Ngục Quỷ
Chương 29
Thuỷ Căn chưa kịp phản ứng, cảnh xung quanh bỗng chốc đã thay đổi. Lần này hình như là đi tới một đại điện trang nghiêm, giữa tầng tầng lớp lớp binh lính mũ giáp chỉnh tề, có một thiếu niên người đầy máu bị hai gã binh sĩ mạnh mẽ ấn xuống. Và chính cậu cũng bị một đám người vây quanh, từ trên cao nhìn xuống.
Khi người quỳ dưới điện ngẩng đầu lên, Thuỷ Căn nhận ra hắn chính là thiếu niên bị treo trong giếng kia.
Xem ra ảo giác này cũng từa tựa phim 3D, không khí rất thật, mỗi tội chất lượng hình ảnh không cao, nhìn mặt người như nhìn hoa trong sương, mờ mờ ảo ảo. Chỉ có thể nhìn rõ một thứ duy nhất: cặp mắt của thiếu niên kia.
Lúc này đây, trong cặp mặt đó chất chứa biết bao oán hận và không cam lòng. Ánh mắt ấy dường như khắc sâu vào trái tim cậu, không bao giờ quên được.
Một chén rượu tỏa lục quang được đưa đến bên miệng thiếu niên. Thiếu niên hất đầu, dường như không muốn chạm vào chén rượu.
Tình tiết này trong phim truyền hình rất quen thuộc, Thuỷ Căn vừa nhìn đã biết, đây là ép người phạm tội uống rượu độc mà!
Thuỷ Căn yên lòng, xem ra đây chỉ là ảo giác. Xã hội tốt đẹp bây giờ không còn những chuyện bi thảm như thế này nữa, chính phủ rất khoan hồng đối xử với tội phạm vị thành niên, sai thì sửa, sửa rồi lại phạm, phạm vào lại sửa, có thể như vậy vài lần, chứ không một gậy đánh chết như thế.
Lúc này một cái giọng the thé cất lên: “Thanh Hà Vương mưu đồ làm loạn, giết cha giết vua, phạm tội tày trời đại nghịch bất đạo, trời đất khó tha, may mà tân quân có lòng khoan dung, ban thưởng ngươi rượu độc, miễn bị đau đớn tra tấn, cũng coi như giữ thể diện cho ngươi, Thanh Hà Vương, ngài nên mau mau lên đường đi!”
Thuỷ Căn nghe thấy mà toàn thân chấn động, bừng tỉnh đại ngộ, thì ra thiếu niên kia chính là Thác Bạt Thiệu!
Vậy ảo ảnh cậu đang chứng kiến, hẳn là cảnh Thiệu bị ban chết.
Thác Bạt Thiệu a Thác Bạt Thiệu, không ngờ ta lại được chứng kiến ngày tên ác bá nhà người bị xử tử.
Không thể trách Thuỷ Căn không có lòng thông cảm với bạn tù.
Nếu có thể, cậu cũng muốn đi cứu
Thanh Hà Vương lắm chứ, song bánh xe lịch sử luôn lăn đều về phía trước, không ai ngăn được, kẻ nên chết thì phải chết, cậu cứ ngồi yên xem kịch vui là được rồi.
Có điều, Thiệu làm ơn đừng nhìn cậu bằng ánh mắt đáng thương đó có được hay không?
Thuỷ Căn cảm thấy bản thân không nên bo bo giữ mình quá mức, ít nhiều gì cũng nên hoàn thành nguyện vọng của người anh em một chút: “Thế này, Thanh Hà Vương ạ, ngươi cũng đừng tranh cãi với bọn họ nữa, uống đi, lúc chết đúng là có hơi đau đớn, nhưng nghìn năm sau, ngươi lại có thể ra ngoài phá hoại nhân gian rồi, đến lúc đó vẫn có một người tên Ngô Thuỷ Căn làm trâu làm ngựa cho người, cuộc sống cũng thoải mái lắm.”
Có lẽ lời Thuỷ Căn nói đã có hiệu quả, Thiệu ngẩng đầu, bằng giọng khàn khàn cười quái dị: “Ha ha ha ha, nói như vậy hôn quân kia đã chết? Được! Thác Bạt Thiệu ta coi như không uổng phí một hồi tâm cơ. Nhưng người nhất định phải làm được chuyện đã hứa với ta, bằng không ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Được, lại ông nói gà bà nói vịt rồi, khi nào cậu hứa với hắn cái gì?
Hơn nữa ngươi đúng là làm quỷ cũng không buông tha cho ta đó! Tối hôm qua vẫn còn ôm ta lưu manh đùa giỡn chứ đâu!
