Ngục liên ký

Chương 41

Tên truyện: Ngục liên ký Tác giả: DNAX Edit : Lam Beta : ChanChan & Tiny Hồi thứ bốn mươi hai Tần Truy cùng Giang Khinh Trục rời khỏi nhà nhỏ dưới chân núi, nhân lúc trời tối lên núi Thiên Huyền. Phóng tầm mắt nhìn ra xa, đường núi chìm trong bóng tối tĩnh lặng mà hoang vắng. Hai người tìm đường mòn không người đi vòng ra sau núi, Tần Truy quen thuộc đến từng cành cây ngọn cỏ ở đây, đi đêm cũng chẳng sợ lạc đường, không mấy chốc đã đến nơi. Núi Thiên Huyền địa linh nhân kiệt, nếu là ban ngày thì phong cảnh ở hậu sơn cũng chẳng khác nào đào nguyên tiên cảnh, chỉ là trước mắt sương xuống đêm mờ phủ lên nó một màu quỷ bí âm u. Tần Truy nhớ lần trước về đây vẫn là cuối xuân đầu hạ, Vạn Khiếu Phong đang bế quan ở hậu sơn thanh tu nghiên cứu y thuật, chẳng ngờ nay đã vĩnh cách thiên nhân không thể nào gặp lại được nữa rồi. Từ khi Lục Thiên Cơ lập phái tới nay Thiên Huyền chưa từng có môn nhân qua đời, cho nên hậu sơn không có nơi chôn cất. Tần Truy đi thẳng vào sâu trong rừng, đến trước một ngôi nhà tranh nhỏ Vạn Khiếu Phong bế quan trước đây, lại vòng ra sau nhà một đoạn, liền nhìn thấy ba tấm bia mộ song song mà đứng, chính là mộ phần của Vạn Khiếu Phong, Đỗ Tiếu Thực và Tiết Triệu. Tần Truy bước tới, thấy trên bia mộ tích lại một lớp bụi dày, ắt hẳn là mấy ngày nay người trong phái đã hoảng lòng mà bỏ đi hết cả nên phần mộ của các sư huynh mới không có người coi sóc. Hắn đưa tay lau sạch nước bùn, Giang Khinh Trục thấy hắn bình tĩnh mím chặt môi, lau sạch bụi đất mới nhấc áo quỳ xuống dập đầu trước mộ, sau đó đứng dậy nhẹ nhàng nói rằng, ‘‘Đi thôi.” Giang Khinh Trục biết rõ hắn không nói cũng không khóc mới là bi thống đến tột cùng, thế nhưng lúc này nhiều lời vô ích, cho nên chỉ hơi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Hai người rời khỏi hậu sơn, đi nhanh về phía những tòa nhà lờ mờ ở phía trước, nhìn từ đỉnh núi xuống thấy có mấy ngọn đèn ***g lấp lóa trong bóng đêm, treo trước các gian nhà lớn khác nhau. Những nơi này vốn dĩ là nơi môn hạ đệ tử của Vạn Khiếu Phong, Đỗ Tiếu Thực và Tiết Triệu ở năm xưa, nay trên đèn ***g lại ghi Bình Môn, Vạn Môn, Nam Thiên, Yến Sơn, Thiên Kiếm, rõ ràng đã trở thành chốn cát cứ của người trong kiếm phái. Giang Khinh Trục thấy mà cười lạnh liên hồi, Thượng Quan Thanh là giả, diễn xuất vô sỉ như thế mà các kiếm phái chẳng ai buồn nghi ngờ. Bình Môn đương nhiên không cần nhắc tới, đối với y, bọn họ đã dơ bẩn bỉ ổi không chịu được, nhìn ai cũng thấy ngu xuẩn đáng khinh, đến nay các kiếm phái khác cũng đều bị y ghi hận trong lòng. Tần Truy thu hết tình cảnh trước mặt vào tầm mắt, trên mặt lại không để lộ chút tình cảm nào, chỉ phi thân lên dừng lại trên một nóc nhà đối diện. Giang Khinh Trục một mực đi theo hắn, chẳng mấy chốc đã tới một viện nhỏ, đình viện này giản dị thanh tĩnh, trong sân chỉ có một cây cổ thụ cao tuổi già nua. Có lẽ vì phòng ở quá mức lạnh lẽo hoang vu nên bốn phía chẳng thấy người cũng không có ánh sáng. Tần Truy nhảy xuống khỏi nóc nhà, đi vào sân viện, cửa phòng không khóa, đẩy nhẹ đã mở ra. Giang Khinh trục đi vào theo hắn, ngoài cửa sổ trăng sáng vằng vặc, trong phòng sạch sẽ gọn gàng, chỉ kê bàn gỗ giường gỗ và mấy cái giá nhỏ để sách, ngoài ra không còn gì khác. Tần Truy tới bên giá gỗ lật từng quyển sách. Giang Khinh Trục đánh giá bốn phía, trong lòng đoán được đây chắc là nơi ở của Tông sư Thiên Huyền Lục Thiên Cơ. Tính tình y cao ngạo chưa từng chịu phục ai, song đối với vị kỳ tài võ lâm này lại có chút tò mò cùng khâm phục, chẳng ngờ phòng ở của vị này còn đơn sơ hơn cả đệ tử bình thường, đâu có giống nơi ở của nhất phái tông sư ? Tần Truy lật tìm chốc lát rồi trả sách về trên giá, mắt nhìn chăm chú đượm chút đăm chiêu. Giang Khinh Trục không biết hắn muốn tìm cái gì, muốn xem thử một chút lại sợ trên giá để cơ mật của phái Thiên Huyền, người ngoài như y không tiện thấy. Tần Truy đang miên man suy nghĩ thì chợt nghe bên ngoài có tiếng vang nhỏ, có ai đó tới