Đài ngắm trăng Linh Phong là một chỗ đài cao sâu bên trong Thái Nguyệt Các, bên cạnh chính là Long Nguyệt Lâu nơi Diệp Ngưng Hoan ở. Hai nơi chỉ cách một nhau một cái núi đá ngọc bích, mượn cảnh bài trí này tạo thành một lối đi. Bởi vì chỗ này tương đối sâu, không thể nhìn bao quát toàn thành nh ư Miên Nguyệt Lâu, nhưng là một chỗ ngắm cảnh tốt. Trên đài xây một tòa tiểu lâu ba mặt, nơi này cũng bày tiệc, nhưng mà chuẩn bị cho nữ quyến, bởi vì thanh nhã tĩnh mịch, lại tiện cho nữ quyến thay quần áo trang điểm, mà không cần tìm một gian phòng lớn có thể múa hát tưng bừng. Sở Hạo và Diệp Ngưng Hoan đang ngồi ở đấy uống rượu. Mới vừa rồi ở Phồn Anh Đường vui chơi một hồi, sau đó Sở Hạo dứt khoát gọi Lục Sương Lăng cùng vào dự tiệc, nghiêm chỉnh biến thành gia yến. Nhờ thế mà tâm tình Diệp Ngưng Hoan cực tốt, rượu cũng uống mấy chén. Sở Hạo cũng mặc kệ nàng, tuỳ nàng thoả thuê. Sương Lăng cũng uống không ít, chỉ có điều hắn nghĩ đến trách nhiệm hộ vệ của mình, cũng không say. Sở Hạo vẫn không lơ là ánh mắt của Sương Lăng, đó là phức tạp, có trấn an, vui sướng, hoặc là còn thêm vài phần đau thương. Hắn thấy rất rõ ràng, nhưng cũng chưa nói gì. Có mấy lời, không cần nói nhiều. Giờ hợi đã qua, bên ngoài tối đen một mảnh. Rượu dường như uống mãi không say, Sở Hạo càng lúc càng tỉnh táo. Một đôi mắt, khói mù và ánh sáng đan chéo nhau, đen kịt như một cái đầm không thấy đáy. Diệp Ngưng Hoan cũng uống nhiều rồi, nàng say rượu cũng không ầm ĩ, thậm chí còn im lặng hơn tính tình bình thường. Nhưng mà Sở Hạo biết nàng quả thật đã uống nhiều, bởi vì ánh mắt nàng nhìn hắn không có sự trốn tránh và ra vẻ nhu mì trước kia, lại thêm phần sâu lắng. Hắn mặc nàng nhìn như vậy, lại cầm bình rượu đổ đầy chén cho nàng. Diệp Ngưng Hoan cúi đầu nhìn rượu, nở nụ cười: “Hôm nay thật sự là uống không ít, sợ uống nữa thì chống đỡ không được.” Sở Hạo nói: “Cứ thoả thích là được.” “Hôm nay ta thật sự cao hứng.” Diệp Ngưng Hoan ngửa cổ uống cạn, đưa chén không cho hắn xem, miệng nói không thể uống nữa, tay lại tự có chủ trương, lập tức rót một chén cho mình. Ý cười bên môi nàng không giảm, ánh mắt chuyên chú nhìn hắn: “Sinh nhật điện hạ cũng sắp đến rồi.” Diệp Ngưng Hoan nhìn kỹ hắn: “Có thể đến lúc đó…” “Đến lúc đó nàng nấu một tô mì cho ta.” Sở Hạo tới bên người nàng, kéo nàng vào trong lòng, thân mình nàng mềm nhũn, đôi mắt đen kịt chỉ lo nhìn hắn không nháy mắt. Hắn cúi đầu nhìn nàng, thổi lông mi nàng: “Nhìn ta làm gì?” Nàng nghiêm túc nhìn hắn: “Có một vấn đề, ta sớm đã muốn hỏi.” “Hỏi đi.” Sở Hạo cầm chén mình để bên môi nàng, nàng cũng không cự