Ngừng Nhớ Về Em
Chương 54
Bên Đức 8 giờ sáng thì trong nước đã xế chiều. Giày vò cả một đêm, sáng nay Chu Minh đã rời giường từ sớm, hôn lên trán vợ yêu một cái rồi rón rén ôm laptop ra phòng ngủ, đến phòng khách làm việc.
Công ty "Dược Minh" thành lập đã được một tháng, mọi chuyện đã dần đi vào quỹ đạo. Hôm qua vừa dự hôn lễ, sáng sớm hôm nay Khương Dược đã lên máy bay về nước. Còn lại một ông chủ khác là Chu Minh dựa theo kế hoạch, mở cuộc họp qua video với các đối tác trong nước.
Người tham dự cuộc họp ngoại trừ nhân viên công ty ra thì còn có những người nổi tiếng trên mạng. "Dược Minh" là công ty chuyên mảng trực tiếp, về tài nguyên người nổi tiếng trên mạng đều do Chu Minh cung cấp. Công ty thành lập chưa được bao lâu cho nên Chu Minh rất quan tâm đến vấn đề này.
Nhóm người nổi tiếng trên mạng cùng tham dự hội nghị qua video đa số là hot girl, bên phía nam thì lại rất ít. Có vài người đẹp đặc biệt, còn lại đa số là hot girl mạng. Nhóm streamer ít nhiều đã làm việc một khoảng thời gian, có chút danh tiếng, tất cả bọn họ đều bị Chu Minh đào góc tường, dụ sang công ty anh làm. Công ty mới thành lập, anh lại không muốn dựa vào thế lực của ba mình, cho nên công ty mới luôn khiến người ta không an tâm. Nhóm người nổi tiếng trên mạng này lần đầu tiên bước vào phòng họp của công ty, thấp thỏm cả buổi trời, cuối cùng ông chủ cũng đã xuất hiện trên màn hình chiếu lên tường -- Chu Minh ăn mặc thoải mái, anh chỉ mặc một cái áo sơ mi có cổ kiểu Pháp, ngồi xuống bàn nhìn vào màn hình, chào mọi người.
Gương mặt anh với những đường nét sâu sắc, mang đến cảm giác như mấy chàng trai nước Anh, khí chất bức người. Lúc anh vừa xuất hiện, tiếng xì xào bàn tán bên kia bỗng chốc im bặt.
Nhóm hot girl mạng "...!!!!"
Hít sâu.
Ông chủ đẹp trai quá!
Nhưng mấy cô gái vừa mới rung rinh thì Chu Minh lại nở nụ cười chuyên nghiệp với bọn họ, "Thật xin lỗi đã để mọi người chờ lâu. Hôm qua tôi kết hôn cho nên hôm nay dậy có hơi trễ, làm trễ nãi thời gian của mọi người. Lát nữa tôi sẽ lì xì cho mọi người nhé."
Nhóm hot girl mạng, "..."
Ông chủ kết hôn rồi ư??
Mọi người có hơi thất vọng, nhóm hot girl weibo liên tiếp thở dài. Trái tim đang rung rinh khi vừa nhìn thấy ông chủ thì đùng một cái nghe tin ông chủ vừa kết hôn ngày hôm qua. Tiếc thật -- trễ có một ngày thôi. Không biết bà chủ như thế nào nhỉ? Đẹp trai như anh thì chắc bà xã cũng phải xinh đẹp không kém? Không biết có đẹp bằng bọn họ không?
Mọi người trò chuyện một chút rồi bắt đầu đi vào nội dung cuộc họp, chỉ đơn giản là kế hoạch tiếp theo của công ty, yêu cầu và chế độ khen thưởng của công ty với bọn họ... Những lúc bình thường Chu Minh luôn cười hi hi ha ha, trông rất dễ gần. Nhưng trong công việc, anh lại rất nghiêm túc, cẩn thận lại tỉ mỉ, khiến người ta không dám thở mạnh mỗi khi nói chuyện với anh.
Khí chất mạnh mẽ này khác hẳn với ông chủ còn lại là Khương Dược luôn lịch sự, nhã nhặn.
Dưới áp lực đè nặng trên vai, cuộc họp diễn ra vô cùng nghiêm túc. Nhưng sau khi kết thúc, bầu không khí lại trở nên dễ thở hơn. Mấy cô gái khoe nhau hôm qua fan hâm mộ tặng quà gì cho mình, còn Chu Minh thì quay về phòng, thấy Nhiếp Thanh Anh vẫn còn đang ngủ thì anh đi nấu một nồi cháo yến mạch, sau đó quay trở lại phòng khách.
Thấy mọi người bên kia còn chưa giản tán, anh nghe bọn họ thảo luận thì cười một tiếng, "Xem ra lợi nhuận vẫn ok nhỉ. Công ty chúng ta vẫn còn nhỏ, sau này sẽ phát triển hơn."