gần. Hai người liếc nhau, Tần Truy ngẩng đầu hướng lên xà nhà, Giang Khinh Trục hiểu ý, cùng hắn nhất tề phi thân lên xà ngang náu đi. Ngoài cửa có người vừa nói vừa thở gấp:“Quách sư huynh, chờ ta với.” Người khác nói:“Nhỏ tiếng thôi, sợ người ta không nghe thấy đấy à?” Giang Khinh Trục nghe thấy rõ ràng đó là giọng nói của Quách Nhiễm trong kiếm phái Bình Môn thì hơi nhíu mày. Đệ tử Bình Môn kia nghe xong lời Quách Nhiễm răn dạy quả nhiên thấp giọng đi nhiều, hai người ở trên xà nhà phải nín thở ngưng thần mới nghe thấy rõ. Đệ tử Bình Môn nói:“Theo lời sư huynh phân phó, ta đã tìm hết các nơi nhiều lần nhưng vẫn không thấy.” Quách Nhiễm nói:“Thứ kia là chí bảo của phái Thiên Huyền, há lại để cho ngươi tùy tiện tìm mà thấy được hay sao ? Đừng nói là chúng ta, người trên núi này ai mà không muốn cơ chứ?” Đệ tử Bình Môn nói:“Nhưng chúng ta đã tìm suốt mấy tháng trời, chỉ còn thiếu quật ba thước đất lên nữa thôi, sao vẫn không thấy nhỉ?” Quách Nhiễm nói:“Đương nhiên là còn chỗ nào đó mà chúng ta không biết rồi. Ơ ? Đây là chỗ của ai ?” Đệ tử Bình Môn nói:“Viện này vừa cũ vừa nhỏ, chắc là chỗ ở của hạ nhân.” Quách Nhiễm hỏi:“Đi tìm không?” Đệ tử Bình Môn đáp:“Tất nhiên phải tìm, chẳng lẽ lại để cho kẻ khác nhanh chân tới trước ?” Quách Nhiễm nói:“Cũng không hẳn thế, cho dù phái Thiên Huyền không có chưởng môn, chỉ còn lại một mình trướng phòng tiên sinh Đới Quân Phùng cũng chưa chắc đã chịu để cho người ta tùy ý lấy Thiên Cơ Ngọc Hành Phổ.” Tần Truy nghe thấy năm chữ “Thiên Cơ Ngọc Hành phổ” thì không khỏi cau mày. Hắn biết chủ nhân sau màn Trương Dư Mệnh có mối thù sâu như biển với võ lâm chính đạo, dù mưu tính sâu xa cũng sẽ chẳng hao tâm tổn trí bày ra quỷ kế chỉ vì một quyển bí tịch võ công của môn phái khác, trong chuyện này ắt có bí ẩn sâu hơn. Ngược lại là những kẻ này tầm nhìn hạn hẹp, lòng mang ý xấu, chỉ muốn thừa cơ mượn gió bẻ măng, đúng là đáng giận vô cùng. Trong lòng hắn có chuyện không vui, Giang Khinh Trục cũng có cùng cảm nhận. Y lặng lẽ kéo tay áo hắn ý muốn giáo huấn Quách Nhiễm một phen. Tần Truy thấy y cong cong khóe mắt mỉm cười ranh mãnh muốn chơi đùa thì không hề ngăn cản. Hai người đang muốn xuống thì cửa phòng vang khẽ, đệ tử Bình Môn và Quách Nhiễm đã mở cửa bước vào. Quách Nhiễm nói:“Ngươi và ta đến đây lâu như vậy có thấy phái Thiên Huyền có hạ nhân nào đâu, phòng ở này rất khả nghi, tìm kĩ một chút.” Nói đoạn, gã quét mắt nhìn về phía giá sách trên tường, hai mắt sáng ngời lên, lập tức chạy đến lục lọi. Quách Nhiễm thấp thỏm nôn nóng lật tìm hồi lâu vẫn chưa thấy “Thiên Cơ Ngọc Hành phổ” thì trên mặt đầy vẻ thất vọng, lại xoay người trông bốn phía thấy trống trơn không còn gì để tìm nữa, liền muốn bỏ đi. Giang Khinh Trục thấy gã xoay người thì nhẹ nhàng hạ xuống đứng ngay đằng sau đệ tử Bình Môn nọ, duỗi tay điểm hai huyệt Phong Trì, Ách Môn sau đầu hắn, nội lực ập tới, kẻ kia chưa kịp phát ra tiếng nào đã mềm nhũn đổ gục. Giang Khinh Trục xách thắt lưng hắn nhấc lên đặt ngang xuống xà ngang. Tần Truy lại thả mình xuống sau lưng Quách Nhiễm, thừa dịp gã ra khỏi cửa liền vỗ vai gã một cái. Quách Nhiễm cứ ngỡ là đệ tử Bình Môn, cáu lên mà nói:“Làm cái gì thế?” đoạn quay lại nhìn, thế mà sau lưng không một bóng người. Gã quay người, Tần Truy lại lướt ra sau lưng gã, Quách Nhiễm thấy bốn phía im lìm thì hốt hoảng hô lên:“Sư đệ?” Đương nhiên, chẳng có ai đáp lời gã, Quách Nhiễm do dự chần chừ, nghĩ bụng cửa sổ không mở cũng không thấy tiếng vang, một người sống sờ sờ làm sao biến mất tăm hơi thế được ? Tần Truy điểm huyệt Linh Khư của Quách Nhiễm, gã chỉ cảm thấy ngực tức anh ách, hít thở khó khăn, chỉ có thể quỳ rạp xuống đất. Gã sợ đến hồn phi phách tán, suy nghĩ rối như mớ bòng bong, nếu phía sau là người thì võ công người đó cao hơn mình quá nhiều, nếu là ma quỷ lại càng không biết phải ứng phó ra sao mới ổn, nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, toàn thân run như cầy sấy không ngừng. Tần Truy thấy gã sợ hãi