Ngục Thánh
Chương 62 : Bán đứng
Ngày thứ hai, năm giờ mười chín phút ở quận 4
Vô Phong bị thương, Tiểu Hồ vẫn chưa bình tâm sau cảnh tượng kinh hoàng, còn mỗi Hỏa Nghi tỉnh táo và khi ba người quay sang nhìn hành lang bên kia, chỉ duy hắn cảm nhận được điều bất thường. Hỏa Nghi chợt quay lại, thấy ngay anh Sáu đã giơ đoản đao nhằm thẳng gáy tên tóc đỏ. Hỏa Nghi hét lớn:
-Phong!
Tiếng hét làm anh Sáu khựng lại đôi chút. Vô Phong ngoái đầu, gã bảo kê chợ lớn chém đao, tên tóc đỏ vội chộp tay gã theo phản xạ. Nhưng lực đao mạnh hơn lực tay của Vô Phong, lưỡi kim loại nghiến xuống cắt sâu bả vai của hắn, máu tứa thành dòng tưới mặt đất. Bọn lâu la Thạch Tượng đồng loạt rút kiếm. Hỏa Nghi lập tức rút súng bắn.
Vốn dĩ, đạn nhanh hơn kiếm.
Hỏa Nghi nổ súng lần một, ba gã gần nhất bị hạ. Súng nổ lần hai, ba gã cách đó bốn bước chân đổ gục. Súng nổ lần ba, bốn gã đang lao tới lần lượt ngã xuống, người trượt dài kéo lê máu khắp sàn. Trong chớp mắt, mười tiếng nổ liên hoàn như súng tiểu liên nhả đạn. Hỏa Nghi không bao giờ bắn trượt ở khoảng cách này.
Nhưng vẫn còn một gã Thạch Tượng đương chạy đến mà mười viên trong băng đạn của Hỏa Nghi vừa hết. Hắn không thể thay đạn vì tay kia còn bế Liệt Trúc mà kiếm đã bổ tới. Vừa may Tiểu Hồ kịp bừng tỉnh. Cô gái đứng chắn trước đồng đội, một kiếm gạt đường tấn công hung hiểm, một kiếm đâm xuyên người địch thủ. Hỏa Nghi thở phào:
-Đừng “đúng lúc” thế, hại tim lắm!
Tiểu Hồ chuyển qua hỗ trợ Vô Phong. Anh Sáu vội vàng thả đao định lẩn vào một căn hộ gần đó. Nhưng không may cho gã, Hỏa Nghi vừa thay đạn. Mới chạy vài bước, anh Sáu chợt cảm thấy một thứ nóng lướt nhanh qua chân mình cùng tiếng nổ đanh lạnh. Gã ngã xuống, cơn đau như dòng điện từ chân xông lên não khiến cả người gã run bần bật, cổ họng cứng lại không thở nổi. Hỏa Nghi chĩa súng thẳng đầu gã:
-Tao nghĩ bọn bay sẽ trở mặt nhưng không ngờ nhanh thế. Đáng tiếc, mày làm lộ liễu quá! Cũng phải thôi, thằng vô học như mày chỉ nghĩ được đến thế.
Anh Sáu ôm chân thở dốc. Gã nhìn họng súng rồi cười:
-Chúng mày sẽ chết! Người của tao sắp lên đây, chúng mày có thể đối đầu hàng trăm người chăng?
Hỏa Nghi nhún vai:
-Đấy là việc của tụi tao, không phải của mày!
Hắn định bóp cò nhưng Tiểu Hồ gạt đi. Có lẽ cô gái không muốn thấy máu đổ vô ích. Dù sao anh Sáu chết thì chẳng lợi hơn mà giữ hắn sống cũng không hại gì, Hỏa Nghi bèn hạ súng.
