Ngục liên ký

Chương 19

Tên truyện: Ngục liên ký Tác giả: DNAX Edit : Lam Beta : Chan Chan Hồi thứ mười chín Tần Truy về khách ***, trước tiên vào phòng Giang Khinh Trục xem y thế nào, thấy y vẫn ngủ trên giường chưa thức dậy thì không tiện quấy rầy, chỉ nhìn qua liền trở về phòng ngủ. Sáng sớm hôm sau sắc trời u ám, bên ngoài mưa to tầm tã. Tần Truy lại vào phòng Giang Khinh Trục, thấy y đã rời giường bèn đặt một đống bao lớn bao nhỏ lên bàn, nói: “Hôm qua ta nghe nhị sư huynh nói trên trấn có tiệm bánh làm điểm tâm tinh xảo ngon miệng, sáng nay ta đi nếm thử, tiện đường mua về cho huynh một ít này.” Nói đoạn mở bao giấy dầu, bên trong đều là điểm tâm. Giang Khinh Trục liếc nhìn, nói: “Nhị sư huynh ngươi thật có tâm, vừa đến thành này hôm qua mà đã tìm hiểu được dân phong đặc sản rõ ràng thế rồi. Ngươi cũng thật là, nào có ai dậy sớm đi nếm đồ ăn vào cái ngày mưa to thế này cơ chứ.” Tần Truy cười, chọn mấy thứ ngon ngon bày ra trước mặt y: “Mấy vị sư huynh của ta đều rất tốt, thế nhưng mỗi người lại có một ham thích cổ quái riêng, chưởng môn sư huynh học y, tam sư huynh là võ sĩ, tứ sư huynh thích kinh thương, đối với sở thích của mình họ say mê vô cùng, chuyện khác chẳng mấy khi hỏi đến, chỉ có nhị sư huynh cái gì cũng biết một chút, lại ưa vui đùa, hậu bối đệ tử đều thích ở chung với huynh ấy nhất.” Giang Khinh Trục nói: “Có các sư huynh ở bên cạnh, tuổi thơ của ngươi hẳn là cũng không tịch mịch nhỉ.” Tần Truy nghe giọng điệu của y tuy lạnh nhạt nhưng trong mắt lại có chút ngưỡng mộ thoáng qua, nghĩ đến y được Diêu Mục Phong nhận làm con nuôi nhưng lại thường lẻ loi một mình lang bạt giang hồ, nhịn không được mà trong lòng chua xót: “Nếu huynh cô độc buồn chán, ta sẽ đi với huynh.” Giang Khinh Trục cười nói: “Ta ở bên ngoài đã quen, vào Nam ra Bắc không mấy khi ổn định ở đâu, ngươi đi cùng ta, tiểu sư đệ của ngươi nhất định không chịu, có khi còn liều mạng với ta cũng không chừng.” Tần Truy ho khan một tiếng: “Sao huynh cứ nhắc tới cậu ta mãi thế?” Giang Khinh Trục nói: “Cậu ta rất ỷ lại ngươi, cảm tình thực sự rất sâu đậm, thấy ngươi đối tốt với ta tất nhiên là khó chịu trong lòng.” Tần Truy nói: “Ta cũng đối tốt với cậu ấy mà, có gì không ổn đâu?” Giang Khinh Trục nếm mấy miếng điểm tâm, nói: “Ngươi thấy giống, người khác chưa hẳn đã thấy giống. Lại nói cứ cho là giống nhau, cậu ta vẫn sẽ cho rằng ngươi nên đối với cậu ta tốt hơn một chút, người ngoài như ta có là gì.” Tần Truy nhất thời nghẹn lời, không biết phải đáp lại thế nào, chỉ đành nói tránh đi: “Đợi lát nữa chúng ta đến tìm chưởng môn sư huynh nhờ ông ấy giải độc cho huynh, việc này huynh phải nghe ta mới được.” Giang Khinh Trục nói: “Sự tình liên quan đến sống chết của ta, chẳng lẽ ta lại không làm chủ được sao?” Tần Truy nói: “Nghe ta, ta nhất định sẽ không hại huynh.” Giang Khinh Trục nói: “Ngươi yên tâm, gặp chưởng môn sư huynh của ngươi, ta nể mặt ngươi, sẽ không bất kính với ông ấy.” Tần Truy cười nói: “Chuyện nhỏ đó sư huynh cũng sẽ không để trong lòng đâu. Chỉ là chúng ta đều phải cẩn thận một chút, đừng để xảy ra chuyện gì bất trắc, đến lúc đó nếu độc không trừ sạch, sẽ để lại bệnh căn.” Giang Khinh Trục cười hắn gà mẹ, thế nhưng cảm động trước tấm lòng đối đãi nhiệt tình của hắn với mình, cũng luôn miệng