đến thế, rõ ràng sinh ra có bộ dạng không tồi mà chẳng qua chỉ là cái bọc mủ, liền khinh thường không buồn dạy dỗ gì nữa, chỉ muốn quẳng gã ra ngoài cho xong chuyện. Hắn đang định động thủ thì Giang Khinh Trục nhảy xuống khỏi xà ngang, Quách Nhiễm chỉ thấy trước mặt nhoáng lên một cái, sau đó một luồng lực cực lớn ập thẳng vào ngực đá gã ngã dụi xuống góc tường. Một cước này đá cho gã nội thương trầm trọng, hộc máu không ngừng, tầm mắt tối sầm lại. Giang Khinh Trục nhếch môi cười lạnh, tiến lên vài bước xách gã ném ra khỏi cửa. Quách Nhiễm bị gió lạnh trong sân thổi cho tỉnh hồn lại, đang muốn nhìn xem người bắt mình rốt cuộc là quỷ hay là người thì Giang Khinh Trục đã quăng gã thêm lần nữa rồi lập tức rút Xích Tú ra hướng thẳng ngực gã mà đâm. Tần Truy thấy thế vội vàng cản lại, xuất chỉ như gió điểm lại đại huyệt trên ngực Quách Nhiễm khiến gã vừa tỉnh táo đôi chút lại hôn mê bất tỉnh. Giang Khinh Trục nói:“Người này tâm thuật bất chính, mơ ước bí tịch võ công của sư phụ ngươi, lúc trước còn vu oan cho ngươi giết hại Thời Bằng, để lại gã cũng là tai họa.” Tần Truy nói:“Tuy gã đáng giận nhưng tội không đáng chết, giáo huấn một chút là được, lấy thêm mạng người làm chi.” Giang Khinh Trục liếc hắn một cái. Nếu theo tính tình y trước kia thì Quách Nhiễm đã sớm chết rục xương, nhưng nay Tần Truy cản lại, dù lòng có không cam, y vẫn nguyện ý thu tay thả cho gã một con đường sống. Y tra Xích Tú vào vỏ, nói:“Tội chết tha được, tội sống thì không.” Dứt lời liền rút Linh Trác đeo bên hông Quách Nhiễm lên xem. Linh Trác sáng ngời trong suốt, cầm trong tay tỏa ra hàn khí lạnh lẽo như băng, thật là kiếm tốt khó cầu, đáng tiếc lại rơi vào tay một người như thế. Giang Khinh Trục thu kiếm, xoay người vào nhà lôi đệ tử Bình Môn trên xà ngang xuống quăng ra sân, sau đó tháo thắt lưng của cả hai gã trói chân họ lại treo ngược lên cái cây trong viện. Cuối cùng còn xé một mảnh vạt áo của Quách Nhiễm, dùng máu gã viết tám chữ “Chó càn cắn bậy, cảnh cáo răn đe” lên người gã. Viết xong, Giang Khinh Trục đứng ra xa ngắm một lúc thấy rất vừa lòng, bấy giờ mới kéo Tần Truy nghênh ngang rời đi. Tần Truy quay đầu thấy hai người kia bị treo ngược dưới tàng cây, lại nghĩ Quách Nhiễm là người yêu mặt mũi hơn cả mạng sống, sáng ra để người ta nhìn thấy bộ dạng này của gã đúng là còn khó chịu hơn giết gã, giáo huấn lần này chỉ sợ cả đời cũng khó quên. Hai người ra khỏi viện nhỏ, Giang Khinh Trục muốn đi tính sổ với ngũ đại kiếm phái lại bị Tần Truy cản lại. Tần Truy vốn lo lắng núi Thiên Huyền bị người ngoài chiếm lấy, sư huynh và các sư điệt chịu thiệt thòi, nay lên núi thăm qua một lần, tuy trong lòng giận lắm nhưng cũng hiểu chuyện tìm tới cửa nhà người ta giữa đêm hôm thế này chẳng qua chỉ là trút căm phẫn nhất thời mà thôi, không phải cách giải quyết nguồn cơn. Chỉ có tìm được Thiện Đức chủ nhân Trương Dư Mệnh và chứng cứ xác thực mới có thể tẩy sạch tội danh, báo thù cho các sư huynh được. Giang Khinh Trục hỏi hắn:“Chẳng lẽ cứ để bọn chúng ở trên núi làm xằng làm bậy như vậy hay sao?” Tần Truy nói:“Ngũ đại kiếm phái chỉ là nghe theo mệnh lệnh của minh chủ giả, cho dù có mang lòng riêng cũng không dám quá mức nghênh ngang làm càn. Đệ tử của chưởng môn sư huynh, nhị sư huynh và tam sư huynh phần lớn đã xuống núi, tứ sư huynh ở cạnh những người này tạm thời bình an vô sự không cần ta lo lắng. Ta về đây đã bái mộ các sư huynh rồi, giờ không còn gì vướng bận nữa.” Giang Khinh Trục nói:“Giờ chúng ta đi đâu?” Tần Truy lắc đầu nói:“Có vài chuyện ta nghĩ không ra, huynh để ta suy nghĩ một chút.” Trong lòng hắn loáng thoáng dấy lên băn khoăn, chỉ cần vừa nghĩ tới đã bất an lo lắng cho nên mỗi khi chạm đến đều không dám tìm hiểu sâu hơn nữa, hôm nay trở về núi Thiên Huyền khấu đầu trước mộ, hắn biết mình không thể chần chừ do dự thêm, nhất định phải cho nó một cái kết thúc mới xong. Hắn nói với Giang Khinh Trục:“Chờ ta nghĩ lại cẩn thận rồi nói với huynh, chúng ta xuống núi trước.” Giang