tuyệt. “Nghe Hoàng thượng gọi chàng là Nhạn Hành, vẫn cảm thấy tò mò.” Diệp Ngưng Hoan cười: “Nếu lấy nhũ danh, thì phải lấy Cát An Bình Thuận không phải dễ nuôi sao… Vì sao…” “Ngày ta chào đời, Tiên đế nhìn thấy một con chim nhạn đơn độc tách đàn đang từ trên mái cung bay qua, cảm thấy không lành, nảy sinh lo lắng, sau khi ta sinh ra thì quả thật người yếu khó nuôi. Về sau Linh Giác hòa thượng vào cung, Tiên đế nói với ông ấy, ông ấy liền đặt nhũ danh Nhạn Hành cho ta, còn cho ta đi Phất Đài Tự tịnh dưỡng.” Sở Hạo nói. Khi Tiên đế và Linh Giác mới quen biết, một người mưu lược vĩ đại bá nghiệp giang sơn, một người tĩnh tâm hướng thiện độ chúng sinh, nhưng mà cũng có lòng tương giao, làm bằng hữu không vụ lợi. Linh Giác hòa thượng dạo chơi bốn biển, từng tu hành ở nhiều chùa lớn, cuối cùng ở ẩn trong Phất Đài Tự trên núi Huyền Thương. “Nhạn lẻ bay chậm chạp, gió ngăn trở xuôi nam. Cánh lạnh run hướng bắc, cớ sao không sớm bay?” Diệp Ngưng Hoan lẩm bẩm, “Nhạn bay về phía nam, nhạn khó đi. Vậy Linh Giác hòa thượng như là sớm đã biết chuyện, nghe vậy, hai chữ Nhạn Hành thật ra rất chuẩn xác.” Sở Hạo kề sát nàng, nhìn ánh mắt của nàng: “Phải không?” “Tung dọc đất bắc nhưng tâm hướng về sự ấm áp phương nam, há có thể bởi vì gió lạnh ngăn cản mà không tung cánh?” Nàng đưa tay vuốt ve mặt hắn, nụ cười rất quyến rũ, lại như một con mèo chỉ biết ăn no buồn ngủ. Hắn mặc nàng xoa, nhìn nàng mơ mơ màng màng, đầu ngón tay vuốt ve an ủi. Vẻ lười nhác dễ chịu này cũng truyền cho hắn, hắn không khỏi ôm chặt, cúi đầu hôn chóp mũi của nàng: “Nhạn lẻ độc hành rất là cô quạnh, nếu có bạn đồng hành thì sẽ khác.” Nàng hơi hơi cau mũi, lầu bầu: “Tìm bạn ở đâu nhỉ?” Hắn hôn môi nàng: “Tìm được rồi.” Nàng chớp mắt, lông mi quét lên mặt hắn, khiến hắn ngứa ngáy khó nhịn. Tay liền tìm theo, tìm kiếm sự mềm mại trên thân thể nàng. Nàng hơi khó chịu xoay mình, bắt lấy tóc hắn vò tới vò lui. Hắn ôm nàng càng chặt hơn, kẹp cánh tay nàng không duỗi thẳng được, đành phải buông lỏng tay, khuôn mặt nàng đỏ bừng: “Ta mệt rồi, muốn ngủ…” Hắn ngậm môi nàng, cúi đầu nở nụ cười: “Hoá ra nàng say rượu thì huyên náo thế này… Muốn ngủ thì ngủ đi…” Nói là nói như vậy, tay cũng không chịu an phận. Nàng khó chịu xoay qua xoay lại trong lòng hắn, khiến đám lửa trong mắt hắn càng thêm mãnh liệt, nàng nửa mở mắt rồi từ từ nhắm hai mắt lại: “Đừng có nháo…” “Nàng mới đừng nháo…” Ý cười của hắn đè trong cổ họng. Nàng hừ hừ mấy tiếng, bắt đầu nói sảng: “Nhạn Hành, chàng nhẹ một chút.” Tiếng lẩm nhẩm này khiến ánh mắt của hắn càng trở nên thâm trầm, hắn nắm tay nàng dán lên ngực, giọng