Ngục Thánh
Chương 274 : Thư từ người chết
Giống nhiều người, Vô Phong ghét toán. Trớ trêu thay, từ ngày rời Chợ Rác, hắn bắt gặp vô số phương trình rối rắm mà việc trước mắt là ví dụ. Mục Á chết và lũ “bốc mả” tìm hắn đòi mạng – Mục Á chết và lục địa Băng Thổ muốn đem hắn làm món thịt băm cho bữa tối – Mục Á chết và hắn không còn chỗ dung thân. Hẳn phải sao quả tạ rơi xuống đầu! – Vô Phong viện cớ tâm linh để biện minh cho sự dốt toán. May thay, gã thư ký Giả Chung không đến đây với một bài toán chưa có lời giải và cũng chẳng dư thời gian đánh đố Vô Phong. Bằng cái giọng đủ nghe cho hai người, tay thư ký vào đề:
-Khoảng một tuần trước, Chợ Rác đón tiếp những vị khách đặc biệt. Bọn họ ăn mặc sang trọng, nói năng lịch sự chứ không một câu chửi bậy hai câu chửi thề như dân chui hầm chúng ta, và họ đến từ phương đông. Họ là quý tộc. Như thường lệ, tôi là người tiếp khách. Họ tự giới thiệu mình là thành viên Ẩn Lý Thị - một dòng họ lâu đời từng làm bá chủ phương đông và dựng nên Diệp quốc. À, dĩ nhiên họ không phô trương như thế, chỉ là tôi mày mò tìm hiểu thêm! Quay lại vấn đề, họ đang truy tìm một người với lý do kẻ này đã giết hại một người trong gia đình họ. Nhưng kẻ đó lẩn trốn mà không để lại dấu vết, họ tìm không ra. Họ cũng ít quyền lực tại Phi Thiên thành nên khó thu thập tin tức. Bởi nhiều lẽ như vậy, họ đề nghị Chợ Rác hợp tác.
-Họ đang tìm tôi? – Vô Phong hỏi – Họ nghĩ tôi làm Mục Á chết? Mục Á là người của Ẩn Lý Thị?
Giả Chung gật đầu xác nhận. Y đẩy ly trà cho Vô Phong, tự mình lấy một ly rồi tiếp lời:
-Tệ hại ở chỗ Mục Á không phải người thường. Cô ta mang dòng máu “vũ nữ thần linh”. Cậu hiểu từ đó chứ? Không hiểu?! Vậy tôi xin phép dông dài một chút. Trước khi Vạn Thế và Nữ Thần Tiên Tri xuất hiện, người Diệp quốc đã thờ phụng những vị thần vốn chẳng dễ thương cũng chẳng yêu chuộng con người. Bởi vậy, họ viện tới các vũ nữ chuyên dùng điệu nhảy làm mê hoặc, khiến thần linh mãi mãi say ngủ. Vũ nữ thần linh ra đời từ đấy. Dòng họ Ẩn Lý Thị chuyên sản sinh vũ nữ thần linh, họ làm “công tác” này hàng thế kỷ rồi. Dân chúng Diệp quốc kính trọng, thậm chí tôn thờ Ẩn Lý Thị vì theo tín ngưỡng của họ, nhờ vũ nữ thần linh mà Diệp quốc vĩnh viễn yên bình. Nghe hơi kỳ cục, nhưng tôn giáo mà! Theo phả hệ mà người Ẩn Lý Thị cho tôi xem, Mục Á hay tên đầy đủ là Mục Ngỗ Á, là con gái của Ẩn Lý Đằng Xuân Tử - một vũ nữ thần linh rất nổi tiếng trong thế kỷ trước. Tuy sống tách biệt khỏi dòng họ nhưng Mục Á vẫn có danh phận; nếu trở về, cô ta sẽ được phục hồi địa vị ngay lập tức. Nói cách khác, Mục Á là vũ nữ thần linh chính thức của Ẩn Lý Thị nói riêng và của Diệp quốc nói chung.
Vô Phong nhăn mặt vò đầu lục lại chuyện cũ. Nhớ lúc sử dụng Bột Khoan Não với Mục Á, hắn chẳng thấy bất cứ hình ảnh nào cho thấy cô gái xuất thân từ gia đình cao quý. Hắn vẫn nhớ như in cái nhìn khinh bỉ mà ông quản gia họ Thát nhìn Mục Á. Một cái nhìn đơn giản, dễ hiểu và chỉ hàm súc một từ duy nhất: Sukka; cái nhìn đó không hề khai quật bất cứ lớp trầm tích nào ẩn sâu dưới con người cô gái. Có lẽ Mục Á đã chôn chặt quá khứ tới độ Bột Khoan Não tìm không ra, hoặc đơn giản là Ẩn Lý Thị nhận nhầm người. Hắn nói:
-Chắc chắn cô ta là người dòng họ Ẩn Lý Thị chứ? Tôi biết cô ta từng làm gái điếm ở Hoàng Hôn Cảng. Tại sao một tiểu thư như Mục Á phải làm gái điếm? Liệu có lầm lẫn không?