Khinh Trục tất nhiên không có ý khác. Hai người đang muốn rời đi thì vừa qua một gian phòng, nghe thấy bên trong có tiếng vang của hạt châu trên bàn tính. Tần Truy bất giác dừng lại, bỗng nói:“Là tứ sư huynh đang tính toán sổ sách đấy.” Giang Khinh Trục nghĩ thầm cả bốn sư huynh của hắn giờ chỉ còn lại có một người không thân cận nhất, Đới Quân Phùng cũng thật biết nén giận, giờ này mà còn tính với chả toán, đúng là một con buôn tài ba. Tần Truy đừng ngoài cửa sổ nghe thêm chốc lát rồi âm thầm thở dài, chậm rãi xoay người rời đi, không ngờ lại nghe thấy Đới Quân Phùng trong phòng cũng thở dài:“Ngươi lại về đây làm gì?” Tần Truy dừng khựng bước chân tưởng Đới Quân Phùng nghe thấy hắn. Từ khi Tần Truy còn nhỏ tứ sư huynh đã lạnh nhạt với hắn chứ không thân thiết như ba người còn lại, bây giờ gặp lại thật có chút ngượng ngập, liền do dự mãi không biết có nên vào hay không. Đến đó lại nghĩ mình ở Thiên Kiếm sơn trang bị người hãm hại, ô danh còn đó, không biết trong lòng sư huynh đánh giá thế nào, có phải cũng nhận định mình bị ma quỷ ám ảnh ham muốn tuyệt học của sư phụ mà lầm đường lạc lối sát hại ba vị sư huynh không ? Đang miên man suy nghĩ, Đới Quân Phùng lại nói:“Đi đi, cứ ở mãi đây để người ta nhìn thấy sẽ bị bắt đi đấy.” Hắn nói chuyện vẫn luôn lãnh đạm như thế, không mang theo nửa phần cảm tình, chẳng rõ là thân thiết hay là thờ ơ. Đới Quân Phùng nói xong, trong phòng truyền đến một tiếng mèo kêu, Tần Truy sửng sốt lập tức hiểu ra hắn đang nói chuyện với một con mèo. Đới Quân Phùng trước nay không thân với hắn, ngày thường các sư huynh đệ tụ họp chung nhà cũng chỉ gật đầu tính là chào hỏi chứ chưa từng cho hắn khuôn mặt tươi cười bao giờ. Từ năm Tần Truy ba tuổi được hắn và Lục Thiên Cơ nhặt về ở ven đường tới mãi sau này chưa nghe thấy hắn nói lấy nửa câu quan tâm người bên ngoài, nay lại tâm sự với một chú mèo như vậy thật sự là hiếm thấy. Đới Quân Phùng nói đoạn lại gạt bàn tính lách ca lách cách, lúc này từ góc Tây Bắc bỗng có người đến gần. Tần Truy và Giang Khinh Trục lắc mình trốn ra sau nhà, người tới đi đến cửa thấy có tiếng hạt châu vang lên thì cười lạnh một tiếng, đẩy cửa mà vào. Tần Truy nhìn trộm qua cửa sổ, người nọ rút kiếm cầm trong tay, đưa lưng về phía hắn, không thấy rõ mặt mũi. Đới Quân Phùng coi như không thấy kẻ đó, chỉ một mực cúi đầu tính toán. Người nọ tiến lên một bước, hỏi:“Đới tiên sinh, đã trễ thế này, sao còn chưa đi nghỉ?” Đới Quân Phùng cũng không ngẩng đầu lên, năm ngón tay trái lướt như bay trên bàn tính, tính được một lúc thì ghi xuống cuốn sổ bên cạnh. Người nọ mỉa mai hỏi tiếp:“Đới tiên sinh tính khoản nợ gì mà tính lâu đến thế ?” Đới Quân Phùng hoàn toàn giả ngơ giả điếc, bất luận gã nói gì cũng không coi vào mắt, người nọ cười lạnh nói:“Đới tiên sinh không để ý tới ta cũng không sao, chỉ không biết chuyện mà Minh chủ muốn ngài suy xét, đã nghĩ kĩ hay chưa ?” Tần Truy nghe thấy hai chữ Minh chủ thì càng thêm lưu tâm, người nọ nói:“Minh chủ truyền tin đến nói gần đây đã thăm dò được tung tích phản đồ Tần Truy của quý phái. Nay Đới tiên sinh là người duy nhất còn nắm quyền trong phái Thiên Huyền, tôn sư Lục Thiên Cơ hành tung bất định, trọng trách thanh lý môn hộ đành còn đặt nặng trên vai tiên sinh đấy.” Đới Quân Phùng dừng tay, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên liếc gã một cái. Giang Khinh Trục chưa bao giờ cẩn thận nhìn kĩ vị tứ sư huynh kiệm lời trầm tính này của Tần Truy, theo lý mà nói, người làm ăn thường phải tay bắt mặt mừng mới đúng, chẳng ngờ Đới Quân Phùng chẳng những không tươi cười cởi mở mà trông vẻ mặt cứ như ai thiếu tiền hắn không bằng. Giang Khinh Trục ở ngoài cửa sổ nghe thấy lời tên kia nói có ý dùng lợi dụ dỗ, quả nhiên, Đới Quân Phùng không lên tiếng, gã lại nói tiếp:“Minh chủ bảo ta hỏi Đới tiên sinh một câu, nhược bằng trong quý phái có một người vì tư lợi mà giết hại Chưởng giáo, sát phạt đồng môn, họa loạn giang hồ thì có nên giết hay không ? Minh chủ biết Đới tiên