Ngục Thánh

Chương 165 : Con gái và quái vật

Chương này có khá nhiều chú thích, vì thế sau 5 dấu hoa thị (*****), mình sử dụng thêm ký hiệu hoa thị cùng số như vậy: (*1). Vô Phong tay không tấc sắt đối mặt Liệt Giả. Nhưng dẫu có cả Thần Sấm yểm trợ, hắn cũng chẳng tin mình toàn mạng qua đêm nay. Cái chết đến nhanh hơn hắn tưởng. Dù vậy, trước lúc chết hắn vẫn mong Liệt Trúc an toàn. Vô Phong đẩy con bé lui bước, đoạn giơ tay phải bốc đầy nội lực trắng xóa về phía Liệt Giả. Lời cảnh báo đến gã thủ lĩnh Xích Tuyết rất rõ ràng: nếu gã muốn chơi, Vô Phong sẽ chơi tới cùng.  -Ta không đến để đánh nhau. – Liệt Giả chợt cất lời – Ta đến vì Liệt Trúc. Nó là con gái ta. Ta xin lại con bé, ngươi cứ đón năm mới, chuyện hôm nay coi như không ai biết.  Tên tóc đỏ cười nhạt: -Ồ, từ bao giờ ông biết thỏa thuận thế, lão già? Hồi ở đất Thiên Phạn, tôi đã xin thỏa thuận và ông đấm tôi gãy răng! Tôi chưa quên đâu(*)!  -Vì chú mày không có quyền thỏa thuận, còn ta có. – Liệt Giả đáp – Ta là cha đẻ Liệt Trúc. Ta chỉ xin lại quyền làm cha. Ta xin đàng hoàng và tử tế. Nếu thích, ta cũng có quà năm mới cho ngươi. Vô Phong lắc đầu: -Đứa con nào cần người cha như ông?  Không chút biểu cảm cũng chẳng buông lời phản bác, Liệt Giả chậm rãi bước tới. Mỗi lần gã bước, khí thở xung quanh Vô Phong bị rút gần hết. Gã trai trẻ ho khan, cố nuốt nước bọt làm mát cổ họng đang khô cháy. Liệt Trúc tóm chặt áo anh trai, mặt tái mét, thần tình khiếp đảm trước kẻ lạ mặt với mái tóc đỏ dính tuyết. Liệt Giả nói: -Trả con cho ta, chú mày sẽ có năm mới vui vẻ. Vô Phong đã dồn mọi sức lực lên cánh tay và tâm trí lên đôi mắt nên chẳng hơi đâu trả lời. Hắn đẩy Liệt Trúc ra xa đoạn lao tới Liệt Giả cùng nắm đấm ngùn ngụt Tử Thiết. Nhanh như cắt, gã thủ lĩnh Xích Tuyết chộp tay địch thủ, năm ngón bấu chặt. Vô Phong đau không thốt nên lời, cảm giác khớp xương sắp bị bẻ vụn, nội lực tắc nghẽn trên da thịt. Liệt Giả tung cú đấm, Vô Phong đỡ không kịp, mặt lãnh trọn đòn. Tên tóc đỏ loạng choạng, mũi bật toang máu, thần trí chưa tỉnh, cú đấm thứ hai đã dộng mặt hắn. Vô Phong bắn vào góc tường, người xụi một đống như bị búa tạ đập. Liệt Trúc hốt hoảng chạy đến bên hắn, giọng lạc đi: -Anh... anh ơi! Anh! Tên tóc đỏ thở hồng hộc, toàn thân bải hoải vô lực như thể mới trải qua trận ác đấu. Nhận hai cú đấm từ Liệt Giả, toàn bộ sức lực lẫn chiến ý của hắn bị nghiền thành cám. Nhưng nhìn Liệt Trúc, hắn lại gượng dậy rồi kéo đứa nhỏ ra sau lưng mình. Trong khi ấy Liệt Giả lừ lừ bước, ánh mắt chăm chăm vào Liệt Trúc. Với gã, sự thương lượng chỉ diễn ra một lần, tuyệt không có lần hai. Vô Phong đã hết cơ hội đàm phán, chỉ còn “quyền lợi” đánh tiếp. Hắn dắt Liệt Trúc tới cửa thoát hiểm rồi dúi chùm chìa khóa cho con bé: -Chạy đi bé! Chạy thẳng về Tháp Thánh Sứ, đừng