Ngục Thánh

Chương 265 : Đồi Cánh Cung

Với những người giúp việc nhà Hỏa Viên, phòng ngủ của Hỏa Nghi luôn là nỗi ám ảnh. Mỗi sáng họ phải dọn dẹp mớ sách vở bừa bộn trên giường, lon bia uống dở lăn lóc mặt sàn, đồ ăn thừa bốc mùi, quần áo tùm lum mỗi nơi mỗi thứ. Giả dụ một tuần không ai ngó ngàng, căn phòng sẽ biến thành chợ rác thứ thiệt. Não của Hỏa Nghi không hề có khái niệm dọn dẹp phòng cá nhân. Song cũng tại căn phòng đó có một tủ kính âm tường, luôn luôn sạch sẽ cáu cạnh, bày những chiến lợi phẩm mà Hỏa Nghi thu nhặt. Có ba tiêu bản vũ khí do gã làm ra, vài mẩu đất đá ở đất Thiên Phạn đựng trong lọ hút chân không, dăm món đồ cổ thửa từ Tuyệt Tưởng Thành, bộ kiếm Hoa Sa Tấu lẫn Tam Khúc Tấu còn mới nguyên, vỏ đạn từ cuộc chiến Vinh Môn quốc… Đủ món tạp phí lù. Nhưng trang trọng hơn cả là chiếc điếu cày được chính tay ông già Lộc Tục làm và tặng. Hỏa Nghi đặt nó ở ngăn cao nhất. Trước hôm khởi hành, gã lại lôi nó ra lau chùi ngắm nghía dù không dám hút. Nghĩ quanh quéo thế nào, Hỏa Nghi đóng gói chiếc điếu cày cùng hành lý rồi lên đường.  Gần một ngày mài mông trên phi thuyền, Hỏa Nghi tới Cửu Long lúc hai giờ sáng. Theo lịch trình mà Biệt Pháo sắp xếp, gã sẽ gặp Năm mắt lươn ở nhà tù rồi nghỉ ngơi một tiếng trước khi bay chuyến khứ hồi. Trên đường đi, Hỏa Nghi tranh thủ liếc mắt ngắm nhìn khu đỏ đen nổi tiếng. Gã nhận ra tòa tháp sòng bạc cao ngất của Đông Hoàng rực rỡ hơn trước, các khu vực xung quanh sáng đèn suốt ngày đêm như thể không thiết ánh sáng mặt trời, mặt trăng và những ngôi sao nữa. Ảnh chiếu thi nhau nhuộm xanh đỏ tím vàng không gian. Quảng cáo từ bài bạc ăn chơi tới nghỉ dưỡng du lịch. Xa xa, chung cư khổng lồ Quận 4 đã thay đổi ít nhiều, biển hiệu nhấp nháy dần thay thế dây phơi quần áo, nhiều hành lang vốn đầy dấu tích băng đảng nay được trang hoàng sặc sỡ; tòa kiến trúc trông như tập hợp những khối hộp đa sắc vuông vức xếp chồng lên nhau, nom vui mắt và sáng sủa hơn hẳn. Tất cả đều thuộc về Đông Hoàng. Loại bỏ được kẻ thù lớn nhất là Năm mắt lươn, Đông Hoàng làm vua đặc khu. Hỏa Nghi sẽ không lạ nếu chốc nữa Năm mắt lươn ôm ấp mình bằng lời chào nồng ấm: “Thằng chó chết!”.  Thêm mười lăm phút bay phi thuyền, Hỏa Nghi đến nhà tù rồi theo quản giáo sang phòng gặp phạm nhân. Đang giờ ngủ, nhà tù tối om, chỉ còn leo lét vài mảng màu lân tinh vàng vọt bám trần nhà. Tay quản giáo tuổi trung niên, mặt phì phị nọng mỡ cằm, hai má rỗ lỗ chỗ như rổ nhặt rau. Y nói: -Cậu có hai mươi phút.  -Ông du di thêm được chứ?  Tay quản giáo gắt gỏng: -Tối đa thêm năm phút! Quy định… Y nói chưa hết, Hỏa Nghi đưa gã lon nước cặp díp thêm tờ tiền bao quanh lon. Ngay lập tức tay quản giáo thu cái lon vào túi áo, nhanh gọn tựa thể có phép thuật. Y nhướn mày: -Thêm năm phút nữa.  -Tôi tưởng chừng đó là thêm mười lăm phút?  -Năm phút là năm phút. – Tay quản giáo nói – Đây là đất Xích Quỷ, không phải Phi Thiên, cậu Hỏa Nghi. Hãy biết điều!  Nói rồi y mở cửa cho Hỏa Nghi rồi bảo gã chờ đợi. Buồn chán không có gì làm, Hỏa Nghi mở máy nghe nhạc, cái đầu gật gù hòa nhịp với âm thanh ầm ĩ. Và khi giai điệu lên cao trào thì Năm mắt lươn xuất hiện. Vẫn cặp mắt ti hí nhìn đời bằng một nửa của một nửa con mắt nhưng ông chủ Năm nay gầy gò, hai má hóp bõm, tóc bạc phếch phác, trái hẳn vẻ khệnh khạng như hai năm trước. Dĩ nhiên cũng chẳng còn “ông chủ” nào. Nhà tù Xích Quỷ đã nghiền nát thể xác, tên tuổi, tiền tài lẫn địa vị của ông ta. Dù vậy Hỏa Nghi vẫn tươi cười: -Anh Năm, lâu lắm mới gặp… Năm mắt lươn không đáp, chỉ mím môi lẩm bẩm mấy lời qua kẽ răng mà Hỏa Nghi đoán là “Thằng chó chết!”. Hỏa Nghi cười xòa đoạn lôi ra từ túi xách nào rượu nào đồ ăn, thuốc lá cùng một ít trò chơi giải trí mà phạm nhân được phép sở hữu. Năm mắt lươn hất hàm: -Ý gì đây?  -Quà gặp mặt thôi! Mời ngồi! – Hỏa Nghi đáp – Đã lâu chưa gặp, dạo này Anh Năm vẫn tốt chứ?  