sinh niệm tình đồng môn không tiện tự mình xuống tay, nên đã lệnh cho ngũ đại kiếm phái theo sát tương trợ. Việc này kết thúc, võ lâm giang hồ trừ bỏ được một mối họa lớn, Đới tiên sinh liền có thể chấp chưởng Thiên Huyền, chấn hưng môn phái.” Giang Khinh Trục nghe xong khe khẽ cười lạnh, Tần Truy lại khẽ động ánh mắt, cả hai đều chờ nghe xem Đới Quân Phùng nói thế nào, sau một hồi lâu, Đới Quân Phùng vuốt ngón tay gầy lên bàn tính, sắc mặt âm trầm sâm lạnh lùng mà nói:“Vụ mua bán này không thiệt.” Người nọ nghe thấy trong lời hắn có chút thỏa hiệp bèn nói ngay:“Há chỉ không thiệt, phải là làm chơi ăn thật, làm ít lãi nhiều mới đúng.” Đới Quân Phùng nhìn gã, nói:“Làm ít lãi nhiều cũng cần tiền vốn, vị trí chưởng môn này cũng chẳng phải là cho không ta.” Người nọ nói:“Đới tiên sinh quả nhiên là người làm ăn.” Đới Quân Phùng nói:“Ngươi cũng muốn có Thiên Cơ Ngọc Hành phổ?” Người nọ nói:“Thiên Cơ Ngọc Hành phổ là tuyệt học cả đời của tông sư phái Thiên Huyền, ta sao dám muốn, chỉ mong Đới tiên sinh cho mượn để sao chép một phần giao cho minh chủ bày tỏ thành ý là được rồi.” Đới Quân Phùng nói:“Được, ngươi đi theo ta.” Giang Khinh Trục nhìn sang Tần Truy, Tần Truy lại lắc đầu, thầm nghĩ người này cũng chỉ là một kẻ mơ ước tuyệt học của Thiên Huyền, ỷ quyền ham lợi riêng mà thôi. Đới Quân Phùng đứng dậy lấy ô, đi ra ngoài cửa. Đêm nay trăng sao sáng tỏ, không hề có mưa, chẳng biết hắn cầm theo ô để làm gì. Giang Khinh Trục và Tần Truy theo sau từ xa, thấy hai người phía trước đi vào viện chính, đến trước một ngôi nhà lớn. Tần Truy nhìn qua liền biết đó là nơi Vạn Khiếu Phong ở lúc sinh tiền, chỉ là ông đam mê y dược thuốc thang nên một năm thì đến quá nửa thời gian bế quan sau núi. Đới Quân Phùng đưa người nọ tới ngoài phòng thì dừng lại. Người nọ nói:“Đới tiên sinh, Thiên Cơ Ngọc Hành phổ ở trong này sao?” Đới Quân Phùng nói:“Phải.” Một chữ vừa thốt, chiếc ô trong tay đã lóe lên, người nọ thét lớn một tiếng, trước ngực phun máu tươi. Giang Tần hai người đuổi tới nơi đã thấy gã gục trên mặt đất, trong hai ngón tay phải của Đới Quân Phùng niêm một hạt châu sơn đen, hàn quang lấp lánh nơi ánh mắt. Chiếc ô trên tay trái hắn mở rộng chắn lại tất cả máu đỏ văng tung tóe, cả người không lây dính chút nào. Giang Khinh Trục thấy hắn giết người lưu loát gọn gàng, hoàn toàn không hề vô dụng như vẻ ngoài thể hiện, thâm tàng bất lộ khiến người ta phải hoảng hốt giật mình. Tần Truy cũng rất mực bất ngờ, hai mươi năm qua tứ sư huynh không luyện công tập võ trước mặt hắn, cả ngày chỉ làm công việc của một tiên sinh trướng phòng, không thể tưởng tượng được lại có thân thủ cao minh đến thế. Hạt châu trên bàn tính vừa nhỏ vừa tròn, không có góc cạnh như ám khí khác, muốn khảm vào thân thể người ta cần phải có nội lực cực cao hỗ trợ mới xong. Đới Quân Phùng giết người nọ không nhanh không chậm, đợi đến lúc máu chảy cạn thì xách thi thể lên, dùng chân lật bùn đất che vết máu đi, sau đó đi tới bên vách núi. Tần Truy bỗng nhiên xúc động tột cùng, chân bước vội lên một bước. Đới Quân Phùng đột ngột dừng lại, xoay người liếc nhìn về phía hai người đang ẩn thân. Tần Truy thấy hắn gò má gầy guộc, tóc mai nhuộm sương, đã không còn là thanh niên mới hơn hai mươi tuổi khi gặp mặt lần đầu năm đó. Thế nhưng nét mặt cứng nhắc không chút thay đổi ấy thì vẫn thuộc về người sư huynh lấy màn thầu trong tay nải cho hắn ngày nào. _____Sư phụ động lòng trắc ẩn ? Tần Truy gặp lại Nguyễn Vân Chi không hề rơi lệ, trước mộ phần các sư huynh cũng không hề rơi lệ, thế mà lúc này ẩn mình nhìn thấy Đới Quân Phùng quay đầu thoáng liếc lại không nhịn được mà nước mắt chan hòa. Hắn đứng lặng thật lâu, mãi đến lúc Giang Khinh Trục gọi thành tiếng mới bừng tỉnh, đến khi nhìn lại thì Đới Quân Phùng đã sớm đi xa. Tần Truy nén lại tâm tình, nói với Giang Khinh Trục:“Theo lời nói trắng trợn của kẻ vừa bị tứ sư huynh lấy mạng, có lẽ Thiện Đức chủ nhân thực sự muốn thu phục phái Thiên Huyền, bắt tứ sư huynh làm