nói khàn khàn: “Được, ta nhẹ một chút.” Hắn ôm lấy nàng, đi đến gian phòng bên cạnh. Huyền sa sau lưng hắn rơi xuống, nghiền nát ánh trăng đầy đất. Sở Hạo mơ mơ màng màng định ngủ, lại nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Hắn lấy chăn lên, bọc Diệp Ngưng Hoan lại, còn mình khoác y phục đứng dậy, thong thả đến cạnh cửa hỏi: “Chuyện gì?” Thụy nương nhỏ giọng đáp: “Điện hạ, Lâm Tịnh đã trở lại.” Hắn ờ một tiếng: “Cho nàng ta vào đi.” Thụy nương lại nhẹ giọng hỏi: “Phu nhân thì sao, có cần ta mang nàng trở về không?” Sở Hạo nói: “Không cần, nàng ấy ngủ rồi.” Nghe xong, Thụy nương liền lặng lẽ lui ra. Sở Hạo trở về mặc áo choàng vô, một lát sau thì Lâm Tịnh tiến vào. Nàng ta mặc một bộ áo đen, bước chân nhẹ nhàng, hành lễ với Sở Hạo ngồi bên cạnh bàn. Sở Hạo ra hiệu cho nàng ta ngồi, nét mặt Lâm Tịnh có chút vui mừng, sau khi tạ ơn thì ngồi một góc. Sở Hạo hỏi: “Mọi chuyện suôn sẻ không?” “Dạ, hết thảy đều thuận lợi. Theo như điện hạ phân phó, từ Mang Đãng Đông Hiệp vào, được Triệu đại nhân giúp có thể thuận lợi đưa người đến Thanh Mã. Giám Hành Viện bắc phiên đúng là ở cửa đông Thanh Mã, nô tì lặng lẽ nhìn Vĩnh Thành Vương đi vào rồi mới đi.” Nói xong, Lâm Tịnh lấy ra một phong thơ từ trong ngực, “Mật hàm này là Triệu đại nhân gửi cho ngài.” Sở Hạo đặt lên bàn, hỏi nàng ta: “Lúc tới Thanh Mã, ngươi thấy tình hình bên kia thế nào?” Lâm Tịnh khẽ nói: “Nô tì theo phân phó của điện hạ, đặc biệt đi dạo ở Thanh Mã, quả nhiên nhìn thấy không ít hàng hóa từ Ô Luân tới. Chỉ có điều Thanh Mã là nơi quản hạt, quân đội đóng quân rất nhiều, chợ cũng cần đến ngày đặc biệt mới mở, ban đêm thì giới nghiêm. Nô tì sợ bại lộ hành tung, không dám ở lâu, hôm đó liền xuất quan.” Sở Hạo trầm mặc một lát, gật đầu: “Ngươi đi đường vất vả, đi xuống nghỉ ngơi đi.” Lâm Tịnh đứng lên hành lễ: “Tạ điện hạ quan tâm.” Vừa mới xoay người, nàng ta nghe thấy cách gian có tiếng va chạm. Nàng ta lấy làm kinh hãi, không thể tin được nơi này lại còn có người khác. Lại thấy Sở Hạo vẻ mặt bình tĩnh khoát khoát tay với nàng ta cho nàng ta ra ngoài, tự mình đi tới. Lâm Tịnh định thần lại, ánh mắt liếc nhìn mấy cái chén hỗn độn trên bàn, chừng năm sáu bầu rượu, có cái ngã lên bàn, đã trống trơn. Nàng ta vừa định ra cửa, lại nghe Sở Hạo ở cách gian hỏi: “Vừa mới ngủ sao lại tỉnh rồi?” Giọng nói đúng là dịu dàng chưa bao giờ có, còn lộ ý cười. Giọng Diệp Ngưng Hoan truyền ra, mơ hồ không rõ: “Ta… Ta ngồi dậy uống chút trà.” Mặt Lâm Tịnh thoáng chốc trở nên trắng bệch, theo hắn vào đây uống rượu thâu đêm là Diệp Ngưng Hoan! Hắn còn cho Diệp Ngưng Hoan