Hai ngày cuối tuần bình an vô sự. Mạnh Phương Ngôn tỏ ra đàn ông một cách bất ngờ, cũng không có hành động gì vượt quá giới hạn. Chỉ có điều, mỗi sáng thức dậy, khi nhận ra trong nhà còn có sự tồn tại của một người khác, cô ít nhiều vẫn chưa quen. “Hôm nay ăn trứng rán và thịt muối.” Sau khi cô ngồi vào bàn ăn, anh bê một đĩa thức ăn đã được chuẩn bị sẵn sàng ra, đặt trước mặt cô, “Còn cả sữa nữa”. “Kiểu Mỹ hay Capuchino?” Đặt cốc xuống anh hỏi. Chúc Tịnh im lặng ba giây rồi cầm dĩa lên, “Kiểu Mỹ”. Trên bàn được đặt tờ báo của hôm đó. Cô cầm lên, lật mở, xem một lúc, bỗng nhiên lạnh lùng cất tiếng mà không ngẩng đầu lên, “Mặc quần áo của anh nghiêm chỉnh vào”. Ban ngày ban mặt, anh ở nhà mặc một chiếc áo tắm cài hờ, lồng ngực trắng toát sáng đến mức có thể phản quang rồi. Mạnh Phương Ngôn đang uống cà phê đặt chiếc tách xuống, mỉm cười, “Em khách khí quá rồi, cứ nhìn thoải mái, không thu tiền đâu mà”. Chúc Tịnh còn chẳng thèm lườm nguýt anh. Cô nghĩ tới chuyện lát nữa còn phải tới trường, rốt cuộc cũng không phải nhìn cái bản mặt đáng ăn đòn của anh, bèn cố gắng giữ cho đôi tai được thanh tịnh. “Lát nữa tôi đưa em đi.” Anh lại nói. Cô nhận đại ân tình ấy, ăn sáng xong bèn vào phòng thay quần áo. Khi ra ngoài, cô phát hiện anh cũng đã ăn vận chỉnh tề, còn đeo thêm một chiếc kính không gọng, tạo thêm chút bác học trên khuôn mặt vốn đã đẹp. Cô chưa từng hỏi anh rốt cuộc làm nghề gì. Hai ngày này cô ở lỳ trong nhà nghỉ ngơi, anh cũng không bước chân ra cửa. Cô đôi lần cô bắt gặp cửa phòng anh để mở, chỉ thấy anh ngồi trên bàn, gõ cành cạch lên máy tính. Từ trước tới giờ, cô luôn suy đoán nếu anh không phải là một hacker thì chắc là người làm việc tự do. Dù nói thế nào thì tính đàn hồi của công việc ấy cũng rất cao, để anh có đủ thời gian tới quấy rầy cô. Tới trường, cô cởi dây an toàn ra định xuống xe bỗng bị anh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay. “Không có goodbye kiss à?” Mạnh Phương Ngôn chỉ tay lên má mình. Cô nhún vai, “Còn không buông tay ra đừng trách tôi động thủ!”. Anh lập tức thi hành, “Tôi sợ quá!”. Đáp lại anh dĩ nhiên là tiếng đóng cửa rung trời lở đất của cô. Mạnh Phương Ngôn rướn môi cười, nhìn theo cho tới khi cô đi hẳn vào trong cổng trường. Lúc này anh mới lái xe tới một vị trí đỗ cách đó không xa, rồi cũng bước xuống. … Sau khi cô thay quần áo, bước vào phòng thí nghiệm, anh em họ Tăng và Tạ Thẩm cũng đã có mặt. Chúc Tịnh chào hỏi họ rồi đi tới bàn thí nghiệm của mình. “Hôm qua mình nghe Peck nói hình như kỳ này giáo viên hướng dẫn thực nghiệm đã được đổi người rồi.” Tăng Tự cầm ống nghiệm, miệng vẫn không quên huyên thuyên, “Giáo viên hướng dẫn lúc trước lại còn bị phát hiện blow job (thổi kèn – sinh hoạt tình dục bằng miệng) với nữ sinh trong giảng đường, lập tức bị đuổi việc”. Tăng Tự cố tình nhấn mạnh hai chữ “blow job”, nó bỗng trở nên rất nổi bật giữa căn phòng vốn đang yên ắng. Chúc Tịnh nghe được sặc nước bọt, suýt nữa đánh rơi chiếc cốc đo lường trong tay xuống đất, “… Tăng Tự, cậu nói chuyện có thể ý nhị một chút không?”