Chu tam thiếu đột ngột xuất hiện trên màn hình làm mấy cô gái hết hồn. Mọi người nhìn Chu Minh ung dung ngồi xuống ăn cháo, thấy anh không còn nghiêm túc như vừa nãy, còn nói giỡn với mọi người. Bọn họ sửng sốt một lát, nhưng EQ của ai cũng cao, thấy Chu Minh nói chuyện thoải mái như thế liền vui vẻ tiếp chuyện, bắt đầu nịnh nọt anh.
Chu Minh như cười như không, nhưng cũng không hề tức giận.
Một hot girl mạng như muốn thăm dò, cố ý trêu chọc, "Ông chủ, tôi phát hiện mắt thẩm mỹ của anh rất nhất quán, rất chuẩn man nha. Anh xem, bọn tôi có trước có sau, dáng người đẹp, mặt cũng đẹp nữa... Có phải anh cũng thích mấy cô gái thế này không?"
Chu Minh, "Đúng vậy."
Người đẹp có thể giúp anh kiếm tiền, mặc kệ là đẹp tự nhiên hay đã qua chỉnh sửa, dù luôn bị chửi mắng nhưng mọi người đều sẽ bỏ tiền ra thôi. Anh thích kiếm tiền, mấy cây rung ra tiền thế này đương nhiên anh sẽ không bỏ qua.
Thái độ của Chu Minh đối với mấy "cây rung ra tiền" rất tốt. Anh định sẽ cho họ vài lợi ích, bây giờ hai bên trò chuyện vui vẻ, một hot girl nửa thật nửa đùa nói công ty trước của mình có đãi ngộ rất tốt, thế là Chu Minh vung tay lên, tặng cho mỗi người một túi xách Chanel.
Nhóm hot girl sáng bừng đôi mắt: "...!!!!"
Ông chủ thật hào phóng!
Mấy cô gái che miệng cười khanh khách, bắn tim bùm bùm xuyên màn hình, ông chủ vẫn giữ nguyên vẻ mặt hờ hững trò chuyện cùng mọi người.
Cả nhóm cảnh giác trong lòng, ông chủ rõ ràng là một tay lão luyện, cấp độ cao luôn ấy chứ, gặp tình huống thế này mà không hề luống cuống. Đàn ông đã nhìn quen phụ nữ, không để phụ nữ ở trong mắt là người khó tấn công nhân nhất và cũng là người tấn công giỏi nhất.
Hai bên đá qua đỡ lại, nhóm hot girl mạng hăng hái tiếp tục đặt câu hỏi, "Ông chủ, có phải bà chủ rất đơn thuần, lương thiện hay không? Tôi cứ có cảm giác ông chủ sẽ thích kiểu người như thế."
Trong lòng bọn họ đều nghĩ, con ông cháu cha đều thích loại hình "hoa sen trắng", nếu như là bọn họ, bọn họ cũng có thể giả vờ cả đời như thế.
Chu Minh chỉ cười chứ không nói.
Đôi mắt của bọn họ lóe sáng, nửa thật nửa đùa, "Ồ... Bà chủ chắc là xinh đẹp lắm nhỉ? Có phải giống phong cách bọn tôi không? Dù sao ông chủ cũng thích kiểu người như thế mà."
Bọn họ đang giỡn, Chu Minh bỗng nhìn thấy bóng vợ mình trên màn hình. Vợ anh vừa thức dậy, mái tóc dài xõa tung, cô mặc một cái áo sơ mi nam, đi chân trần bước ra từ phòng ngủ, ngơ ngác đứng trước cửa phòng.
Chu Minh run lên.
Trong phòng họp không chỉ có hot girl mạng mà còn có cả đàn ông. Sao anh có thể để bọn họ thấy được dáng vẻ mới thức dậy của vợ mình chứ?
Thế là bên kia còn đang hi ha nói giỡn, nhóm hot girl vừa thấy có bóng người lướt qua thì sắc mặt ông chủ đã thay đổi ngay, anh nói ngắn gọn, "Được rồi, giải tán, mọi người cứ nói chuyện tiếp đi, tôi đi trước."
Bọn người bên kia: "Này..."
Màn hình bỗng chốc đen thui.
Chu Minh thoát ra một cách nhanh chóng.
Nhóm hot girl ngơ ngác, đứng một bên nói chuyện với nhau, chủ đề chính là vì sao ông chủ lại out nhanh như thế, là do vợ anh dậy rồi ư? Mọi người nhao nhao hỏi, "Bà chủ thế nào? Tôi nhìn không rõ? Mấy người thấy rõ không? Ông chủ tắt máy nhanh quá."