-Người Ẩn Lý Thị không giấu chuyện Mục Á làm gái điếm. Họ rất thành thật. – Giả Chung đáp – Tôi đã hỏi tại sao nhưng họ từ chối trả lời. Tôi cũng hỏi tại sao họ không đón Mục Á về, họ tiếp tục từ chối trả lời. Gia đình nào cũng lắm chuyện riêng tư, anh bạn, chúng ta phải chấp nhận việc đó. Nhưng Mục Á đúng là thành viên Ẩn Lý Thị. Năm ngoái, bọn họ đã tới Khẩu Lỗ thành để giám định thi thể Mục Á, kết quả giám định tế bào trùng khớp. Đầu năm nay, họ tổ chức lễ tang không chính thức rồi thề tìm ra thủ phạm giết hại Mục Á. Giới đánh thuê đồn rằng một lũ “bốc mả” vừa sang Băng Thổ. Chúng là người của Ẩn Lý Thị, chúng đang tìm cậu.
Vô Phong thẫn thờ không thốt nên lời. Ngay lúc này, hắn cảm giác đang đeo một cái gông nặng trịch chẹn thanh quản, đóng kịn mồ hôi làm da cổ ngứa ngáy mẩn đỏ. Ngẩn ngơ ngơ ngẩn một lúc, hắn mới bình tĩnh trở lại:
-Vậy còn lục địa Băng Thổ, tại sao xứ này luộc tôi chỉ vì Mục Á?
-Vấn đề chính là đây. – Giả Chung gõ gõ ngón tay lên mặt bàn – Ban đầu tôi từ chối vì Chợ Rác không giải quyết chuyện cá nhân hoặc gia đình. Nhưng Ẩn Lý Thị nói chuyện Mục Á không đơn thuần là báo thù gia đình, nó liên quan tới cả Băng Thổ và nếu dàn xếp được mâu thuẫn này, Chợ Rác sẽ thu được vô số lợi ích. Dĩ nhiên họ cũng muốn chúng tôi tham gia truy bắt cậu. Chợ Rác tránh can thiệp gia đình người khác nhưng không từ chối lợi ích, Vô Phong à…
Tay thư ký nhấp ngụm trà. Y mời Vô Phong nhưng Vô Phong chẳng có tâm trạng, ly trà trước mặt nguội dần. Ủ ấm được cổ họng khan khô vì lạnh, tay thư ký tiếp lời:
-…theo phả hệ mà tôi vừa nói ban nãy, mẹ Mục Á kết hôn với một người đàn ông phương bắc tên Mục Du Cổ. Dù không có bất cứ bằng chứng nào, nhưng Ẩn Lý Thị khẳng định Mục Du Cổ là hậu duệ của Biệt Liên Đại Đế. Chắc cậu biết hơn nửa thế kỷ trước, Lực Lượng Mù Thủy đã thảm sát toàn bộ dòng họ Biệt Liên. Giờ tự dưng xuất hiện một nhân vật là hậu duệ dòng họ xấu số ấy, nghe khôi hài nhỉ? Nhưng nếu là sự thật thì sao? Vậy có nghĩa là Mục Á mang dòng máu trực hệ hoàng gia, đồng thời là nữ hoàng thất lạc của Băng Hóa quốc. Di cốt Đại Đế còn đó, chứng thực quan hệ giữa ngài và Mục Á chỉ là chuyện sớm muộn.
-Thế nên dân phương bắc săn lùng tôi vì làm tổn thương nữ hoàng của họ? – Vô Phong ôm gáy thở dài.
-Phải. Dân xứ này đang bất mãn với Băng Hóa quốc nhưng không đồng nghĩa rằng họ đã quên ngài Đại Đế. Họ tôn sùng ngài như thánh thần. – Giả Chung nhún vai.
-Vậy Chợ Rác được lợi lộc gì?
Gã thư ký gõ ngón tay đều đều như tạo nhịp điệu cho câu trả lời:
-Lợi ích thế nào thì tôi không thể tiết lộ, nhưng Chợ Rác sẽ làm trung gian hòa giải giữa Băng Hóa và Ẩn Lý Thị. Di hài Mục Á là vấn đề. Nếu thật sự mang dòng máu ngài Đại Đế, cô ấy sẽ được chuyển về phương bắc. Phía Ẩn Lý Thị cũng muốn giữ Mục Á vì cô ấy thừa kế danh hiệu vũ nữ thần linh. Chuyện này phức tạp nhưng chẳng đến nỗi vô phương giải quyết, chẳng qua Ẩn Lý Thị muốn chúng tôi hợp tác để tóm cậu càng nhanh càng tốt. Họ đang nóng lòng báo thù.