đáp ứng. Tần Truy đi cùng y tới trước cửa phòng Vạn Khiếu Phong, Thiên Huyền chưởng môn sớm chờ ở trong phòng, thấy hai người tiến vào, khẽ cười nói: “Thế nào, đã nghĩ xong chưa?” Tần Truy nói: “Làm phiền sư huynh giải độc cho Khinh Trục.” Vạn Khiếu Phong nói: “Thế thì tốt, đệ lại đây, ta chỉ cho đệ cách vận công.” Tần Truy đáp lời đi tới bên cạnh Vạn Khiếu Phong nghe ông giảng giải cách vận hành nội công, vừa nghe vừa liên tục gật đầu. Dứt lời Vạn Khiếu Phong hỏi hắn: “Nhớ kĩ chưa? Việc này không phải trò đùa, không thể sai lầm mảy may, bằng không Giang thiếu hiệp khó mà bảo toàn tính mạng.” Tần Truy nói: “Sư huynh yên tâm, đệ đã nhớ kĩ.” Vạn Khiếu Phong gật gật đầu, lấy ngân châm và dược hoàn trong túi. Tần Truy kê dịch cái bàn trong phòng ra, cùng Giang Khinh Trục ngồi xuống đất. Vạn Khiếu Phong nói: “Giang thiếu hiệp, cậu cởi áo ra, ta dễ hạ châm.” Giang Khinh Trục theo lời cởi áo, Tần Truy tuy đã đổi y phục với y ở tiêu cục Bạch Viễn, thế nhưng lúc ấy trong phòng tối đen không thấy được rõ ràng, lúc này mới thấy trước ngực sau lưng y đều là vết đao vết kiếm. Giang Khinh Trục thấy hắn cứ nhìn người mình chằm chằm, mới hỏi: “Ngươi nhìn ta làm gì?” Tần Truy nói: “Những vết thương này có từ khi nào vậy?” Giang Khinh Trục nói: “Lâu lắm không nhớ rõ, hành tẩu giang hồ đâu thể không bị thương tích gì cho được.” Tần Truy nói: “Đáng tiếc.” Giang Khinh Trục sửng sốt hỏi: “Đáng tiếc cái gì?” Tần Truy cũng không đáp lại mà đặt tay lên hậu tâm y. Giang Khinh Trục chỉ cảm thấy một cỗ khí tức ấm áp tràn đầy toàn thân, Vạn Khiếu Phong đổ ra một viên thuốc trong bình sứ đưa đến bên miệng y: “Ngậm trong miệng, đừng nuốt xuống.” Sau đó ông lại đưa cho Tần Truy một viên, hai người theo lời đem thuốc ngậm lấy. Vạn Khiếu Phong ngồi xuống bên cạnh Giang Khinh Trục, dùng một cây ngân châm nhẹ nhàng đâm xuống hổ khẩu tay phải của y. Cả người Giang Khinh Trục run lên, hai hàng lông mày nhíu chặt. Tần Truy rót nội lực vào huyệt Phong Môn, chảy qua ngực, qua tim cho đến tận cánh tay phải, thế nhưng thấy cả người y lúc nóng lúc lạnh, thoắt cái mồ hôi đầm đìa lại thoắt cái run lên bần bật thì không khỏi vô cùng lo lắng. Trong lòng hắn vừa động, Vạn Khiếu Phong quát: “Chớ phân tâm, chỉ cần hơi sơ suất thì thành bại nghịch chuyển không cách vãn hồi. Đệ cứ chiếu theo phương pháp ta nói vừa rồi mà vận công, nhất định không sai.” Tần Truy nghe xong vội vàng bình ổn tâm tình, điều hòa nội lực giúp Giang Khinh Trục bảo vệ tâm mạch. Ngân châm trong tay Vạn Khiếu Phong không hề ngừng lại, tay phải Giang Khinh Trục biến sắc xanh tím, chỉ chốc lát sau hổ khẩu chảy ra máu đen. Máu này vừa đặc vừa tanh, đen như mực nước. Vạn Khiếu Phong dùng chén lớn hứng máu độc lại xoa nắn cánh tay y, cho đến tận lúc máu đen chảy hết, màu máu chuyển thành đỏ tươi mới thôi. Sau một hồi mệt mỏi, cả ba người đều mồ hôi đầm đìa, cả người Giang Khinh Trục đau nhức như như thiên đao vạn quả, thế nhưng y vẫn kiêu ngạo không kêu lên thành tiếng. Thần sắc Vạn Khiếu Phong vô cùng ngưng trọng không chút thả lỏng, nhổ hết ngân châm trên huyệt đạo của Giang Khinh Trục xuống lại châm thêm một châm lên ngực y, đoạn nói: “Cưu Bàn thảo đã trừ được chín phần, chỉ cần dùng thuốc là sẽ giải được tận gốc, bây giờ ta nhổ châm ra, sau đó đệ phải dùng nội