Tiểu Hồ băng bó vết thương trên vai Vô Phong. Xong xuôi, ba người Phi Thiên rời hiện trường, bỏ lại phía sau gã bảo kê chợ lớn ngoạc mồm chửi thề. Nếu không muốn chết, họ phải lên tầng sáu mươi, thật nhanh! Điều tích cực nhất là tầng bốn mươi hầu như không có bóng dáng băng đảng. Lác đác vài gã Quạ Đen xuất hiện nhưng tất cả đang tìm đường chạy trốn và bỏ qua ba người Phi Thiên cùng đứa bé tóc đỏ.
Hỏa Nghi nói với Vô Phong:
-Cậu kể rằng cầu thang Oán Hồn Dạ Hỏa xuyên suốt chung cư, đúng không? Hẳn nó phải có “cửa” ở tầng bốn mươi, đúng chứ?
Vô Phong hiểu ý định của Hỏa Nghi song sự việc chẳng đơn giản thế. Hắn đáp:
-Khó là chỉ riêng Tùng Bách mới mở được cửa. Lão nói chỉ mình lão mới biết dùng Oán Hồn Dạ Hỏa.
-Nhỡ đâu lão bốc phét? – Hỏa Nghi cau mày.
-Không sai đâu! – Tiểu Hồ chen ngang – Cha nuôi từng nói Oán Hồn Dạ Hỏa là thứ phép thuật nguy hiểm, bậc tiền bối Xích Quỷ đã cấm người đời sau sử dụng hoặc truyền thụ nó. (*)
Hỏa Nghi lúc lắc đầu suy nghĩ một lúc rồi nói:
-Nếu vậy… tại sao chúng ta không đợi ở cửa vào cầu thang? Tùng Bách chỉ cần đi xuống rồi mở cửa cho chúng ta là được!
Vô Phong và Tiểu Hồ gật đầu cho hắn nói phải. Nhưng trước nhất, ba người cần thoát khỏi tầng bốn mươi (40). Trong lúc đó, thanh âm đao kiếm khua rào rào như bầy mãng xà trườn qua các hành lang bao vây họ. Có vẻ bọn Thạch Tượng bắt đầu tràn vào tầng. Vô Phong bèn dẫn cả nhóm đến cụm năm mươi tư (54) để đi thang máy nhưng tất cả đều không hoạt động. Thang bộ cách đây khá xa, bất quá ba người không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục chạy. Chốc chốc họ lại tạm lánh vào một căn hộ bỏ trống, chờ đám băng đảng đi qua rồi chạy tiếp.
Tên tóc đỏ cố gắng liên lạc với Tùng Bách nhưng đáp lại hắn là tiếng “tút tút” kéo dài biếng nhác. Phải chừng năm phút sau hắn mới nghe thấy tiếng lão già:
-Thằng nhóc tóc đỏ hả?
-Phải, tôi đây! Ông đang ở đâu?
-Tầng sáu mươi. Nghe nói dưới đấy đang chém nhau dữ dội ha?
Lão già cười khanh khách. Vô Phong gằn giọng:
-Đừng đùa! Nghe này, bọn tôi đang cố gắng lên đó… Đừng hỏi, gấp lắm! Trừ tầng sáu mươi, có lối đi nào khác lên tầng sáu mươi mốt không? Bọn tôi sẽ chờ ở đó!
Tùng Bách gật gù trả lời:
-Ta hiểu ý chú mày. Xem nào, có một lối thứ hai nằm ở tầng bốn mươi bốn.
-Bốn mươi bốn? Tại sao không phải là tầng khác?
Tùng Bách nói:
-Lối vào cầu thang bí mật đều nằm sau những bàn thờ, nhóc ạ! Và ta không ngu đến nỗi lật tung những bàn thờ còn bốc mùi hương khói đâu! Chỉ có hai căn hộ bỏ hoang ở chung cư này thôi!
-Được rồi, được rồi! Vậy là phòng số bao nhiêu?
-Ta không nhớ, nhưng nó nằm ngay cạnh cửa hàng bán vé xổ số.