-Tại sao anh nói với tôi tất cả mọi chuyện? – Vô Phong nhíu mày.
Gã thư ký khoanh tay thở dài:
-Vì tôi không thể dàn xếp nếu không tường tận vấn đề. Mọi người nói chuyện bàn bạc thương lượng vẫn hay hơn là đấm vào mặt nhau, nhỉ? – Y mỉm cười – Nếu cậu dám khẳng định mình vô tội và chuyện xảy ra với Mục Á là tai nạn, tôi có thể sắp xếp. Vả lại chuyện giữa chúng ta chưa kết thúc. Tôi đã hỏi cậu chuyện thứ nhất về Thập Kiếm, chuyện thứ hai về Mục Á và giờ là chuyện thứ ba…
Giả Chung vừa nói vừa lôi ra một chiếc cặp da đựng hàng chục phong bì màu vàng nâu dán nhãn đánh số. Y lật từng mảnh nhãn, ngón tay vân vê thoăn thoắt như một nhân viên thu ngân thạo đếm tiền. Tìm thấy vật cần tìm, y khẽ tặc lưỡi hoan hỉ rồi đưa cho Vô Phong. Tâm trạng đương rối bời, Vô Phong chẳng buồn hỏi ai gửi hay tại sao gửi, bàn tay vô thức tự động xé phong bì. Bỏ lớp giấy ngoài, hắn nhận ra bên trong có hai phong thư đề dòng chữ “Gửi Vô Phong” rất lớn và tròn trịa, có lẽ người gửi không muốn xảy ra bất kỳ nhầm lẫn nào. Từng bức thư đều được đánh số thứ tự, Vô Phong mở bức đầu tiên. Nội dung thư như sau:
“Gửi Vô Phong
Khi cậu đọc được thư này nghĩa là cậu trở thành tội phạm còn Lục Thiên đã đạt được mục đích. Ta biết Lục Thiên toan tính điều gì song thời gian không còn nhiều, ta không thể ngăn cản y. Nhưng nếu nhận được thư, có nghĩa rằng cậu vẫn nằm ngoài nanh vuốt của Phi Thiên quốc. Đáng mừng thay!
Vì bức thư này giả định trường hợp cậu vẫn tự do, nên ta xin phép tiếp tục biên thư theo chiều hướng lạc quan như thế. Hẳn cậu vẫn nhớ sự vụ tại Khẩu Lỗ thành hồi đầu năm nay, cũng vì chuyện đó mà Tiểu Hồ gặp nguy hiểm tại Thiên Kỷ thành. Ta không trách cậu, Tiểu Hồ có lựa chọn cho riêng mình, con bé không phải đứa trẻ. Mà ta lo lắng cho cậu hơn, bởi lẽ cô gái Túc Hương mà cậu nhắm tới không đơn giản. Những người bạn ở Đông Thổ nói với ta rằng dòng họ Ẩn Lý Thị đã đến Khẩu Lỗ thành và khám nghiệm di thể Túc Hương; họ nói rằng Túc Hương dường như là thành viên dòng họ, đồng thời mang dòng máu vũ nữ thần linh. Ta biết Ẩn Lý Thị do có may mắn được họ mời qua thăm thú nhiều lần. Dựa trên hiểu biết ít ỏi của mình, ta dè dặt nhận định Túc Hương có thân phận thật là Mục Ngỗ Á, tiểu thư dòng họ Ẩn Lý Thị. Nếu thật sự chính là Mục Ngỗ Á, chuyện còn phức tạp hơn nữa, bởi cô gái này mang cả dòng máu hoàng gia Băng Hóa quốc.
Sẽ mất rất nhiều thời gian để giải thích tại sao ta biết chuyện này. Vì nó tổng hợp vô số câu chuyện quá khứ, sự ngẫu nhiên cuộc đời lẫn bàn tay định mệnh. Ngay cả ta cũng không chắc chắn. Nhưng nếu mọi nhận định đều chính xác thì cậu đã gặp rắc rối. Thật sự rắc rối! Có lẽ ngay giờ này cậu đã cảm thấy nó rắc rối thế nào, hoặc nếu nó chưa xảy đến thì cậu sẽ biết, sớm thôi.
