Ngục Quỷ
Chương 48
Thiệu cũng sửng sốt khựng lại, ngưu đầu vỡ ra rơi xuống đất làm một đám bụi cuộn lên. Khi đám bụi tản ra, một bộ thi thể xuất hiện trước mặt ba người. Có lẽ vì không gian đặc biệt bên trong động, thi thể vẫn giữ nguyên tình trạng như mới, hoàn toàn không bị thối rữa.
Thật ra thì nếu đó chỉ là một thi thể bình thường, thì ba người đã quá quen với xác chết này cũng chẳng phản ứng dữ dội đến thế.
Thế nhưng bộ thi thể ấy lại thê thảm đến khôn tả bằng lời. Thoạt nhìn, thi thể này đã không còn trẻ, mái tóc hoa râm rối tung trên vai, cả người trần trụi không một mảnh vải che thân. Nhưng quỷ dị là ở chỗ, nửa bên trái thân thể ông ta là một cụ già tám, chín mươi tuổi, trong khi đó nửa bên phải lại dữ tợn như La Sát. Mạch máu dưới lớp da nổi phồng hết lên, hơn thế nữa, trên lớp da trần còn mọc ra một cái bướu nom như đầu người. Cái bướu ấy lại giống như có mặt mũi, đang há miệng đau đớn gào thét.
Thi thể này trông hệt như nửa người nửa quỷ hợp thể vậy, dù nhìn thế nào cũng thấy đó không là một sinh vật bình thường.
“Thác Bạt Tự…” Mặc dù khuôn mặt của thi thể đã già đi, nhưng từ khuôn mặt bên trái chồng chất những nếp nhăn, Thiệu vẫn nhận ra được những đường nét quen thuộc.
Nhìn thi thể quỷ dị này, Thủy Căn bỗng cảm thấy trái tim mình như bị siết chặt, lớp da ở bên phải như bị lửa thiêu đốt, mỗi một tấc da đều như bị mũi dùi sắc nhọn đâm từng nhát từng nhát, cái cảm giác đau đớn lại vô cùng quen thuộc, nước mắt cậu không thể ngừng rơi xuống dọc hai bên má.
Cậu mới chỉ được nhìn thấy diện mạo tuấn lãng của mình kiếp trước. Thế nhưng lúc này đây, cảnh tượng này lại khiến người ta tê dại cả da đầu. Cái thi thể chết trong khốn khổ ở mật động này còn có chút nào phong thái và uy nghiêm của thiên tử Đại Nguỵ nữa đây?
Thác Bạt Thiệu cũng nhìn di hài của Vương huynh bằng vẻ mặt rối rắm, cái bướu đầu người đáng sợ đó cho thấy khi còn sống y đã phải chịu sự phản phệ của cổ thuật ác độc nhất.
Cứ cho là ngày trước hắn thực sự bị cổ khí ám vào đi, nhưng kẻ hạ cổ, Vạn Nhân, lại đã chết rồi. Thứ cổ khí này được luyện ra từ hơn một nghìn oán linh chết thảm, không giống cổ trùng có sinh mệnh chắc chắn có một ngày sẽ chết đi, chỉ e rằng đời đời kiếp kiếp nó cũng sẽ chẳng biến mất. Nếu như không có người nuôi kìm hãm, thậm chí nó sẽ càng trở nên điên cuồng hơn. Trong khi đó, Tự lại muốn tìm cách giải cổ cho hắn, như vậy có phải trong lúc bày trận giải pháp, y bị cổ khí phản công…?
Khi cổ khí cứ mạnh dần lên, có lẽ Thác Bạt Tự cũng không thể nào khống chế nó nữa, vì vậy da mới bắt đầu thối rữa, chỉ còn cách giả chết ẩn cư.
Nhìn thi thể co quắp trong cái động này, gần như có thể tưởng tượng ra cảnh Thác Bạt Tự đã phải chịu đựng sự thống khổ của bệnh tật, sống cuộc đời cô độc thui thủi một mình ở nơi đây như thế nào.
Trước khi chết, Thác Bạt Tự đã phong ấn chính bản thân trong trấn tà thú… dùng chính thi thể tàn tạ của mình để giãi bày một tấm chân tình với đệ đệ và vạch trần sự thật khủng khiếp.
Tất cả giống như, y đã dày công chọn nguyên liệu, tỉ mỉ chỉnh độ lửa để làm ra cao lương mỹ vị thơm nức mũi, nhưng lại dùng mâm nhỏ bẩn thỉu để bày biện, và rồi cô đơn chờ đợi một kết cục đã được định trước là không người hỏi đến, thật đáng thương và cũng thật đáng buồn.
Thuỷ Căn lấy tay lau nước mắt, bỗng hỏi một câu như muốn lay tỉnh “người” đó: “Trước khi chết… ngươi có từng hối hận?”
Thiệu không nhìn di hài của Vương huynh nữa. Hắn xoay người tiếp tục đẩy cánh cửa sắt bên kia, nhưng dù có đẩy mạnh ra sao, hắn cũng không mở nó ra được.
Sau khi nóng nảy đập thêm mấy phát nữa, hắn ngoảng lại và thấy Thuỷ Căn vẫn đang nhìn thi thể kiếp trước của mình mà nước mắt lưng tròng, hắn tức giận nói: “Nhìn cái gì? Ngươi nghe thấy rồi còn gì, kiếp trước ngươi làm nhiều điều ác thế, còn chết già được là nên cảm tạ trời đất rồi đấy!”
