Ngục Quỷ
Chương 66
Thấy đám bạch tuộc con bì bõm bơi về phía băng trôi, Thuỷ Căn quýnh hết cả đít. Cậu chợt nghĩ nếu đã gọi là oán chương, vậy thì thể nào tụi nó cũng sẽ tìm tới kẻ nào là oan đại đầu cho mà xem! Nhưng hiện tại, cả hang đá chỉ có ba người thì cả ba đều là khổ chủ: một tên thì ngây người trong tường đá cả nghìn năm, một tên thì nguyên thần không đầy đủ, mấy đời đầu thai đều thành đứa đần độn, còn một tên thì xui xẻo cực độ, một đời đế vương biến thành nông dân công rồi lại rơi xuống thành tù nhân. Mỗi người đều oán khí ngút trời, và đều là phụ thể tuyệt hảo.
Vương huynh không kịp nghĩ ngợi thêm gì nữa, lập tức gào lên: “Các ngươi đừng có mà tới đây! Đời này ta sống đã thoả mãn rồi, thời đại ta sống tốt đẹp lắm, giai cấp nông dân được tự mình làm chủ, tiêu chuẩn ăn uống trong tù cũng rất cao, ở trong đó ta còn được ăn thịt kho tàu, hạnh phúc bỏ mẹ đi được… không có oán niệm gì hết sất! Muốn tìm thì ngươi đi mà tìm…”
Nói xong cậu lén lút liếc Vạn Nhân đang treo mình trên vách động, phát hiện ra tiến sĩ Vạn đang tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm mình, cậu lập tức xấu hổ quay đầu đi.
Lúc này nước đang dâng lên mỗi lúc một đầy, và đã ngập đến tận vách động, Vạn Nhân trượt tay rớt thẳng từ vách động xuống.
Ngay khi tiến sĩ Vạn rơi xuống nước, những con bạch tuộc bé xíu lập tức tụ về phía y. Mặc dù trước đấy đã lén trù ẻo tiến sĩ Vạn, nhưng tận mắt nhìn thấy y thực sự rơi xuống nước, trái tim Thuỷ Căn vẫn lập tức nảy lên.
Có điều, máu Dát Tiên cũng không phải là uống công toi, bốn phía quanh thân thể Vạn Nhân lập tức hiện lên một tầng ánh sáng trắng bạc như một lớp màng bao bọc lấy cả cơ thể.
Khi chạm vào màng sáng màu trắng ấy, vòi của đám bạch tuộc con tức khắc cháy xém quắt lại như bị lửa nướng.
Nhưng không hổ là quái thú thời thượng cổ, oán chương dù đã thành cá mực áp chảo rồi nhưng vẫn càng đánh càng hăng. Trong chớp mắt, mấy trăm con bạch tuộc nhỏ tụ lại, biến thành một con to oành giương nanh múa vuốt.
Lớp màng bảo vệ của Vạn Nhân coi bộ cũng không đỡ được con bạch tuộc khổng lồ này, cái vòi to như cánh tay người của nó sắp vói vào đến nơi rồi, lúc này tiến sĩ Vạn bỗng giơ tay lên, hung hăng đâm thẳng một mũi tên vào một con mắt đen bóng của bạch tuộc.
Xem chừng con mắt là yếu điểm của bạch tuộc. Nó rít lên một tiếng, rụt phắt lại, rồi ẩn mình vào vực nước tối om không thấy tung tích. Lúc này Thuỷ Căn với một mũi tên còn cắm trên mông, đã trượt nửa người xuống nước.
Còn Thiệu đã kiệt quệ linh lực, mắt nhắm chặt, thân thể hoàn toàn trượt xuống.
“Thiệu!!!” Thuỷ Căn gào lên, nhưng vẫn không thể ngăn hắn trượt xuống được. Vạn Nhân bơi đến, ôm cổ Thuỷ Căn, để tránh cho miệng và mũi cậu bị chìm xuống nước.
Thuỷ Căn trơ mắt nhìn Thiệu dần chìm vào làn nước, chớp mắt đã biến mất không còn bóng dáng. Cậu cuống cuồng muốn nhào tới giữ hắn lại, nhưng lần này Vạn Nhân đã có kinh nghiệm rồi, y giữ chặt thắt lưng cậu, làm thế nào cũng không giãy ra được.
“Buông ta ra, mẹ nó ngươi có buông ra không hả!” Thuỷ Căn còn đang liều mạng giãy giụa, thì bất chợt Vạn Nhân bịt miệng cậu lại: “Đừng hô nữa, ngươi nghe kìa!”
Thì ra cách đó không xa vọng tới tiếng nước “ào ào”, Thủy Căn ngơ ngác mở to đôi mắt đẫm lệ, nghĩ bụng: không phải là con mực kia quay lại chứ? Vậy chẳng phải là Thiệu sẽ bị nó bám vào hay sao.
Vừa nghĩ thế, cậu lại càng vùng vẫy dữ dội hơn.
“Này! Chú em Đới, Ngô Thuỷ Căn! Là các ngươi đấy à?” Một giọng nói quen thuộc vang lên, hai người bọn họ không khỏi tìm về phía phát ra tiếng nói ấy, hoá ra là Quảng Thắng và chàng thanh niên Ngạc Luân Xuân Tô Bất Đạt đang ngồi trên một cái xuồng cao su đi tìm họ.
Vạn Nhân cao giọng gọi: “Ở đây!” Bọn họ lia đèn pin qua, lập tức phát hiện ra hai người đang bập bềnh trong nước, vội vàng chèo tới.
Quảng Thắng đưa tay định túm Thuỷ Căn lên, Thuỷ Căn lại kéo tay Quảng Thắng sống chết không buông và nói: “Thiệu… là Đới Bằng ấy, rơi xuống nước mất rồi, anh làm ơn xuống nước cứu hắn đi mà!”
Vừa nghe thấy thế, Quảng Thắng không chút do dự, cởi phăng áo toan nhảy xuống. Vạn Nhân lạnh lùng nói: “Dưới nước có dị thú thời thượng cổ chuyên ăn thịt người, bây giờ mà xuống là có đi không có về đâu.”
Động tác của Quảng Thắng tức thì trở nên lưỡng lự, gã kéo Thuỷ Căn nói: “Hay là ngươi cứ lên đây cái đã, rồi chúng ta nghĩ cách, bản lĩnh hắn cao cường lắm cơ mà, sao có thể dễ dàng tiêu đời thế được!” Dứt lời, gã bèn kéo Thuỷ Căn lên.
Vạn Nhân ngồi trên xuồng cao su hỏi Tô Bất Đạt: “Các ngươi xuống đây thế nào?”
Hoá ra trong khi bọn họ quần nhau, Tô Bất Đạt cũng đi tới theo tiếng ồn, nhưng hắn chỉ thấy được cảnh khảm tháp bay lượn đầy trời, và cảnh ba người lần lượt bị mặt đất nuốt chửng.
Không cần hỏi cũng biết, vừa thấy hiện tượng lạ là Tô Bất Đạt liền quỳ rạp xuống đất dập đầu bái lạy một hồi lâu. Sau khi dập đầu chán chê mê mỏi rồi hắn mới nhớ tới di huấn tổ tiên để lại, thế là bèn dựng Quảng Thắng đang say giấc nồng dậy, hai người trèo suốt đêm tới động Dát Tiên.
Bởi vì nơi này đã trở thành danh lam thắng cảnh, nên dù vào ban đêm cũng vẫn có người canh gác. Có điều, giữa hoang sơn dã lĩnh, trong động thật ra cũng chẳng có báu vật gì đáng giá, cho nên hai người thừa dịp người canh gác ngủ say lén chuồn vào.
Bên trong sảnh trước nhìn rộng đến mức có thể chứa hơn nghìn người, trên mặt đất có bàn đá, ghế đá, có dấu vết bếp lửa, sảnh sau xuôi về phía sườn núi, hình thế càng đi càng hẹp, càng đi càng tối. Hai người đeo trên lưng ba lô du lịch đầy công cụ, nương theo ánh đèn pha, mò mẫm đi về hướng tây, chỉ cảm thấy nguy hiểm khó lường, đêm khuya tĩnh lặng khiến con người ta sởn cả da gà. Đến khi đi tới hết đường, họ mới phát hiện ra bên trong chỗ ngoặt của vách tường còn có một nhánh động nữa.
Không lâu sau khi hai người họ mò tới nơi, cửa động ấy chợt phát ra một luồng sáng chói lọi, cửa động vốn chật hẹp lại mở rộng ra thêm chừng hai mét nửa, và khi nhìn vào trong động, bọn họ nhận thấy ở bên trong có ánh nước loang loáng, tiếng nước róc rách. Sau khi bàn bạc qua loa, Tô Bất Đạt quyết định xuống dưới thăm dò xem sao, đại ca Quảng Thắng cũng là loại gan to không sợ chết, sau khi suy nghĩ chóng vánh, gã quyết định cũng xuống xem.
Vì vậy hai người lấy xuồng cao su trong túi ra, bơm khí vào rồi nhảy xuống động sâu. Vào tới bên trong, họ mới phát hiện ra rằng nước trong động chảy xuôi xuống, chèo được một lúc thì tìm thấy bọn Thuỷ Căn.
Vạn Nhân nghe thế bèn hỏi: “Di huấn của tổ tiên ngươi nói thế nào?”
Tô Bất Đạt lưu loát đáp: “Tạp lạp hãn, khống bất ba đồ hãn lý bất mục.”
Câu này mà nói cho người khác nghe thì chắc muốn điên luôn, nhưng tiến sĩ Vạn là chuyên gia về văn tự cổ đại, và cũng rất tinh thông ngôn ngữ Ngạc Luân Xuân.
Câu nói này y đã hiểu, ý nghĩa đại khái là: “Khi mặt đất nuốt chửng thánh nhân, lập tức đi đến động Dát Tiên.”
Có vẻ như đây cũng là do Thác Bạt Tự lưu lại.
Tiến sĩ Vạn không khỏi đưa tay vuốt mái tóc ướt sũng của Thuỷ Căn.
Thuỷ Căn lại chẳng để ý gì tới động tác này của y, hai mắt cậu vẫn đăm đắm nhìn mặt nước, với hy vọng kỳ tích sẽ xuất hiện.
Thác Bạt Tự, chẳng lẽ ta không bằng ngươi thật sao? Ngày trước, làm sao ngươi biết được bí mật của động Dát Tiên? Ngươi hiểu rõ bí mật này thật ư? Nếu thật sự hiểu, vì sao sau nghìn năm ngươi lại dẫn đường cho kiếp sau của ngươi và Thác Bạt Thiệu đến nơi đây? Chẳng lẽ ngươi không sợ rằng…
Lúc này trong lòng Vạn Nhân dâng lên nghìn vạn câu hỏi không có lời đáp, mà sự thật lại ẩn giấu trong thân thể gầy yếu chỉ cách y trong gang tấc ấy, nhìn thấy được mà chẳng thể nào nắm bắt được…
Truyện khác cùng thể loại
3966 chương
26 chương
23 chương
2005 chương