“Mũi tên vèo vèo!” – Vô Phong nghĩ. Nơi ấy nằm ở cụm bốn mươi sáu (46) mà giờ hắn lại ở cụm năm mươi mốt (51). Ngược đường, nhưng hết cách, cực chẳng đã, hắn đành quay lại đường cũ. Hỏa Nghi càu nhàu:
-Mũi tên vèo vèo? Mẹ kiếp, sao lão già không nói sớm?
Có lý do chính đáng cho phép Hỏa Nghi bực tức và chửi bậy. Con bé trên tay hắn là một “thứ” quá nguy hiểm, thuốc mê lấy từ chỗ Năm mắt lươn nên hắn chẳng rõ là hàng xịn hay đồ rởm. Ngộ nhỡ con bé tỉnh dậy mà trông bản mặt khả ố của hắn thì… Nghĩ đến đấy, Hỏa Nghi rùng mình. Trông biểu tình của hắn, Tiểu Hồ nói:
-Đưa con bé cho tôi!
Ánh mắt Tiểu Hồ rất kiên định, hoàn toàn không còn dư ảnh của cảnh tượng kinh hoàng dưới tầng ba mươi. Hỏa Nghi bèn trao Liệt Trúc cho nàng. Hắn đưa thêm một ống tiêm thuốc mê và dặn dò:
-Khi nào nó tỉnh, cắm cái món này vào người nó nhiệt tình giùm tôi!
Tiểu Hồ đưa tay vén tóc Liệt Trúc. Nhìn kỹ, con bé rất xinh xắn. Tiểu Hồ sẽ nghĩ nó là một thiên thần đang ngủ nếu không chứng kiến năng lực khủng khiếp của Liệt Trúc. Cô gái ve vuốt những sợi tóc đỏ đoạn nói:
-Cậu thấy con bé và Vô Phong giống nhau không? Mái tóc ấy!
Tới giờ Hỏa Nghi mới để ý nét tương đồng nọ. Nhưng hắn chỉ ậm ừ, nghĩ nó là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Trên đời đâu thiếu người có tóc đỏ như Vô Phong và Liệt Trúc? Dù rằng màu đỏ máu ấy hết sức dị biệt.
Thanh âm náo loạn ngày càng lớn. Ba người chạy nhanh hơn, bước chân dồn dập, hơi thở gấp gáp. Họ lao đi trên hành lang với những căn hộ đóng chặt cửa, những ô cửa sổ tràn ngập ánh mắt hiếu kỳ. Chừng hai trăm mét nữa, bọn Vô Phong sẽ gặp cầu thang dẫn lên tầng trên.
Nhưng chạy thêm mươi bước, đôi tai Vô Phong chợt bắt được tiếng ồn ào vọng tới. Hắn vội nép người vào tường, ánh mắt ngó sang hành lang bên phải. Từ đằng xa, một đám Thạch Tượng đông đảo ước chừng năm chục người đang tiến về phía hắn. Vô Phong khoát tay ra hiệu tìm chỗ ẩn nấp. Hỏa Nghi liền nói với một ánh mắt qua cánh cửa sổ hẹp:
-Xin cho chúng tôi lánh nhờ, một chút thôi!
Đôi mắt nhìn Hỏa Nghi như thể đang nhìn loài sinh vật lạ rồi bỗng dưng biến mất. Hỏa Nghi ngẩn tò te. Hắn chạy sang căn hộ khác song tất cả đều lẳng lặng đóng cửa. Nhưng hễ Hỏa Nghi quay đi, những ô cửa lại mở, những cặp mắt nhóng ra coi xem gã ngoại quốc khổ sở cầu xin một chỗ trú chân. Chẳng ai dám mạo hiểm cho một đám người lạ mặt tá túc. Hỏa Nghi tức mình chửi đổng:
-Khỉ thật! Chạy thôi!
