Ngục Tai

Chương 25

Bên ngoài sắc trời thay đổi thế nào, trong ngục giam hoàn toàn nhìn không thấy, chỉ có mỗi ở cửa sổ bé tí ở tít trên cao để đoán định thời gian, mỗi ngày đến 8h tối đều bị đóng lại, hiện tại đã là một giờ sau khi đóng cửa, như vậy là 9h rồi, tất cả bởi vì đêm đến mà yên tĩnh lại. Y Phàm nằm ở trên giường của mình, nhắm mắt lại, lẳng lặng vuốt miệng vết thương trên ngực, một tuần mới nhìn thấy Y Phàm khiến Kiều kích động đến thiếu chút nữa không kiềm chế được, Y Phàm biết, tuy rằng đã an dưỡng một tuần, nhưng vết thương vẫn chưa hoàn toàn biến mất, vẫn có thể nhìn rõ ràng, hắn không muốn mọi chuyện bị vạch trần nhanh như thế, cho nên lúc ấy mới cắn răng mà đẩy nam nhân ở trên ra, dùng ánh mắt nóng rực cảnh cáo nam nhân của mình. Tay từ miệng vết thương di động qua eo rồi dừng lại ở nửa thân dưới, lúc ấy miệng vết thương bị mở ra bây giờ vẫn còn chưa có hoàn toàn khép miệng, sau này không biết còn có thể đứng thẳng hay không vẫn là nỗi lo ngại của hắn, tay lại dời đi, hắn mạnh mẽ mở to mắt, đúng vậy, đem cái mà Jacques đưa, một thanh đao sắc bén vô cùng, là thanh đao dùng để hoàn thành cái nhiệm vụ tàn khốc kia. “Ngươi nhớ kỹ, bất luận ngươi dùng cách gì, chỉ cần giết Kiều cho ta là được.” “Không được.” “Như vậy liền ngươi đi chết đi!” …… Chính mình cuối cùng vẫn là đáp ứng Jacques, hắn cũng không suy nghĩ được gì cả, có lẽ người trở thành yếu đuối thì đầu óc cũng trở nên mơ hồ hơn chăng, đột nhiên một dòng vị mặn chảy vào trong miệng hắn, buông ra dao, nhẹ nhàng lấy tay lau đi gương mặt đã đầy nước, hắn không biết rốt cuộc bản thân phải làm như thế nào mới tốt. Chuyện cổ tích nàng tiên cá từ ngày xưa hắn đã nghe rất nhiều lần, đến lúc nàng không thể khiến hoàng tử yêu mình, nàng có thể giết người ấy đi để bảo toàn tính mạng của mình, nhưng nàng lại không làm như vậy, bởi vì trong lòng nàng chính là yêu hoàng tử, cho nên tình nguyện biến thành bọt biển xinh đẹp còn hơn là tự tay giết đi người mình yêu. Còn mình thì sao? Y Phàm đã vô số lần tự hỏi lòng mình, mình chính là yêu y sao? Y có thật yêu mình không? Buổi chiều hắn cố ý nói ra ba chữ “Ta yêu ngươi’, là vì để thử xem khi biểu đạt tình cảm ra rồi thì như thế nào, nhưng cái gì cũng không có, tựa như nói những lời chả có ý nghĩa gì, chỉ có đối phương lại thập phần kích động. Nếu hoàng tử yêu mình, mà mình là không yêu người ấy, như vậy giết người ấy đi để bảo toàn hạnh phúc của chính mình có đúng không? Làm như vậy có phải mình rất ích kỉ hay không? “Loảng xoảng!”Tiếng cửa sắt mở ra phá tan trầm mặc của Y Phàm, hắn nhắm mắt lại, đợi chuyến sắp xảy ra, chỉ nghe thấy bên cạnh Kiều đứng lên, đến bên cạnh mình thì lại dừng lại, hình như là đang xác nhận lại xem hắn đã ngủ chưa rồi sau đó mới nhẹ nhàng đi ra ngoài. Tiếng bước chân đi xa, Y Phàm hơi hơi nâng người lên, nhìn chăm chú vào bóng người càng ngày càng xa kia, y rốt cuộc là người như thế nào? Tò mò khiến hắn lặng lẽ đi theo dấu vết nam nhân