Năm mắt lươn lườm lườm bằng hai cái khe ti hí. Lão dộng mông xuống ghế, tự rót rượu tự ăn và không đợi đối phương mời mọc. Anh Năm bệ vệ ngày nào giờ ăn ngấu nghiến, uống chèm chẹp, rít thuốc tụt phổi làm tàn rơi đầy áo. Hai năm khó thay đổi con người, nhưng hai tháng ngục tù lại quá đủ.  Hỏa Nghi biết được ít chuyện tại Cửu Long. Hai năm qua quả thực khó khăn với Năm mắt lươn. Sau khi vào tù, ông ta bị cô lập nên không thể tự tay điều khiển băng đảng, vây cánh dần rơi rụng hoặc tự giải tán. Mọi tài sản hay lãnh địa của ông ta bị thu hồi, hoặc chuyển cho chính phủ hoặc qua tay Đông Hoàng. Hiện chỉ còn một cô con gái thăm nom Năm mắt lươn, ngoài ra chẳng có ai, kể cả những bà vợ xinh đẹp hay đám đàn em trung thành. Năm mắt lươn không tệ bạc nhưng thế giới băng đảng vốn chẳng biết ơn. Những thứ từng thuộc về Năm mắt lươn hầu hết đội nón ra đi chưa kể án tù ba mươi năm. Nói cách khác, sự nghiệp đao búa của Anh Năm đã hoàn toàn kết thúc.  Ăn uống rượu thuốc thỏa thèm, Năm mắt lươn cất lời mát mẻ:  -Vậy cậu chủ Hỏa Nghi tìm người thất thế như ta làm gì? Ta vô giá trị rồi, nên mọi điều kiện cậu sắp đưa ra đều vô giá trị nốt! Ta ghét Đông Hoàng nhưng ta ghét cậu hơn thế. Cậu chẳng moi được gì từ ta đâu, thằng ranh mũi lõ! Hỏa Nghi bật cười:  -Ông đang trút giận lên đầu tôi thôi, Anh Năm. Hãy nhớ lại thỏa thuận ngày đó trên bàn cược “thuyền chìm thuyền nổi”, tôi không lấy tiền của ông, đổi lại ông phải giúp đỡ tôi. Trao đổi sòng phẳng, không ai nợ ai. Việc ông tiện thể đánh Đông Hoàng không có trong thỏa thuận. Sao giờ ông đổ lỗi cho tôi? Anh Năm vỗ rầm mặt bàn chồm đến như con sói già chực tung cú đớp cuối cùng. Tay quản giáo tóm vai lão dộng xuống rồi quật dùi cui vào lưng. Lão mắt lươn đau rúm người, dạ dày chực ọe tất cả những gì vừa ăn uống song chẳng dám hó hé một câu. Trong khoảnh khắc, lão đã quên vị trí của mình trong nhà giam và tay quản giáo vừa nhắc nhở “nhẹ nhàng”. Ôm lưng một hồi, Năm mắt lươn nhìn Hỏa Nghi cười hềnh hệch: -Phải, thỏa thuận không có chuyện đó, nhưng cái cách mày kích động thì lại rất muốn tao gây chiến. Vạn Thế chứng giám, lúc đó tao thật ngu ngốc, nghĩ mày là đứa nít ranh thích chơi nổi, một thằng rèn kiếm có tí kỹ năng mà quên mất chữ “Hỏa”. Nếu biết mày là người thừa kế họ Hỏa, tao đã cẩn thận hơn. Hà… hà… hà… Nhưng mày đừng hòng moi thêm cái gì nữa! Tao đoán mày tới vì việc quan trọng, cho nên… tao sẽ câm họng đến cuối đời. Cảm ơn mày vì đã thăm nom, và cút đi, cút cho khuất mắt tao. Cút về cái lỗ nơi mày sinh ra! Đừng bao giờ quay lại!  Cái sự cùn của lão già làm Hỏa Nghi ngao ngán. Người Xích Quỷ chẳng bao giờ học được “việc nào ra việc nấy”. Nhưng gã cũng chẳng tay không bắt giặc mà ghé qua nhà tù. Đợi Năm mắt lươn tạm nguôi, Hỏa Nghi xếp bằng hai tay đoạn rướn người thì thầm: -Nếu ông cứ nghĩ vậy, tôi chẳng biết biện minh thế nào. Tôi không thừa nhận đã dùng lời lẽ kích động, tự ông suy diễn đó thôi! Nhưng tôi thừa nhận đã che giấu nhiều thứ và ít thành thật với nhau. Giờ chúng ta đã hiểu nhau kha khá, vậy nên tôi đề nghị một quan hệ mới, nó phải… giàu lòng nhân ái, nó… đầy tính nghệ thuật, nó… phải sinh lợi ích. Ông thấy sao? -Mày lảm nhảm gì thế, thằng ranh? – Năm mắt lươn cười phá, hai khe ti hí hơi mở lớn – Thôi được, tóm lại là mày muốn một thỏa thuận mới? Ờ, được thôi, vậy mày biết một câu nói của người Xích Quỷ không? Căng tai mà nghe này: bố không thích! Hiểu chứ? Bố đây không thích! Được chưa? Chúng ta xong chuyện, nhé?! Hỏa Nghi nhếch mép, tay gãi mông xành xạch. Gã ngó đồng hồ, thấy còn chán vạn thời gian liền cười cợt: -Lần đầu tiên tôi nghe. Mà hay đấy! Tôi thích, hê hê! Nhưng người Phi Thiên có câu nói hơi dài dòng một chút: bóp chặt tương lai trong nghiệt ngã, thời đại mới sẽ dùng tàn bạo đáp trả. Anh Năm à, ông buông thả đời mình nhưng đừng bỏ rơi con gái. Cô bé vừa thông minh vừa