Ba người quay lại đường cũ, định bụng đi đường vòng tránh mặt đám Thạch Tượng. Khốn nỗi chưa được nửa đường, họ gặp ngay một bọn Quạ Đen đi ngược chiều. Bọn này trông thấy thanh kiếm to tổ bố sau lưng Vô Phong liền giương vũ khí sẵn sàng chém giết. Hỏa Nghi xua tay:
-Bọn tôi không phải Thạch Tượng!
Một gã nói lớn:
-Biết chúng mày là ai chứ? Mẹ kiếp, muốn đánh nhau à?
-Vạn Thế hỡi, bé mồm thôi! – Hỏa Nghi nhăn mặt suỵt soạt – Chúng tôi không phải Thạch Tượng, làm ơn cho qua!
-Thế chúng mày mang kiếm làm gì? Tưởng bọn tao ngu chắc?
Nói chuyện với đám đầu bò vô học là một điều cực hình. Hỏa Nghi nghiến răng rút súng:
-Con bà chúng mày, có tránh đường không hả?
Đám đông lùi bước song vẫn chắn đường. Hỏa Nghi tức điên mà không thể nổ súng vì sợ thu hút chú ý. Dùng dằng hồi lâu, ba người Phi Thiên vẫn chôn chân tại chỗ. Tình thế càng nguy ngập khi bọn Thạch Tượng ban nãy đã xuất hiện. Bị kẹp ở giữa, bọn Vô Phong như đám cá sống sắp bị hai con dao bằm thịt. Hỏa Nghi chĩa súng về đám Quạ Đen, tên tóc đỏ tuốt kiếm bảo vệ Tiểu Hồ trước bọn Thạch Tượng. Còn lũ băng đảng thi nhau chửi bới:
-Giết ba đứa ngoại quốc, giết cả Quạ Đen!
-Con bà chúng mày, giỏi thì vào đây!
Bên Quạ Đen yếu thế hơn do người ít, tinh thần tản mác. Nhưng chúng không thể chạy vì xé lẻ đội hình đồng nghĩa với tự sát. Đám người Thạch Tượng tiến bước, đao kiếm cọ quẹt tường những tiếng rợn người. Không gian đầy ắp tiếng thở phì phò như ống bễ lò rèn thổi bùng ngọn lửa hiếu chiến. Tình hình căng thẳng cực điểm, tưởng chừng có thể vỡ tung bất cứ lúc nào. Ngay lúc ấy, cái loa phóng thanh dưới tầng hai phun một giọng nói xối khắp chung cư:
-Một, hai, ba, bốn… chúng bay nghe rõ chứ?
Băng đảng ngừng chiến, nạn dân ngừng chạy, kẻ nấp trong nhà dỏng tai nghe ngóng, mọi hoạt động ngừng hẳn. Sự im lặng bao trùm chung cư. Giọng nói tiếp tục âm vang:
-Mẹ kiếp, tao cứ nghĩ cái này hỏng… được rồi… bọn mày, ý tao là những thằng theo tao, nghe đây: Thạch Tượng đã chết, tao còn ở đây, và chúng mày cần xử lý những thằng lâu nhâu của Thạch Tượng. Bọn khác, ý tao là mấy thằng của Thạch Tượng, nghe đây: hoặc theo tao, hoặc bị cắt tiết. Còn nữa, ý tao là tất cả những đứa sống trong quận 4, nghe đây: nễu thấy ba đứa ngoại quốc cùng một đứa trẻ con tóc đỏ, hãy bắt chúng giùm tao, chúng mày có thể giết ba đứa ngoại quốc nhưng con bé phải sống, phần thưởng là năm trăm thùng vàng. Thế nhé! À quên, chưa tự giới thiệu, tao, Quạ Đen đây!