kia để lại. Ngục giam nhiều nơi hắn đã đi qua, hắn biết người kia là đang đi về phía cửa ngục giam, chẳng lẽ y là muốn vượt ngục sao? Y Phàm không thể hiểu được, rốt cuộc cửa là người nào mở? Y muốn đi đâu làm gì? Ngay tại lúc sắp gần đến cửa Kiều dừng lại, Y Phàm thuận thế tìm một chỗ nấp vào, chỉ thấy bên kia cửa ngục giam là một số nam nhân trông như là của quân đội, đứng đầu là một người nhìn có vẻ như là một lão tướng, cho dù trời tối, cái loại này uy nghiêm này vẫn không thể bỏ qua. “Cha.” Kiều mở miệng, y lại gọi người đứng đầu kia là ‘cha’, thế này rốt cuộc là sao? Đêm tĩnh lặng, mà bọn họ nói chuyện cũng thật lớn tiếng, có lẽ là không sợ có người đến phát hiện đi, bọn họ hình như không kiêng nể gì. “Hắn đã trở về?” Giọng nói của ông lạnh lùng mà cứng cáp, cái loại ngữ khí không ai dùng đối với con của mình. “Đúng vậy.” Không hề nói thừa một chữ, diễn cảm lạnh như băng, đây là Y Phàm lần đầu tiên nghe thấy giọng y trở nên thế này, y rốt cuộc là ai? Y Phàm thật sự bất lực, người nào mới thật sự chân thực dùng chính bản thân mà đứng trước mặt hắn? “Có biết hắn bị đưa đi đâu không?” “Hắn nói là bị giam ở phòng sám hối, nhưng là kia tuyệt đối là gạt người, ta có điều tra rồi, trong phòng giam tuyệt đối hắn chưa từng vào.” Cười khổ, Y Phàm chỉ có thể làm như vậy, nguyên lai nam nhân này ngay từ đầu cái gì cũng biết, chính mình lại còn nghĩ trăm phương nghìn cách nói dối y? “Ngươi có biết một tuần này hắn làm cái gì không?” “Chỉ có thể đoán hắn là ở chỗ của Jacques, cái khác thì không thể nói rõ được.” Dùng sức mà nắm tay đánh một cái thật nhanh vào cửa sắt, y rốt cuộc là đang nghĩ cái gì? Trên mặt cũng có một loại nhè nhẹ phẫn nộ, nhưng vừa nghe lão giả kia ho khan một tiếng, y liền phát hiện bản thân thất thố, vội đứng thẳng lại, cúi đầu nhận sai, đây là cách đối xử giữa cha con với nhau sao? “Mặc kệ thế nào, đều phải bắt hắn hoàn thành kế hoạch thật nhanh, không còn nhiều thời gian nữa đâu, chúng ta giết thê tử của hắn cũng không phải để hắn có thời gian mà ở trong ngục giam hưởng phúc.” Lời nói không hề có âm điệu truyền đến, cơ thể vốn cứng ngắc của hắn liền bị lời nói ấy mà đánh lui lại phía sau, là bọn họ, là bọn họ giết người mình yêu, Y Phàm dùng sức lắc lắc đầu, hắn không thể tin nam nhân vẫn cẩn thận chiếu cố hắn sáng chiều lại chính là hung thủ, vì cái gì, rốt cuộc là tại sao? Đột nhiên cảm giác được gáy truyền đến một trận đau đớn, cả người trước mắt tối sầm, hắn nhắm hai mắt lại, có lẽ không cần phải suy nghĩ nữa rồi. Mí mắt nặng trình trịch, dùng sức cố gắng muốn bản thân tỉnh táo một chút, cố gắng mở mắt ra. “Hắn tỉnh.” Bên người vang lên thanh âm xa lạ, Y Phàm cấp tốc mấp máy mắt, đợi đến khi mình có thể nhìn được tương đối rõ ràng, sau đó hắn nhìn thấy một khuôn mặt sáng rực rõ, là Trần Trình, người Châu Á này, Victor cũng đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, bọn hắn đều đang tươi cười, đầu óc chậm chạp không thể hiểu bọn hắn là