. “Thế mà còn chưa đủ ý nhị à? Mình đâu có nói tiếng Trung!” Tăng Kỳ đứng bên chen vào, “Không biết giáo viên mới này thế nào. Nếu lại là một ông thầy đầu hói thì kinh chết mất. Nói gì thì nói, tay giáo viên đểu đợt trước trông cũng khá”. “Mấy đứa tới đây làm thí nghiệm hay tới xem trình diễn người mẫu vậy.” Tạ Thẩm im ắng nãy giờ bỗng nhiên xen vào một câu, “Qua hết kỳ thi cuối kỳ rồi hả?”. Tăng Tự và Tăng Kỳ đồng loạt im bặt, bắt đầu ngoan ngoãn vùi đầu làm thí nghiệm. Chúc Tịnh giơ ngón cái lên trước mặt Tạ Thẩm, đang định đưa cốc đo lường trong tay cho anh ấy thì nghe thấy tiếng cửa phòng bị kéo ra. Nhìn thấy vị giáo viên hướng dẫn mãi mới có mặt này, tất cả đều đồng loạt cất tiếng trầm trồ khe khẽ. Cô quay lưng về phía cửa, tay đang cầm dụng cụ thí nghiệm nên không quay đầu lại nhìn, chỉ cúi đầu hỏi anh em hỏi Tăng, “Sao hả, xấu thảm hại à? Khiếp đảm đến thế cơ?”. “… Tịnh gia…” Một lát sau, bên tai vọng tới giọng nói yếu ớt của Tăng Kỳ. “Hử?” “… Mình khuyên cậu nên quay đầu lại nhìn một chút đi.” Giọng Tăng Tự hơi kỳ lạ, dường như đang cố nín cười. Cô đặt dụng cụ thí nghiệm xuống, quay người lại, lập tức nhìn thấy người đàn ông mười phút trước vừa tạm biệt mình trước cổng trường, đang mặc áo blouse trắng, đứng trước cửa phòng. Chúc Tịnh cảm thấy cổ họng mình như bị mắc xương cá, Mạnh Phương Ngôn thì vẫn nghiêm túc mỉm cười với cô. Anh vẫn còn cười được! “Trời ơi! Là Meng!” Có mấy cô gái lúc trước cùng đi trong chuyến du lịch tới công viên Yellowstone, lúc này không còn tâm trí học hành nữa, rú rít lên trước một Mạnh Phương Ngôn đã cướp hết hồn phách của họ. “Meng, sao anh lại tới làm giáo viên hướng dẫn của bọn em vậy?” Các cô gái lập tức nhào tới, nhiệt liệt đón chào vị giáo viên mới. Anh đặt cuốn sách trong tay xuống, kiên nhẫn trả lời, “Từ lúc ở công viên Yellowstone trở về, tôi đã muốn đổi công việc, bạn bè liền gợi ý cho tôi vị trí này”. “Vậy mà anh cũng trúng tuyển? Chẳng phải anh học chuyên ngành IT ư?!” “May mắn.” Nhẹ nhàng nói xong câu ấy, anh khẽ vỗ tay, “Được rồi, màn hỏi và trả lời sau khi tiết thí nghiệm kết thúc, chúng ta lại tiếp tục, bây giờ các bạn quay về bàn thí nghiệm của mình đi đã”. Chúc Tịnh lúc này đã hoàn hồn trở lại, không thèm nhìn anh lâu hơn, cô vô cảm đeo khẩu trang và kính làm thí nghiệm lên. Nội dung thí nghiệm hôm nay là cắt lớp thần kinh não bộ của chuột. Chúc Tịnh nhìn con chuột sống sờ sờ trước mắt, trước khi ra tay còn thầm cầu nguyện cho nó được siêu sinh tịnh độ. “Chẹp chẹp, các nữ bác sỹ quả nhiên độc ác tàn nhẫn.” Mạnh Phương Ngôn chẳng biết đã lượn ra sau lưng cô từ lúc nào, thì thầm bên tai cô. Chúc Tịnh không quay đầu lại, nhẹ nhàng cầm con dao nhỏ trong tay lên, “Ừm, thế nên anh chỉ cần phát ngôn thêm một câu nữa thôi, con dao này sẽ cứa ngay vào cổ anh”. Ánh mắt Mạnh Phương Ngôn ánh lên một nụ cười, nhưng anh cũng im lặng ngay. Trước khi tiết thí nghiệm kết thúc, anh quả thực không quấy rầy cô nữa. Sau khi cô ký hiệu sau mảng cắt lớp đại não của chuột, tháo khẩu tran xuống thì đại đa số mọi người cũng đã hoàn thành xong thí nghiệm của mình. “Ai làm xong thí nghiệm rồi có thể