Chiếc loa ngừng phát thanh. Im lặng hồi lâu. Rồi những tràng hò hét của bọn Quạ Đen như cơn động đất náo động chung cư; hết thảy vùng dậy điên cuồng phản công ở mọi mặt trận. Chúng chiến đấu vì sợ Quạ Đen. Và cùng nỗi sợ hãi ấy, tinh thần băng Thạch Tượng chùng xuống. Tình thế đảo ngược. Ba người Phi Thiên giờ như đám ruồi bị cuốn vào cuộc chiến giữa hai bầy trâu hung hãn. Nếu hai bầy trâu lao vào nhau, cố nhiên đám ruồi không chết cũng tan xác.
-Làm gì đây? – Tiểu Hồ nhìn quanh, giọng gấp gáp.
Hai băng đảng dồn lại. Ba người Phi Thiên tựa lưng nhau, tên tóc đỏ thì thầm:
-Bọn Thạch Tượng đông quá, tôi không thể giải quyết hết được. Đành đi đường vòng vậy?
-Này, đừng làm thế! Kiếm trên tay cậu là hàng rởm đó!
-Chịu thôi, kệ mẹ nó!
Vô Phong âm thầm vận nội lực. Hắn quay về phía sau, kiếm trên tay vận chiêu Tử Thiết quật thẳng về đám Quạ Đen. Luồng nội lực trắng xóa từ lưỡi kiếm bùng phát xoáy tung máu thịt, áp khí cuồn cuộn hất bay những thân thể không còn lành lặn. Nhưng thanh kiếm của Vô Phong cũng vỡ nát do không thể chịu nổi dòng lưu chuyển mạnh kinh hồn của chiêu kiếm. Cơn đau nhức lan tràn như muốn xé đứt cánh tay tên tóc đỏ. Tử Thiết vẫn thế, đáng sợ với cả địch thủ và người sử dụng.
Đường được khai thông, ba người Phi Thiên vội vã chạy theo lối đó, sau lưng là bọn Thạch Tượng rầm rập truy đuổi. Vừa đến cụm bốn mươi bốn (44), bọn Vô Phong bỗng gặp đám Thạch Tượng khác chắn lối. Họ rẽ phải sang cụm năm mươi hai (52), nhưng chưa đi hết đường thì chạm trán một lũ Quạ Đen chẳng hiểu từ xó xỉnh nào chui ra. Ba người lại quay về lối cũ, Hỏa Nghi vừa chạy vừa chửi lổm bổm:
-Con bà nó… tránh vỏ cam gặp vỏ chuối! (**)
Không may là băng Thạch Tượng hợp quân chắn đường rút của ba người Phi Thiên. Lâm cảnh lưỡng đầu thọ địch, Tiểu Hồ đưa Liệt Trúc cho tên tóc đỏ còn Hỏa Nghi quăng lựu đạn khói. Hai quả lựu đạn lăn hai hướng bốc khói trắng mù mịt bao phủ hành lang cản bước đám băng đảng. Nhóm Vô Phong liều mình lao thẳng vào bọn Thạch Tượng, Hỏa Nghi bắn súng mở đường, Tiểu Hồ liên tục gạt đỡ những thanh kiếm từ hai bên đánh xuống. Nhưng ba người không thể vượt qua hàng chục gã Thạch Tượng trong không gian hẹp, chưa kể lũ Quạ Đen đằng sau đang lao đến. Tiểu Hồ niệm chú ngữ, song kiếm bốc lửa ngùn ngụt:
-Là các người ép tôi đấy nhé!
Lửa tỏa rộng như đôi cánh, Tiểu Hồ đánh kiếm, đôi cánh lửa liếm sang hai bên thiêu cháy những gã Thạch Tượng. Bọn họ bốc cháy như rừng đuốc sống, kẻ chạy tán loạn, người lao qua lan can rơi xuống dưới. Trong ngọn lửa dữ dội, mùi thịt cháy khét lẹt nhào trộn cùng những tiếng la hét thê thảm. Hãi hùng trước cảnh tượng ấy, lũ Quạ Đen không dám tiến dù chỉ nửa bước. Ba người Phi Thiên lao qua bãi chiến trường ngổn ngang xác người đen thui, Tiểu Hồ nhặt một thanh kiếm dùng tạm. Sau lần sử dụng Hỏa niệm vừa rồi, song kiếm của nàng đã tan chảy.