tốt bụng, biết cha mình vào tù nhưng vẫn thăm nom đầy đủ. Ông sẽ chết trong tù, nhưng ông muốn thấy mặt con gái trước lúc nằm hòm, phải chứ? Nói rồi gã mở máy chiếu cá nhân. Luồng sáng xanh xuất hiện cùng hình ảnh một cô gái nhỏ nhắn đang làm việc trong một tiệm ăn ở Thiên Kỷ thành, cách đây cả ngàn cây số. Sau vụ Năm mắt lươn vào tù, cô gái phải chuyển đến thủ đô sinh sống để tránh dòm ngó. Mỗi tháng, cô ta đi tàu điện về đặc khu thăm cha đẻ một lần. Cuộc sống của cô ta thế nào, Hỏa Nghi đều biết. Những hình ảnh hiện tại truyền trực tiếp từ tay vệ sĩ Tru Đồ - hắn không theo Hỏa Nghi mà đến Thiên Kỷ thành tìm con gái của Anh Năm. Thấy vậy, Năm mắt lươn giật thót, vừa định chồm đến thì bị tên quản giáo thúc một dùi đau điếng vào sườn. Hỏa Nghi tặc lưỡi: -Tôi biết ông đã lo đủ tiền cho con gái được học tiếp và sống thoải mái. Tôi biết vài gã vẫn trung thành với ông, những kẻ hiếm hoi trong thế giới băng đảng toàn thằng to mồm là chủ yếu. Tôi cũng biết ông cấm bọn họ qua thăm mình vì không muốn con gái liên lụy với cảnh binh hoặc bọn Đông Hoàng. Ông yêu thương cô bé nhất trong số những đứa con, bởi cô bé thực sự không cần tiền. Rất năng động! Rất có năng lực!  Kìm nén cơn đau, Năm mắt lươn dồn hơi sức thều thào: -Tao thề, mày mà động vào con bé…  -…thì ông sẽ giết tôi chứ gì. Được rồi, được rồi! – Hỏa Nghi giơ tay – Tôi chỉ muốn nói với ông rằng tôi biết con gái ông ở đâu, làm gì, sức khỏe thế nào. Tôi quan tâm ông mà?! Ơ kìa, chúng ta đang nói về quan hệ mới đấy! Nếu ông chịu giúp, tôi đảm bảo con gái ông sẽ đến Phi Thiên quốc, hoàn toàn xa rời thế giới băng đảng ở đây.  -Nếu tao không giúp? -Nếu ông không giúp, tôi… sẽ chẳng làm gì cô bé. Tôi hứa đấy! Hê hê! Trong thoáng chốc, mớ hỗn hợp dâm tà độc địa chảy ra như thác đổ từ đôi mắt Hỏa Nghi. Gã mất cả tiếng hóa trang thành quý ông nhưng chỉ cần nửa giây để bộc lộ bản tính đểu cáng, tính ra cũng là một loại năng khiếu. Nhìn gã, Năm mắt lươn đứng ngồi không yên, mà hễ đứng lên là hứng mưa dùi cui. Đôi tay lão hết vằn vò rồi bóp nát những khối không khí vô hình, cặp mắt ti hí mở to như cân nhắc lợi hại. Cuối cùng Năm mắt lươn tặc lưỡi: -Được thôi, cậu Hỏa Nghi. Nếu cậu có lời tử tế, ta cũng đáp lại tử tế. Những gì ta vừa nói, hãy bỏ qua. Cậu muốn gì?  Gã trẻ tuổi thở phào. Ít nhất là Năm mắt lươn chưa cùn tới độ đùa giỡn với con gái mình. Không muốn lãng phí thêm giây phút nào, Hỏa Nghi bắt đầu câu chuyện từ xưởng tái chế, đám “cá dọn bể” và những lô hàng hóa chất kém phẩm chất. Gã nói liền một mạch không nghỉ. Nghe tới công ty của mình, Năm mắt lươn nhướn mắt đoạn nói: -Ta sẽ kể, nhưng cậu có thể làm gì cho con gái ta? Ta cần sự bảo đảm. -Nơi con gái ông theo học có thành viên họ Hỏa. – Hỏa Nghi đáp – Tôi có thể nhờ người đó lưu tâm cô bé hơn. Và nếu thông tin đáng giá, cô bé sẽ được nhận giấy mời thực tập. Hàng vạn học viên trên thế giới này đánh nhau vì một giấy mời thực tập họ Hỏa, chắc ông biết? Nhưng tôi nói trước, thông tin phải đáng giá! Năm mắt lươn uốn lưỡi vòm họng, mắt đảo trái phải, sau rốt mở lời: -Công ty đó cung cấp nguyên liệu chế tạo dược phẩm. Ta có quan hệ với quan chức trong chính phủ nên được mối làm ăn này, tuy nhiên không thể nêu tên họ ở đây… – Lão lé mắt ám chỉ tên quản giáo đứng phía sau – Nhưng thực tế là ngành dược Xích Quỷ không dùng nguyên liệu nội địa mà chủ yếu nhập từ bên ngoài, chính xác hơn là con buôn, không phải sản xuất. Vì thế bên cung cấp như ta chẳng lời lãi mấy, cùng lắm chỉ đủ “tiền trà nước” thôi!  -Vậy thực chất các ông làm cái gì?  