Ai nấy đều lắc đầu bảo không nhìn rõ vì ông chủ quá nhanh. Nhưng bọn họ có thể nhìn thấy bóng hình xinh đẹp của bà chủ, đôi chân dài thẳng tắp, nhìn dáng người thôi là biết xinh rồi, nhưng không thấy được mặt. Bọn họ kết luận, "Bóng lưng mặc áo sơ mi nam kia hoặc là hot girl mạng hoặc là người mẫu nghiệp dư* chứ không thể là minh tinh đâu nhỉ? Đâu có nghe nữ minh tinh nào kết hôn vào hôm qua đâu. Chân vừa dài vừa thẳng như thế, chắc là người mẫu chân rồi?"
*嫩模: người mẫu không qua đào tạo chính thức, tuổi khá nhỏ, chỉ cần mắt to, xinh đẹp hay dễ thương, chiều cao có thể thấp hơn tiêu chuẩn người mẫu.
Nhóm hot girl mạng có hơi thất vọng, ai cũng bảo cô gái kia thật may mắn, cũng quá thủ đoạn. Ngoài mặt ai cũng khen vài câu, nhưng có vài người trong lòng chua xót, không cam lòng: Cô ta có gì hơn người? Chắc chắn là người cao tay lắm mới có thể bắt được người quen nhìn gái đẹp như ông chủ đây. Nhưng ông chủ là người không quan tâm đến gái xinh, cô vợ "sen trắng" này chỉ có thể lừa gạt được tạm thời, chờ đến khi ông chủ tìm được niềm vui mới thì người trong nhà kia liền bị biếm thành thiếu phụ luống tuổi mà thôi.
...
Bọn họ nào đoán được, mắt thẩm mỹ trong công việc mà mắt thẩm mỹ ngoài đời của anh là hai phong cách hoàn toàn trái ngược nhau. Thật ra, anh không hề yêu "hot girl mạng", "ngây thơ đáng yêu" hay "sexy quyến rũ" gì cả. Anh chỉ yêu Nhiếp Thanh Anh, người đẹp chân chính đã được thời gian kiểm nghiệm tỏa ra ánh sáng lung linh.
Cũng không phải là do Nhiếp Thanh Anh cao tay bám lấy anh không buông, mà là do anh dùng thủ đoạn dụ dỗ cô kết hôn.
Sáng sớm vừa thức dậy, Nhiếp Thanh Anh cảm thấy cả người mệt mỏi như bị nghiền nát. Cô đứng ở cửa phòng một lúc lâu, sau khi tỉnh táo lại thì vào phòng bếp rót nước uống. Cô đứng trước bồn rửa uống một hớp nữa, đằng sau bỗng nhiên có một đôi tay ôm lấy eo cô kéo vào lòng mình.
Nhiếp Thanh Anh khẽ cong khóe môi, đưa ly nước trong tay đến bên miệng anh, cô nhẹ giọng hỏi, "Anh họp xong rồi à? Em thấy có quá trời người đẹp."
Chu Minh lập tức đáp lại, "Thật hả? Sao anh lại không thấy. Người đẹp ở đâu vậy, không phải chỉ có mình em thôi sao?"
Nhiếp Thanh Anh sửng sốt, sau đó khẽ cười, đôi mắt long lanh khẽ lườm anh trách móc -- Dù biết anh đang nói dối để dỗ cô, nhưng tam thiếu đúng là biết cách nói chuyện.
Chu Minh ôm vợ một buổi, cô lạnh nhạt muốn uống cho hết ly nước, Chu Minh nhăn nhó cả buổi trời mới ấp úng hỏi, "Tối hôm qua, em thấy được không?"
Nhiếp Thanh Anh, "..."
Cô đỏ mặt gật đầu.
Người đẹp đỏ mặt thẹn thùng, Chu Minh bỗng vui vẻ, anh cúi đầu hôn cô một cái. Sau đó lại ôm cô không chịu buông, anh lại nghe cô nhỏ giọng hỏi, "Ông xã, khụ khụ, tối hôm qua anh thấy em có được không?"
Chu Minh không cần nghĩ đã trả lời ngay, "Tốt lắm Anh Anh! Đôi chân của em, eo của em... tốt lắm. Khiêu vũ đúng là tốt thật, sức dẻo lớn thật..."
Mặt Nhiếp Thanh Anh đỏ bừng bừng.
Mặc dù hồi cấp ba Chu Minh thích viết mấy bài thư tình sướt mướt cho cô, nhưng anh cũng chỉ copy từ sách mà ra chứ bản thân anh chẳng có tí tế bào văn nghệ nào. Cho nên lúc anh khen người khác cũng rất thực dụng, rất thẳng thắn. Không hề hoa hòe, anh khen thẳng đến kỹ thuật, mà kỹ thuật này, Nhiếp Thanh Anh chỉ biết cạn lời.