đang cười cái gì, chỉ có lấy tay nâng người ngồi dậy. “Chỗ này là chỗ nào?” Có lẽ là câu hỏi này quả thật dư thừa, chỉ cần nhìn bốn phía hắn đã biết mình ở đâu, đây chính là tầng hầm trong ngục giam, cái địa phương mà hắn một mực trốn tránh. “Tầng hầm.” Victor không nhanh không chậm trả lời. “Các ngươi mang ta tới đây làm gì?” Có chút tức giận nói, hắn phải thật nhanh trở về, nếu không để Kiều biết mình mất tích, hắn sợ sẽ có chuyện không hay xảy ra. “Ngươi cũng đã hiểu rõ mọi chuyện rồi chứ.” Không thèm nghe Y Phàm nói, Victor chỉ lo nói điều mình muốn. “Kia thì thế nào!” Hắn không định đánh giá gì Kiều, bởi vì trái tim hắn đang rỉ máu rồi, vốn tưởng rằng vết thương đã vì Kiều mà khép lại giờ đây vỡ ra thêm một lần nữa, y chính là hung thủ bấy lâu nay mình tìm kiếm, là người mà bản thân lâu nay vẫn muốn trả thù. “Chúng ta có thể giúp ngươi……” “Giúp ta làm cái gì?” Không đầu không đuôi nói một câu, Y Phàm nghi hoặc nhìn hai người này. “Giúp ngươi báo thù cho thê tử, chỉ……” “Có điều kiện đúng không?.” Trong ngục giam này cái gì cũng đều có giá của nó, đây là điều mà hắn đã sớm nhận định, hắn có thể hiểu được. “Ta cần ngươi nghĩ ra một cái biện pháp xử lý Jim.” Trần Trình rốt cục nói ra, nhưng giọng nói lạnh lùng, không còn ôn hòa như ánh mặt trời. “Vì để các ngươi có thể tiêu dao với nhau sao?” Có lẽ ngữ khí mình có chút khó nghe, nhưng đây thật sự là điều hắn nghĩ. “Mặc kệ ngươi nói thế nào, ta với Victor là thật tâm yêu nhau, hắn vì ta mới phải ngồi tù.” Lời của Trần Trình nói làm cho Y Phàm nhíu mày lại, chẳng lẽ hai người bọn họ còn quen nhau trước cả khi vào nơi này sao? “Đúng vậy, đúng như ngươi nghĩ, chúng ta đã biết nhau từ trước, nhưng……” Victor nhìn ra Y Phàm nghi hoặc, giải thích luôn, có điều nuốt lại nửa câu sau, không nói tiếp “Thế nào, ngươi rốt cuộc có đồng ý không.” Victor cũng ngồi xuống, tựa vào tường phía sau, vô lực nhìn Y Phàm cúi đầu trầm tư. Nếu hoàng tử đã không yêu mình, mà bản thân cũng không yêu hoàng tử, như vậy giết y không phải là chuyện nên làm sao? Trong đầu lại nhớ tới câu chuyện của Andersen ấy, sự thật đã muốn bỏ qua, điều hắn có thể làm cũng chỉ có vậy. “Ngươi có biết cái ký hiệu ấy không?” Y Phàm đột nhiên hỏi một câu làm Victor giật mình. “Ngươi nói là cái dấu vết ở trên người Jim kia sao? Đó là dấu hiệu căn cứ thuộc tổ chức, là tổ chức do cục trưởng ngục giam tổ chức ra, cũng có kết nạp thêm một số tù phạm và quản giáo trong ngục giam này vào, chỉ cụ thể thế nào chúng ta cũng không biết rõ ràng lắm.” Victor đem những gì mình biết nói cho Y Phàm. “Cục trưởng của ngục giam?” “Đúng vậy, chính là cái lão đầu mà hôm nay ngươi vừa gặp ấy.” Dùng đánh lên sàn nhà lạnh căm, Y Phàm phát giác chính mình ngốc đến mức đáng thương, lại có thể để mình bị lừa đến tận mức này.. “Ta nguyện ý giúp các ngươi.” Nói ra lời này Y Phàm cũng ở trong lòng mình hạ quyết định, khóa lại tâm tư không muốn nghĩ tới, đồng thời cũng vứt luôn cái chìa khóa ấy đi.