Ngục Thánh
Chương 104 : Nơi người sống phải chết
Rừng tuyết Bình Di quốc không phải nơi thích hợp cho con người. Tuyết dày che đường mòn, tán cây rậm rạp cản lối đi, chỉ một bước sảy chân là rơi xuống hố tuyết sâu hun hút hoặc làm mồi cho những loài sinh vật kỳ lạ. Ngay cả những nhà thám hiểm trứ danh nhất thế giới Tâm Mộng cũng chưa bao giờ tiến vào khu rừng quá mười cây số và chỉ đi khi trời còn sáng.
Nhưng ngay lúc này, có một đám người đang chạy bán sống bán chết trong khu rừng tuyết giữa đêm tối. Họ thở hổn hển, mặt mũi ai nấy tái mét, những bước chân rệu rã như bánh xe đứt xích. Một gã lên tiếng, giọng đứt quãng:
-Anh Tư, chúng ta làm… làm gì đây?
Gã tên “anh Tư” hét:
-Chạy! Nhanh chân lên!
Sau lưng đoàn người bỗng vọng tới tiếng tru. Cả đám kinh hãi bèn guồng chân chạy nhanh hơn. Nhưng chưa được mươi bước, hốt nhiên một cái bóng to lù lù xuất hiện. Anh Tư khiếp đảm khôn cùng, gã gào lớn:
-Giết nó, mau giết nó!
Lũ lâu la dưới trướng anh Tư vội vã giương súng bắn. Cái bóng luồn lách né đạn rồi nhảy xổ ra, nhóm người ngay lập tức quăng dây xích tóm chặt nó. Con dã thú gầm lớn, thân thể giãy giụa giằng đứt xích rồi chạy rầm rập trên mặt tuyết. Nó vọt qua màn đêm, đôi tay dài như ngọn roi hết bẻ cổ rồi xé nát chân tay con mồi. Đám người kinh hoàng, vừa chạy trốn vừa bắn trả. Nhưng đêm đen mờ mịt khiến họ mất phương hướng. Con ác thú luồn lách, đôi tay tử thần vươn đến mọi ngóc ngách, bẻ tan từng khúc xương đẫm máu. Nó chạy vòng né tránh đường đạn, sau xuất hiện từ một góc khuất, nhảy bổ tới một tên bịt mặt. Kẻ đó hét:
-Cứu… cứu! Cứu tôi với!
Chẳng ai cứu nổi y. Cổ họng của y bị hàm răng sắc nhọn của dã thú cắn nát. Con quái vật rứt từng miếng thịt đỏ và nóng hôi hổi, đoạn dùng răng kéo đứt đầu tên phiến quân. Nó quay lại, miệng đẫm máu tươi chảy ròng ròng tưới đẫm mặt tuyết. Đoàn người chỉ còn anh Tư và một gã cận vệ, cả hai chen nhau chạy trốn. Con dã thú bèn đuổi theo. Nó lăn người, đôi tay tóm chặt chân địch thủ quật vào thân cây như đang chặt rìu. Thịt nát, xương tan, nội tạng bắn tung tóe. Từng thanh âm khô khốc vang lên giữa đêm đen tĩnh lặng tựa những nốt nhạc trong khúc tấu ca tử thần.
Anh Tư đờ đẫn. Gã chưa từng chứng kiến việc gì kinh khiếp hơn thế. Bản năng mách bảo gã nên chạy. Nhưng tử thần đã đến trước khi gã kịp trốn thoát. Đó là một con người – hoặc một thứ sinh vật có hình dạng giống người: thân hình cao lêu nghêu khoác bộ quân phục xám ngắn cũn cỡn, chân tay lều khều như vượn, bộ mặt sứt sẹo nhăn nhúm như tấm giẻ nhàu, đôi mắt ẩn khuất sau sau cặp kính râm. Con dã thú cúi xuống rồi nở nụ cười, hàm răng bết máu phả hơi tanh lòm rồi chợt cất giọng nói:
-Mày đi đâu thế, Tư Ngang? Chúng ta tâm sự chưa xong mà! Bỏ chạy khi người khác đang nói là bất lịch sự, mày hiểu không?
Anh Tư run như cầy sấy. Gã nín hơi thu hết can đảm, sau cười:
-Mày nghĩ tao có giá trị gì chứ? Bắt được tao, thế giới này vẫn chẳng thay đổi!
Ác thú cười ầm ĩ như chẳng quan tâm:
-Ồ vậy sao?
Con thú thọc hai tay vào mồm Tư Ngang, một tay banh hàm trên, một tay bẻ hàm dưới. Từng lớp da, lớp cơ bị kéo căng tới cực điểm. Bài ca chết chóc trong khu rừng tuyết sắp sửa kết thúc theo cách khủng khiếp nhất. Bất chợt chiếc bộ đàm trên vai con quái vật vang lên giọng nói:
-Thú, dừng lại! Không được giết nghi phạm, tôi cấm cậu!
Thú cười sặc:
-Ồ, mày nghĩ mày là ai chứ, Độc Trùng? Mày nghĩ mày là ai mà ra lệnh cho tao?
-Đừng quên tôi là người giám sát cậu! – Độc Trùng trả lời – Nếu giết nghi phạm, tôi sẽ báo cáo cho đội trưởng!
Thú vội nới lỏng tay đoạn thở phì phì:
-Mẹ kiếp, luôn đem đội trưởng ra dọa! Này, Độc Trùng, tao muốn cưới vợ, mày hiểu không hả? Nếu không giết nó, tao không thể cưới vợ!
-Đó là chuyện của cậu! Hãy chấp hành mệnh lệnh! Mang Tư Ngang về đây!
Thú thở dài ngao ngán, gã buông tay để Tư Ngang nằm bẹp một đống trên tuyết. Con ác quỷ ghé đầu nhìn kẻ sống sót duy nhất trong đống nạn nhân của mình rồi cười:
-Này, để tao nói mày nghe nhé: dẫu thế giới thay đổi thế nào thì nghĩa địa vẫn tồn tại! Mày hiểu chứ?
Gã cười sằng sặc còn Tư Ngang cấm khẩu không nói nổi lời nào. Tay đại diện Mũi tên vèo vèo bắt đầu tin vào những câu chuyện cổ tích dành cho lũ trẻ con. Anh hùng có thật, thánh thần có thật…
…và ác quỷ cũng có thật.
QC:Huyền Thoại Tam Quốc| Naruto VN|
Hết quyển 2
Truyện khác cùng thể loại
1207 chương
100 chương
236 chương
84 chương
117 chương
254 chương