quay lại! Liệt Trúc lắc đầu nguầy nguậy. Con bé chờ đợi năm năm ròng rã không phải để bỏ mặc anh trai mình. Những lúc thế này, Vô Phong phát điên với cái gọi là tình cảm. Liệt Trúc bèn bước lên phía trước, nói với Liệt Giả: -Cháu xin ông! Anh trai cháu là người tốt! Anh ấy không làm gì sai cả! Xin ông tha thứ! Trông đôi mắt ngấn nước của con bé, Liệt Giả khựng lại. Nhìn Liệt Trúc một hồi, gã cúi xuống và chìa bàn tay về phía con bé: -Con gái, ta là cha con. Chúng ta từng sống ở quận Trăng Khuyết. Chúng ta là gia đình. Về đây, chúng ta cùng đón năm mới. -Không! – Liệt Trúc lắc đầu – Ông không phải cha cháu! Không phải! Liệt Giả im lặng, lòng bàn tay vẫn mở rộng chờ đợi Liệt Trúc nắm lấy. Con bé lui bước, hoàn toàn cự tuyệt thành ý của gã. Trong mắt nó, Liệt Giả chẳng khác nào quái vật. Gã trợn mắt, bàn tay xoay lại định tóm lấy con bé. Liệt Trúc cả kinh, hai chân vấp nhau ngã ngửa. Vô Phong chồm đến vồ gã thủ lĩnh Xích Tuyết. Liệt Giả né người đoạn chộp cổ tay, túm tóc Vô Phong quật xuống. Tên tóc đỏ đập mặt trên sàn, thái dương muốn nổ tung, thính giác ù đi, thị giác nổ đom đóm. Trong tai hắn loáng thoáng tiếng gào thét của Liệt Trúc. Hắn lờ mờ thấy con bé phát sóng xung kích cày nát mặt đất. Nhưng trước khi luồng sóng lan rộng, Liệt Giả đã vung tay khai xuất Oán Hồn Dạ Hỏa. Dòng lửa đen như con mãng xà bao bọc, ngăn chặn luồng sóng phát triển. Khoảng không quanh Liệt Trúc méo mó, co bóp như quả bóng bay bị ép chặt. Cuối cùng sóng xung kích biến mất, lửa đen vần vũ quanh đứa nhỏ, rít những thanh âm thiêu đốt điếc tai. Vô Phong thều thào: -Chạy đi... chạy đi bé... Con bé bưng mặt khóc, hết lời cầu xin Liệt Giả: -Xin ông đừng giết anh cháu! Cháu sẽ đi cùng ông... Liệt Giả gật đầu hài lòng rồi dắt Liệt Trúc đi. Vô Phong cắn răng đứng dậy, quyết sống mái lần cuối. Liệt Giả nhìn tên tóc đỏ. Gã định tha cho hắn nhưng lại thay đổi quyết định. Vô Phong chết, đồng nghĩa rằng Liệt Trúc hết lý do níu kéo cuộc sống ở Phi Thiên thành, con bé sẽ hoàn toàn thuộc về gã. Chẳng nói nói chẳng rằng, Liệt Giả vận lực, ống tay áo thòi ra thanh kiếm kết từ lửa đen. Liệt Trúc kéo tay gã, Liệt Giả đẩy con bé ra xa đoạn tiến đến, sẵn sàng một kiếm xuyên thủng ngực Vô Phong. Nhưng trước khi gã giương kiếm, một giọng nói chen ngang: -Quên hết cách làm cha rồi à? Gã thủ lĩnh Xích Tuyết dừng tay, quay sang, nhận ra Bất Vọng đã đứng đó tự bao giờ. Ánh mắt hai người chạm nhau song chẳng ai thốt câu nào. Liệt Trúc vội dìu Vô Phong vào phòng khách, lục lọi thuốc trong tủ y tế rồi băng bó cho hắn. Tên tóc đỏ gần như bất tỉnh, máu từ miệng trào không ngớt. Ban nãy hắn đứng dậy nhờ bản năng bảo vệ Liệt Trúc, không phải lý trí.  