lực bức độc thanh cổ trong cơ thể y ra men theo kinh thủ quyết âm tâm bào (1), trong quá trình không được phép lơi lỏng, bằng không độc huyết chảy ngược trở về, trước công tâm mạch, sau tán tứ chi, đến lúc đó thần tiên cũng khó cứu.” Tần Truy hơi gật đầu, dẫn mấy cỗ chân khí trong cơ thể Giang Khinh Trục tụ lại, bức tới cùng một chỗ, đi qua các huyệt Khúc Trạch, Thiếu Hải, Thái Uyên, Liệt Khuyết, Nội Quan. Vạn Khiếu Phong cầm dao nhỏ nhẹ nhàng cắt xuống cổ tay Giang Khinh Trục, lúc này máu chảy ra lại là màu đỏ tươi không chút dị thường. Vạn Khiếu Phong lại lấy ngân châm đâm xuống huyệt Thiên Trung dẫn dư độc ra. Cổ tay Giang Khinh Trục máu chảy không ngừng, đau đớn trên người cũng đã không còn cảm giác được nữa. Tần Truy dốc hết sức lực, vốn dĩ Cưu Bàn thảo và Bích Lân đan khắc chế lẫn nhau, lúc này một loại đã trừ, thứ còn lại như sông lớn vỡ đê tràn tới. Hắn chỉ cầu trừ độc không hề tiếc sức, dốc nội lực cuồn cuộn vào người Giang Khinh Trục. Vạn Khiếu Phong trong lòng biết rõ hai người giờ này nhìn như không có chuyện gì, thế nhưng sóng ngầm đã nổi vô cùng hung hiểm, liền không hề lên tiếng chỉ điểm nữa. Toàn bộ tâm tư Tần Truy đều đặt trên người Giang Khinh Trục, đang trong thời khắc quan trọng chợt nghe một hồi tiếng đập cửa như trống. Ba người trong phòng đều cả kinh, Tần Truy thốt nhiên thấy chân khí nghẽn lại tán loạn tứ phía. Nguyễn Vân Chi ở ngoài cửa hô: “Sư phụ, sư phụ.” Vạn Khiếu Phong trong lòng biết không ổn, quay đầu nhìn hai người kia, Giang Khinh Trục sắc mặt xám trắng, máu chảy ra từ huyệt Nội Quan còn là màu đỏ, Tần Truy quần áo ướt đẫm vẫn cứng rắn chống đỡ. Vạn Khiếu Phong nói: “Mau bảo hộ tâm mạch y, Vân Chi làm hỏng đại sự rồi.” Dứt lời cầm ngân châm muốn phong trụ đại huyệt toàn thân Giang Khinh Trục. Lòng ông như gương sáng, biết mấy châm này hạ xuống thì độc tính tích tụ trong cơ thể, nội lực không thể lưu thông, một thân võ nghệ chỉ sợ từ nay không cách nào thi triển, đối với người luyện võ mà nói quả thật sống không bằng chết. Tần Truy vừa rồi đã nghe Vạn Khiếu Phong nói rõ những nguy hiểm có thể xảy ra, lúc này mở mắt thấy ông muốn hạ châm xuống đại huyệt của Giang Khinh Trục, trong lòng nôn nóng vạn phần, liền phun viên thuốc trong miệng hô lên: “Sư huynh, không được.” Vạn Khiếu Phong cũng tiến thoái lưỡng nan. Hạ châm, tất sẽ phế bỏ võ công của y, không hạ, tức là thấy chết mà không cứu được. Tần Truy thấy ông do dự, bất chợt thu tay, cầm lấy cổ tay Giang Khinh Trục, năm ngón ấn lên mạch môn của y, đưa chỗ bị dao cắt lên miệng dùng sức hút ra. Vạn Khiếu Phong giật mình kinh hãi, bước lên phía trước muốn kéo y ra, ai ngờ Tần Truy lại không chịu buông, miệng ngậm đầy máu độc mới phun xuống mặt đất. Mùi vị máu này giống như Bích Lân đan ngày đó Giang Khinh Trục ăn vào tanh tưởi không chịu nổi, Tần Truy không hề để tâm lại muốn tiếp tục. Vạn Khiếu Phong cứng rắn ngăn hắn lại, cả giận nói: “Ta còn nghĩ đệ làm việc ổn trọng, sao hôm nay lại hành sự không biết nặng nhẹ như thế?” Tần Truy bấy giờ mới thấy vị tanh chát ở miệng xông thẳng vào yết hầu, nóng như lửa đốt nói không ra lời. Vạn Khiếu Phong lấy một bình sứ, đổ chất nước trong ra chén đưa đến bên miệng hắn: “Mau súc miệng nhổ ra, chớ nên nuốt xuống.” Tần Truy súc sạch độc huyết, trong yết hầu lại