Thế nên ta đã chuẩn bị bức thư thứ hai. Đừng mở nó ra mà hãy mang đến cho Xuy Hạ Khai Y, đại thống lĩnh quân đội Băng Hóa quốc. Ta biết việc này rất khó, nhưng nếu cậu vẫn muốn sống, muốn chứng kiến thế giới thay đổi thì bằng mọi cách phải gặp được người này. Gặp Khai Y, cứ nói rằng thư do ta gửi, Khai Y chắc chắn sẽ nhận. Hy vọng hắn không tiếp tục làm ta thất vọng như lần ta nhọc công tới đây và xin Băng Hóa trợ giúp ở đất Thiên Phạn[1]. Mong rằng hắn vẫn là một gã nóng tính nhưng tốt bụng.
Một lời khuyên cuối cùng. Có lẽ cậu đã nghe mấy lời này nhưng ta sẽ nhắc lại. Đừng cảnh giác như con sói, đừng ngô nghê như chó nhà, hãy cư xử như con mèo: luôn thân thiện nhưng sẵn sàng giơ vuốt cào cấu rồi chạy thật nhanh[2].
Hãy sống, tóc đỏ, hãy sống. Đừng bao giờ nghĩ về cái chết, hãy sống. Nhiều điều và nhiều người mong cậu tiếp tục sống.
Ta dừng bút ở đây. Chiến tranh đã đến Tuyệt Tưởng Thành, không còn nhiều thời gian nữa. Khi cậu đọc những dòng này, có lẽ ta đã không còn.
Ngày 25 tháng 5 năm 7517
Tây Minh
Tái bút: ta quên mất, tuổi già thật lẩm cẩm! Mật khẩu là ngày sinh của con cáo nhỏ. Trong tài khoản có một ít tiền và bản thân ta chẳng phải người giàu, nhưng hy vọng giúp cậu bớt khó khăn.
Tái bút 2: trong tài khoản đó có một lệnh gửi đã khởi động sẵn. Cậu chỉ việc chấp thuận, lệnh gửi sẽ hoàn thành. Nhớ là ấn nút chấp thuận, đừng để sai sót.
Tái bút 3: hãy truy cập tài khoản đó ngay khi có thể.”
Đọc tận dòng cuối cùng, Vô Phong vẫn không tin người biên thư là ngài đại thánh sứ. Hắn đem vẻ mặt ngơ ngác hỏi Giả Chung, tay thư ký nhún vai gật đầu xác nhận cái sự như đùa này là thật. Khoảng tháng năm 5 năm ngoái – Giả Chung kể chuyện trong cái gõ nhịp ngón tay đều đều – ngài đại thánh sứ tìm y, trao hai bức thư rồi dặn dò phải đưa tận tay Vô Phong. Riêng chuyện này, Tây Minh không tin tưởng bất cứ phương tiện chính thống nào.
-Những việc cần làm, tôi đã làm xong. Ăn thôi, đừng để ông Đa Lạt chờ lâu! – Giả Chung vỗ tay – Hãy để công việc sau bữa tối. Dù gì cậu đang ở trong nhà của “người điều phối”, ở đây cậu được an toàn tuyệt đối. Và nếu khúc mắc, hãy hỏi Đa Lạt, đừng quên ông ta là người điều phối. Tạm thời tôi sẽ kéo dài thời gian với Ẩn Lý Thị, nhưng cậu phải khẩn trương lên.
-Anh giúp tôi? – Vô Phong nhíu mày.
Giả Chung hớp nốt ly trà, đóng khóa cặp da trước khi rời khỏi ghế cùng nụ cười mỉm. Y luôn mỉm cười với mọi người, mọi hoàn cảnh:
-Dù gì chúng ta cũng đến từ một nơi. Tôi thà chọn người Chợ Rác còn hơn lũ người đi trên mặt đất.
Nói xong, gã đưa tay về hành lang tỏ ý lịch sự mời Vô Phong đi trước. Vô Phong bước tới phòng ăn, vừa đi vừa lục lọi đáy phong bì và tìm được một thẻ ngân hàng. Hồi chiến tranh, ngài đại thánh sứ luôn quan tâm đồng thời cho Vô Phong nhiều lời khuyên hữu ích. Hắn biết ơn điều đó. Giờ được ngài đại thánh sứ tiếp tục hỗ trợ, hắn không biết cảm tạ thế nào. Người chết vốn chẳng quan tâm ân huệ.
…
Tâm trạng bất ổn làm Vô Phong kém nhiệt tình. Tuy chưa tới nỗi vác bộ mặt đám ma lên bàn ăn nhà Đa Lạt nhưng hắn đã mất thú vui ăn uống – cái thú duy nhất và thực tế nhất trong thời gian trốn nã. Ở chiều ngược lại, cô nàng Si Giáng vô tư chè chén no say rồi lăn kềnh trên ghế bành cạnh lò sưởi, miệng pho pho thở phả hơi rượu. Cái giống thiếu nữ yêu đời chả thiết ngày mai ngày kia thế nào, miễn sao hôm nay ăn ngon ngủ kỹ là đủ. Tay thư ký Giả Chung thì biến mất ngay sau bữa tối, y còn nhiều công chuyện ở xứ tuyết. Y cũng không quên từ biệt Vô Phong kèm theo lời tái ngộ: “Có thể khi cậu quay lại Phi Thiên thành, Chợ Rác đã trở thành một quận đàng hoàng to đẹp!” – Giả Chung cười mỉm, nửa đùa nửa thật.