Lão mắt lươn chép miệng như ngán ngại tay quản giáo, ậm ừ chán mới trả lời: -Điều chế cấm dược và chất kích thích. Món này lãi hơn nhiều! Các lô hàng từ bọn cá dọn bể bên Phi Thiên hơi mắc nhưng đáp ứng đủ yêu cầu, theo như bọn hóa chất nói là “không quá mặn cũng không quá nhạt”. Chúng là nguyên liệu hoàn hảo để chế tạo cấm dược. Tất nhiên là bán cho bọn dân chơi thích phê pha ngáo ngẫn cả ngày! Nhưng như thế cũng chưa lãi bằng bán cho chiến binh. Thuốc tăng cường cơ bắp, giảm đau, chống mất ngủ, kích thích phản xạ, dung dịch hồi phục… tất tần tật! Khốn nỗi bọn chiến binh không bao giờ thỏa mãn, họ đòi sản phẩm tác dụng nhanh hơn và hiệu quả hơn. Thành ra… chuyện là vậy đấy!  Năm mắt lươn nhún vai thay cho hàng tá lời muốn nói. Hỏa Nghi không lạ vì đã nghe và chứng kiến nhiều vụ tự hủy hoại do lạm dụng chất kích thích. Gã hỏi tiếp: -Còn gì nữa không? Gặp khó khăn gì không? Bán liên tục chứ?  -Rắc rối chứ, sao không? – Năm mắt lươn cười – Rất phiền hà, thị trường lớn nhưng cạnh tranh cao, tiền cắt phế cho quan chức nặng, đủ thứ! Nhưng được cái lãi lớn. Chúng ta gom đủ hàng mới bắt đầu làm, cứ hai tháng một lần. Ngon nhất là lúc thi tuyển hộ vệ thánh sứ! Đơn hàng nhiều, thậm chí xuất khẩu cho bọn bán lẻ.  -Cả thi tuyển hộ vệ thánh sứ? – Hỏa Nghi ngạc nhiên. -Phải. – Năm mắt lươn cười hềnh hệch – Có vài chất cấm cấu thành từ phép thuật, phát hiện rất khó. Tất nhiên giá cũng rất đắt! Nhưng ta không bán trực tiếp mà qua bên thứ ba như công ty phân phối, quân đánh thuê hoặc băng đảng, sau đấy bọn này mới chuyển cho đại lý bán lẻ. Cậu thắc mắc tại sao ta không tự bán chứ gì? Bởi thị trưởng quá béo bở, ta giành hết thì ăn bùn sớm, nên phải xé lẻ từng khâu cho người khác. Đông Hoàng cũng từng mua hàng của ta. -Chắc ông biết những lô hàng mua từ Phi Thiên đều xuất phát ở khu điều chế hóa chất phía đông? Ông từng gặp ai ở đó chưa? Một người chào hàng chẳng hạn? -Không, ta chỉ làm việc với cá dọn bể. – Năm mắt lươn nhún vai. Hỏa Nghi thở dài. Câu chuyện vừa đâm vào ngõ cụt. Trước lúc vào tù, Năm mắt lươn thiêu hủy toàn bộ hồ sơ công ty hóa chất nên chẳng còn hóa đơn mua hàng từ Phi Thiên, càng không có bằng chứng cho thấy sự can thiệp của ban lãnh đạo khu hóa chất. Nếu điều tra, trách nhiệm sẽ dồn hết vào đám cá dọn bể. Gã ngó đồng hồ, nhận ra còn năm phút, vội hỏi tiếp: -Ông biết đám cá dọn bể chứ? Liên lạc với họ thế nào?  Năm mắt lươn nheo mắt: -Vậy là họ Hỏa cũng không biết chính xác kẻ cấp hàng? Hay đây! Thỏa thuận một chút, ta muốn nâng giá! Hãy nhận con gái ta làm việc thay vì giấy mời thực tập. Ta không cần thẻ công dân, con bé giỏi giang, tự nó sẽ giành được. -Còn tùy xem thông tin chính xác cỡ nào. – Hỏa Nghi khoanh tay – Tôi không làm phước, tôi cần thông tin, Anh Năm à! Lão già bĩu môi nhìn gã trẻ tuổi, hai khe ti hí săm soi. Lần khần ít phút, lão trả lời, tay gắp đồ ăn nhồm nhoàm: -Chúng ở Đả Thải thành. Tìm một thằng tên Bồ Nông, rất kín tiếng, ít người biết. Thằng này cung cấp nguyên liệu cho cả nửa trên thị trường lục địa Hoa Thổ. Ta gặp Bồ Nông một lần duy nhất, ngày ký hợp đồng. Thằng này máu chó, đôi khi rất chó chết, nên nói chuyện với nó cần kiên nhẫn.  Hỏa Nghi gật gù, dán chặt từng mảnh thông tin lên vỏ não. Gã ăn uống vài miếng lấy lệ rồi hỏi: -Giờ ông vào tù, thị trường bỏ ngỏ, liệu Đông Hoàng… -Tất nhiên là lão đầu sẹo đó nhảy vào rồi! – Năm mắt lươn cười – Lợi nhuận khủng khiếp mà! Chắc giờ này lão làm ăn với thằng Bồ Nông. Hà… hà… Được tướng lĩnh Xích Quỷ bảo kê nên Đông Hoàng sẽ phát triển thị trường lớn hơn cả ta. Nhưng một ngày nào đấy lão sẽ ăn bùn thôi. Lợi nhuận cao, rủi ro lớn, muôn đời là thế. Quan chức chính phủ là một lũ lợn, càng được nhồi ăn, chúng càng khoái và càng đòi hỏi nhiều. Cứ nửa năm một, tiền cắt phế sẽ ngày càng tăng; Đông Hoàng không thiếu tiền nhưng không thể chịu đựng sự đòi hỏi vô lý. Lúc đấy thì đánh nhau thôi! Tình thân mến thân gì cũng đánh tất!  Gã trẻ tuổi bật cười: -Chắc ông cũng chịu cảnh tương tự?  -Phải. Rất nhiều lần! – Năm mắt lươn đáp – Không phải ta thiếu tiền mà vì ta ghét thái độ của bọn chính phủ. Quan trọng là thái độ, cậu hiểu chứ? Hỏa Nghi nhún vai cười: -Một chút thôi, tôi không phải người phương đông. Câu hỏi cuối cùng, ông biết những ai làm ăn với Bồ Nông? Một cái tên cụ thể nào đó? -Ta không biết. – Năm mắt lươn lắc đầu, tàn thuốc rơi đầy quần – Bồ Nông kín tiếng, nó không nói chuyện người khác cho ta nghe và cũng không nói chuyện của ta cho người khác nghe. Hỏa Nghi nhíu mày: -Vậy còn ai sản xuất cấm dược như ông? Họ đông chứ? Năm mắt lươn phủi quần, tàn thuốc rơi lả tả. Lão lắc đầu tiếp: -Thực tế là không nhiều. Thị trường cấm dược rộng thì rất rộng mà bé cũng rất bé. Vô số đại lý bán lẻ nhưng thuộc quản lý của vài băng đảng, vài băng đảng lại lấy hàng từ những thằng đầu nậu lớn nhất. Đông Thổ này hơi hỗn loạn, ví dụ vùng nam lục địa này do ta đầu nậu, giờ là Đông Hoàng. Trong khi mạn đông bắc do bọn Trường Thành của Bắc Thần quốc cung cấp, mạn tây bắc lại là lũ khác. Các lục địa còn lại trật tự hơn. Phương bắc do Lực Lượng Mù Thủy quản lý, phương tây là Chợ Rác Uất Hận Thành. Phương nam thì ta không biết vì không có ích lợi nào ở đó, chỉ nghe nơi đấy hoạt động tinh vi hơn nhiều.  Tiếng dùi cui gõ song sắt cắt ngang cuộc đối thoại. Tay quản giáo thông báo sắp hết thời gian thăm nom. Hỏa Nghi giơ tay xin ít phút bù giờ đoạn lôi ra chiếc điếu cày cùng một dúm thuốc màu nâu. Năm mắt lươn hỏi: -Cái gì thế? Sao ta chưa thấy bao giờ?  -Tổ tiên các ông, người Lạc Việt từng hút cái này. – Hỏa Nghi nháy mắt vẻ đắc thắng – Giữ lấy làm quà, coi như tôi tặng ông. Ba mươi năm tù dài đấy, ông cần một thứ làm bạn. Hê hê! Đừng giận dữ, tôi không mỉa mai ông. Tôi biết một người sẵn sàng trả mọi giá để đem cái điếu này về trưng bày bảo tàng, ông ta tên Nguyễn Lữ, đại thánh sứ nước ông. Hãy liên hệ với ổng. Nói năng khéo với Nguyễn Lữ, biết đâu ông được đặc xá? Nếu chuyện ấy xảy ra thật, hãy trả ơn tôi đàng hoàng. Vậy nhé, tạm biệt bố già! Hỏa Nghi rời đi để lại Năm mắt lươn ngơ ngác với chiếc điếu cày. Lòng hận thù của Anh Năm dành cho Đông Hoàng vẫn đương nóng rãy, Hỏa Nghi muốn tận dụng trước khi nó nguội lạnh. Có điều chiếc điếu chỉ là tiêu bản mà gã đặt hàng cấp tốc ở một tiệm đồ gỗ Xích Quỷ, còn đồ thật đã trở về Phi Thiên và yên vị trong tủ trưng bày. Gã cần Năm mắt lươn nhưng ông ta chưa đáng giá đến độ phải đánh đổi chiến lợi phẩm.  … Quay lại Phi Thiên, Hỏa Nghi lập tức điều tra tung tích Bồ Nông. Báo cáo cho hay con chim bói cá này ít ở một chỗ cố định mà thường xuyên di chuyển, nay đây mai đó. Hệ thống dữ liệu quốc gia không lưu lại bất kỳ thông tin nào của hắn. Bồ Nông làm việc tùy hứng, ít theo khuôn phép, thành thử rất khó xác định đặc điểm nhận dạng hoặc tính cách cá nhân. Thì giờ ít ỏi, Hỏa Nghi giao công việc cho Biệt Pháo. Gã còn cả đống chuyện đau đầu khác cần giải quyết.  Vài ngày sau, Thanh Nhi bí mật khởi hành tới phương bắc cùng vài vệ sĩ. Hôm tiễn cô gái, thay vì động viên dặn dò, cái mặt Hỏa Nghi chảy thượt như bánh quy ngâm nước trông khó coi vô cùng. Biết tính gã, Thanh Nhi chỉ cười:  -Cậu nhũng nhiễu tôi tận bao giờ đây, Hỏa Nghi? Đàn ông lên chứ! Muốn cưới tôi thì phải đàn ông lên, cậu không thể đóng vai em trai mãi được! Này, phụ nữ không thích làm chị mãi đâu, hiểu chứ? Được rồi, chị sẽ về sớm! Đừng khóc đấy! Chị sẽ về sớm! Nói rồi ôm đầu Hỏa Nghi. Gã trai dụi mặt vào ngực Thanh Nhi, hai tay siết chặt lưng cô gái. Có một chuyện mà gã chưa kể với Thanh Nhi là hồi bé, gã từng khóc ngon lành vì một người chị.  