về trước, Venus, em đi theo tôi.” Lúc này, Mạnh Phương Ngôn lên tiếng nói trước. “Phụt…” Anh em họ Tăng lập tức phì cười một cách xấu xa. … Biểu cảm lúc này của Chúc Tịnh không khác gì chậu đồng thau. Ai ngờ cô còn chưa kịp lên tiếng cãi lại, đã nghe thấy một giọng nói lạnh nhạt khác vang lên sau lưng. “Sau đây V còn có hai tiết nữa, chỉ năm phút nữa thôi.” Tạ Thẩm nói. Mạnh Phương Ngôn đạo mạo đẩy gọng kính, “Tôi biết chứ, tôi sẽ cùng cô ấy vừa nói chuyện vừa đi tới giảng đường tiếp theo”. Bờ môi mỏng của Tạ Thẩm mím lại thành một đường thẳng. “… Đúng là chỉ có anh Phương Ngôn mới có thể đường hoàng sử dụng quy tắc ngầm trước mặt tất cả mọi người khi đối phó với loại con gái lắm thủ đoạn như Tịnh gia.” Tăng Kỳ len lén trốn ra phía sau, cười sằng sặc. “Tiểu Thất, mình nghe thấy rồi đó.” Chúc Tịnh lạnh lùng liếc sang bên lườm Tăng Kỳ, sau đó cô thật cùng Mạnh Phương Ngôn đi ra khỏi phòng dưới cái nhìn kỳ quái của tất cả. Hai người đi về phía hành lang trống trải. “Mạnh Phương Ngôn!” Tới đầu cầu thang, cô quay người lại, “Đây là trường học không phải kỹ viện”. Anh ung dung khoanh tay, “Em có nhớ buổi tối ở thành phố T hôm đó không, sau khi đưa em trở về khách sạn từ tiệm váy cưới, tôi đã rời đi”. “Tối đó, tôi đặc biệt ngồi máy bay trở về Anh để ứng tuyển vị trí này.” Cô khựng lại, “Anh đang muốn giải thích anh thật lòng muốn tới đây làm một giáo viên nhân dân?”. “Nếu tôi muốn giở trò với em có thể giải quyết ở nhà, hà tất phải cất công chạy tới trường em.” Anh nhướng mày, “Trừ phi tôi muốn đánh dã chiến”. … Chúc Tịnh không muốn nói thêm với người này câu nào nữa, gân xanh nổi đầy trán, cô hất tay, đi thẳng xuống tầng. “Chúc Tịnh!” Anh gọi giật cô lại phía sau, ánh mắt tối dần đi sau khi bóng cô khuất dạng, “Sau khi em hết tiết, tôi sẽ đợi em ở khu đỗ xe B, đừng đi một mình”. … Thấy cô đã đi khỏi, Mạnh Phương Ngôn giơ tay cởi áo blouse ra. Các sinh viên trong phòng thí nghiệm đã lục tục rời đi. Anh đóng cửa phòng lại, đi về phía một căn phòng khác ngược hướng cầu tháng. Đi được một nửa, anh đột nhiên dừng bước. Sống lưng lúc trước vẫn còn thoải mái của anh chợt căng ra. Nếu nhìn kỹ thì cả người anh bỗng chốc thể hiện một dáng vẻ khác hẳn bình thường. Giống như một con báo luôn sẵn sàng chiến đấu, còn chưa tới gần, đối phương đã ngửi thấy mùi nguy hiểm. Trên hành lang không một bóng người. Anh nhắm mắt lại, cảm giác một lúc rồi đột nhiên nói: “Ra đây đi”. Vài giây sau, có tiếng bước chân xuất hiện trên hành lang. Cho tới khi tiếng bước chân dừng lại sau lưng anh, anh mới quay người, nhìn về phía đối phương. Đó là một cô gái da trắng, mặc một chiếc áo phông và quần bò đơn giản, cột tóc đuôi ngựa, diện mạo bình thường, không có điểm gì đặc biệt, chỉ luôn nhìn chằm chằm về phía anh. Cả hai im lặng giây lát, anh khẽ gọi: “Moon!”