Đêm hôm đó, Vô Phong làm việc cùng Đa Lạt, trước hết là tìm lại danh sách những nhà khoa học từng phục vụ Đề Án Mắt Trắng. Đa phần họ vẫn ở lại Băng Thổ, chỉ một số ít ra nước ngoài hoặc chết vì bệnh tật. Điều phiền phức là họ sống rải rác khắp lục địa, rất nhiều người thuộc vùng chiến sự hoặc bất ổn an ninh. Vô Phong dù muốn hay không cũng phải dấn thân vào chốn nguy hiểm. Ông học giả nói:
-Khi đề án kết thúc, các nhà khoa học trở về với sự giám sát chặt chẽ. Băng Hóa muốn họ tiếp tục cống hiến mà cũng không muốn họ lộ bí mật. Nhưng giờ Băng Hóa gặp khó khăn, chính phủ phải cắt giảm và điều chuyển nhân lực. Hệ thống giám sát không còn, cậu có thể rảnh tay tìm họ.
-Băng Hóa từ bỏ dễ dàng vậy sao? – Vô Phong hỏi.
-Mắt Trắng không nằm trong diện ưu tiên nữa. – Ông học giả đáp – Chính phủ Băng Hóa đánh giá Mắt Trắng không hiệu quả và cũng chẳng dễ chế tạo, hệ thống giám sát thì ngày càng phiền phức. Vậy nên họ từ bỏ.
Theo bản danh sách, Vô Phong cần tìm ba mươi người ở tám quốc gia. Chi phí, thẻ thông quan, những đầu mối thông tin… tất cả đều được Đa Lạt liệt kê và cung cấp. Đôi lần Vô Phong cảm tưởng ông học giả này là một con buôn biết mọi mánh khóe giấy tờ, không giống lắm một nhân viên chính phủ mẫn cán ngày đi làm tối về ăn đồ vợ nấu, cũng chẳng ăn nhập gì với ngoại hình tròn vo cù lần của ông ta. Nhưng Băng Thổ vốn lắm sự tréo ngoe, Vô Phong không tò mò, chỉ im lặng lắng nghe ông học giả phân phó chỉ dẫn.
Lo việc của Mi Kha xong xuôi, Vô Phong hỏi ông học giả chuyện của mình. Nghe lời gã thư ký Giả Chung, hắn kể rành rọt vụ truy tìm Mục Á, thậm chí không giấu giếm cả chi tiết Đề Án Ngục Thánh. Hắn nghĩ rằng đút giấu không được ích gì mà chỉ tổ tự làm khó mình, chưa kể Đa Lạt nhiều khả năng đã biết rõ hắn thực sự là ai. Nghe hết đầu đuôi ngọn ngành, ông học giả sa sầm hẳn, bộ mặt béo tròn méo mó khó coi như chiếc bánh táo nham nhở vì nướng quá lửa. Ông ta im lặng lâu đến độ Vô Phong cảm giác sự việc đã không thể cứu vãn.
-Chuyện rất tệ, rất tệ đấy, cậu Vô Phong. – Rốt cục Đa Lạt cũng lên tiếng – Chỉ một số rất ít người trên thế giới này biết rõ thân phận Mục Á trong đó có tôi, một kẻ may mắn biết được bí mật lịch sử. Để bảo đảm an toàn cho Mục Á, chúng tôi buộc phải theo dõi cô ấy từ xa, lắng nghe những tin tức mơ hồ thay vì truy tìm hoặc đón cô ấy về Băng Hóa. Chúng tôi đang đợi thời điểm thích hợp, nhưng có lẽ thời điểm ấy không bao giờ tới.
Đa Lạt lắc đầu, ánh mắt hụt hẫng tựa thể vừa chứng kiến một thảm cảnh trong bất lực. Thái độ này, tình cảm này cho thấy ông ta hết sức tôn kính Biệt Liên Đại Đế. Ở ghế bên cạnh, Vô Phong im thin thít chẳng dám hó hé câu nào. Không nhiều điều để nói vào thời khắc im lặng ấy ngoài mưa tuyết lặng lẽ ngoài cửa sổ, tiếng chuông đồng hồ điểm mười hai giờ đêm như hồi cáo chung của dòng máu hoàng gia vĩ đại nhất phương bắc.