ngủ ở trong này, không hề bố trí phòng vệ, thật sự là tín nhiệm nàng hả! Nàng ta giật mình, lại nghe Sở Hạo ở trong phòng gào lên: “A! Thật muốn nhổ vào mặt nàng mà… Ai, ai cho nàng nằm trên đất…” Cách gian âm thanh hỗn loạn, Sở Hạo không gọi người, cũng không đi ra. Nàng ta lay động bức rèm che, nàng ta không muốn đi qua, nàng ta không muốn nhìn Sở Hạo buông bỏ thân phận đi hầu hạ Diệp Ngưng Hoan. Diệp Ngưng Hoan kia, rõ ràng còn không bằng nàng ta! Nhưng nàng ta cũng không nhúc nhích, tay thì run rẩy, thân mình cứng đờ, nàng ta muốn lao ra, nhưng bước chân lại không động! Thụy nương nghe thấy tiếng động thì vội vàng chạy vào, nhìn thấy Lâm Tịnh thì nói: “Ngươi đã ở đây, sao không giúp đỡ hầu hạ?” Nói xong, bà liền chạy thẳng vào. Lâm Tịnh nhìn chằm chằm bóng dáng Thụy nương, khớp ngón tay động đậy. Diệp Ngưng Hoan rốt cuộc là dựa vào cái gì mà leo lên? Rõ ràng đã từng chạy trốn! Lại dựa vào cái gì, muốn nàng ta đi hầu hạ! Bầu trời rũ bông tuyết, nhỏ mịn rơi đầy đất. Diệp Ngưng Hoan thức dậy rất sớm, đứng bên ngoài Long Nguyệt Lâu, nhìn Đông Anh đang vội vàng chỉ huy người dọn dẹp khiêng vác. Hôm nay mười lăm tháng mười một, ngày hôm qua Sở Hạo chào từ biệt Lư Tùng Vương, chuẩn bị hồi kinh. Bởi vì thời tiết trở lạnh, lại thêm không ít đồ vật, còn có Lư Tùng Vương lại giúp đỡ sắm sửa thêm, còn phải chuẩn bị một ít đưa cho Hoàng thượng. Như vậy xem ra, phỏng chừng đội ngũ bọn họ trở về sẽ tăng cường thêm nhiều. Thụy nương đi vào, thấy Diệp Ngưng Hoan đứng bên ngoài, vừa phủi tuyết trên người vừa nói: “Phu nhân sao lại đứng chỗ này, hôm nay lạnh lắm, đừng đông lạnh nữa, Đông Anh và Lục Vân cũng không biết khuyên một chút.” Diệp Ngưng Hoan cười nói: “Lục Vân vội vàng thu dọn, Đông Anh nhìn bọn họ khiêng đồ cũng không để mắt được. Huống hồ ta cảm thấy hôm nay tiết tốt nên đi ra đứng một tí.” Nàng kéo Thụy nương đi vào, hỏi bà: “Đã đưa cho Vân môn chủ rồi?” “Đưa rồi, tự cô đếm xem, tất cả mấy món này, đưa hết cho người ta nhưng đừng có hi vọng ta sẽ bù vào cho cô.” Thụy nương nói, “Nàng ta cũng là e ngại điện hạ mới để tâm, cần gì tạ ơn nàng ta?” “Nói chung cũng là bởi vì người ta nên ta mới có thể khỏe hơn nhiều mà.” “Vậy sao cô không biết tạ ơn điện hạ?” Diệp Ngưng Hoan cười gượng: “Cả người ta từ trên xuống dưới tất cả đều là của điện hạ, muốn ta lấy cái gì tạ ơn hắn?” Thụy nương liếc nàng: “Không biết là cô khờ thật hay là giả ngốc!” Tuy là nói như vậy, nhưng bà cũng cẩn thận đỡ Diệp Ngưng Hoan vào trong phòng ngồi, rót chén trà cho nàng, lại lấy một tờ giấy từ trong tay áo ra: “Đây là thứ Lư Tùng Vương phủ muốn giao cho Thế