Ba người quay về cụm bốn mươi bốn (44). Lần này không còn bóng dáng băng đảng nhưng họ gặp phải một thứ khó nhằn hơn: những người dân mờ mắt vì giải thưởng năm trăm thùng vàng. Họ mang theo mọi vật dụng có thể giết người: kiếm, mảnh gỗ cùn, thậm chí là dao làm bếp. Bọn Vô Phong không thể giết dân thường. Họ đành vòng hướng khác nhưng mọi lối đều xuất hiện người săn tìm tiền thưởng; già có, trẻ có, nam nữ có tuốt. Trong mắt họ, cái đầu của bọn Vô Phong chứa đầy tiền và chúng cần được bổ đôi ngay lập tức.
Hỏa Nghi ném lựu đạn khói tạm thời che mắt đám người đang điên lên vì tiền. Khói dày đặc lan tràn nhấn chìm một khoảng không gian tầng bốn mươi. Hỏa Nghi tức sôi máu, hắn thay đạn đoạn nói:
-Mẹ kiếp bọn mọi rợ! Giỏi thì qua đây!
-Không được! Chúng ta không được giết dân thường! – Tiểu Hồ cự nự.
-Dẹp mấy quy tắc hộ vệ thánh sứ đi! Nãy giờ chúng ta giết nhiều lắm rồi đấy!
-Tôi cấm cậu! – Tiểu Hồ nổi khùng.
Tiếng hò hét ngày càng gần mà bọn Vô Phong vẫn kẹt nguyên một chỗ. Tên tóc đỏ ôm Liệt Trúc đập cửa từng căn hộ cầu xin sự giúp đỡ song vô hiệu. Hiểm nguy kề sát bàn tọa nhưng Vô Phong vẫn nghĩ ra chuyện khôi hài: Liệt Trúc hay ba người bọn hắn đáng giá năm trăm thùng vàng? Thằng Quạ Đen thực biết cách ra giá quá! – Hắn cười mếu.
Đang thất vọng vì chẳng ai chịu giúp, bọn Vô Phong bỗng thấy một cô gái với mái tóc nhiều màu hé cửa, tay vẫy vẫy gọi cả ba người. Tuy ngờ vực cô gái kia có ý đồ xấu nhưng tình thế bất khả kháng, họ đành bước vào. Hỏa Nghi rà tay gần bao súng đề phòng bất trắc. Ba người vào hết, cô gái nọ đóng cửa rồi kéo chiếc bàn nặng trịch chặn phía sau. Vừa kịp lúc đám đông ầm ầm kéo đến. Không thấy đối tượng, những kẻ săn tiền thưởng gào lớn:
-Chúng nó đâu? Chúng nó đâu?
Tiếng đập cửa rầm rầm vang lên. Cô gái tóc nhiều màu ra hiệu cho bọn Vô Phong im lặng, sau cất tiếng trả lời:
-Gì thế?
-Có thấy ba đứa ngoại quốc cùng đứa bé tóc đỏ không hả? Ba đứa nó bắt cóc trẻ con đấy!
Hỏa Nghi thực muốn lao ra bắn bể sọ đứa phát ngôn. Cô gái tóc nhiều màu trả lời:
-Chẳng thấy gì cả! Biến đi!
Đám đông tản ra tiếp tục truy tìm. Ba người Phi Thiên thở phào, tâm tình tạm thời nhẹ nhõm. Hỏa Nghi hỏi cô gái tóc nhiều màu:
-Cô là ai?
-Quên nhanh vậy sao? Chúng ta gặp nhau hai lần rồi, anh chàng “một triệu một trăm điểm” à! xem chương mới tại tunghoanh(.)com
Hỏa Nghi ngờ ngợ. Cô gái kia cũng không trả lời mà để hắn tự nghĩ. Mất một lúc, Hỏa Nghi mới nhớ:
-Cô là bạn Thanh Nhi hả?