Nhưng anh trai gã không thích một cô gái xa lạ đi lại tự do trong nhà. Ngay từ ngày đầu, Hỏa Dương đã có thành kiến với Thanh Nhi dù không biểu hiện ngoài mặt. Cô gái vừa rời khỏi nhà, Hỏa Dương lại lên lớp đứa em: -Chú chơi bời với con nhỏ đó thế nào anh không quản, nhưng cưới xin thì phải xem xét. Đừng quên cô ta theo chú về đây vì cái danh người thừa kế họ Hỏa. Đàn bà Xích Quỷ giỏi lật lọng, tham lam vô cùng tận, họ yêu những vị thần chứ không yêu con người. Nghĩ kĩ đi! Hỏa Dương càm ràm không phải lần đầu. Hỏa Nghi nghe riết thành quen, chẳng buồn nhếch mép tranh cãi. Gần đây quan hệ giữa gã và Hỏa Dương diễn biến xấu. Ai lo việc người ấy, gặp nhau chỉ bàn công việc, chẳng người nào dành chút từ ngữ cho chuyện ngoài lề hoặc tán gẫu. Khoảng cách giữa hai anh em đang nứt thành cái khe rộng toang hoác, Hỏa Nghi không muốn nó trở thành vực thẳm. Nhưng cứ nghĩ chuyện Hỏa Dương thỏa thuận với ông chú ruột, gã lại tức điên. Gã cũng có thành kiến của riêng mình.  Thanh Nhi vừa đi thì Tô Mỹ lên tiếng. Một tối nọ, Tô Mỹ gọi điện tới đúng lúc Hỏa Nghi đang say giấc nồng. Buồn bực vì người chị, Hỏa Nghi to tiếng quát nạt cô tiểu thư phiền phức. Nhưng tâm tưởng gã nghĩ thế chứ còn khuya mới dám. Đáp lại tiểu thư, Hỏa Nghi khoác ngay vẻ sốt sắng, một vâng hai dạ ba cười xuề xòa. Chưa kể gã đang nhờ vả Tô Mỹ nên không thể cáu gắt.  -Anh đang ngủ sao? Ồ, hai giờ sáng! Tôi quên mất thời gian! – Tô Mỹ nói – Xin lỗi vì làm phiền, nhưng tôi vừa có kết quả hóa nghiệm nên phải thông báo cho anh ngay. Tính tôi thế, anh thông cảm. Những hợp chất mà anh gửi cho tôi có lẫn thành phần quang tố. Đại khái sau khi điều chế rồi tái chế, thành phần quang tố có xu hướng liên kết thành dạng lỏng… -Dễ hiểu, thưa cô. – Hỏa Nghi cười mếu – Tôi không phải người giỏi hóa học lắm… -À, tôi hiểu! – Tô Mỹ cười tươi – Đại khái là trong các thùng hóa chất chưa đủ quy trình đó có lẫn dung dịch quang tố lỏng. Thứ này hầu như không thể làm gì khác ngoài điều chế thuốc kích thích hoặc cấm dược. Theo hiểu biết của tôi là thế.  Hỏa Nghi gật gù. Kết quả hóa nghiệm trùng khớp với lời khai của Năm mắt lươn, càng khẳng định rằng ai đấy trong ban lãnh đạo nhà máy dung túng xưởng tái chế, bán hàng cho bọn cá dọn bể rồi thu lợi nhuận bất chính. Bằng trực giác không nhuốm chút tình cảm hay ham muốn trả đũa, Hỏa Nghi ngờ vực ông chú ruột đang nhúng tay vào vụ xưởng tái chế. Nhưng trước khi khẳng định, gã cần thêm nhiều bằng chứng xác thực. Gã không muốn lặp lại sai lầm cảm xúc như hồi tìm kẻ chủ mưu đầu độc hoàng đế Đệ Thập. -Kết quả là vậy, tôi đã nói phần quan trọng nhất. Nhưng còn nhiều cái khác nữa, mà giờ nói thì lâu lắm! Mai anh không bận gì chứ? Hay qua nhà tôi một lúc? – Tô Mỹ thỏ thẻ – Tôi sẽ gửi kết quả đầy đủ!  Hỏa Nghi chột dạ. Gã không ngại đối diện cha mẹ nàng tiểu thư hay động vào mấy tình huống khó xử. Chỉ là họ Chân Tâm đang ngự trị trên Đồi Cánh Cung. Hầu hết ký ức tuổi thơ Hỏa Nghi nằm lại trên cung đồi ấy.  Dù vậy Hỏa Nghi vẫn đồng ý trong sự bồn chồn khó tả. Cái bồn chồn bứt rứt theo gã vào giấc ngủ, thành ra không yên giấc. Trong thành phố tưởng tượng của gã, những phần cơ bản đã xong, nơi chốn đẹp đẽ cho gã và Thanh Nhi vừa hoàn thiện, nhưng còn đó Đồi Cánh Cung khiến gã phân vân.  Hỏa Nghi yêu Thanh Nhi, nhưng gã chưa bao giờ kể cho cô gái nghe về Đồi Cánh Cung.  Trưa hôm sau, Hỏa Nghi cùng tay vệ sĩ Tru Đồ lên tàu đến phía nam thủ đô. Vùng nam Phi Thiên thành sôi động hơn những nơi khác vì tập trung nhiều cảng hàng không, những chiếc tàu thủy kiểu cổ chở khách du lịch rẽ sóng vào sông Vành Đai Xanh, dân bản địa lẫn khách tứ xứ chen chân nhau trên khắp các con đường. Ở đây, nhà trong quận Mắt Trắng thấp hơn, cửa tiệm hàng quán lấn ra những vỉa hè lát đá cam đỏ và ồn ã tiếng hỏi giá hay mặc cả kiểu xưa cũ. Bên kia sông, quận Trăng Khuyết không còn hoàn hảo mà đầy đường nét nứt vỡ, bất đối xứng và cũ kĩ của những pháo đài cổ xưa. Người lớn thấy vùng nam thủ đô xô bồ nhưng trong mắt bọn trẻ, nó là cả thế giới màu sắc.  Đa số trẻ con Phi Thiên thành biết vùng nam thủ đô từ sớm. Hỏa Nghi thì khác. Trước lúc chín tuổi, thằng bé con Hỏa Nghi chỉ biết Đảo Sắt Thép không bóng cây xanh, hoàng cung rộng lớn, các viện bảo tàng cổ kính với vô số căn hầm bí mật. Ở Đảo Sắt Thép, nó ăn toàn những món do đầu bếp thượng hạng chế biến mà không biết vị ngọt của cái kẹo mút rẻ tiền. Một ngày kia, người cha – khi ấy tóc còn đen nhánh, dáng đi đứng còn nhanh, mạnh – quyết định cho thằng bé sống xa nhà. Người cha bận việc còn anh trai mài mặt thi cử, thằng bé Hỏa Nghi bơ vơ. Nó cần người chăm sóc.  “Ngày mai, Hỏa Dương sẽ đưa mày tới Đồi Cánh Cung. Ta đã nhờ một người bạn chăm sóc. Đấy là họ Chiến, không phải họ Hỏa chúng ta nên liệu mà cư xử. Đừng gườm gườm cái mặt như thế! Chín tuổi rồi, không ít ỏi đâu! Đàn ông lên!” Những lời của người cha năm nào, Hỏa Nghi nhớ như in. Hôm sau, thằng bé theo anh trai lên tàu đến Đồi Cánh Cung, đó cũng là lần đầu tiên Hỏa Nghi chứng kiến vùng nam thủ đô. Cảnh tượng hồi đó giống hệt bây giờ, chỉ khác là Tru Đồ đang ở chỗ Hỏa Dương từng ngồi và Hỏa Nghi đã cao hơn mấy lần Tàu cập bến quận Mắt Trắng, Hỏa Nghi rảo chân qua nhiều cung phố nhỏ hẹp. Quay lại chốn cũ sau hơn mười năm, gã thấy phố sá thay đổi ít nhiều, chỗ quen chỗ lạ sát sạt nhau, bước chân thành thử theo cảm tính là nhiều. Chỉ có mùi biển mằn mặn là không thay đổi. Hồi chín tuổi, thằng bé Hỏa Nghi ghét mùi này và gọi nó là “mùi nhà vệ sinh”. Khôi hài thay, Hỏa Nghi bây giờ lại ghét sự sạch sẽ lẫn cái mùi trong lành không bụi bẩn của Đảo Sắt Thép.  Dựa theo mùi gió lẫn trí nhớ bập bõm, cuối cùng gã và Tru Đồ cũng đến khu Đồi Cánh Cung. Nó là một dải đồi vắt hình cánh cung ở phía đông nam quận Mắt Trắng, được bao bọc bởi một khu rừng. Khu rừng chỉ trồng một giống cây gọi là Cây Bão có thân thẳng đuột, tán lá dập dờn màu cam lẫn xanh dương và sắc mảnh tựa lưỡi kiếm. Cây Bão chỉ mọc ở miền biển viễn tây lục địa, cũng là nơi họ Chiến khởi nguồn. Ngày định cư ở thủ đô, họ gieo hạt giống cây này, qua năm thế kỷ thì chúng trở thành khu rừng gọi là Rừng Bão Tố.  Men theo những con đường dốc lát gạch hoa văn, bọn Hỏa Nghi gặp vài trạm canh gác. Trước mỗi trạm đều treo lá cờ tam giác in hình chiếc hòm vàng – gia huy của họ Chân Tâm. Nhưng hơn mười năm trước, chúng là những lá cờ chữ nhật in hình Cây Bão – biểu tượng của họ Chiến. Lần đầu thấy khu rừng cùng gia huy họ Chiến, thằng bé Hỏa Nghi chín tuổi hơi sợ sệt. Nó không thích khu rừng sắc nhọn này cùng quần thể lâu đài phía xa gồm những tòa nhà nhiều cửa sổ, mái chóp nhọn hoắt cùng mấy tháp chuông im lìm. Mùi rừng, mùi biển lẫn mùi cổ kính của nơi này làm thằng bé sợ. Nhưng tại cánh cổng sắt dẫn vào khuôn viên họ Chiến, chào đón đứa nhỏ lại là những nụ cười. Khi ấy, thằng bé co rúm trước một người đàn ông mặc quân phục, mắt trái lóe ánh sáng đỏ như có bóng đèn trong con ngươi. Ông ta cười: “Chào cháu, Hỏa Nghi. Ta là bạn của cha cháu, từ giờ cháu sẽ là thành viên trong nhà chúng ta. Họ Chiến luôn mở rộng cửa đón tiếp cháu. Muốn đi thăm một vòng không? Chiến Ca, đưa cậu nhỏ này đi chơi nào!” Thằng bé Hỏa Nghi sợ sệt không dám bước, cứ nắm chặt tay anh trai. Bỗng trước mắt nó xuất hiện một cô bé với đôi mắt xanh dương, tóc đen dài cột ruy băng trắng. Cô bé cao hơn Hỏa Nghi một cái đầu, đôi môi đỏ mọng như trái dâu chín cười tươi: “Chào nhóc, chị là Chiến Ca. Đi với chị, đừng sợ!” -Anh đến rồi! Tôi chờ mãi, bộ anh không đúng giờ được hay sao? Tiếng nói làm Hỏa Nghi giật mình. Quá khứ tan biến, thực tại thế chỗ. Vẫn cánh cổng sắt, vẫn những tòa kiến trúc năm nào nhưng người đứng ở cửa bây giờ là tiểu thư Tô Mỹ. Cô gái làm bộ trách cứ Hỏa Nghi rồi dẫn gã và tay vệ sĩ đi băng qua khuôn viên, vòng qua một đài phun nước rồi tiến vào cửa chính lâu đài. Từng mét đất ở đây đều có ký ức của Hỏa Nghi, gã dằn lòng, cố điều hướng suy nghĩ vào công việc để khỏi nhớ đến chúng.  Thay vì dẫn Hỏa Nghi tới phòng khách, nàng tiểu thư đưa gã lên phòng riêng. Hỏa Nghi nhột nhột ngứa ngứa vì thấy sự việc tiến triển hơi nhanh, chưa kể gã không mang bao cao su. Từ ngày dính vào Thanh Nhi, gã hết gái gú nên trong người không sẵn món này. Gã yêu Thanh Nhi nhưng không chắc có thể chịu đựng bao lâu nếu nàng tiểu thư giở trò khiêu khích.  