Ngục Thánh
Chương 14 : Truy lùng
“Nóng quá nhỉ! Ê, đội mũ len giữa lúc trời nóng thế này, người ta bảo là điên đấy!”.
“Ướt đầu rồi phải không? Theo khoa học chứng minh, bí mồ hôi quá lâu sẽ khiến cái đầu bị hâm hấp!”.
“Chú ý, chú ý! Có một gã điên đội mũ trùm đầu giữa trời nóng! Yêu cầu mọi người tránh xa gã điên này!”.
“Sao im thế? Không nói gì à?”.
Bộ đàm của Vô Phong đã léo nhéo giọng Tiểu Hồ gần nửa tiếng, cái đầu hắn đang có dấu hiệu cháy động cơ. Hắn tự trấn an rằng chuyến đi cùng cô nàng bất quá chỉ là bài kiểm tra tính kiên nhẫn của bản thân. Nhưng tên tóc đỏ lầm to. Đây không phải kiểm tra, đây là tra tấn. Chạy bộ mười vòng quanh doanh trại? Chạy bộ dưới bãi biển? Những bài tập kiếm nguy hiểm đến tính mạng? Bài tập sinh tồn giữa rừng sâu? Không! Chừng ấy thứ chẳng thấm tháp gì với màn rủa xả của Tiểu Hồ. Tuy nhiên Vô Phong không dám bỏ mũ dù nóng vã mồ hôi. Hắn thà chịu cực khổ chứ không lộ mặt trước con tắc kè hoa đáng ghét kia.
-Không nói gì à? – Giọng cô gái vang lên – Đúng rồi! Sao mà nói được chứ? Tội ăn cắp lớn lắm, cắn rứt lương tâm mà!
Vô Phong uất nghẹn cổ. Hắn cố gắng giữ bình tĩnh và chậm rãi nói:
-Chúng ta nên tập trung công việc. Đại thánh sứ sẽ quở trách đấy!
-Đã làm được cái gì đâu mà quở trách hay không? Định lôi đại thánh sứ ra dọa tôi chắc? Không có cửa đâu nhé!
Tên tóc đỏ cáu điên người. Nhưng Tiểu Hồ nói đúng, suốt một buổi sáng hai người họ vẫn chưa hề thấy cái gọi là “Quỷ Vương”.
Nhóm công chúa đang bế tắc trong việc giải nghĩa bài thơ tiên tri. Họ đã tham khảo vô số tài liệu từ một ngàn năm trước và hy vọng nó sẽ hữu ích. Tiếc thay sự ghi chép của các bậc tiền bối hoàn toàn vô dụng, lời tiên tri không tuân theo nguyên tắc hoặc quy luật. Ngay cả Bát Đại Hộ Vệ khi xưa cũng không thể giải nghĩa tất cả lời tiên tri, nhiều Quỷ Vương bị bỏ sót và họ phải chiến đấu khi chúng hoàn thiện bản thể. Giải pháp tình thế lúc này là tìm kiếm những người mang đặc điểm của Quỷ Vương. Ngài Tây Minh giải thích rằng kẻ bị nhiễm thường có tâm trạng bất an, cơ thể suy kiệt, hành động vô tổ chức. Nhưng Vô Phong bảo đảm chỉ cần mò tới bệnh viện, hắn sẽ lôi ra cả đống bệnh nhân phù hợp với mấy đặc điểm kể trên.
Lời tiên tri có một điểm bất cập: nó không chỉ rõ Quỷ Vương đến từ đâu; có thể là người Vinh Môn song cũng có thể là du khách tạm trú. Hiện giờ các chuyên viên tại Thần Sấm đang kiểm tra kho dữ liệu nhân khẩu trên máy tính. Dữ liệu này cung cấp toàn bộ lý lịch của công dân Vinh Môn và du khách mới nhập cảnh. Tuy nhiên, nhóm công chúa chưa hề nhận được bất cứ thông tin khả quan nào.
Ánh mặt trời nóng bức dội thẳng đỉnh đầu. Càng về trưa thời tiết càng nóng nực. Vô Phong và Tiểu Hồ gặp nhau ở quảng trường như đã hẹn. Vừa thấy hắn, cô nàng hất cằm hách dịch:
-Thế nào hả?
Vô Phong dằn lòng trả lời:
-Tôi không thấy gì cả!
-Tất nhiên rồi, mải dòm tiền người khác thì sao mà thấy?