-Bây giờ mới nhớ hả? – Cô gái cười.
Vô Phong và Hỏa Nghi chợt nhớ ngày đầu tiên đến quận 4, chính cô ả đã đập cửa và gọi đùa Thanh Nhi là “con điếm”. Hỏa Nghi hỏi tiếp
-Vậy Thanh Nhi đâu?
-Hi hi, nhắc đến con nhỏ đó ngay được! Yên tâm, cục cưng bé nhỏ của cậu vẫn an toàn, ngay tầng dưới thôi! Mà các người làm gì ở đây chứ? Muốn chết à?
Ba người Phi Thiên nhìn nhau. Ngay lúc này, họ không thể kể ngọn ngành sự việc và cũng không được quyền trình bày nhiệm vụ trước người lạ. Dù vậy, Hỏa Nghi vén tay áo cho cô gái thấy vết xăm đôi cánh trên cánh tay và nói:
-Chúng tôi là hộ vệ thánh sứ từ Phi Thiên quốc. Chúng tôi đang thi hành nhiệm vụ, mong cô hiểu.
Cô nàng ngắm nghía hồi lâu. Bất chợt cô ta chĩa ngón tay ấn lên vết xăm, một luồng sáng nhỏ lấp lánh từ vết xăm cuốn quanh ngón tay cô ta. Tiểu Hồ kinh ngạc:
-Cô là thánh sứ?
Dấu xăm của các hộ vệ thánh sứ có khả năng cảm ứng phép thuật. Bất kể thánh sứ nào khi chạm vào vết xăm đều xảy ra hiện tượng trên. Cô nàng tóc nhiều màu cười:
-Thánh sứ hết thời. Tôi bỏ làm thánh sứ lâu rồi!
Cô gái quay lưng rồi kéo áo, bọn Vô Phong thấy một vết sẹo dài chạy dọc sống lưng – vết tích của phẫu thuật. Cô nàng cười nhạt:
-Tai nạn, xương sống hỏng, không vận nội lực được nữa, hết đời thánh sứ!
-Chị có thể sống bằng trợ cấp cho thánh sứ bị thương tật. Tại sao phải sống ở quận 4? – Tiểu Hồ nói.
Cô nàng tóc nhiều màu thò tay bẹo má Tiểu Hồ:
-Cô bé nói chuyện dễ thương ghê! Nhưng ở đây khác Phi Thiên nhiều lắm, bé à! Ở Xích Quỷ, tiền lương thánh sứ còn ít, lấy đâu trợ cấp?
Tiểu Hồ từng nghe Tư Ngang – gã quản lý Mũi tên vèo vèo nói rằng nghề nghiệp thánh sứ ở Xích Quỷ bị coi thường. Nàng cứ nghĩ gã nói đùa, ai dè sự thật sờ sờ ngay trước mắt.
-Cô tên gì nhỉ? – Hỏa Nghi hỏi.
-Cứ gọi là Thương Ngọc. Vậy giờ các người muốn đi đâu?
Hỏa Nghi thở dài mệt nhọc:
-Chúng tôi cần lên tầng bốn mươi bốn (44), nhưng cầu thang bị chặn hết rồi.
Cô gái tóc nhiều màu nghĩ ngợi đoạn trả lời:
-Có đường khác lên, nhưng rắc rối lắm, mấy người cần một chuyên gia.
-Chuyên gia nào? – Hỏa Nghi nhướn lông mày.
-Cục cưng của cậu chứ ai? Hi hi! – Cô gái cười khanh khách – Đừng hiểu lầm! Tôi muốn giúp Thanh Nhi thôi, chồng chưa cưới của nó không thể chết được!
-Chồng chưa cưới nào?
-Cậu chứ ai? Đây là cơ hội tốt để con bé đó biến khỏi đất nước này! Thú nhận đi, cậu soi mông con nhỏ bao nhiêu lần, hả?