đau rát khó nhịn. Hắn thấy cổ tay Giang Khinh Trục vẫn chảy máu không ngừng mà bản thân y đã hôn mê bất tỉnh, trong lòng càng thêm lo lắng, ngẩng đầu nhìn Vạn Khiếu Phong, chỉ mong ông nói có thể cứu chữa. Vạn Khiếu Phong thở dài nói: “Đệ liều mình cứu y, lại không nghĩ đến nếu đệ chết đi, một mạng đổi một mạng, ta biết ăn nói thế nào với sư phụ bây giờ.” Tuy nói như thế, nhưng Vạn Khiếu Phong cũng không nỡ thấy hắn lo lắng, gật đầu bảo: “Chất độc của Bích Lân đan ứ đọng không dễ bức ra, nay đệ đã hút máu độc ra, đương nhiên không còn nguy hiểm. Thu tay trước, ta giúp y trừ nốt dư độc.” Tần Truy hơi an lòng xuống, phục hồi tinh thần, lại thấy Nguyễn Vân Chi vẫn đang gọi sư phụ ở bên ngoài. Vạn Khiếu Phong không kiên nhẫn nói: “Đệ đánh cho nó cút đi.” Tần Truy thấy ông tay cầm ngân châm thần sắc ngưng trọng, không dám quấy nhiễu, bèn mở cửa kéo Nguyễn Vân Chi sang một bên. Nguyễn Vân Chi ở ngoài cửa gọi mấy tiếng không ai ra mở, đang sốt ruột thì chợt thấy Tần Truy ở trong đi ra, trong lòng vui vẻ, một tiếng “Tiểu sư thúc” đến bên miệng lại thấy hắn khóe môi đọng máu sắc mặt tái nhợt, cả người ướt đẫm mồ hôi chật vật không chịu nổi, không khỏi kinh hoảng trong lòng, hỏi: “Ngươi sao vậy, ai làm ngươi bị thương?” Ngẫm lại, Tần Truy võ công cao cường, người bình thường sao có thể là đối thủ, huống hồ trong phòng sư phụ vừa rồi cũng không có tiếng đánh nhau, đâu có giống động thủ với người khác mà bị thương. Cậu ta tính tình nóng vội, nhất thời không biết hỏi từ đâu, chỉ muốn vào phòng xem cho rõ. Tần Truy sợ cậu ta vào làm chậm trễ Vạn Khiếu Phong, vội vàng đưa tay ngăn lại. Nguyễn Vân Chi vội la lên: “Tiểu sư thúc, ngươi nói lên một tiếng xem nào, rốt cuộc thế này là sao, sốt ruột chết ta rồi.” Tần Truy có khổ mà không thể nói, yết hầu đắng chát đau đến không nói nên lời, miễn cưỡng há miệng lại không phát ra được một chút thanh âm. Nguyễn Vân Chi thấy thế càng thêm nóng lòng, Tần Truy kéo cậu ta vào phòng mình, rót chén nước nhấp ngón tay viết lên bàn: “Sư huynh giải độc cho Giang thiếu hiệp, chớ quấy rầy.” Nguyễn Vân Chi ngạc nhiên nói: “Còn cổ họng của ngươi thì sao, sao lại không nói câu nào, sắc mặt trắng như tờ giấy thế kia?” Tần Truy viết: “Không ngại.” Nguyễn Vân Chi nói: “Ngươi không nói, ta hỏi sư phụ.” Tần Truy biết cậu ta có ý tốt, thế nhưng lúc này không thể nói chuyện lại không muốn để cậu ta liều lĩnh chuốc rắc rối, liền trầm mặt làm bộ không vui. Nguyễn Vân Chi thấy hắn nghiêm mặt giận dữ thì có chút sợ hãi, vội vàng nói: “Ngươi đừng giận nữa, ta không đi, đợi sư phụ chữa khỏi cho Giang… Giang thiếu hiệp, ta mới đi hỏi là được chứ gì.” Cậu ta nhớ tới hôm trước Tần Truy nói chuyện với Vạn Khiếu Phong về việc hao tổn nội lực trừ độc giúp Giang Khinh Trục, trong lòng không thoải mái, chỉ là không tiện biểu hiện ra mà ngồi ở một bên âm thầm giận dỗi. Tần Truy không thể nói, Nguyễn Vân Chi đang dỗi cũng không nói, hai người bốn mắt nhìn nhau, ngồi không chờ đợi. Qua một hồi lâu, cuối cùng Nguyễn Vân Chi không ngồi nổi nữa, thấp giọng gọi: “Tiểu sư thúc.” Tần Truy nhìn cậu ta ý bảo có chuyện gì cứ nói. Nguyễn Vân Chi ấp a ấp úng hỏi: “Họ Giang kia… Y rốt cuộc có chỗ nào tốt mà ngươi hợp ý y thế, còn hơn cả đồng môn sư huynh đệ chúng ta cùng ngươi lớn lên từ nhỏ, sớm chiều ở chung nữa.’’ Tần Truy nghe vậy thì sửng sốt, nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng cứ luẩn quẩn mãi một câu, y có chỗ nào tốt? Luận võ công tướng mạo, Giang Khinh Trục tất nhiên là thiếu niên anh tuấn, văn võ song toàn, thế nhưng tính tình y cực đoan, lại không phải loại người mà mình thích kết giao, đổi là người khác thì khi gặp mặt hàn huyên mấy câu, xoay người đi là lạnh nhạt ngay, tuyệt đối không thâm giao đến mức này. Nguyễn Vân Chi đợi hồi lâu, vẫn không chờ được lời đáp của hắn, lại gọi: “Tiểu sư thúc, ngươi đang nghĩ cái gì đó?” Tần Truy ngẩng đầu liếc nhìn cậu ta, dùng ngón tay viết lên mặt bàn: “Tri kỷ chi tình, sinh tử chi giao.” Nguyễn Vân Chi nhìn chữ viết chưa khô trên bàn, trong lòng ngũ vị tạp trần không biết là cảm giác gì. Từ nhỏ cậu đã cùng Tần Truy lớn lên, cùng ăn cùng ngủ, cùng nhau học văn tập võ, trên danh nghĩa tuy là sư thúc chất, kì thực thân nhau như anh em ruột thịt, ai ngờ bỗng nhiên lại có một người trên trời rơi xuống thành sinh tử chi giao với Tần Truy, lại còn làm cho hắn không tiếc hao tổn bao nhiêu nội lực bức độc trị thương cho nữa. Nguyễn Vân Chi ngoài miệng không nói ra, trong lòng thật khó chịu, cứ thấy xét tới mười mấy năm tình nghĩa của Tần Truy với mình, hắn đối với mình và người ngoài phải phân biệt thân sơ mới đúng. Nguyễn Vân Chi nghĩ tới nghĩ lui, không biết có phải mình bụng dạ quá hẹp hòi không, rõ ràng khi Tần Truy kết nghĩa cùng trang chủ Vị Hàn sơn Đoàn Dĩ Lương cậu ta còn vui vẻ thay hắn, chúc mừng hắn có huynh trưởng tốt cơ mà, thế mà lúc này lại cứ như có cái gì chẹn ngang trước ngực, ép tới không sao thở nổi. Cậu ta cứ ngây người nhìn tám chữ kia, cho đến tận khi chữ viết khô đi không nhìn thấy nữa. Lúc này có đệ tử Thiên Huyền tiến vào, thấy hai người đều đang ở bên trong, liền nói: “Sư thúc, sư huynh, chưởng môn sư bá gọi hai người sang bên đó.” Tần Truy biết Vạn Khiếu Phong đã châm cứu xong, không biết lành dữ thế nào, vội vàng đứng dậy chạy sang. Nguyễn Vân Chi thấy hắn không nói một lời đi thẳng ra cửa, nghĩ rằng hắn giận mình rồi, trong lòng càng thêm chua xót, chậm rì đuổi theo phía sau. Hai người vào trong phòng của Vạn Khiếu Phong, mùi tanh tưởi nồng nặc đã phả ngay vào mặt, Nguyễn Vân Chi che mũi nói: “Mùi gì mà khó ngửi quá vậy?” Nói xong cậu thấy trên bàn đặt hai cái chén to, chén nào cũng đựng đầy thứ nước gì đen đặc như mực, mùi tanh hôi chính là từ đó mà ra. Cậu ghé sát tới nhìn nhìn lại tưởng sư phụ vừa phối được thứ thuốc gì hay liền muốn bưng lên ngửi. Vạn Khiếu Phong quát: “Đừng động vào, máu này vô cùng độc, không cần tay nữa sao?” Nguyễn Vân Chi nghe vậy rụt vội tay lại không dám chạm vào nữa. Trong phòng Vạn Khiếu Phong cực kì bừa bộn, Tần Truy không thấy Giang Khinh Trục thì trên mặt đã hiện thần sắc nôn nóng. Vạn Khiếu Phong túm lấy cổ tay hắn kéo đến cạnh bàn: “Giang thiếu hiệp không sao, có điều hao tổn sức lực quá nhiều, ta gọi người đưa cậu ta về phòng nghỉ rồi. Đệ qua đây cho ta xem chất độc của đệ nào.” Nguyễn Vân Chi cả kinh, vội hỏi: “Ngươi cũng trúng độc sao, độc gì, có nặng lắm không?” Vạn Khiếu Phong trầm mặt nói: “Còn không phải tại con thiếu chút nữa hại chết tiểu sư thúc con sao.” Nguyễn Vân Chi hoảng sợ nói: “Con sao có thể hại tiểu sư thúc… Con… Con…” Tần Truy thấy sắc