Bất Vọng và Liệt Giả vẫn im lặng. Một kẻ “mạnh nhất thế giới”, một kẻ “mạnh hơn tất cả”, cùng chụp chung ảnh, từng là bạn, đã là thù. Tất xoắn quyện và bó chặt trong một thứ gọi là “hai mươi năm”. Họ không muốn gây chiến nhưng cũng chẳng thích tâm sự. Bất Vọng bước tới mở cửa tủ lạnh. Tủ rỗng không, gã làu bàu: -Không có bia sao? Ít nhất cũng nên có vài chai chứ?  Gã quay sang Liệt Giả: -Bia chứ? Chai nhé? Như hồi trước?  Liệt Giả chẳng đáp chẳng rằng, chỉ cúi đầu nhìn mặt sàn. Bất Vọng nhắc gã đợi mình vài phút, sau chạy đi mua bia. Căn hộ giờ chỉ còn ba mái đầu đỏ. Gã thủ lĩnh Xích Tuyết tìm góc riêng trong phòng khách, tay chống cằm nhìn Liệt Trúc. Hai mươi năm xa cách nhưng mới trông qua, gã biết ngay con bé chính là con đẻ mình. Nhưng trong ký ức của gã chỉ có Liệt Trúc nằm trong nôi, miệng bập bẹ chữ “mẹ” mà chưa biết gọi chữ “cha”. Nhìn đứa con mười hai tuổi, gã chợt nhận ra mình đang đứng giữa nơi mênh mông không cỏ cây, không bóng mây, không bóng người, không cả đường chân trời xanh ngắt.  ... Nửa tiếng sau, Bất Vọng mang về hai két bia. Gã đem một chai cho Vô Phong rồi uống cùng Liệt Giả. Họ ngồi chung ghế sô-fa, cách nhau một quãng đủ xa vì mâu thuẫn hiện tại, nhưng cũng đủ gần vì quan hệ quá khứ. Sau màn cụng ly chúc mừng năm mới, hai người bắt đầu uống. Những vỏ chai rỗng dần chiếm diện tích mặt bàn, chủ đề trò chuyện giữa Bất Vọng và Liệt Giả giống cái cách họ gặp mặt: im lặng. Họ đối thoại bằng uống, để dòng chất lỏng có cồn ùng ục trong cổ chai thay cho hồi tưởng. Ở góc phòng, Vô Phong cùng Liệt Trúc hoàn toàn câm nín, tuyệt không có ý nghĩ can dự chuyện giữa hai ông già. Mười tám chai rỗng xếp kín mặt bàn, nắp chai rơi đầy trên sàn. Liệt Giả khui chai mới uống tiếp. Như nhớ ra chuyện gì, gã nhìn dòng chất lỏng vàng sánh mật ong, khóe miệng hơi nhếch: -Hắn uống giỏi nhất, đúng không? Một mình hắn chơi năm két! Mỗi két hai mươi chai! -Hắn điên mà! – Bất Vọng cười.  Hai người nói chuyện song chẳng nhìn mặt nhau. Liệt Giả gật gù rồi một hơi tu cạn chai. Bấy giờ gã mới thở hắt ra, như thể vừa gỡ được thứ gì đấy vướng mắc trong lá phổi. Gã hỏi, ánh mắt chăm chú chai bia: -Sao cậu biết tôi đến? -Hải âu hay tập trung ở thánh đường bỏ hoang. Chỗ đó không ai qua lại, trừ ba người chúng ta. Thấy chúng bay tán loạn, tôi đoán là cậu(**).  -Thánh đường đó vẫn vậy à? Không ai lai vãng sao?  -Người Phi Thiên thành yếu vía mà! Liệt Giả cười nhưng mặt lạnh tanh không biểu cảm. Gã liếc qua cửa sổ, nhìn về nơi có thánh đường bỏ hoang. Gã khui chai bia kế tiếp, ánh mắt chăm chăm bọt bia sủi. Gã im lặng, suy nghĩ thật thấu đáo. Sau đấy, một cách rõ ràng và dứt khoát, Liệt Giả đặt câu hỏi: -Năm năm trước, hắn – bạn chúng ta – chết thế nào?  