chưởng môn bù nhìn bán mạng cho hắn.” Giang Khinh Trục nói:“Tứ sư huynh nhà ngươi kiệm lời ít nói nhưng lúc ra tay sát phạt quyết đoán lại cực nhanh, điêu luyện quả cảm như thế khiến cho ta phải bội phục. Không ngờ võ công của hắn tinh thâm đến vậy, cho dù là cành hoa chiếc lá cũng có thể dùng để đả thương người.” Tần Truy nói:“Ta cũng không biết thì ra võ công của tứ sư huynh đạt đến tạo nghệ như thế, nói không chừng đã vượt trên cả ba vị sư huynh rồi. Tam sư huynh tuy là võ si nhưng cũng không hẳn đã có tu vi đó.” Giang Khinh Trục nói:“Một khi đã như vậy, có tứ sư huynh ngươi ở trên núi thì chúng ta có thể an tâm, chẳng những giữ được tuyệt học của sư phụ ngươi mà đám ô hợp này cũng chẳng chiếm được tí lợi ích nào từ tay hắn đâu.” Tần Truy gật đầu cùng y men theo sườn dốc xuống núi, đi ngang qua một vách đá, thấy núi non bảng lảng mây mù, cốc vắng u tĩnh sâu không thấy đáy. Giang Khinh Trục tới vách đá nhìn xuống, đoạn cầm kiếm Linh Trác của Quách Nhiễm ném vào vực thẳm. Tần Truy nói:“Ta từng hứa với Vân Chi sẽ tìm cho nó một thanh kiếm tốt, nói từ lâu mà vẫn chưa làm được.” Giang Khinh Trục nói:“Cái này thì có gì mà khó, sau này ta đi tìm với ngươi là được rồi.” Tần Truy mỉm cười nói:“Được, đã nói rồi đấy nhé.” Giang Khinh Trục thấy hắn mỉm cười dưới ánh trăng tự nhiên mà trong sáng, không khỏi rung động từ tận đáy lòng. Hai người kết bạn đồng hành đã được một thời gian, ngày thường cũng nói qua không ít lời tình tứ, thế nhưng lúc này nhìn nhau dù chẳng nói một lời lại hơn cả trăm ngàn tâm sự. Tần Truy ngắm nhìn ý cười trên khóe mắt y, thầm nghĩ người ngoài chỉ biết y tính tình cao ngạo ra tay ngoan độc, nào ai được thấy nét cười rực rỡ ấy bao giờ, nhất thời tình cảm cuồn cuộn dâng lên trong lòng, chỉ cảm thấy cứ như vậy mười năm hai mươi năm, ba mươi bốn mươi năm cũng chẳng phải là nhiều, được ở bên nhau đến lúc chết già mới là thần tiên cũng không bằng được. Hai người nắm tay xuống núi, dùng dằng mãi đến nửa đêm, cuối cùng tảng đá lớn trong lòng Tần Truy cũng rơi xuống đất. Phái Thiên Huyền tuy gặp biến cố nhưng vẫn chưa đến mức rơi vào tay người khác. Xuống tới chân núi, trong ngôi nhà nhỏ đèn đuốc tối om, Tần Truy nhẹ tay đẩy cửa vào, Nguyễn Vân Chi vẫn đang ngủ say, Lôi Nguyên Hổ ngồi bên giường trợn mắt trừng trừng, cả đêm không ngủ canh giữ đến giờ, thấy hai người trở về, đang muốn nói chuyện lại bị Tần Truy ngăn lại, bảo hắn nhẹ giọng đừng làm Nguyễn Vân Chi thức dậy. Lôi Nguyên Hổ cất bước ra ngoài cửa, Tần Truy nói:“Lôi gia, sao ngươi không ngủ đi?” Lôi Nguyên Hổ nói:“Lão tử đáp ứng ngươi ở đây trông coi nhãi ranh kia, ngủ là ngủ thế nào?” Tần Truy cười nói:“Ngày sau còn phải nhờ Lôi gia trông nom nhiều hơn nữa, chẳng lẽ ngày ngày ngươi đều không ngủ sao?” Lôi Nguyên Hổ nói:“Không cần ngươi bận tâm, lão tử với nhãi ranh kia đã kết bái huynh đệ rồi, sau này đương nhiên là sẽ trông nom nó.” Nói xong lại trừng mắt nạt nộ hắn:“Tuy ngươi là sư thúc của nó, nhưng ta kết bái là kết với nó, chả liên quan gì đến ngươi, đừng có mơ ta cũng gọi ngươi là sư thúc.” Tần Truy cùng Giang Khinh Trục hai mặt nhìn nhau, đều cảm thấy rất ngạc nhiên, họ vừa mới lên núi một lúc mà sao hai người này đã kết bái huynh đệ xong rồi ? Đến lúc Nguyễn Vân Chi nghe Tần Truy hỏi mới xấu hổ kể qua loa chuyện kết bái đêm hôm trước, kể xong còn nói :“Là gã ép ta, không tính.” Lôi Nguyên Hổ nghe vậy giận dữ nói:“Sao lại không tính, đầu dập rồi, trời cũng đã bái rồi còn gì.” Nguyễn Vân Chi nói:“Ngươi ra ngoài đường tóm một cô nương bắt nàng dập đầu ba cái, chẳng lẽ nàng cũng thành thê tử của ngươi à ?” Lôi Nguyên Hổ nói:“Ranh con chết tiệt, lão tử thèm vào cô nương làm gì ? Đàn bà con gái mềm nhũn như bún sờ chẳng được, chạm cái là khóc loạn cả lên. Nhãi ranh, ta thấy ngươi cũng giống đàn bà, hơi tí là khóc lóc đòi sống đòi chết.” Nguyễn Vân Chi bị gã nói cho đỏ lựng cả mặt, ngẩng đầu lại thấy Tần Truy đang buồn cười, trong lòng thầm trách Lôi Nguyên Hổ chỉ biết nói hươu nói vượn