mặt cậu trắng bệch rối rắm như tơ vò, bèn xua xua tay ý bảo chuyện này không quan hệ gì tới cậu hết. Nguyễn Vân Chi trong lòng biết rõ sư phụ sẽ không vô duyên vô cớ mắng mình, nhất định là đã làm sai gì đó rồi, thế mà nghĩ tới nghĩ lui vẫn không biết sai ở chỗ nào, đành phải cúi đầu đứng ở một bên không dám nói nửa câu. Vạn Khiếu Phong nói: “Vừa rồi con hoảng loạn gõ cửa ầm ầm, lại không biết sư thúc con đang vận công trị độc cho người ta, chân khí tẩu tán suýt nữa thì nguy hiểm tính mạng rồi. Ta đã bảo con bao nhiêu lần làm việc không được kích động, sao chẳng bao giờ con nghe vào tai cả vậy?” Nguyễn Vân Chi trợn lớn mắt nhìn Tần Truy, trong lòng áy náy không chịu nổi, ngắc ngứ nói: “Con sai rồi, sư phụ phạt con thế nào cũng được, tiểu sư thúc sẽ không sao chứ ạ? Sao sắc mặt hắn khó coi thế, lại còn không nói được nữa kìa?” Vạn Khiếu Phong đang muốn dạy dỗ cậu ta thêm mấy câu đã thấy Tần Truy nháy mắt liên hồi, đành phải chuyển trọng tâm câu chuyện đi: “Tiểu sư thúc con chẳng qua là hao tổn quá nhiều nội lực cho nên nhất thời khí trệ mới không nói được, nghỉ ngơi mấy ngày tự nhiên sẽ không sao. Ta hỏi con, có chuyện gì mà gọi cửa không ngừng thế?” Nguyễn Vân Chi nói: “Nhị sư thúc nói trời quang mây tạnh, muốn dẫn mấy sư huynh đệ chúng con lên trấn chơi, con sợ sư phụ có chuyện cần không tìm được con cho nên mới đến báo cho người một tiếng.” Vạn Khiếu Phong mắng: “Có tí việc như thế mà gọi cửa cứ như chết người không bằng, hôm nay không cho con ra ngoài nữa, ở trong phòng kiểm điểm lại mình đi, sáng sớm mai chúng ta khởi hành, nghe thấy chưa?” Nguyễn Vân Chi ngoan ngoãn đáp: “Con nghe rồi.” Vạn Khiếu Phong nói: “Nghe thấy còn không mau đi, đứng mãi đây làm gì?” Nguyễn Vân Chi lại nhìn Tần Truy nói khẽ: “Ta đi đây.” Tần Truy cười gật đầu một cái, Nguyễn Vân Chi thấy hắn không nổi giận lại có chút vui vẻ, yên tâm xoay người mà đi. Chờ cậu đi rồi, Vạn Khiếu Phong mới nói: “Chất độc trên người Giang thiếu hiệp đã không còn trở ngại nhưng nội lực vẫn chưa khôi phục, không thể tránh phải tĩnh dưỡng mấy ngày.” Nói xong lấy giấy bút đặt trên bàn, Tần Truy đề bút viết: “Đa tạ sư huynh.” Vạn Khiếu Phong nói: “Không cần tạ ta, nếu không phải đệ hút hết máu độc ra thì y đã chẳng có đường sống nào rồi. Ta không ngờ đệ lại chẳng chút do dự liều mình cứu y như thế, độc tính của Bích Lân đan thế nào đệ cũng biết rồi đấy, đan dược hóa nhập trong máu lâu ngày lắng đọng lại còn độc hơn trước đó vài phần, cổ họng của đệ về sau chỉ sợ không ổn.” Tần Truy trong lòng sớm có chuẩn bị cho nên không mấy kinh hoảng, chỉ viết lên trên giấy: “Xin sư huynh tạm giấu chuyện này, miễn cho y cảm thấy mang nợ mà ngày sau tự trách.” Vạn Khiếu Phong gật đầu đáp ứng, lại nói: “Đệ yên tâm, ta chắc chắn sẽ chữa khỏi cho đệ, nếu không cũng không biết ăn nói thế nào trước mặt sư phụ nữa.” Sau khi Tần Truy ra khỏi phòng của Vạn Khiếu Phong thì lập tức chạy sang thăm Giang Khinh Trục, thấy y tuy rằng sắc mặt còn kém nhưng ngủ rất an ổn, bấy giờ mới an tâm. Giang Khinh Trục ngủ thẳng đến trưa ngày hôm sau mới tỉnh, mở mắt ra chỉ cảm thấy cả người vô lực vừa đói vừa khát, muốn đứng dậy rót nước, gắng gượng nửa ngày cuối cùng mệt mỏi đến mức lại đổ người nằm xuống không động đậy nữa. Một lát sau mơ mơ màng màng lại muốn ngủ thì chợt nghe tiếng cửa mở ra, có người tiến vào. Y đã kinh qua giang hồ hiểm ác, lúc này bất động thanh sắc giả vờ mê man, người nọ vào phòng rồi nhẹ tay nhẹ chân bước đến bên giường. Giang Khinh Trục đặt tay lên Xích Tú bên gối, chỉ chờ người tới động thủ thì sẽ ngay lập tức rút kiếm chém qua. Ai ngờ một lúc lâu sau vẫn chẳng thấy động tĩnh gì, trong lòng y nghi hoặc lại không muốn mở mắt, bỗng thấy trên trán mát lạnh, người nọ đặt tay lên trán y chỉ hơi thăm dò rồi thu về. Giang Khinh Trục trong lòng vừa động, bèn mở to mắt. Tần Truy thấy y bỗng nhiên tỉnh lại, tuy có chút ngoài ý muốn nhưng cũng chỉ cười mà không nói chuyện. Giang Khinh Trục hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?” Tần Truy cổ họng không khỏe chỉ gật đầu coi như trả lời. Giang Khinh Trục khát nước không chịu nổi, nói: “Ta dậy không nổi, ngươi rót cho ta chén nước.” Tần Truy rót nước nhìn y uống lại mang điểm tâm tới. Giang Khinh Trục ăn uống no đủ, vận khí mới thấy đan điền trống trơn nội lực biến mất thì rất là khó hiểu. Tần Truy biết tâm sự của y, sớm đã nhờ Vạn Khiếu Phong đem tất cả những chuyện y trúng độc đã giải nhưng nội lực chưa khôi phục, phải tĩnh dưỡng mấy ngày mới có thể khỏi hẳn viết hết lên giấy, lấy tới cho y xem. Giang Khinh Trục trong lòng biết lần này đã đi một vòng tới Quỷ Môn Quan mới nhặt được mạng về, ngoài miệng không nói nhưng thâm tâm đã vô cùng cảm kích Tần Truy, chỉ là y không thích nói cảm ơn người khác, huống chi đại ân không lời nào cảm tạ hết được, chỉ có thể để ngày sau hồi báo. Sau giờ ngọ, đệ tử Thiên Huyền thuê xe lớn ngoài khách *** muốn đến Thiên Kiếm sơn trang. Giang Khinh Trục thấy mọi người nói nói cười cười vui vẻ ấm áp, một ngoại nhân như y chen lẫn vào đó tuyệt không tự nhiên, liền bắt đầu nghĩ đến chuyện rời đi. Y tìm kiếm Tần Truy trong đám người muốn âm thầm tạm biệt một mình hắn, tránh cho phải nhất nhất nói lời từ biệt với nhiều người lằng nhằng phiền toái. Tần Truy đang đứng cùng một chỗ với Nguyễn Vân Chi, thấy Giang Khinh Trục tới gần lại sợ mình không thể nói chuyện, nếu y truy vấn sẽ khó lòng ứng phó. Hắn ở chung với Giang Khinh Trục đến hôm nay đã sớm biết rõ tính tình của y, việc này mà cho y biết chắc chắn trong lòng y không thể nào thoải mái cho được. Thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện, hắn đơn giản coi như không nhìn thấy, kéo Nguyễn Vân Chi ngồi lên xe buông mành kín mít. Giang Khinh Trục thấy thế thì sửng sốt không biết hành động của hắn có ý gì, lại chợt nghe có người gọi: “Giang thiếu hiệp.” Giang Khinh Trục quay đầu nhìn lại, thấy chưởng môn Thiên Huyền mặc một thân vải thô đang vén tay áo cười tủm tỉm gọi mình. Giang Khinh Trục cảm niệm ân cứu mạng của ông liền lập tức dừng bước. Vạn Khiếu Phong nói: “Giang thiếu hiệp, hôm nay thấy trong người thế nào rồi?” Giang Khinh Trục nói: “Đa tạ Vạn chưởng môn cứu trị, hôm nay tốt hơn nhiều.” Vạn Khiếu Phong đánh giá y một chút, bỗng nhiên nâng tay ấn lên ngực y. Giang Khinh Trục bất ngờ không kịp đề phòng trúng một chưởng, một chưởng rất nhẹ này đối với người bình thường không biết võ công cũng chẳng là gì, thế nhưng Giang Khinh Trục cả người mệt mỏi, đứng lên đã là miễn cưỡng, không khỏi lảo đảo bước chân suýt nữa ngã sấp xuống. Vạn Khiếu Phong nói: “Giang thiếu