Chờ Chu Minh khen xong, khen đến cả người phấn chấn, ôm cô muốn lên giường. Nhiếp Thanh Anh bỗng hỏi, "Mọi thứ đều tốt, thế ngực không tốt hả? Anh chê em ngực nhỏ hả?"
Chu Minh ngây ngẩn cả người, "..."
Hoàn toàn không ngờ tới có một ngày vợ anh lại biết nhận thức như thế, không hợp với hình tượng lạnh lùng của cô.
Chu tam thiếu cười hì hì, "Đâu có. Anh thích ngực lép mà."
Nhiếp Thanh Anh:... Ngực lép????
Chu Minh cười ôm cô xoay một vòng. Anh ôm cô đặt lên bồn rửa tay, cúi đầu nhìn thẳng ngực cô. Kết hôn tốt thật, dù chỉ là bổ sung thôi cũng tốt. Lần này, Chu Minh chỉ do dự một lát liền đưa tay ra, cách một lớp quần áo sờ soạng lung tung. Cả người vợ anh run lên, lòng Chu Minh rung động, ánh mắt trầm xuống.
Anh ngẩng đầu hôn cô, nói đùa, "Không phải ngực lép. Anh Anh nhà ta ít nhất phải là cỡ B, cỡ B thì sao mà gọi là lép được? Đương nhiên là không phải rồi."
Anh đè Nhiếp Thanh Anh xuống, để chân cô quấn quanh eo mình, ngay trên bồn rửa tay, thân mật không rời.
Loại chuyện này, từ trước đến nay nếu đã nếm được một lần thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai.
Chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Nhiếp Thanh Anh xoay đầu tránh cái hôn của Chu Minh, anh bực bội, cất giọng đầy kiềm nén, "Đừng để ý."
Nhưng chuông cửa cứ vang lên mãi làm cảnh phim thân mật này không thể tiếp tục.
Chu Minh buộc phải dừng lại nửa chừng, trơ mắt nhìn vợ cười với mình rồi nhẹ nhàng nhảy xuống đất, chạy về phòng thay đồ. Chu Minh đen mặt đi mở cửa. Vừa mở cửa ra anh liền sững sờ, bởi vì người đứng trước cửa là người anh đã quên mất -- thư ký cũ của anh - Trần Linh Linh.
Một tháng không gặp, Trần Linh Linh vẫn xinh đẹp như xưa, chân dài, eo thon, tóc xoăn, đôi mắt long lanh.
Chu Minh chột dạ: Anh quên mời thư ký cũ đến dự hôn lễ của mình.
Trần Linh Linh cầm quà đứng trước khách sạn của giám đốc ở, tim đập thình thịch, cô có hơi căng thẳng. Cô hoảng hốt khi giám đốc không mời mình đến dự lễ cưới, có phải anh đã không còn cần cô nữa hay không? Nhưng Trần Linh Linh nhanh chóng tự mình cứu lấy mình, giám đốc không mời thì cô tự bay qua...
Trên đường đi, Trần Linh Linh lại suy nghĩ.
Giám đốc theo đuổi cô Nhiếp lâu như thế, đã kết hôn từ lâu nhưng vì sao bây giờ mới tổ chức hôn lễ? Có phải vì cô Nhiếp mang thai, bị hai nhà phát hiện nên phải bổ sung lễ cưới hay không?
Mang thai là chuyện tốt đó.
Thư ký Trần luôn đoán rằng Nhiếp Thanh Anh mang thai, cô đứng trước cửa phòng ngẩng đầu nhìn cánh cửa mở ra, giám đốc xuất hiện trước mặt cô. Trần Linh Linh khẽ giật mình, một tháng không gặp, hình như giám đốc... béo ra thì phải? Kết hôn rất hạnh phúc?
Thư ký Trần gặp được giám đốc nên có hơi kích động, định gọi "giám đốc". lại muốn hỏi "Cô Nhiếp có phải đang mang thai hay không?" rồi lại muốn nói, "Tôi có mang thuốc bổ đến cho cô Nhiếp", cô lại càng muốn nói "Giám đốc ơi anh béo lên rồi". Đến khi chốt lại, thư ký Trần dịu dàng nở nụ cười, nhẹ nhàng nói, "Tôi mang thuốc bổ đến cho cô Nhiếp, có phải giám đốc mang thai rồi không?"
Chu Minh vốn đang mang lòng áy náy đối với thư ký cũ, trong nháy mắt, cả người cứng đờ "..."
Ai mang thai hả?????
***
Màn comeback của thư ký Trần chất quá =))
Truyện khác cùng thể loại
109 chương
42 chương
87 chương
422 chương
286 chương