-Nhưng vì Mi Kha tin tưởng cậu nên tôi sẽ tin cậu nói thật. – Đa Lạt tiếp tục – Tất cả đều là tai nạn, cậu không có tội; nếu quy tội thì cậu cũng không cần trả bằng máu mà trả bằng một hình thức nào đấy vinh dự hơn, cao quý hơn và mang tính hàn gắn. Sao? Cậu mang thư thuyết phục đại thống lĩnh Khai Y? Ai viết? Đại thánh sứ Tây Minh?! Tốt, tốt, tôi quen biết đại thống lĩnh, ông ta sẽ đón tiếp! Chúng ta phải đi ngay!
Ông học giả hối hả làm Vô Phong khẩn trương theo. Trong màn đêm lạnh lẽo, hai người đánh xe ngựa đi về phía cuối trục đường chính Quận Bạc nơi họ Xuy Hạ ngự trị. Trên đường đi, ông học giả kể sơ qua đại thống lĩnh Khai Y cùng dòng họ Xuy Hạ. Đang tâm trạng lo lắng nên Vô Phong nghe câu được câu chăng, chỉ biết Khai Y là trụ cột chính trị lẫn quân sự ở nước này, uy tín chẳng kém hoàng đế. Được ông ta giúp đỡ, cửa sống cho Vô Phong sẽ thoáng hơn một chút. Cơ mà đấy là trường hợp Khai Y chịu giúp và “vẫn còn là một gã nóng tính nhưng tốt bụng” như lời của ngài đại thánh sứ.
Mười phút sau, chiếc xe ngựa đã tới cuối trục đường chính Quận Bạc. Là dòng họ lớn nhất đất nước, khu biệt thự của họ Xuy Hạ cũng to lớn tương đương. Đang nửa đêm nhưng toàn khu biệt thự vẫn sáng đèn, từng tòa nhà hiện lên trong dáng dấp cổ xưa pha hiện đại, mái chóp nhọn phảng phất lối kiến trúc của Điện Mùa Hè. Các tòa nhà nằm xen kẽ giữa các trảng cỏ hoặc đồi nhỏ, có cả bãi đáp phi thuyền và một tòa thánh đường cho người trong họ đến cầu nguyện. Lớn nhất trong số ấy là tòa dinh thự cao sáu bảy tầng, có mái vòm và tường răng cưa nom như pháo đài, trên nóc phấp phới lá cờ màu trắng vẽ hình mặt trời vàng lặn sau đỉnh núi – biểu tượng gia huy họ Xuy Hạ. So với khu biệt thự họ Cát Giá, nơi đây bề thế đẹp đẽ gấp nhiều lần.
Sau khi trình diện giấy tờ, lính canh cổng dẫn đường cho xe ngựa tới tòa dinh thự chính. Đón tiếp ông học giả và Vô Phong là người quản gia già, gương mặt không còn nhiều huyết sắc của sự sống mà bợt đi, lớp da nhăn nhúm kéo co lại khiến đôi mắt to lồ lộ giống mắt cá. Vô Phong để ý bàn tay ông quản gia làm bằng máy móc cơ sinh học, có lẽ bàn tay thật đã ra đi vì một vụ tai nạn. Cái ngày mà ông ta rời bỏ vị trí quản gia để nằm viện dưỡng lão chẳng còn mấy xa xôi. Dù vậy, người quản gia vẫn thể hiện sự nhanh nhẹn và minh mẫn qua lời chào hỏi Đa Lạt, giọng khàn khứ khó nghe:
-Ngài học giả! Đã lâu mới thấy ngài đến, chúng tôi rất vui mừng! Tôi có thể giúp gì? Còn cậu thanh niên tóc đỏ này là ai?
Cái nhìn săm soi của ông quản gia làm Vô Phong giật mình, bấy giờ hắn mới nhận ra thuốc nhuộm đã hết tác dụng. Đa Lạt đỡ lời:
-Một người bạn phương xa. Ông biết đấy, tôi có nhiều bạn mà! Đại thống lĩnh có nhà chứ? Nếu vậy, phiền ông đánh thức ngài ấy. Chúng tôi có chuyện gấp, rất gấp!
-Đại thống lĩnh mới trở về từ mặt trận, ngài cần nghỉ ngơi. Người không ngủ nhiều ngày không thể giải quyết chuyện gấp gáp. Một giấc ngủ sẽ làm đại thống lĩnh tỉnh táo hơn, giải quyết nhanh hơn. Nếu không phiền, tôi sắp xếp cho ngài và cậu tóc đỏ đây một chỗ ngủ…
Ông quản gia rất kiên quyết trong việc bảo vệ sức khỏe của đại thống lĩnh. Đa Lạt lại không muốn nói thẳng chuyện hệ trọng, cứ dền dứ bằng những ngôn từ ẩn dụ. Ngó hai ông già chơi chữ riết, Vô Phong bèn chen ngang đoạn xổ toạc móng heo:
-Hãy nói với ông đại thống lĩnh rằng tôi biết chuyện của Mục Á.