Bất Vọng lặng thinh. Gã rút điếu thuốc, tìm câu trả lời trong làn khói xanh mỏng manh. Gã liếc sang Vô Phong – kẻ đang vểnh tai lắng nghe. Tên tóc đỏ biết “bạn” mà Liệt Giả đề cập là ai. Rít hơi thuốc, Bất Vọng trả lời: -Mất xác. Không tìm thấy. Tôi đi khắp bãi chiến trường, cuối cùng chỉ tìm được thằng nhóc này. Nói đoạn gã hất hàm về phía Vô Phong. Liệt Giả nhìn hắn từ đầu đến chân, nói: -Hồi ở Thiên Phạn, tôi đã gặp lại thằng nhóc. Hắn hành xử hơi lạ, cảm giác như... -...mất trí nhớ. – Bất Vọng tiếp lời – Trước khi bị tôi ném vào Tầng 9 Uất Hận Thành, hắn đã mất trí nhớ.  -Lý do? -Không biết. Khi tôi gặp lại, thằng nhóc đã chẳng nhớ gì nữa. -Tại sao ném hắn vào chợ rác?  -Tôi làm theo di nguyện của người chết. – Bất Vọng trả lời.  Hai người tiếp tục uống bia. Ngồi ngoài hóng chuyện, Vô Phong cố đoán danh tính của “người chết” trong lời Bất Vọng. Hắn ngờ rằng kẻ đó không ai khác ngoài nhân vật được Liệt Giả đề cập từ đầu câu chuyện. Ngoài ra, xét thái độ hai ông già, Vô Phong tin mình từng chạm mặt họ khá nhiều lần. Nhưng đầu đuôi cụ thể thế nào thì hắn không rõ, bởi Bất Vọng và Liệt Giả đã ngừng bàn việc cũ. Gã ống khói thở làn khói dày:  -Cậu muốn mang Liệt Trúc về?  -Phải. – Liệt Giả đáp. Nghe vậy, Liệt Trúc nép sát lưng anh trai, hé ánh mắt cầu xin về phía Bất Vọng. Nhìn đứa nhỏ, gã ống khói lắc đầu: -Con bé không muốn đi cùng cậu.  -Con tôi, tôi phải chăm sóc nó. – Liệt Giả đáp. -Ai nói cậu được quyền làm cha? – Bất Vọng gắt – Hai mươi năm qua, cậu đâu hoàn thành nghĩa vụ người cha? Nếu làm, cậu đã không tới đây, đấm vỡ mặt thằng tóc đỏ rồi gào lên như đứa trẻ “Tao là cha nó, tao được quyền nuôi nó!”.  Liệt Giả ngừng uống, đặt chai bia dở lên bàn “cạch” một tiếng. Gã nói: -Tôi đã cố. Nhưng ngay khi hồi sinh, tôi bị coi là tội phạm. Tôi không thể quay lại Phi Thiên quốc.  -Rồi thành lập cái gọi là Xích Tuyết, khủng bố thánh đường, cắt cổ thánh sứ, đem quân đánh Hỗn Nguyên(***). Cậu đánh người khác trước mặt con mình. Làm cha kiểu gì thế? Gã thủ lĩnh Xích Tuyết im lặng. Gã thừa nhận những việc đã làm, không lên tiếng thanh minh để tạo hình ảnh tốt đẹp hơn trong mắt con gái. Về lý, Vô Phong xứng đáng nuôi nấng Liệt Trúc hơn gã trăm lần. Về tình, con bé chỉ nhớ anh trai, không hề có ý niệm về người cha. Nhưng chẳng công lý nào có thể lay chuyển Liệt Giả. Gã đến để mang Liệt Trúc về, mọi thứ là vậy và sẽ phải như vậy. Gã trả lời: -Thời gian sẽ thay đổi mọi thứ, giống như cách nó thay đổi chúng ta. Hội Đồng Pháp Quan đã biết sự tồn tại của Liệt Trúc. Để con bé ở lại, một ngày nào đấy, Phi Thiên sẽ dùng nó uy hiếp tôi. -Cậu lo cho mình hay lo cho con bé? – Bất Vọng cười khẩy. Liệt Giả cười lại: -Từ bao giờ cậu am hiểu gia đình con cái vậy? Gần năm mươi mấy tuổi đầu vẫn chưa lập gia đình, cậu hiểu gì? Cách Lan sờ sờ ra đó, cậu chẳng cưới nổi, định dạy khôn tôi chắc? Bị gã nói kháy, Bất Vọng chẳng hề tức tối. Hai người chỉ cười cho chuyện đã qua. Nghe tin Cách Lan đã mất, Liệt Giả hơi