Vô Phong thở phì phì, sức chịu đựng sắp vượt quá giới hạn. Ấy vậy mà Tiểu Hồ không chịu buông tha hắn. Cô nàng xuýt xoa, tay phe phẩy:
-Nóng quá, nóng quá! Này, ăn kem không?
Mắt Vô Phong sáng rực trước lời đề nghị hấp dẫn nhưng lý trí của hắn lên tiếng can ngăn. Tiểu Hồ thực tâm mời hắn chắc trời sập. Tự nhủ kiềm chế là sức mạnh, Vô Phong giả bộ bàng quan:
-Cảm ơn. Tôi không thích.
-Không thích kem? Lạ nhỉ! Đội mũ lâu quá chắc hóa điên rồi! – Tiểu Hồ ra vẻ thương hại – Tốt thôi, đỡ phải bỏ thêm tiền, ăn một mình thích hơn nhiều!
Cô nàng tung tăng chạy đi, bỏ lại Vô Phong đang thẫn thờ nhìn theo. Hắn tìm chỗ khuất bóng nghỉ chân rồi tự trách bản thân ngu ngốc. Đáng lẽ hắn nên để Tiểu Hồ rơi xuống Tụ Hồn Hải thay vì cứu lấy loài thú dữ hung ác như cô ta.
Tiểu Hồ trở về, trên tay là hai cây kem mát lạnh. Cô gái cố tình mua hai cái để trêu ngươi Vô Phong. Nàng ngồi cạnh hắn, vừa ăn vừa cười:
-Ngon ghê, sảng khoái cả người! Ai không ăn thật phí hoài cuộc sống!
Nhìn cô nàng ăn ngon lành, Vô Phong thèm nhỏ dãi mà không dám cởi mũ. Bắt gặp ánh mắt thèm thuồng của hắn, Tiểu Hồ đung đưa cây kem thứ hai, từng giọt kem nhỏ tong tong. Cô nàng nói:
-Ối! Rớt xuống đất kìa, phí hoài quá! Nhưng mà có người tiếc rẻ đấy, hễ không ai nhìn là hắn liếm ngay à…
Vô Phong thừa biết cô nàng đang nói hắn tương đương cái con ngồi cao hơn đứng. Hắn đáp lại:
-Ăn kem tốt đấy! Nhưng tôi nghĩ cô có tiềm năng ăn chuối hơn!
Dứt lời hắn bỏ đi bỏ lại ánh mắt ngơ ngác của Tiểu Hồ. Cô nàng ngẩn người một lúc rồi chạy theo hỏi tới tấp:
-Ngươi nói cái gì? Ăn chuối là sao? Ngươi có ý gì?
Vô Phong nín cười. Hắn vỡ lẽ ra con nhỏ chua ngoa đanh đá này… hoàn toàn trong trắng. Thế mới biết sự đời lắm chuyện kỳ khôi! Tên tóc đỏ ba hoa:
-Chuối là một loại thực vật bổ dưỡng! Nó hàm chứa nhiều thành phần có ích cho cơ thể và nuôi dưỡng thế hệ mai sau! Khoa học chứng minh rằng nó rất tốt cho phái nữ. Ừm… gì nữa nhỉ? Nói tóm lại, nếu cô muốn đẹp thì nên ăn chuối, càng nhiều càng tốt! He he!
Nghe Vô Phong mồm miệng tía lia, Tiểu Hồ ngẩn ngơ. Nàng biết hắn ám chỉ điều bậy bạ nhưng không thể cắt nghĩa ý tứ của hắn. Tên tóc đỏ nhăn nhở khoái trá. Hắn dám cá cô ta sẽ chạy lung tung hỏi han ý nghĩa đích thực của từ “chuối”. Đến lúc biết rồi, ngó cái mặt tức xù lông của ả chắc vui phải biết! – Hắn cười thầm.
Bộ đàm trên cổ áo Tiểu Hồ chợt vang lên giọng ngài Tây Minh:
-Tiểu Hồ à? Có manh mối chưa?
-Dạ chưa. Gã Vô Phong lười nhác lắm cha ơi, hắn không chịu làm gì hết!
Tên tóc đỏ nghiến răng trèo trẹo. Đại thánh sứ trả lời:
-Đừng đùa cợt nữa, Tiểu Hồ. Hai người mau chóng kiểm tra khu vô gia cư, khẩn trương lên!
-Hả? Khu vô gia cư?