tử. Vân Tê Lam còn căn dặn đủ điều, bảo đừng có lẫn lộn, sợ đến lúc đó điện hạ quên, bảo ta nhất định phải nhắc nhở chút. Lại mang hộ mấy cái bọc thuốc lớn, nói là phải giao cho Thế tử dùng, ta giao cho Lục Vân, ta sợ chốc nữa bận rộn không để ý tới, cô nhận lấy đi?” “Nàng ấy ngày thường hay bỏ mặc mấy chuyện vặt vãnh này, nay thật ra lại nghiêm túc giám sát.” Diệp Ngưng Hoan tiếp nhận, vừa xem vừa nói: “Hôm qua lúc đến vương phủ chào từ biệt Vương phi, Vương phi đã dặn dò ta.” Thụy nương nói: “Dù sao cũng là Thế tử của Lư Tùng Vương, từ nhỏ lại rời xa cha mẹ vào kinh thành, Vương gia Vương phi chẳng phải lo lắng sao?” Diệp Ngưng Hoan nhìn một lát, nét mặt trở nên có phần chăm chú. Lư Tùng Vương dẫn một đám phiên thần cùng với chư quan viên Giám Hành Viện lao thẳng đến đưa tiễn Sở Hạo ngoài thành Yên Ninh. Lúc tới chỉ có mấy chiếc xe ngựa, mấy chục tùy tùng, lúc đi chừng hơn mười chiếc, đi theo hơn trăm. Hộ vệ vẫn nhiêu đó, tạp dịch lại hơn không ít. Diệp Ngưng Hoan ngồi trên giường xe, chỉ ngẩn người ngắm ngoài cửa sổ. Sở Hạo ngồi đọc sách bên cạnh nàng, uể oải huých cùi chỏ vào người nàng: “Đổi trà đi.” Diệp Ngưng Hoan định thần lại, nay trong xe chỉ có hai người bọn họ. Sở Hạo là chủ nhân không phải đụng tay vào bất cứ việc gì, rõ ràng hắn ngồi ở ngoài rìa, thùng trà ở ngay bên tay hắn, còn lấy cùi chỏ huých nàng. Nàng xách váy từ dưới giường lên, đi đến bên thùng trà đổi trà nóng cho hắn. Nghe hắn hỏi: “Lại nghĩ gì thế?” Diệp Ngưng Hoan nhìn Sở Hạo, muốn nói lại thôi. Sở Hạo một tay kéo nàng lại đây: “Làm sao vậy?” “Ta muốn…” Diệp Ngưng Hoan suy nghĩ một chút, đột nhiên giãy giụa lấn tới. Sở Hạo ghìm nàng lại: “Đi đâu?” “Cho chàng xem cái này.” Diệp Ngưng Hoan nói xong đứng lên, mở một cái rương lớn ở đầu giường ra, từ bên trong lấy ra một cái hộp nhỏ sơn màu đen, đưa cho Sở Hạo. Sở Hạo mở ra, nhìn thấy hai tờ giấy. Diệp Ngưng Hoan nói: “Một cái là Vương phi giao cho ta, bên trên viết cái gì cũng là muốn chàng nói với Thế tử của Lư Tùng Vương. Một cái là Vân Tê Lam đưa qua, nói là Vương gia dặn, cũng giao cho Thế tử. Ta thấy rất lạ, cũng không dám phỏng đoán.” Sở Hạo lấy lại đây nhìn kỹ, hơi chăm chú, đột nhiên nở nụ cười: “Ta vốn hoài nghi, nhưng mà bây giờ vừa thấy, tám phần là sự thật.” “Không thể chứ?” Diệp Ngưng Hoan trợn tròn mắt, Sở Hạo lại túm nàng ngồi xuống. Sở Hạo nói: “Ngày đó Cửu ca ca đến Dư Triệu gặp ta, lúc hỏi chuyện Chính Dật, Vân Tê Lam liền biểu hiện rất quái dị. Cửu ca ca sợ ta đa tâm, không hỏi bao nhiêu, nàng ta lại có vẻ rất bất mãn.” Diệp Ngưng Hoan thở dài, lấy danh mục quà tặng trong tay