Thuỷ Căn nhận ra rằng, trong ảo ảnh, lời mình nói chính cậu cũng không nghe rõ. Giống như khán giả xem phim không thể điều khiển nội dung bộ phim, và không thể giao tiếp với nhân vật trong phim. Không biết lúc đó người Thác Bạc Thiệu nói chuyện với là ai? Và người đó đã hứa với hắn việc nguy hiểm gì.
Lúc này, Thác Bạt Thiệu đã nói xong, hắn một hơi uống cạn chén rượu độc, rồi thâm tình nhìn về phía Thủy Căn đứng: “Vạn Nhân, kiếp này không thể mãi mãi bên nhau, nhưng mong rằng kiếp sau chúng ta có thể gặp lại, ngươi… kiếp này hãy quên ta đi đừng do dự, nhưng kiếp sau, ngươi nhất định phải nhớ tới tìm ta…”
Lời còn chưa dứt, máu tươi đỏ thẫm đã từ thất khiếu tuôn ra, hai hàng lệ máu ròng ròng trên mặt, huyết châu từ miệng phun ra, bắn cả lên mặt Thuỷ Căn, nóng bỏng, chui vào từng huyết khổng, thiêu đốt xiết chặt con tim.
Nhưng cậu chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn Thác Bạt Thiệu ngừng co giật, toàn thân cứng ngắc ngã xuống.
“Bất kể bao lâu, ta nhất định đi tìm ngươi…” Không biết vì sao, những lời này cứ bất giác bật thốt ra. Khi nói lời này, trái tim Thuỷ Căn quặn đau, nước mắt bỗng không thể ngừng rơi.
Lúc này có người tiến đến bên cậu thầm thì: “Sao nào? Làm xong mọi việc rồi mới biết đau lòng? Ngươi cũng thật giả dối!”
Thuỷ Căn không đáp lại hồ ngôn loạn ngữ của người bên cạnh, có điều cậu thấy nửa câu sau rất đúng.
Đúng là giả dối thật mà! Đến nỗi khóc lóc như thế sao? Xem ra lập trường cách mạng của mình vẫn chưa kiên định rồi, lại còn đồng cảm với giai cấp thống trị tác oai tác quái.
Không đợi cậu tự kiểm điểm xong, đám người đột nhiên biến mất, bản thân lại chuyển đến một nơi khác.
Cảnh lần này hình như là một thư phòng cổ điển tao nhã. Trước mặt cậu mở ra một tấm bản đồ.
Thuỷ Căn tò mò nhìn bản đồ vẽ trên lụa vàng, từng căn nhà nhỏ mọc lên san sát. Đây là đâu?
Đột nhiên ba chữ lớn bên lề bản đồ đập vào mắt cậu – thôn Bốc Vu.
Đây là bản đồ thôn Bốc Vu? Thuỷ Căn lập tức căng mắt nhìn.
Đứng ngay trong thôn thì không thể nhận ra, nhưng giờ đây nhìn bản đồ mới thấy, nhà cửa kiến trúc trong thôn được sắp xếp theo ngũ hành bát quái, cho dù Thuỷ Căn là người ngoài nghề nhưng cũng nhận ra cách bố trí của thôn, rất giống bát quái đồ thầy tướng số thường trải ra trên sạp.
Ở trung tâm bát quái trận, xuất hiện một công trình được đánh dấu mực đỏ.
“Tế đàn…”
Tế đàn? Thuỷ Căn giật mình, bất giác tập trung vào khu vực tế đàn và các đánh dấu xung quanh.
Đúng lúc này, cửa thư phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Vẫn không thể thấy hình dáng người đến như lần trước, nhưng người đó vọt tới trước mặt Thuỷ Căn, đoạt lấy bản đồ, sau khi nhìn thoáng qua thì nói: “Ngươi quả nhiên từng đến thôn
Bốc Vu!”
Thuỷ Căn gật đầu: “Cái thôn này rất kỳ quái, ai đến cũng phải hối hận, phiền ngươi đưa ta xem bản đồ!”
Không ngờ người kia nghe xong bỗng như phát điên, xông tới Thuỷ Căn gào lên: “Ngươi đừng tưởng rằng nắm giữ bí mật thôn Bốc Vu là có thể đạt được mục đích! Hắn đã chết! Đã chết rồi, cho dù thật sự lại có kiếp sau, ta cũng nguyền rủa các ngươi không có kết cục tốt!”
Hay thật, đàn ông con trai gì mà đanh đá không kém đàn bà! Dù biết những lời người trong ảo ảnh nói với cậu luôn kỳ lạ khó hiểu, gần như độc thoại, nhưng Thuỷ Căn vẫn ngoan cố cãi lại: “Không cho mượn thì thôi! Có mỗi cái bản đồ rách ai thèm xem chứ!”