Khu vô gia cư mà Tây Minh đề cập chính là nơi Vô Phong đã tá túc đêm qua. Các đối tượng sống tại đó không có thẻ công dân nên hồ sơ của họ không tồn tại trong dữ liệu nhân khẩu. Sẽ là thiếu sót lớn nếu bỏ qua đám người này.
Vô Phong và Tiểu Hồ đi tới khu vô gia cư theo lệnh Tây Minh. Con đường vốn tụ tập hàng trăm kẻ lang thang giờ khá vắng vẻ, chỉ còn vài người đang nhặt nhạnh đồ thừa từ thùng rác. Vô Phong đoán cư dân ở đây đang bận rộn mưu sinh như cướp giật hay móc túi. Mùi hôi quẩn quanh không khí khiến Tiểu Hồ hơi nhăn mặt, một biểu hiện bình thường của phụ nữ. Tên tóc đỏ mỉm cười gian manh. Hắn chìa tay trước mặt cô gái:
-Xin ít tiền!
-Hả? Tiền nong gì?
Vô Phong tỏ vẻ hiểu biết:
-Chúng ta cần một đứa thông thạo đường ngang ngõ hẻm. Nó sẽ không chỉ đường miễn phí cho cô đâu!
Tiểu Hồ đưa vài đồng vàng cho hắn. Vô Phong thở dài:
-Chưa đủ.
-Cái gì? Ngươi muốn thêm nữa? Mơ đi!
-Đứa dẫn đường biết chúng ta cần nó nên giá dẫn đường không hề rẻ. Nhỡ để lọt manh mối là tôi không chịu trách nhiệm đâu nhé! Cô muốn đại thánh sứ quở trách hả?
Tiểu Hồ không ngại Tây Minh la mắng mà lo Quỷ Vương sẽ hoàn thiện bản thể. Sử sách từng mô tả sức mạnh của chúng đủ sức san phẳng một thành phố. Tiếc vài đồng tiền mà bỏ sót Quỷ Vương thật không đáng. Tiểu Hồ cân nhắc lợi hại rồi bỏ thêm vài đồng tiền giấy cho Vô Phong. Tên tóc đỏ cười sằng sặc tỏ vẻ thỏa mãn. Hắn để ý cô nàng đã thay cái ví khác, và vẫn màu hồng. Hắn ghét màu hồng. Hắn cảm giác nó có cái gì đấy rất, rất tởm lợm.
Tên tóc đỏ đi dạo vài vòng tìm đối tượng thích hợp. Hắn không kiếm mấy lão già do đám này được voi đòi tiên, dây vào chỉ tổ hỏng việc. Sau cùng hắn lựa chọn một thằng nhóc đang nằm ngủ giữa đống đồ cũ. Lũ trẻ con sinh trưởng chốn tệ nạn cố nhiên tinh quái, nhưng ít nhất chúng chịu nghe lời nếu trả công hậu hĩnh.
-Này, nhóc! Dậy! Dậy! – Vô Phong gọi.
Ngó mặt thằng bé, Tiểu Hồ ước chừng nó khoảng mười lăm tuổi. Thằng bé mở mắt, hỏi cộc lốc:
-Gì thế?
-Chú mày trông đói kém quá! Muốn ăn chứ? Làm hộ tao vài việc, nhé?
Vô Phong xòe tiền. Thằng bé há hốc mồm, đôi mắt màu nước biển của nó dán chặt lên mấy đồng vàng lấp lóa. Ngần ấy tiền đủ giúp nó no căng bụng vài hôm. Tuy nhiên thằng nhóc gãi má tỏ vẻ thờ ơ:
-Chẳng bõ dính răng… Hảo tâm chút nữa đi ông anh!
Tên tóc đỏ đặt một tờ giấy bạc trị giá bằng cả đống vàng kia cộng lại. Thằng bé nháy mắt, ngón trỏ và ngón cái xoa xoa vào nhau:
-Chút chút nữa được không?
Vô Phong cười khùng khục:
-Tham thì thâm đấy nhóc con! Đống tiền này giúp mày no cả tháng, nhưng nếu nhiều tiền hơn nữa, tao tin là nhiều thằng quanh đây sẽ quẳng mày xuống bãi chế biến rác thải. Hiểu chứ?