hắn. Vân Tê Lam nói là phụng mệnh Vương gia đưa danh mục quà tặng lại đây, nhưng Diệp Ngưng Hoan nhận biết nét chữ, đúng là chữ của Vân Tê Lam. Bút tích giống nàng ta kê thuốc cho Diệp Ngưng Hoan ở Tiểu Vân Cư lúc trước như đúc. Vân Tê Lam mặc dù ngoài mặt là của hồi môn của trắc phi Lư Tùng Vương, là quản gia bên trong, nhưng nàng ta không đếm xỉa tới mấy chuyện vặt vãnh này. Dẫu cho Vương gia muốn đưa con cái gì thì cũng không phải bí mật gì, không cần nàng ta tự mình viết rồi lại chạy tới căn dặn đủ điều. Thế tử cũng không phải do trắc phi sinh, là của hồi môn của trắc phi, nàng ta ôm đồm mấy thứ này làm gì? Ngoại trừ điểm ấy, còn có một chuyện có thể nhìn ra: phần Vương phi đưa cho nàng, tất nhiên là đầy đủ hết, nhưng lại kém xa phần tri kỷ Vân Tê Lam đưa tới này. Nàng từng gặp Vương phi mấy lần, tuy nói hai người kém khá xa mấy tuổi, mà Vương phi là chính vị, nhưng nàng dù sao cũng là nữ nhân Sở Hạo mang đến, không thể không giúp nàng ghi lại việc nhà. Theo lý thuyết, bọn họ đến từ Vĩnh An, đứa con duy nhất của Vương phi đang ở Vĩnh An lại còn cách xa nhau mấy năm, nhất định nhung nhớ không thôi, thấy thân thích từ Vĩnh An đến, không thể không thăm hỏi chút, nhưng Vương phi lại chưa từng đề cập qua. Lúc ấy Diệp Ngưng Hoan cảm thấy có chút kỳ lạ, sau suy nghĩ lại, có lẽ là Vương phi cảm thấy nàng cũng là nữ nhân nhà trong, không lui tới với người ngoài, hỏi nàng cũng vô dụng. Nay lại nghe Sở Hạo nói như vậy… Hóa ra, không phải cảm thấy vô dụng, mà là căn bản thờ ơ. Sở Chính Dật này căn bản không phải bà ta sinh, mà là Vân Tê Lam sinh! Vân Tê Lam là nữ nhân giang hồ, người mang tuyệt kỹ, vết đao liếm máu, có gan liều chết. Không kiêng nể gì như vậy, lại khăng khăng một mực bán mạng vì Lư Tùng Vương như thế, nguyên nhân hẳn là thế này! “Chỉ bằng hai tờ giấy này mà nàng đã đoán ra bí mật lớn như vậy, nếu Vân Tê Lam biết nhất định sẽ hối hận chết.” Sở Hạo cười lấy tờ giấy lại đây, bỏ lại vào trong hộp. “Là điện hạ đoán ra.” Diệp Ngưng Hoan nhìn Sở Hạo, tên khốn này có thể được cho là mắt sáng như đuốc, một chút sự khác thường của Vân Tê Lam cũng khiến hắn nhìn ra, nên hai tờ giấy này, đương nhiên cũng nhìn ra được. Sở Hạo nở nụ cười: “Trước đây ta luôn nghĩ, rốt cuộc là nguyên nhân gì mới có thể làm cho Vân Tê Lam không tiếc hết thảy giúp hắn như thế? Sợ ta nghi kỵ, từng thứ đều cẩn thận. Hơn nữa không tiếc hao phí công lực của mình giúp nàng chữa bệnh… Cái gọi là không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có ích lợi không đổi thay… Nếu nàng ta thật sự ham muốn quyền lợi mà lấy thân giang hồ cống hiến cho quan