Người kia phỏng chừng cảm thấy mắng chửi chưa đã ghiền, cư nhiên nhào tới định đánh Thuỷ Căn. Thuỷ Căn theo phản xạ vội vàng lùi về phía sau, nhưng lại cảm thấy dưới chân hụt hẫng, cơ thể bắt đầu rơi xuống.
“A — “
Đột nhiên có người vững vàng ôm lấy cậu. Thuỷ Căn mở mắt.
Tới khi thấy rõ mặt người, chỉ thấy
Thiệu đang cau mày nhìn cậu. Bốn phía là bóng đêm đen kịt, cảnh vật xung quanh thôn Bốc Vu vẫn tĩnh mịch như cũ.
“Lúc…lúc nãy vừa xảy ra truyện gì?”
Nhìn Thuỷ Căn mở mắt, lông mày Thiệu dường như chậm rãi giãn ra, nói: “Ngươi cuối cùng cũng tỉnh, không sao chứ?”
Thuỷ Căn há mồm hổn hển, hoảng sợ nói: “Đây không phải… ảo giác sao?”
Thiệu đưa tay nhéo tay cậu một cái thật mạnh, Thuỷ Căn đau đớn kêu to “Ai u”.
“Thế là biết có phải là ảo giác hay không rồi? Nói, ngươi nhìn thấy cái gì?”
Thuỷ Căn vừa định mở mồm nói, lời đã đến đầu môi lại nuốt trở vào.
Vì sao bản thân lại chứng kiến cảnh
Thác Bạt Thiệu lúc còn sống? Mai rùa luôn luôn cho người ta xem quá khứ trước tiên… Chẳng lẽ mình thật sự là kẻ khiến Thác Bạt thị phụ tử tương tàn, hại dân hại nước – Vạn Nhân?
Lần đầu tiên, Thuỷ Căn ngờ vực thân phận của chính mình.
Thác Bạt Thiệu đến chết cũng không quên cùng ái nhân hẹn ước kiếp sau, hình ảnh đó thật sự rất cảm động.
Thác Bạt Thiệu mặc dù có hơi biến thái, nhưng về mặt tình cảm lại rất chân thành, si tình một cách đáng sợ.
Nếu muốn cậu thẳng thắn nói về cảnh trong mơ, thì Thác Bạt Thiệu đúng là cái cục nợ, muốn dứt ra cũng không được.
Tuy rằng cậu biết, Thác Bạt Thiệu sẽ tốt với cậu vô cùng, tốt đến mức cho dù đối mặt tử vong, dù trải qua nghìn năm cô độc, cũng sẽ không mảy may dao động.
Thứ tình cảm này ở thời đại coi trọng vật chất như hiện nay, nghe giống như một cậu chuyện thần thoại đẹp đến không thực. Dù đây là tình yêu nam nam cấm kỵ, nó vẫn khiến người ta phải ngưỡng mộ.
Nhưng tình cảm tốt đẹp cùng chứa chan say đắm này là dành cho khuynh quốc giai nhân Vạn Nhân kìa, cậu,
Ngô Thuỷ Căn, một nông dân bình thường hoàn toàn chẳng cần đến.
Giống như cục tẩy sặc sỡ bị lấy trộm từ trong hộp bút của Đới Bằng, thơm thơm, còn có vỏ nhựa xinh xắn. Cậu rất muốn chính mình cũng có một cục tẩy đẹp như vậy, thế nhưng khi nắm được nó trong tay, cậu lại không chút do dự ném nó vào nước cống thối hoắc.
Không thuộc về mình, nhất quyết không lấy, nhưng chỉ cần vứt nó đi, sẽ không coi là trộm! Đây là cách nghĩ thâm căn cố đế của tiểu hài tử.
Nghĩ vậy, cậu đẩy mạnh Thiệu đang ôm mình ra, nhặt lấy quần áo đang trải trên mặt đất, sau khi run rẩy mặc vào, lại hướng về phía Thanh Hà Vương nhỏ giọng nói thầm: “Thiên niên đại soả mạo (ngu lâu dốt bền)!”
Lỗ tai Thác Bạt Thiệu rất thính, sắc mặt trầm xuống, đang muốn trị tiểu tử này.
Đột nhiên từ xa truyền đến tiếng kêu kinh hoàng của tiến sĩ Lương: “Có ai không, mau tới đây!”
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
51 chương
138 chương
66 chương
14 chương
729 chương
17 chương
68 chương