Kinh nghiệm sống chợ rác đã dạy Vô Phong cách thỏa thuận. Thằng bé cũng là đứa hiểu biết nên thôi mặc cả, đoạn cầm lấy mớ tiền vàng và coi đó là tiền đặt cọc. Nó mò móc dưới đống đồ cũ một hồi sau lôi ra một chiếc xe lăn. Đến giờ Vô Phong và Tiểu Hồ mới nhận ra thằng bé liệt hai chân, Tiểu Hồ định giúp đỡ thì nó xua tay:
-Tôi tự làm được!
Thằng nhóc khó nhọc chống tay lê tấm thân gầy rộc rồi leo lên xe bằng một nỗ lực phi thường. Nó lắc lắc đầu, mái tóc màu cát rũ đầy bụi bẩn do phơi nắng gió quá lâu. Tình cảnh của thằng bé thực sự đáng thương. Nhưng ngó lại những kẻ khuyết tật khác trên con phố, nó còn may mắn chán. Vô Phong cảm giác tất cả người tàn phế bị nhét về một chỗ để tránh làm xấu hình ảnh Vinh Môn quốc.
Vô Phong hỏi:
-Gần đây mày thấy ai biểu hiện khác lạ không? Ý tao là hắn bốc mùi hôi thối hoặc điên điên khùng khùng ấy?
Thằng nhóc phì cười:
-Nhiều lắm! Đếm không xuể!
Tên tóc đỏ vỗ trán. Hắn quên mất đây là khu vô gia cư, bới ra một gã sạch sẽ thơm tho là chuyện không tưởng. Tiểu Hồ lên tiếng:
-Ý chúng tôi là những người bị bệnh hoặc mắc chứng lở loét ấy! Em biết ai như vậy không?
Thằng bé ngẫm nghĩ đôi chút, trả lời:
-Vài hôm trước có một gã… Thằng cha đó mùi lắm, như chui lên từ hố phân vậy! Hắn sinh sự suốt, nghe đâu bị đánh nhừ tử rồi.
-Em biết hắn ở đâu không? Chỉ đường hộ chúng tôi nhé?
Thằng bé đẩy xe lăn đi trước dẫn đường. Ba người họ vòng vèo qua nhiều ngõ ngách rồi dừng chân trước khu cống ngầm. Không gian đen quánh, nước từ các ống xả tuôn rào rào xuống con sông đen ngòm thối nồng nặc; Tiểu Hồ tái mét mặt mũi, thần tình khổ sở vô cùng. Vô Phong dù quen mùi xú uế nhưng cũng phải nhăn nhó đôi phần. Tuy nhiên họ đã tìm thấy người cần tìm.
Một gã bẩn thỉu với y phục rách nát đang nằm chỏng chơ trên bờ sông lớp nhớp rác. Thân thể gã lở loét kinh hoàng, nhiều vết ăn sâu tận xương trắng như cây khô bị mối đục khoét. Ruồi nhặng bu đầy những vết thương ngả sắc rêu, nhờn nhẫy bốc mùi thối hoắc hơn cả con sông nước thải. Vô Phong bụm miệng ngăn cổ họng trào cơn nôn mửa, không phải vì sợ mùi mà sợ vết thương lở loét kia. Hắn thận trọng tiếp cận đối tượng, một tay lay vai gã:
-Này anh bạn! Nghe tôi nói chứ? Này!
Người kia không đáp. Vô Phong lật gã trở dậy kiểm tra tình trạng sức khỏe. Gã còn sống nhưng hơi thở yếu, thân nhiệt khá cao, đầu trụi tóc teo tóp trơ xương sọ, đồng tử đục ngầu. Chiếu theo lời Tây Minh, người này đã bị nhiễm Quỷ Vương nhưng không loại trừ khả năng gã mắc bệnh dịch. Tiểu Hồ nói:
-Trông như bệnh phong vậy.
Nghe lời cô gái, Vô Phong hoảng hốt chùi tay thật mạnh vào quần. Loại bệnh đó thời nay rất dễ chữa trị nhưng ám ảnh quá khứ của nó vẫn khiến nhiều người kinh sợ, Vô Phong là ví dụ điển hình. Tiểu Hồ cười sặc trước biểu hiện nhát cáy của hắn.
Ngay lúc ấy gã lở loét mở mắt bật dậy tựa thây ma đội mồ. Gã bất thình lình lao vào bóp cổ tên tóc đỏ, cơ thịt cánh tay vặn vẹo, từng vết lở nhễu máu cùng chất mủ trắng tanh lòm. Vô Phong nghẹn họng ú ớ:
-Cứu… cứu… xem tại .