môn, cần gì phải vứt bỏ Vĩnh Thành Vương dễ dàng như thế, lại trung thành với Lư Tùng Vương không hai lòng?” “Cũng không phải tất cả mọi người đều mưu cầu lợi ích.” Diệp Ngưng Hoan nói. Sở Hạo cười: “Mặc kệ ham thích cái gì đều như nhau, quyền lợi không chỉ có quyền thế của cải. Có thể được và mất theo số phận, tâm không thêm bớt, sợ chỉ có thánh nhân.” Nàng có chút xuất thần, nói như vậy cũng không sai. Người ít ham muốn, không tạo nghiệt nên thân tâm được tự tại. Được mất theo số phận, tâm không thêm bớt. Tâm tĩnh thì nước tịnh, sinh lòng ắt sẽ gặp tai họa; nếu bạ đâu nói đấy thì hẳn có rắp tâm. Nhưng có mấy người có thể làm được? Nghiêng đổ vì tình, nguyện vì nó mà tan xương nát thịt. Phần tâm tình này, Diệp Ngưng Hoan quả thật có thể lý giải. Vân Tê Lam tung hoành giang hồ, ơn thù thoải mái, nhưng cũng khó tránh khỏi khốn khổ vì tình. Có lẽ Lư Tùng Vương Sở Bái đối xử với nàng ta vô cùng tốt, con bọn họ, hắn cũng tìm mọi cách lập làm Thế tử. Nhưng đã tốt như thế, sao lại nhẫn tâm để cho nàng ta lênh đênh liều mạng như vậy? Nhìn nét mặt có hơi xuất thần của nàng, Sở Hạo vỗ vỗ mặt nàng nói: “Chuyện người ngoài không liên quan đến chúng ta.” “Việc này quan trọng, chỉ xem như không biết đi.” Diệp Ngưng Hoan thấp giọng nói, “Nếu sau này Vân Tê Lam kia đến kinh gặp chàng chẳng hạn, chàng đừng lộ ra gì cả. Ngộ nhỡ nàng ta nhất thời nảy sinh sát tâm.” Thực tế nàng muốn nói, nếu việc này là thật, đương nhiên có thể nắm được nhược điểm của Lư Tùng Vương và Ảnh Nguyệt Môn, nhưng nếu thật sự lấy điểm này ra uy hiếp thì có phần hèn hạ. Dù vậy, trước cũng chưa nói cái gì rõ ràng cả. Sở Hạo bật cười, vòng qua cổ nàng, nhìn ánh mắt của nàng lóe lên. Nàng có loại cảm giác không gì có thể che giấu được, làm như để cho hắn nhìn thấu. Hắn vân vê vành tai nàng, lại chuyển đề tài: “Tửu lượng của nàng tốt thật, khi nào lại uống với ta nữa nhé?” Diệp Ngưng Hoan nhớ tới cơn say mèm hôm kia, đầu tiên là ở Phồn Anh Đường uống mấy lượt, sau lại chạy đến đài ngắm trăng Linh Phong uống đến nửa đêm. Sau đó nàng uống mơ hồ, nửa đêm cổ họng khô khốc, kết quả uống một ngụm trà xong thì ói toàn bộ rượu ra cả người hắn! Mặt nàng nóng lên, ngượng ngùng nói: “Uống rượu lại luống cuống nữa.” Hắn duỗi tay qua ôm lấy nàng, lại không có quy củ gì. Diệp Ngưng Hoan lúng túng, theo bản năng đưa tay đẩy hắn ra. Lúc này còn ở trên đường, ngoài xe ra tất cả đều là nhân mã, hơn nữa sắp đến Đồng Xuyên, nàng còn phải gặp Hưng Thành Vương phi nữa. Hắn nắm tay nàng, con ngươi đen như mực nhìn nàng: “Sẽ không làm gì nàng đâu.” Ánh mắt của hắn phóng đại ở trước mặt nàng, khiến