bất ngờ đoạn nâng bia uống cho người đã khuất(****). Họ nói một chút về Thanh Nhi – con đẻ Cách Lan rồi chuyển về chủ đề cũ. Bất Vọng nói: -Nghe nói cậu đang quậy miền nam Kim Ngân. Giờ mang Liệt Trúc về, cậu lấy đâu thời gian chăm sóc nó? Ở đây con bé có bạn bè, được đi học, được vui chơi, không tốt hơn cuộc sống của cậu sao? Đại thánh sứ Tây Minh đang bảo hộ Liệt Trúc. Chừng nào ông ấy còn sống, Hội Đồng Pháp Quan hoặc kể cả hoàng đế cũng không thể đụng tới con bé.  Liệt Giả tu bia ừng ực. Gã nhếch mép cười với khuôn mặt không biểu cảm:  -Tây Minh? Tây Minh! Ồ, Tây Minh! Học trò của ông ta, con gái của ông ta, thế đấy! Tây Minh chẳng bảo vệ được ai, chẳng bảo vệ nổi cái gì. Bảo tôi trao con gái mình vào tay một người như thế? Bất Vọng dụi điếu thuốc xuống gạt tàn đoạn châm điếu mới: -Thà vậy còn hơn! Nếu tôi không nhầm, cậu đang hợp tác với một gã tên Tiếu? Cậu chẳng biết gì về gã, và cũng chẳng biết gã đã mang Liệt Trúc đến Xích Quỷ quốc.  Nghe vậy, gã thủ lĩnh Xích Tuyết quay sang nhìn người bạn cũ – cái nhìn trực tiếp đầu tiên kể từ lúc uống bia. Gã không nói, không hỏi, chỉ nhìn. Bất Vọng kể lại cuộc gặp gỡ với Tiếu và Liệt Trúc, cuộc rượt đuổi ở Quận 4 Cửu Long, những toan tính của Đông Hoàng. Liệt Giả nuốt từng lời, sau lắc đầu: -Không thể nào! Thiên Hải làm vệ sĩ cho Đông Hoàng, hắn phải biết chuyện gì đó! -Vậy ra Thiên Hải là người của cậu? Bất ngờ đấy! – Bất Vọng nhướn mắt – Nhưng suốt khoảng thời gian đó, Thiên Hải bận chuyển hàng cho Mũi Tên Vèo Vèo. Hắn không hề biết sự tồn tại của Liệt Trúc(*****). Chỉ tôi và Quạ Đen biết con bé. Hình như Quạ Đen thuộc Tân đảng, không phải người của cậu. -Tại sao cậu không nhận ra Liệt Trúc?  Bất Vọng rít thuốc thật sâu, dòng khói từ miệng bốc cao như đầu xe lửa: -Tôi chỉ biết Liệt Trúc ba tuổi, không biết Liệt Trúc mười hai tuổi. Hai mươi năm đã qua, tôi không tin Liệt Trúc còn sống! Nếu còn sống, con bé phải là thiếu nữ trên hai chục tuổi! Lần đầu gặp con bé, tôi chỉ nghĩ đó là trùng hợp màu tóc và tên gọi. Nhưng khi hỏi lại, Liệt Trúc nói mẹ nó tên Dạ Bích và một người cha thường xuyên vắng nhà có mái tóc đỏ, tôi mới nghi ngờ, nhất là sau khi thấy cái bớt trên vai con bé(*1)!  Gã ống khói kể hành trình tới cô nhi viện ở thị trấn Băng Nham Thạch thuộc Bạch Tu quốc. Nghe chuyện Vô Phong gửi Liệt Trúc ở cô nhi viện, Liệt Giả quay ra nhìn Vô Phong. Trước ánh mắt khát máu của gã, tên tóc đỏ co rúm trên ghế sô-fa. Bất Vọng cũng đề cập chiếc hoa tai mà Liệt Trúc bỏ quên, nhờ nó, gã mới dám khẳng định đứa nhỏ là con đẻ Liệt Giả(*2). Gã nói: -Nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao sau hai mươi năm, Liệt Trúc vẫn như đứa trẻ? Liệt Giả mím miệng nhìn Liệt Trúc. Con bé liếc qua gã rồi cụp mắt ngay. Gã kể chậm rãi: -“Tình trạng đóng băng”, các bản