Quảng Thắng đứng cạnh nghe mà choáng váng. Gã lại rón rén né xa Thuỷ Căn ra một chút. Đại ca khóc không ra nước mắt mà nói: “Ngươi… ngươi cũng không phải người hở?”
Thuỷ Căn không đáp lại lời gã, cậu cởi bộ quần áo ẩm ướt trên người xuống, trải ra mặt đất, định bụng đưa thi thể trong mật động ra rồi dùng quần áo bao lại.
Không thấy thì không sao, nhưng nếu đã gặp rồi, cho dù không quen biết, nhưng đã chết thảm đến thế này thì mình giúp người ta nhặt xác cũng là điều nên làm. Huống chi đây là nhặt xác cho chính mình cơ mà! Tiếc là điều kiện không cho phép, bằng không cậu đã lau hương liệu toàn thân, rắc kim phấn rồi còn đeo thêm mấy cái dây chuyền vàng nữa rồi!
Người ta hay nói, sau khi chết phải tìm được huyệt mộ tốt, không thì con cháu tám đời xui xẻo. Nhất định là vì kiếp trước mình chết trong động, nên mới hại đời này phải sống đến là uất ức, gặp phải đủ loại chuyện không thể tưởng tượng nổi như thế. Nếu đặt lại thi thể tử tế, nói không chừng mình lại có thể đổi đời ấy chứ.
Nhưng tay còn chưa chạm vào thi thể, cậu đã bị đẩy phắt sang một bên, đập đầu vào tường đá đánh “bốp” một tiếng!
Thuỷ Căn vừa đau vừa tức, ôm đầu nghẹn ngào nói: “Ngươi làm cái gì vậy!”
Thiệu vốn ngang ngược thành thói, nên cũng chẳng thèm đáp lời cậu, chỉ cởi quần áo xuống, rồi liếc Quảng Thắng một cái: “Ngươi cũng cởi ra.”
Tới khi quần áo của ba người đều đã được trải trên mặt đất, Thiệu ghê tởm trừng thi thể trong huyệt, sau đó, hắn vươn tay đến nhẹ nhàng bế di hài của Vương huynh ra, khẽ khàng đặt lên lớp quần áo, và rồi dùng quần áo bọc bộ thi thể lại.
Thuỷ Căn đứng bên nhìn, bĩu môi, nghĩ bụng, má nó, tên này đúng là chẳng ai ưa nổi. May mà mình bây giờ lập trường kiên định rồi, chứ nếu đời này mà lại động tâm với hắn nữa, thì mình thà lập tức cắt cổ, lao thẳng sang kiếp sau tương lai xán lạn luôn cho rồi!
Sau khi thi thể đã được bao bọc kỹ càng, Quảng Thắng bất thình lình kêu lên: “Các ngươi nhìn kìa, đó là cái gì?”
Hoá ra nơi thi thể ngồi lúc đầu lại có một cái cửa nhỏ màu son. Thiệu móc cái chìa khoá thứ hai màu đổ trong túi quần ra, cắm vào ổ khóa.
Khi cánh cửa nhỏ mở ra, Thiệu ngó thử vào trong, rồi dẫn đầu cả bọn chui vào. Khác với hành lang vừa nãy, chui qua cửa nhỏ là đến một khoảng không rộng lớn.
Đến khi cả ba người đều chui qua rồi, họ mới phát hiện ra đây là một đại sảnh hình tam giác. Ba mặt vách đá lõm vào trong một góc chín mươi độ. Và ở mặt trong cùng của đại sảnh là một thác nước tuôn chảy không ngừng. Thác nước cao gần mười thước trút thẳng xuống cái hồ phía dưới, bắn tung lên tầng tầng bọt nước như sương như khói.
Thế nhưng mọi người đều chẳng còn thời gian đâu mà đi nghiên cứu kết cấu kỳ lạ của hang đá. Bởi vì trong hồ, giữa những con sóng trắng cuồn cuộn, có một cái “kén tằm” làm từ xác khô đang bập bềnh ẩn hiện.
Còn “siêu nhân bất tử” bọc trong cái kén kia thì chẳng biết đã biến đâu mất tiêu rồi.
Coi bộ thác nước này và hồ nước mặn nọ có đường thông với nhau. Bởi vì nước chảy không ngừng, nên dù đã qua trăm nghỉn năm nhưng vẫn không có mùi hôi thối.
Cách bài trí trong thạch động này rất độc đáo. Có thể thấy những năm tháng cuối đời của Thác Bạt Tự đã không bị lãng phí chút nào, vẫn rất đủ đầy phong phú. Về phần sau này vì sao vị hoà thượng Liễu Không kia lại xây dựng Huyền Không Tự ở cửa vào huyệt động, thì cũng đành chịu thôi.
Đúng lúc này, Thuỷ Căn bỗng cảm thấy sau lưng có một cơn gió ào qua. Ngoảnh lại nhìn, cậu thấy một con bướm trắng khổng lồ to như cái nón đang lao về phía mình.
Thiệu vội vàng kéo cậu né sang một bên, lúc này, ba người mới phát hiện, không chỉ có một con, mà vô số bướm khổng lồ đang phủ kín trần nhà.
Còn Phùng thịt nướng thì bám trên vách tường, nhếch mép cười với bọn họ: “Thanh Hà Vương, tại hạ chờ ở đây đã lâu!”
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
24 chương
2 chương
25 chương
73 chương
101 chương
1284 chương