Gã lở loét mở miệng lộ ra bộ răng thưa dếch đã rụng gần hết, dãi dớt túa đầy hai bên mép. Gã khào khào những tiếng như con mèo hoang rên rỉ. Bất chợt gã gào thét điên loạn, tay siết cổ Vô Phong. Tiểu Hồ vội vàng gỡ những ngón tay co quắp rồi đẩy gã về phía sau. Tên lở loét đổ kềnh trên đất. Gã lảo đảo đứng dậy và nhìn Tiểu Hồ bằng ánh mắt hoang dại. Cô gái giơ tay bày tỏ thiện ý:
-Chúng tôi không làm hại anh! Bình tĩnh đi!
Tên lở loét xem chừng chẳng cần nghe lời nàng. Gã rặn từng tiếng:
-Mày… đánh… tao? Đồ… khốn!
Gã run rẩy chắp hai tay, miệng thốt ra một tràng ngôn ngữ khó hiểu. Con sông đột nhiên sôi sùng sục, dòng nước đen ngòm cuốn rác rưởi xoáy mạnh thành vòi rồng. Tiểu Hồ thoáng giật mình:
“Thủy niệm! Hắn là pháp sư!”.
Gã lở loét vung tay. Vòi rồng nở lớn, nước cuộn bọt xoáy tung bãi cống ngầm. Cơn sóng nước khổng lồ nuốt chửng Vô Phong và Tiểu Hồ, bổ nhào đến thằng bé ngồi xe lăn. Nó nhắm nghiền mắt, lòng chắc mẩm cái chết.
Vài phút trôi đi, thằng nhóc không hề cảm thấy sự chấn động đáng kể nào. Một làn hơi nóng bức bao trùm khắp da thịt của nó. Thằng nhóc mở mắt, bao quanh nó là bức màn lửa đỏ rực. Dòng nước đen quánh bốc hơi gần hết trước khối lửa hừng hực cháy. Thằng bé nhận ra Tiểu Hồ không hề hấn gì, chính nàng đã sử dụng hỏa thuật tạo lớp lá chắn cứu sống nó và Vô Phong.
Nước rút, sóng tan, rác thải ngập ngụa. Tay áo của Tiểu Hồ thòi ra đôi đoản kiếm, nàng lao vút đi, đôi chân phăm phăm đạp gió. Gã lở loét niệm Thủy thuật, nước hội tụ thành vòi rồng bắn thẳng về phía trước. Tiểu Hồ vung kiếm, kiếm bốc lửa thiêu rụi nước chẻ đôi vòi rồng. Cô gái nhảy đến, xoay người tung cú đá thẳng ngực tên lở loét. Gã bắn vào tường, toàn thân rớt uỵch trên đất.
Sau khi chắc chắn đối thủ đã gục hẳn, Tiểu Hồ nói vào bộ đàm:
-Báo cáo, đã tìm thấy đối tượng khả nghi.
Vô Phong trố mắt nhìn cô gái. Độc Trùng từng cảnh báo Tiểu Hồ khá mạnh song hắn không nghĩ xử lý gã điên kia nhanh đến thế. Thằng bé ngồi xe lăn phấn khích nói:
-Chị là kiếm thuật sư?
Tiểu Hồ gật đầu. Thằng bé tiếp lời:
-“Thủy niệm” vốn áp chế “hỏa niệm”, sao chị phá giải được?
Cô gái tươi cười trả lời:
-Em hiểu biết đấy! Nhưng gã kia luyện thủy niệm chưa đạt, nội lực tản mác, muốn phá dễ lắm!
Thằng bé gật đầu lia lịa vẻ ngưỡng mộ Tiểu Hồ vô cùng. Cô gái quay sang Vô Phong nói mát:
-Sao? Sợ rồi hả? Đúng là vô dụng quá đi mà!
Vô Phong cứng họng không nói được gì. Tiểu Hồ cười khinh khỉnh:
-Tôi đã trả ơn cứu mạng, coi như chúng ta hết nợ nần, nhé? Kể ra cứu mạng tên vô dụng như anh thật chẳng bõ công!
Bị phụ nữ khinh thường, tên tóc đỏ tức lồi mắt. Nhưng tức lắm cũng chỉ hại não. Vô Phong không thể chối bỏ sự thật là Tiểu Hồ đã cứu mạng hắn.
Có điều hắn không nghĩ rằng Tiểu Hồ vẫn nhớ khoảnh khắc ngắn ngủi ở đất thánh.
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
151 chương
94 chương
27 chương
126 chương