thể Ngục Thánh đều phải trải qua quá trình đó. Suốt thời gian ấy, thể chất không phát triển. Chỉ khi tỉnh giấc, cơ thể Ngục Thánh mới tiếp tục trao đổi chất(*3). Gã ống khói gật đầu. Nhìn thái độ của Bất Vọng, Vô Phong đoán ông ta cũng biết bản chất Ngục Thánh, thậm chí biết từ rất lâu. Liệt Giả tiếp lời: -Đông Hoàng nghiên cứu Liệt Trúc? Lão muốn gì? -Tôi không rõ. – Bất Vọng đáp – Khi ấy tôi chẳng quan tâm. Nhưng lão muốn tôi khám phá khả năng phát sóng xung kích và sóng điện từ của Liệt Trúc. Trước ngày xảy ra cuộc chiến Quận 4, lão đã sơ tán máy móc cùng hồ sơ đi nơi khác, tôi không biết chúng được đem đi đâu. Nhưng chắc chắn lão có mưu đồ, Tiếu cũng vậy. Đưa con bé về với cậu và tiếp xúc những kẻ như thế? Tôi không đồng ý! Để con bé ở lại đây, nó sẽ sống tốt hơn. Thằng nhóc tóc đỏ không phải đứa anh tồi, hắn sẽ chăm sóc con bé. Liệt Giả cau mày nhìn Vô Phong rồi hỏi hỏi: -Tại sao hồi trước, thằng tóc đỏ này không nói với cậu về Liệt Trúc? Bất Vọng lắc đầu: -Tôi và thằng nhóc này không ưa nhau. Đại khái vậy! Vả lại hắn bị Hội Đồng Pháp Quan kiểm soát, đâu thể nói năng lung tung được? Liệt Giả ngừng uống bia, chống cằm suy nghĩ. Không ai rõ Liệt Giả tính toán điều chi, chỉ thấy đôi mắt gã hết nhìn Liệt Trúc lại ngó Vô Phong. Bất Vọng hỏi gã: -Cậu đang tính gì với miền nam Kim Ngân vậy? Thành lập đất nước mới và lên ngai vàng à?  -Đó không phải chuyện của cậu. – Liệt Giả đáp. -Vậy chắc chắn là chuyện nguy hiểm. Cậu muốn đưa Liệt Trúc vào vòng nguy hiểm với mình, muốn con bé gần tầm tay của Tiếu?  Liệt Giả ngắm con gái thật lâu. Hai mươi năm có thể tính là dài. Nhưng hai mươi năm chờ đợi và mong ngóng khủng khiếp hơn thế. Thời gian kéo doãng linh hồn gã, xé đứt thành nhiều mảnh. Tự thân gã phải nhặt nhạnh từng mảnh vụn và ghép chúng lại như chơi trò xếp hình. Bất quá trò chơi xếp hình luôn đủ mảnh ghép, linh hồn gã thì không. Nhiều mảnh đã thất lạc, nhiều mảnh đã tan nát. Bản thân gã giờ là thứ méo mó, bất tròn vẹn. Một con quái vật.  Trầm ngâm một lát, gã thủ lĩnh Xích Tuyết chợt nói với Liệt Trúc: -Con gái, lại đây một chút được không?  Đứa nhỏ cả sợ, tay tóm chặt áo Vô Phong. Tên tóc đỏ khó xử. Dù thế nào chăng nữa, con quái vật Liệt Giả vẫn là cha Liệt Trúc. Không đứa con nào chống đối cha mình cả đời, tốt nhất đừng nên như thế! – Hắn nghĩ thầm. Vô Phong hết lời dỗ dành Liệt Trúc rồi khẽ đẩy nó về phía trước. Đứa bé dợm bước, ánh mắt không ngừng cảnh giác người đàn ông tóc đỏ đáng sợ kia. Tới khi Liệt Giả đứng dậy, Liệt Trúc hơi giật mình, trông như muốn quay về chỗ tên tóc đỏ. Lần đầu tiên sau hai mươi năm, hai cha con mặt đối mặt với tư cách là những kẻ xa lạ. Vô Phong cảm tưởng giữa hai người họ tồn tại một khoảng cách mà không thể tính bằng bất cứ đơn vị đo lường nào. Nó là cả thế giới.  