Hỏa Nghi đần mặt, hàm dưới sắp rớt khỏi hàm trên. Vô Phong và Tiểu Hồ quay đi ém miệng cười khùng khục, hiếm khi nào họ tận mắt chứng kiến bản mặt Hỏa Nghi trở nên hài hước như thế.
Đám săn tiền thưởng cùng bọn băng đảng sớm muộn sẽ lục tung từng căn hộ. Thương Ngọc kéo chiếc giường ở góc phòng ra chỗ khác, để lộ một đường cầu thang đứng thông xuống tầng bên dưới. Nguyên lai căn hộ này vốn do cha mẹ Thương Ngọc sở hữu, còn bản thân cô ta sống tầng dưới. Hai năm trước, cha mẹ mất nên cô ta trở thành chủ cả hai căn hộ. Thương Ngọc đã dựng cầu thang này nhằm tiện việc đi lại.
Nhóm Vô Phong trèo cầu thang xuống và bắt gặp Thanh Nhi. Ngay khi quận 4 biến thành chiến trường, Bất Vọng đã thông báo cho nàng tìm nơi ẩn nấp. Nhưng khi nàng liên lạc lại thì Bất Vọng không nghe máy. Thanh Nhi sốt ruột vô cùng, nền nhà ám bụi in dấu những bước chân nặng trĩu băn khoăn của nàng.
Vừa thấy ba người cùng đứa bé tóc đỏ, Thanh Nhi đứng sững. Như hiểu ra chuyện, cô gái gằn giọng:
-Các người làm gì cha tôi?
-Bọn tôi không gặp ông ấy! – Hỏa Nghi chối biến.
Thanh Nhi sừng sộ:
-Nói láo! Quạ Đen vừa ra thông báo truy nã các người, không thể không liên quan! Nói mau!
Ba người Phi Thiên chẳng biết nên trả lời ra sao. Sự im lặng nặng nề bao trùm căn phòng. Khuôn mặt Thanh Nhi bỗng chốc lạnh tanh, cô gái lôi chiếc bộ đàm ra gọi điện cho ai đó. Hỏa Nghi vội vàng chạy đến vồ lấy cô gái. Hai người vật lộn trên sàn nhà cố giằng cái bộ đàm. Tiểu Hồ cùng Thương Ngọc chạy tới lôi họ ra mà không nổi. Chiếc bộ đàm bỗng rơi xuống đất, sau đó vọng lên giọng nói lạnh lẽo:
-Thanh Nhi hả?
Bọn Vô Phong cứng người, kẻ đang nói không phải ai khác ngoài Quạ Đen. Hỏa Nghi lồm cồm bò dậy tắt máy. Hắn mím môi ngăn những câu chửi thề vọt khỏi miệng rồi quay sang Thanh Nhi:
-Tại sao cô làm thế? Tại sao cô bán đứng bọn tôi?
Thanh Nhi nghiến răng ken két, trong ánh mắt cô gái chỉ mong thấy cảnh Hỏa Nghi bị phân thây vạn mảnh:
-Đáng ra tôi nên chấp nhận đề nghị của Đông Hoàng từ sớm!
…
Ngày thứ hai, sáu giờ tối ở quận 4
Tiếng cúp máy khô khốc dội vào tai Quạ Đen. Hắn liền sử dụng máy định vị dò tìm vị trí của chiếc bộ đàm vừa gọi đến. Một lát sáu gã ngẩng đầu, ánh mắt ngái ngủ ngó lên trên, giọng nói ơ hờ:
-Tầng ba mươi chín à?
Gã cất bộ đàm cùng máy định vị đoạn rảo bước trên hành lang ngổn ngang xác người ở tầng ba. Hắn vừa đi vừa ngó nghiêng xem có thứ gì ăn được giữa bãi lầy máu hay không.
Giết người nhiều, đói.
Truyện khác cùng thể loại
610 chương
177 chương
52 chương
10 chương