Đương tranh luận với Đa Lạt, ông quản gia ngạc nhiên vô cùng, cặp mắt cá mở lớn khiến đồng tử trơ trọi giữa lòng trắng. Bần thần một lúc, ông ta để lại hai người ở phòng khách rồi chạy đi, bóng dáng khuất dạng trong hành lang mờ đèn. Nhìn dáng điệu hớt hải cộng thêm thái độ kỳ cục của ông quản gia, Vô Phong đoán ông ta cũng biết về Mục Á. Ông học giả lắc đầu ngao ngán:
-Tôi không muốn nhiều người biết chuyện. Cậu nôn nóng quá, anh bạn!
-Đằng nào cũng vậy, tôi không dư thời gian. – Vô Phong lắc đầu – Mà họ Xuy Hạ có quan hệ với Biệt Liên Đại Đế không?
-Rất gần gũi! – Đa Lạt trả lời – Ông tổ Xuy Hạ và ngài Đại Đế rất thân thiện. Hai nhà làm thông gia và trao đổi rất nhiều thứ với nhau. Người ta đồn rằng họ Xuy Hạ đang giữ gia phả họ Biệt Liên, tôi không dám chắc điều đó, đại thống lĩnh cũng chưa bao giờ kể. Về phần đại thống lĩnh, ông ấy là con cháu họ hàng xa của Đại Đế…
Cuộc đối thoại chấm dứt giữa chừng vì ông quản gia quay lại báo rằng đại thống lĩnh muốn gặp. Theo chân người quản gia, bọn Vô Phong băng qua nhiều căn phòng rộng mênh mang, sau đấy lại bước trên từng đoạn cầu thang đủ cho cả chục người cùng sánh bước. Từng lớp lang nội thất của dinh tự, từng khoảnh khắc lịch sử họ Xuy Hạ trên ảnh hoặc tranh vẽ khổ lớn hiện lên dưới ánh đèn vàng nhạt. Trên đường đi thỉnh thoảng xuất hiện vài món đồ quý giá đặt trên kệ gỗ, hầu hết là quà tặng hoặc báu vật mang giá trị lịch sử. Vô Phong thoáng thấy vài món đồ xuất xứ từ Phi Thiên quốc nhưng không kịp xem chi tiết. Hắn không có nhiều thời gian.
Ông quản gia dẫn hai người vào phòng làm việc trên tầng ba, tại đó có một người đàn ông trung tuổi đang đợi sẵn cùng trà, sữa nóng lẫn đồ ăn nhẹ. Vô Phong từng thấy ông ta xuất hiện trong những bản tin truyền hình quan trọng nhất, nhất là khi tình hình phương bắc căng thẳng. Mái tóc xoăn sóng màu hổ phách, đôi mắt màu lam đậm – ông ta là đại thống lĩnh quân đội Băng Hóa: Xuy Hạ Khai Y. Vừa thấy tên tóc đỏ và vị học giả, Khai Y đứng dậy, thân thể cao lớn cùng bộ quân phục đen choán một khoảng không gian như quả núi mọc lên giữa bóng đêm. Ông ta tay bắt mặt mừng Đa Lạt, giọng sang sảng:
-Đa Lạt, lâu lắm mới gặp cậu! Khỏe chứ, anh bạn tròn vo? Lại đây, để tôi ôm cậu một cái! Na Li Nã sao rồi, cô ấy vẫn khỏe chứ?
Ông đại thống lĩnh ôm chặt Đa Lạt, cười nói hỏi chuyện vui vẻ. Nhưng ông ta không làm vậy với Vô Phong cũng chẳng bắt tay hắn. Thay vào đó ông ta đi tới tủ rượu sau bàn làm việc, lôi ra một chai “sói xanh” – thứ rượu ngâm thảo dược và bốc cháy ngọn lửa xanh khi rời khỏi miệng chai. Khai Y rót hai ly, đưa cho Vô Phong một ly rồi cất lời:
-Nghe nói cậu biết chuyện Mục Á? Cậu đã gặp cô ấy?! Thật tốt! Tôi sẽ lắng nghe, xin yên tâm, tôi sẽ lắng nghe không sót một từ. Nhưng trước khi bắt đầu, cho phép tôi kể một câu chuyện, cậu phiền không?
Bằng trực giác, Vô Phong nhận ra đôi mắt lam đậm của ông đại thống lĩnh đang thay đổi. Nó không còn thân thiện như khi gặp Đa Lạt mà chuyển sang nghi ngờ, thậm chí rãy lên vài tia lửa dữ dội. Biết chuyện không lành nhưng Vô Phong vẫn đáp:
-Ngài cứ tự nhiên!