chọc hắn cười chê. Tần Truy thấy cậu quẫn bách, bèn bảo:“Lôi gia tính tình bộc trực, nói chuyện ngay thẳng chứ không có ác ý gì, kết bái rồi thì sau này chính là huynh đệ.” Nguyễn Vân Chi nói:“Hắn nhân lúc ta uống say kéo ta xuống đất khấu đầu bậy vài cái, tính gì là kết bái chứ ?” Lôi Nguyên Hổ túm áo cậu xách đến trước mặt, nói to ông ổng:“Lão tử nói đã bái chính là đã bái, có phái muốn bái đường lôi ngươi về làm vợ đâu, làm huynh đệ chẳng lẽ thiệt cho ngươi hả? Còn dám nói không tính nữa lão tử đập bẹp ngươi giờ.” Tần Truy sợ gã nói được làm được, phải vội vàng khuyên:“Lôi gia so đo với trẻ con làm chi, lại nói, làm gì có đại ca nào bắt nạt đệ đệ như vậy.” Lôi Nguyên Hổ nghe xong liền buông Nguyễn Vân Chi ra, nổi giận đùng đùng nhìn Tần Truy mà nói:“Ngươi đánh thắng ta, Lôi Nguyên Hổ ta phục ngươi, ngươi nói cái gì thì là cái đó, chờ ta thắng ngươi rồi ngươi cũng phải ta .” Tần Truy nói:“Được, cứ quyết định vậy đi.” Nguyễn Vân Chi nói:“Tiểu sư thúc, ngươi lại muốn đi sao?” Tần Truy nói:“Ta còn có một số việc phải làm, làm xong sẽ về tìm ngươi.” Nguyễn Vân Chi nói:“Ngươi muốn đi báo thù cho sư phụ và các sư thúc….ngươi….trên đường cẩn thận.” Tần Truy cười nói:“Lần này về nhất định ta sẽ nhớ mang về cho ngươi một thanh kiếm tốt.” Nguyễn Vân Chi ngẩng đầu nhìn hắn, bỗng nhiên mỉm cười nói:“Chuyện này ta đã quên từ lâu, thì ra ngươi còn nhớ rõ.” Tần Truy nói:“Đương nhiên là nhớ, lần này ta sẽ không quên nữa đâu. Đúng rồi, trước đây ta từng nói qua với ngươi, ta có nghĩa huynh tên là Đoàn Dĩ Lương, nhà ở Vị Hàn sơn trang đất Cô Tô đấy.” Nguyễn Vân Chi nói:“Ta vẫn nhớ.” Tần Truy nói:“Ngươi ở đây ta không yên tâm, chẳng bằng mời Lôi gia cùng đến Vị Hàn sơn trang ở tạm. Thứ nhất là nhờ đại ca chiếu cố cho chu toàn, thứ hai là ta đã lâu không tới vấn an ca ca tẩu tẩu, vừa hay ngươi đến giúp ta xem gần đây họ sống có tốt không.” Nguyễn Vân Chi ở dưới chân núi vốn dĩ chỉ vì chờ hắn trở về, nay nghe hắn nói muốn mình đến Vị Hàn sơn trang thì không chối từ cũng không dây dưa. Lôi Nguyên Hổ nghe thế bèn nói:“Ra là ngươi cũng có anh em kết nghĩa.” Tần Truy nói:“Đúng vậy, đại ca của ta làm người hiền hậu nhiệt tình, hay giúp người khác, là một người rất tốt.” Lôi Nguyên Hổ nói:“Thật không? Ta phải đi một chuyến xem là tốt thế nào mới được, nhãi ranh, nhất định ta sẽ tốt hơn tên đó, không để cho ngươi kém cạnh người ta đâu.” Từ nhỏ tới lớn gã không biết chữ ‘tốt’ viết như thế nào, thế nhưng đã kết bái với Nguyễn Vân Chi thì một lòng muốn làm đại ca tốt hơn người khác. Nguyễn Vân Chi bĩu môi nói:“Đại ca của tiểu sư thúc không suốt ngày gọi hắn là nhãi con như ngươi.” Lôi Nguyên Hổ nói:“Thế gọi là gì?” Nguyễn Vân Chi nói:“Ừm, nhất định sẽ gọi là hiền đệ.” Lôi Nguyên Hổ nói:“Thế thì có gì mà khó…hiền…hiền……” Cứng họng nửa ngày, cuối cùng gã vò đầu nói:“Cái từ mặn mặn nhạt nhạt này rõ khó đọc ra, gọi nhãi ranh vẫn là dễ nhất.” Tần Truy cười phá lên, đến cả Giang Khinh Trục đứng cạnh chỉ nghe không nói cũng không nhịn được mà phải mỉm cười. Nguyễn Vân Chi chẳng biết làm thế nào, bèn không thèm lôi thôi với Lôi Nguyên Hổ nữa. Cậu thấy Giang Khinh Trục lắp yên thúc cương xong xuôi sắp sửa muốn đi, do dự một lát mới nói:“…… Giang thiếu hiệp.” Giang Khinh Trục nghe thấy cậu xưng hô như thế thì có chút bất ngờ đưa mắt nhìn sang. Nguyễn Vân Chi nói:“Có thể quá bước nói chuyện một chút chăng?” Giang Khinh Trục nhìn lại Tần Truy, Tần Truy nhận lấy dây cương trong tay y, nói một câu:“Ta ra ngoài chờ huynh.” Rồi một tay dắt ngựa một tay kéo Lôi Nguyên Hổ ra ngoài. Nguyễn Vân Chi xoay người vào nhà, Giang Khinh Trục không biết cậu muốn nói gì, lại nghĩ xưa nay hai người không hợp nhau nên đoán chắc chẳng phải lời hay. Nhưng y với Tần Truy lưỡng tình tương duyệt, đã sớm hạ quyết tâm cho dù cậu nhóc có nói cái gì cũng sẽ không nổi giận. Hai người vào phòng, Nguyễn Vân Chi đóng cửa lại. Giang Khinh Trục nói:“Có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi.” Nguyễn Vân Chi nhìn