỏi mệt không chịu nổi, vừa nằm xuống là có thể ngủ…. Chờ tờ mờ sáng liền đứng dậy đến WC gần đó đơn giản rửa sạch một chút, lại đi làm công… Không muốn đến bệnh viện sợ mình hiện tại bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ, khiến Phỉ Nhi nhìn đến, sợ tiểu thiên sứ trong lòng sẽ lo lắng… Cứ như vậy, thời gian nửa tháng rất nhanh trôi qua, trong thời gian nửa tháng Tôn Ngữ thực liều chết liều sống cố gắng làm việc nhưng tiền kiếm được chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay —— chỉ có năm nghìn mà thôi. Tôn Ngữ nhìn tiền trong phong thư, tuy rằng hơn nữa còn có bốn vạn còn lại nhưng tổng cộng mới bốn vạn năm nghìn, vẫn chưa đến mười vạn a… Làm sao bây giờ? Tôn Ngữ khiếp đảm bất an mang theo túi du lịch rách rưới đi tới văn phòng xa hoa của Trương Phong Dương. About these ads