Liệt Trúc nhỏ bé, rúm người trước người cha lừng lững như ác thần. Nhưng rồi Liệt Giả quỳ một chân. Gã lột áo khoác, cởi trần giữa mùa đông buốt giá. Liệt Giả quay lưng, để lộ vết bớt đỏ hình đôi cánh trên bả vai phải cho Liệt Trúc thấy. Con bé ngẩn mặt, không ngờ trên đời còn người thứ hai có vết bớt giống mình. Gã thủ lĩnh Xích Tuyết hỏi: -Con cũng có, đúng không? Con bé khẽ gật đoạn cởi hết áo khoác dày, khẽ kéo cổ áo mỏng cho Liệt Giả nhìn vết bớt ở vai mình. Liệt Giả rờ tay định chạm vào, Liệt Trúc cả sợ vội ôm đống áo thủ trước ngực. Liệt Giả hụt hẫng song chẳng trách móc con gái. Gã nói: -Gọi “cha” một lần thôi, được chứ?  Liệt Trúc lắc đầu. Con bé thừa hiểu vết bớt giống nhau là dấu hiệu máu mủ, lại nghe người lớn nói chuyện, thâm tâm Liệt Trúc dần thừa nhận cha đẻ. Nhưng khoảng cách giữa “thừa nhận” và “gọi” cũng giống khoảng cách giữa Liệt Trúc với Liệt Giả - cả một thế giới. Thấy đứa nhỏ lặng im, Liệt Giả cười: -Cứng đầu lắm! Vì chúng ta giống nhau mà, con gái! Gọi khi con muốn, cha có thể đợi. Cha hứa! Cha đợi được. Gã chìa đôi tay muốn ôm Liệt Trúc. Liệt Giả đã quyết định làm theo lời Bất Vọng, cái ôm này sẽ là lời tạm biệt. Nhưng Liệt Trúc không muốn. Nó chùn chân, đầu lắc lắc. Liệt Giả vẫn chìa tay trong vô vọng. Một cái ôm – một điều nhỏ nhoi, nhưng kẻ được xưng tụng “mạnh hơn tất cả” đang cầu xin để có nó. Liệt Trúc quay ra nhìn Vô Phong. Tên tóc đỏ nhỏ giọng: -Ôm cha mình đi bé! Ông ấy là cha em. Đừng chối bỏ cha mình.  Liệt Trúc ngẫm nghĩ một chút rồi bước về phía trước. Trước đôi mắt Liệt Giả, con bé run rẩy nhưng không ngoảnh đi nơi khác. Nó không gọi “cha” nhưng thừa nhận người đàn ông này là cha mình. Nó sợ hãi nhưng không lẩn trốn hay chối bỏ gốc gác. Liệt Giả ôm đứa nhỏ. Và khi không thấy Liệt Trúc cựa quậy muốn thoát ra, gã thủ lĩnh Xích Tuyết mới nở nụ cười, gương mặt ánh lên niềm vui. Gã vuốt tóc Liệt Trúc bằng tất cả sự dịu dàng mà một con quái vật có thể làm. Những sợi tóc đỏ như tơ mượt của Liệt Trúc lướt qua lòng bàn tay, Liệt Giả run lên. Gã vừa nói vừa cười: -Con gái tôi... Con bé là con tôi...  Nhìn Liệt Giả, Vô Phong bỗng nao nao, nỗi bực tức với gã dần nguôi ngoai. Vạn Thế hay Đại Hội Đồng chẳng thể đánh gục gã thủ lĩnh Xích Tuyết. Nhưng trước đứa con đẻ thất lạc hơn hai thập kỷ, trước chờ đợi và thời gian, kẻ “mạnh hơn tất cả” phải quỳ gối cầu xin một tiếng “cha”, một người cha tội nghiệp. Trong lúc ấy Liệt Giả vẫn ôm con gái, tay không ngừng vuốt tóc đứa nhỏ: -Có bao giờ muốn trở thành thánh sứ không, con gái? Liệt Trúc khẽ gật gật. Liệt Giả cười: -Cha từng nói con sẽ trở thành đại thánh sứ vĩ đại như ta. Cha rút lại lời nói ấy. Con sẽ vĩ đại hơn cha, hơn bất kỳ ai, hơn bất kỳ đại thánh sứ nào(*4)! Được một lúc, Liệt Giả buông tay. Không còn là người cha tội nghiệp, gã trở về hình hài của quái vật. Gã bước tới trước Vô Phong, ánh mắt khát máu nhìn tên tóc đỏ một hồi. Vô Phong hơi rợn, không biết gã định làm gì. Bất chợt Liệt Giả chắp tay sau lưng cúi đầu: -Xin lỗi cậu về chuyện hôm nay! Mong cậu tiếp tục chăm sóc con gái tôi. Tôi không chắc mình giúp được gì, nhưng tôi sẽ cố, nếu có thể.  