Giang Khinh Trục, y và Tần Truy tuổi tác xấp xỉ nhau, thiếu niên hiệp khách anh tư rực rỡ, khiến cho người khác nhìn thấy mà hâm mộ trong lòng. Nguyễn Vân Chi vừa ngưỡng mộ y vừa đố kị y, lại chẳng giấu được một phần cảm kích, bao nhiêu ý niệm hỗn loạn quần đảo trong tâm trí. Giang Khinh Trục thấy thần sắc cậu cổ quái mà đoán không ra tâm tư cậu bây giờ, đang thiếu kiên nhẫn thì Nguyễn Vân Chi bỗng nhiên khuỵu gối quỳ xuống trước mặt y. Giang Khinh Trục nhíu mày, Nguyễn Vân Chi dập đầu nói:“Giang thiếu hiệp, đa tạ huynh cứu tiểu sư thúc của ta.” Giang Khinh Trục nói:“Ngươi đa tạ ta làm gì, ta cứu hắn cũng chẳng phải vì một tiếng đa tạ của ngươi.” Nguyễn Vân Chi nói:“Giang thiếu hiệp, ta tuổi trẻ vô tri, trước đây đắc tội với huynh, nay xin dập đầu nhận sai.” Giang Khinh Trục tuy không hợp với cậu nhóc này nhưng chung quy chỉ là vài câu ngoài miệng, chuyện nhỏ mà thôi, y đâu có ghi nhớ trong lòng, thấy cậu dập đầu nhận lỗi trịnh trọng như thế thì thực sự có chút ngoài ý muốn. Nguyễn Vân Chi khấu đầu xong, đứng lên nói:“Tiểu sư thúc thành tâm đối đãi với huynh, nếu huynh đối xử với hắn có nửa phần không tốt, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho huynh.” Giang Khinh Trục vốn định nói ngươi định không bỏ qua cho ta kiểu gì, nhưng mà thấy cậu nghiêm túc không chút vui đùa thì cũng không tiện chê cười, chỉ gật đầu bảo:“Ta nhất định sẽ đối tốt với hắn, một đời này đều sẽ đối tốt với hắn.” Nguyễn Vân Chi nghe xong chỉ thấy trong lòng chua xót, nghĩ thầm chung quy vẫn y vẫn là người gần gũi với Tần Truy nhất, mà bản thân chỉ là một trong số rất nhiều sư điệt của hắn thôi, thanh mai trúc mã thì tính là gì, hắn tuyệt đối chẳng thời thời khắc khắc nhớ thương mình giống như mình vậy. Giang Khinh Trục nói:“Còn chuyện gì nữa không?” Nguyễn Vân Chi lắc đầu nói:“Không còn, hai người lên đường đi thôi.” Giang Khinh Trục ra đến ngoài cổng, Tần Truy giao Tuyết Hoa Nhi cho y, hai người từ biệt Lôi Nguyên Hổ và Nguyễn Vân Chi rồi rời khỏi thôn nhỏ nơi chân núi. Sắc trời mịt mờ chưa tỏ, mây mù còn vẩn chân trời. Đi được một lát, Giang Khinh Trục nói:“Ngươi không hỏi ta tiểu sư điệt nhà ngươi gọi ta vào để nói chuyện gì à?” Tần Truy nhìn y không chớp mắt, hỏi lại:“Sao ta lại phải hỏi?” Giang Khinh Trục liếc nhìn hắn:“Chẳng lẽ ngươi không muốn biết cậu ta nói bậy cái gì sao?” Tần Truy liếc lại:“Nó mà nói bậy thì huynh đã chẳng hỏi ta, cũng chẳng nói với ta lời ấy. Nhất định là nó nói cái gì xuôi tai lắm mới dụ được huynh đắc ý như thế đi.” Giang Khinh Trục cười nói:“Quả nhiên không lừa được ngươi, chúng ta đi đâu trước đây?” Tần Truy nói:“Ta vốn muốn đến Vị Hàn sơn trang thăm nghĩa huynh một chuyến, nhưng có Lôi Nguyên Hổ đưa Vân Chi đi rồi nên cũng yên tâm. Trước mắt còn có một chỗ nên đi, toàn bộ việc này đều là từ cái hộp đỏ mà ra, nếu có thể trong hộp rốt cuộc có cái gì thì không biết chừng có thể thăm dò ra vài phần âm mưu của Thiện Đức chủ nhân kia. Hiện giờ nó đang ở đâu huynh có biết không?” Giang Khinh Trục gật đầu nói:“Những người đó tuy đã lật tung đất Diêu gia lên nhưng chiếc hộp thật vẫn chưa bị lấy mất, vẫn còn ở trong trang đấy.” ============ Lam là Lam thích Đới tiên sinh lắm, tiên sinh không nói nhiều, không thể hiện cảm xúc, mà là dùng hành động dứt khoát nói với A Truy rằng tiên sinh tin nó, rằng nó cứ yên tâm mà đi, rằng tiên sinh vẫn là tiên sinh đã động lòng trắc ẩn cứu sống nó hai mươi năm trước. Có cảm giác chỉ cần tiên sinh còn đó thì nó không phải lo lắng sau lưng, vĩnh viễn còn nơi cho nó quay về. Cũng yêu cả Nguyễn Vân Chi, năm trước thì chưa chắc chứ năm nay thì nó ít tuổi hơn mình rồi. Cái thằng nhóc bệnh tuổi dậy thì như nó mà dám quỳ xuống trước mặt tình địch (người ta thì không coi nó là tình địch, nó tự coi) nhận sai, để bảo y phải đối xử tốt với người nó trân trọng, thật sự là…ngô ngố nhưng mà đáng yêu ^^~ Còn đôi trẻ của tôi chúng nó ngọt ngào quá mức cho phép rồi, thân già không chịu nổi đường máu cao đâu T^T Đăng bởi: admin