Bọn thích làm bậy thì hay nghĩ bậy. Sự thật là Tô Mỹ gọi gã vào phòng riêng để đưa kết quả hóa nghiệm và trò chuyện. Tòa lâu đài có nhiều hành lang trưng bày tranh, những phòng trà trông ra biển hay khoảnh vườn rào rào tiếng nước chảy từ các đài phun – rất thích hợp cho đôi nam nữ dạo bộ hoặc thủ thỉ tâm tình. Nhưng Tô Mỹ không thích những cái nhìn tò mò của đám giúp việc lẫn người đồng tộc, nàng muốn riêng tư. Hỏa Nghi cười nham nhở, gãi đầu gãi tai: -Vậy mà tôi cứ tưởng… Hề hề hề! Tô Mỹ nhíu mày: -Tưởng cái gì? À… vậy ra anh nghĩ tôi là người như thế hả? Nếu thế… cũng đúng đấy! Nói rồi nàng tiểu thư bước tới dồn Hỏa Nghi vào góc phòng. Gã trai hơi hoảng, tay lập cập đánh rơi kết quả hóa nghiệm. Gã cao hơn nên ngửi thấy mùi oải hương từ mái tóc màu hạt dẻ, gương mặt hồng cùng đôi mắt xanh lơ của Tô Mỹ. Đôi mắt gã trượt xuống thấp hơn, thấy cái khe thấp thoáng giữa ngực áo và phần vòng ba căng nhựa sống. “Úp mặt vào đấy thì sao nhỉ?” – Ham muốn bậy bạ nổi lên làm Hỏa Nghi vã mồ hôi hột. Tô Mỹ cười: -Sao thế? Dì tôi nói anh lăng nhăng lang chạ, cơ mà hình như không đúng lắm! Giờ anh như cậu bé mới lớn ấy! Hỏa Nghi nuốt nước bọt, thở phì phò. Chợt trông thấy vật cứu tinh, gã vội reo lên: -Kia là gia đình cô hả? Tô Mỹ ngoảnh lại nhìn bức ảnh chụp gia đình bốn người treo trên tường. Nàng gật đầu, giọng nói tươi vui hơi chùng xuống: -À, phải… Ảnh chụp lâu rồi, khoảng tám năm trước. Có cớ thoát khỏi cảnh khó xử, Hỏa Nghi tót đến săm soi bức ảnh. Nhận ra Tô Mỹ cách đây tám năm bầu bĩnh tròn trịa hơn, gã lấy đó để trêu chọc cô tiểu thư. Bên cạnh Tô Mỹ tám tuổi là một cô gái trưởng thành, cũng đôi mắt xanh lơ cùng mái tóc hạt dẻ đặc trưng, khá giống Tô Mỹ hiện tại. Có khác chăng là người con gái này hiền lành hơn, đôi mắt không mang cái tươi tắn mùa hạ như Tô Mỹ mà man mác sự tĩnh lặng mùa thu. Hỏa Nghi hỏi: -Chị gái cô? -Ừ, chị tôi, tên Tô Mãn. – Cô tiểu thư đáp – Nhưng chị mất lâu rồi. Một vụ tai nạn. -Ồ, tôi xin lỗi! -Không sao. Chỉ là sau khi chị mất, tôi gặp kha khá vấn đề, vài năm gần đây mới bình tĩnh hơn. Tôi còn vài bức ảnh nữa, anh xem không?  Hỏa Nghi gật đầu. Tô Mỹ đang cần người chia sẻ nên gã không từ chối. Nàng tiểu thư bật máy chiếu mở ra hàng trăm bức ảnh. Có ảnh chụp Tô Mỹ lúc bé xíu, lúc nằm gọn trong tay người chị Tô Mãn, khi thì dự tiệc sinh nhật hoặc vui chơi bên bạn học, đôi khi lẫn lộn với ảnh của người khác. Bộ ảnh nói chung chỉ phù hợp cho những khoảnh khắc riêng tư hoặc chia sẻ giữa hai người. Mỗi lần thấy ảnh người chị, cả tâm trí lẫn lời nói của Tô Mỹ lại miên man: -Họ Chân Tâm chúng tôi quản lý ngân hàng, kho tàng và cất trữ báu vật. Chúng tôi giữ nhiều báu vật của Phi Thiên, của các dòng họ trong đó có họ Hỏa. Nhưng chị tôi không theo nghề nghiệp gia đình. Chị chọn ngành nghiên cứu nghệ thuật. Gia đình phản đối dữ lắm nhưng chị không nghe. Mẹ và dì hay bảo tôi chẳng giống chị điểm gì, trừ tính cứng đầu. Hỏa Nghi gật gù, bàn tay lướt qua các bức ảnh. Tô Mỹ không xinh đẹp xuất sắc nhưng đầy đủ khí chất của một tiểu thư quyền quý, ai nhìn vào không yêu thích thì cũng ngưỡng mộ. Hỏa Nghi lướt mãi, lướt mãi, bất thình lình ngừng lại trước một bức ảnh. Ảnh chụp Tô Mãn đang ôm tay một gã trai, Tô Mãn tươi cười còn gã trai lầm lầm lì lì, đầu nghiêng nghiêng không rõ mặt. Hỏa Nghi mở to mắt: -Đây… là bạn trai của chị cô à? -Tôi không rõ lắm, chắc vậy. – Tô Mỹ đáp – Chị ít khi kể về bạn trai lắm! Mà cái này hơi lạ… tôi chưa thấy bao giờ… Tô Mỹ nheo mắt săm soi bức ảnh còn Hỏa Nghi đánh trống ngực liên hồi. Gã sẽ chẳng bao giờ nhận ra gã trai trong ảnh nếu chưa từng xem ảnh chụp đội Thổ Hành tiền nhiệm. Cái mặt lầm lì, đôi mắt hoang dại cùng mái tóc đỏ kia chỉ có thể là Vô Phong chứ không ai khác. “Cậu là thứ quái quỷ gì thế, ông bạn?” – Hỏa Nghi than thở.