. Gương mặt cô gái da trắng ánh lên tia kinh ngạc. Ba giây sau, dường như cô ấy khẽ thở dài, sau đó giơ tay trái lên, đặt ở dưới cằm. Mạnh Phương Ngôn cười mà như không cười, nhìn cô ấy giơ tay xé lớp mặt na da người của mình ra, biến thành một diện mạo hoàn toàn khác: Vẫn là người da trắng nhưng mắt, mũi, da… hoàn toàn là của một con người khác. Điệp viên Moon, một cô gái Anh quốc với dung nhan thật sự xinh đẹp như hoa, một trong những đội viên trong nhiệm vụ lần này của anh. Moon nhìn anh, giơ chiếc mặt nạ trong tay lên, đung đưa, rồi bĩu môi: “Xem ra em vẫn chưa đủ tư cách rồi, tạm thời chưa nói tới bước chân, ngay cả diện mạo cũng bị anh phát hiện, rốt cuộc là vì sao?”. Anh cười khẽ, “Thần thái không tự nhiên”. “Haizz… Không hổ danh là cao thủ ngàn mặt hàng đầu, trên đời này có lẽ cũng chỉ có mặt nạ của anh là không ai có thể phát hiện ra.” Moon cất lớp mặt nạ đi, “Rất nhiều tổ chức muốn giết anh đều phát điên. Lần nào anh cũng thay đổi diện mạo rồi xuất hiện, họ hoàn toàn không biết anh vốn dĩ trông thế nào, còn những người đã được nhìn diện mạo thật của anh ngoại trừ bọn em ra thì đều chui vào quan tài từ lâu rồi…”. “Ý em là diện mạo thật sự của anh quá đẹp?” Anh đi thẳng về phía trước, ra hiệu cho cô bám theo. Moon lườm nguýt, cười sắc sảo, “Nên nói là… không ai có thể ngờ ‘Chiến thần’ trông lại không… hoang dã như vậy? Không có sẹo, không bị hủy dung, thậm chí cả râu cũng không có”. Hai người cùng đi tới phòng thí nghiệm ở tận cùng hành lang. Anh nhìn ổ khóa trên cửa, quay về phía Moon, “Mang theo chưa?”. Moon gật đầu, đặt một công cụ kỹ thuật cao dạng nhỏ vào trong tay anh, “Kermid sáng sớm nay đã quét mã chứng thực. Mọi thành phần vật chất trong phòng thí nghiệm này đều vượt quá giới hạn cho phép của vật chất hóa học quy định, có thể vì chứa dung dịch nguy hiểm do Ghost điều chế”. “Tối mai sau khi tan học, anh sẽ tới đây.” Anh cất dụng cụ đi, “Em và Kermid đứng ngoài tòa nhà thí nghiệm giám sát, đừng vào trong”. Moon dường như muốn phản đối nhưng ái ngại trước nét mặt trầm tĩnh của anh, lại không lên tiếng nữa. “Tin tức L gửi cho anh, anh đã đọc chưa?” Vào trong lối thoát hiểm, Moon bám sát theo sau anh, “London gần đây xuất hiện vài vụ nổ bom bất thường, nhóm người bị nhắm vào thường là sinh viên”. “Do Ghost lên kế hoạch?” Anh hỏi. “Trước mắt vẫn chưa chắc chắn, vì chưa có chứng cứ chính xác chứng tỏ chúng có liên quan tới Ghost, vẫn còn đang điều tra. Nhưng nếu liên quan tới hắn, thì chứng tỏ chỉ số nguy hiểm của hắn lại tăng cao thêm một chút rồi.” “Liệu có liên quan tới dung dịch không?” “Rất có thể.” Đi tới cửa lối thoát hiểm, Mạnh Phương Ngôn quay người lại, “Trong số các sinh viên bị nạn có sinh viên của trường này không?”. Moon nhớ lại, con ngươi màu lục nheo lại, “Hình như có… có hai người, còn là nữ!”. Sắc mặt anh có chút thay đổi khó nắm bắt. “Anh đi trước đây.” Anh tạm biệt cô ấy, “Moon, chú ý an toàn”. “Đợi đã.” Vào lúc anh sắp rời khỏi lối thoát hiểm, Moon gọi anh lại, “Anh đang lo lắng cho cô gái Trung Quốc đó sao?”. Anh quay lưng về phía cô ấy, chỉ có tiếng thở đều đều, không đáp lại. “Anh đang chấp hành nhiệm vụ, mọi việc anh làm đều chỉ có thể vì nhiệm vụ ấy.” Sắc mặt Moon bỗng dấy lên một vẻ không cam tâm, cũng có phần tình cảm nào đó không thể che đậy, “Anh không được đánh mất sự bình tĩnh của một người ngoài cuộc, vĩnh viễn không được, Mars”.