Dứt lời, gã rời phòng khách. Trước lúc ra cửa, Liệt Giả ngập ngừng. Gã muốn nhìn con gái lần cuối, nhưng gã sợ nhìn rồi, ước muốn mang con bé đi càng thêm mãnh liệt. Gã ngoảnh sang, cúi đầu chào trả Bất Vọng sau rời đi, bước chân quyết đoán. Như sực nhớ điều gì, Vô Phong chạy theo gọi Liệt Giả: -Khoan, từ từ đã! Tôi muốn hỏi! Liệt Giả dừng bước, nheo mày nhìn tên tóc đỏ: -Ta đang vội! Cậu muốn hỏi gì? -Ông có biết Hỏa Phu, người biên soạn danh sách thành viên tham gia Đề Án Ngục Thánh không?  Gã thủ lĩnh Xích Tuyết nhướn mắt: -Biết Đề Án rồi hả? Ta không biết Hỏa Phu là ai, chỉ biết tổng phụ trách đề án là Hỏa Viên, người đứng đầu gia tộc họ Hỏa. Gã đặt tay lên nắm cửa, dáng điệu vô cùng khẩn trương. Vô Phong hỏi cố: -Nơi tiến hành Đề Án ở đâu? Có phải Đảo Sắt Thép không?  -Không. Nó ở Tầng 14 của Uất Hận Thành. Hai mươi năm trước, ta từng tấn công nơi đó. Biết tại sao chính phủ Phi Thiên không bao giờ muốn giải tỏa chợ rác không? Bởi nhiều đề án thí nghiệm vũ khí của Phi Thiên quốc đều nằm trong chợ rác. Đề Án Ngục Thánh cũng vậy.  Liệt Giả nhanh chóng bỏ đi, mất hút như bóng ma. Vô Phong trở lại phòng khách, thấy Bất Vọng đang lôi ra những chai bia cuối cùng. Gã ống khói giơ một chai, ngỏ ý muốn Vô Phong uống cùng. Họ ngồi cạnh nhau, không quá xa không quá gần, cùng nhìn Liệt Trúc đang thiếp đi trên ghế sô-fa. Tối nay xem chừng quá mệt mỏi với đứa nhỏ. Vô Phong bất giác lên tiếng: -Tôi không chắc Liệt Trúc sẽ gọi Liệt Giả là “cha”. Con bé cứng đầu lắm! Bất Vọng tu chai bia, rít hơi thuốc, thở dài: -Bi kịch không phải là khi thế giới này sinh ra một quái vật. Bi kịch là lúc con quái vật đó làm cha. (*) xem lại Quyển 1 Chương 31 (**) xem lại chương trước, Quyển 3 Chương 60 (***) những hoạt động của tổ chức Xích Tuyết, xem lại Quyển 1 Chương 9 (****) Cách Lan, mẹ đẻ Thanh Nhi, xem lại Quyển 2 Chương 4 (*****) Thiên Hải không hề biết sự tồn tại của Liệt Trúc, trong khoảng thời gian diễn ra cuộc chiến Quận 4, hắn bận chuyển hàng – chính là những vũ khí của nhóm Vô Phong. Xem lại Quyển 2 Chương 26 (*1) trong trận chiến Quận 4, Bất Vọng đã thấy cái bớt trên vai Liệt Trúc, xem lại Quyển 2 Chương 22 (*2) Liệt Trúc bỏ quên chiếc hoa tai đính lông vũ ở cô nhi viện, cùng một cặp với hoa tai của Lục Châu, xem lại Quyển 2 Chương 37 (*3) Lục Thiên từng đề cập tình trạng đóng băng của Ngục Thánh, xem lại Quyển 2 Chương 42 (*4) những lời của Liệt Giả khi Liệt Trúc mới sinh ra, xem lại Quyển 2 Chương 22