Diệp Ngưng Hoan mê muội. Hơi thở của hắn đập vào mặt, khó có thể ngăn cản. Xe vẫn dừng trong trạch viện của Hưng Thành Vương phủ, Sở Hạo ở ngoài Đồng Xuyên đã xuống xe thay ngựa, để Thụy nương, Đông Anh, Lục Vân cộng thêm Lâm Tịnh đi vào, Lâm Tịnh trang điểm thành dáng vẻ nha hoàn cùng ra khỏi Lư Tùng. Diệp Ngưng Hoan biết rõ năng lực của nàng ta, nào dám sai bảo nàng ta, chỉ cho nàng ta đi theo làm dáng một chút thôi. Sở Hạo quả thật không làm gì Diệp Ngưng Hoan, nhưng cũng trêu ghẹo nàng áo mũ không tề chỉnh cộng thêm thắp lửa phi như bay, qua thời gian hai chén trà nguội sắc hồng trên má mới dịu bớt. Vốn cảm thấy nổi nóng, nhưng nhìn ánh sáng lấp lánh uyển chuyển trong mắt hắn, ý cười dâng lên, sự xấu hổ bực mình của nàng chung quy cũng không phát ra được. Trở lại biên giới Hưng Thành, đương nhiên không nhộn nhịp như lúc đến. Nhưng mà phải về kinh, Hưng Thành Vương tất nhiên muốn chuẩn bị mấy món cho bọn họ mang về. Diệp Ngưng Hoan tặng Hưng Thành Vương phi một ít đặc sản Lư Tùng, cũng tặng lụa Hoa cho các nữ nhân trong phủ. Vì gấp rút, bọn họ chỉ nghỉ ngơi một đêm đã sớm rời đi. Lúc bọn họ hồi kinh vừa vặn là hai mươi lăm tháng chạp, Vĩnh An đã khoác lên chiếc áo ngày tết. Hành phủ của Đông Lâm Vương cũng khoe lụa hồng trước cửa, hai mươi sáu tháng mười một là sinh nhật Sở Hạo, tuy rằng người không ở kinh thành, nhưng trong cung ban thưởng và lui tới tặng quà rất nhiều. Cũng khó cho Phùng Đào một mình lo liệu, xử lý vô cùng chu toàn. Hôm đó Sở Hạo hồi kinh liền mang theo Thụy nương vào cung, Diệp Ngưng Hoan thì vào phủ nghỉ ngơi. Mấy tháng không gặp Hạ Lan, Lục Khởi, tất nhiên là thân thiết, không cần nói tỉ mỉ. Lâm Tịnh cũng không theo vào, nàng ta là cao thủ, đương nhiên có chỗ thích hợp với nàng ta hơn. Buổi trưa hai mươi lăm tháng chạp Sở Hạo vừa vào kinh đã vào cung, cho đến hai mươi chín tháng chạp cũng không trở về, Diệp Ngưng Hoan không khỏi có chút lo lắng trong lòng, nhưng cũng không thể nào nghe ngóng tin tức. Nay mấy người trong phủ, ngoại trừ Đông Anh, Lục Vân thì tất cả những người khác đều không quen. Về phần Phùng Đào, từ lúc nàng trở về đón tiếp nàng xong thì chưa từng ra vào nhà trong. Bọn họ tháng chín tkhởi hành, tới cuối tháng mười hai trở về. Chuyến đi này Diệp Ngưng Hoan cũng không tìm được kế thoát thân vẹn toàn, nhưng hoàn toàn buông xuống một người. Thật là buông xuống hoàn toàn, không hẳn là nàng nghĩ thoáng, là ông trời giúp nàng quyết định. Vĩnh Thành Vương, hẳn là tới bắc phiên không lâu thì tự sát trong nhà giam Giám Hành Viện bắc phiên. Không ai nói với nàng, nhưng trong lòng nàng hiểu.