Ông đại thống lĩnh gật đầu. Một tay cầm ly rượu cháy rực lửa xanh, Khai Y đi quanh phòng, đôi mắt lam đậm nhìn trần nhà hồi tưởng chuyện cũ:
-Cách đây khá lâu khi cha tôi còn làm đại thống lĩnh, ông bị ám sát hụt. Ngay ở chính dinh thự này! Từ mặt trận trở về, tôi nghe mẹ mình kể lại rằng kẻ ám sát có mái tóc đỏ. Hắn máu lạnh, tàn nhẫn, không cảm xúc. Không có bất cứ cảm xúc nào trên đôi mắt hay gương mặt kẻ đó! Hắn… giống một cái máy cắt chuyên cắt cổ gà vịt, hay máy đập búa chuyên đập nát sọ con bò trước khi đem chúng vào lò mổ. Ngày đó, nhiều người trong dinh thự bị hắn giết, từ những người giúp việc vô tội, những người đàn bà không có khả năng tự vệ cho tới những vệ sĩ giỏi nhất. Tòa dinh thự dính đầy vết đạn, vết chém, vết cháy do nội lực thiêu đốt, một tháng sau mới phục hồi nguyên vẹn. Cha tôi thoát vụ ám sát, tất cả đều nhờ bác quản gia. Nhưng đổi lại, bác ấy mất toàn bộ cánh tay, mọi người đều thấy đó! Nhiều năm sau, cha tôi qua đời vì vết thương tái phát. Điểm đặc biệt ở chỗ là con quái vật tóc đỏ nọ biết dùng Phong kỹ, y hệt tôi!
Vô Phong thừ người, cổ họng khô roong như có mặt trời nằm giữa thanh quản. Khai Y tiếp tục:
-Sau này, tôi điều tra và phát hiện gã sát thủ tóc đỏ thuộc biên chế Thổ Hành, đội đặc nhiệm nổi tiếng của Phi Thiên quốc. Tôi đã cố tìm nhưng chưa bao giờ bắt được gã. Nhà Xuy Hạ có nhiều nợ với Thổ Hành. Em trai tôi, đứa em mà tôi yêu quý cũng ra đi vì Thổ Hành. Ngày đưa tang, người ta phải dùng chỉ khâu nối từng bộ phận khuôn mặt của em trai tôi. Nó không chết bình thường, nó bị giết hại theo cách dã man nhất. Vậy… xin phép hỏi cậu… cậu tên gì? Vô Phong? Vậy, Vô Phong, nói tôi nghe, cậu biết Phong kỹ hay không? Cậu có đến từ Thổ Hành không? Tôi cần một lời xác nhận!
Vị học giả Đa Lạt quay sang nhìn tên tóc đỏ. Ông ta hơi cười vì nghĩ rằng Khai Y đang đùa cợt. Nhưng ông ta chỉ biết Vô Phong là tội phạm truy nã chứ không hề biết những chuyện sâu hơn thế. Mi Kha không kể tất cả cho Đa Lạt. Phía bên kia, đáp lại ông đại thống lĩnh, Vô Phong nén một hơi can đảm rồi trả lời:
-Tôi biết Phong kỹ. Tôi cũng là cựu thành viên Thổ Hành, thưa ngài. Nhưng chuyện mà ngài kể, tôi không hề biết. Nói đúng hơn, tôi không nhớ một chút gì!
Bấy giờ khuôn mặt ông học giả dài thượt tựa thể hàm dưới đã long khỏi hàm trên. Ở góc phòng, vị quản gia già cỗi nắm chặt bàn tay máy, tiếng động cơ rít lên từng hồi đe dọa. Khai Y nhếch mép:
-Vậy thì chúng ta có nhiều chuyện để nói đấy, tóc đỏ. Mời cậu!
Ông đại thống lĩnh ngửa cổ nốc trọn ly rượu. Nhìn ngọn lửa xanh bập bùng quanh miệng ly, Vô Phong chợt nghe vô số tiếng kêu cứu lẫn khóc than vọng đến. Những bóng ma trong dinh thự như đã tìm thấy thủ phạm năm xưa. “Nếu phải thế thì cứ như thế! Đến cả đây!” – Vô Phong nghĩ thầm rồi uống cạn ly, nốc hết rượu, nốc hết lửa, nốc cả những bóng ma đang gào thét đòi mạng mình.
[1]: Tây Minh từng phàn nàn việc này ở Quyển 1 Chương 26
[2]: Tây Minh từng gửi thư cho Vô Phong, Quyển 3 Chương 81
Truyện khác cùng thể loại
109 chương
27 chương
10 chương
4 chương
22 chương
41 chương
336 chương
62 chương