hiệp độc thương vừa lành, thể lực còn yếu, một mình cậu ra đi lão phu khó tránh có chút không yên lòng. Giang thiếu hiệp là trí giao của sư đệ, chẳng bằng cùng chúng ta đồng hành mấy ngày, nếu như dư độc còn tái phát cũng có thể chẩn trị kịp thời.” Giang Khinh Trục trời sinh tính tình quái gở, bắt y ở chung với đám đệ tử Thiên Huyền mấy ngày nay y đã mười hai vạn phần không muốn, giờ lại nghe Vạn Khiếu Phong coi mình như đứa trẻ con tay trói gà không chặt thì lại càng không chấp nhận nổi, đang muốn từ chối một mạch. Ai ngờ y chưa mở miệng thì cổ tay đã bị Vạn Khiếu Phong bắt lấy, tiếp đó thân bất do kỉ bị tiểu lão nhân này dùng lực cực lớn lôi đến trước xe ngựa vung tay ném vào. Giang Khinh Trục vừa sợ vừa giận, hỏi: “Vạn chưởng môn có ý gì?” Vạn Khiếu Phong cùng lên xe, ngồi chặn cửa sai xa phu đánh xe lên đường. Giang Khinh Trục thấy ông chặn kín cửa ra, bản thân không có nội lực không phải là đối thủ của ông, bất luận làm gì cũng không ra được, trong lòng tức giận ngón tay vừa động liền muốn rút kiếm. Vạn Khiếu Phong khoan thai nói: “Bảo kiếm sắc bén, còn ở trong vỏ phải cân nhắc rồi hẵng rút ra. Đừng hiểu lầm, ta đã đáp ứng sẽ giải độc cho cậu thì sẽ không hại cậu. Giang thiếu hiệp tài cao gan cũng lớn, cũng nên biết giang hồ hiểm ác biến ảo khó đoán, nếu trên đường thực sự gặp phải cừu nhân nguy đến tính mạng, chẳng phải đã cô phụ tâm ý của sư đệ ta rồi sao ?” Giang Khinh Trục cảm giác được có gì đó bất thường trong lời nói của Vạn Khiếu Phong, muốn hỏi thêm thì ông lại nói: “Giang thiếu hiệp an tâm, nội lực của cậu chỉ cần mười ngày nửa tháng là có thể khôi phục, đến lúc đó muốn đi muốn ở tự cậu làm chủ, lão phu tuyệt không ngăn trở.” Ông nói xong thì nhắm mắt dưỡng thần. Giang Khinh Trục thấy ông không để ý đến mình, lại cân nhắc những lời ông vừa nói, trong lòng có chút lo lắng bất an. Người của phái Thiên Huyền ngồi xe cưỡi ngựa chậm rãi lên đường. Đi mấy ngày, đến kênh đào lại chuyển sang ngồi thuyền. Dọc theo đường đi, Giang Khinh Trục nghe bên tai đều là tiếng các đệ tử nói chuyện cười đùa. Thể lực của y chưa phục hồi thường xuyên buồn ngủ, mỗi lúc tỉnh dậy lại nghe người khác câu chuyện câu trò chỉ cảm thấy tâm phiền ý muộn. Được cái qua mấy ngày cho dù đường xa mệt nhọc nhưng chung quy vẫn là thoải mái an khang, Tần Truy phân phó hậu bối đệ tử chăm sóc thỏa đáng, mọi thứ chu toàn, chẳng qua Giang Khinh Trục muốn nói chuyện với hắn đều bị hắn khéo léo tránh đi. Dần dà Giang Khinh Trục không vui cũng giận dỗi không thèm thân cận với hắn nữa. Lại mấy ngày sau, đoàn người trùng trùng điệp điệp đi vào Thiên Kiếm sơn trang, nơi này nhìn sông dựa núi phong cảnh tú lệ, trên sườn núi lâu các mái cong trải dài không dứt, dường như toàn bộ đỉnh núi đều là nhà cửa. Chúng đệ tử dừng bước ngắm nhìn, bên sườn núi có bậc thang uốn lượn hướng mãi lên trên, nếu có thể lên đến lầu các trên đỉnh núi cao nhất mà đối mặt quần sơn ***g lộng giang hồ mênh mông, nhất định có thể nhìn xa đến tận chân trời, nhất thời từ tận đáy lòng ai nấy đều dâng tràn tán thưởng. Giang Khinh Trục trải qua nhiều ngày nội lực đã dần dần khôi phục, y xuống xe ngắm nhìn phong cảnh núi non lại bỗng nhiên cất tiếng cười nhạo. Nguyễn Vân Chi đang ở bên cạnh Vạn Khiếu Phong nghe thấy tiếng cười, bèn hỏi: “Giang thiếu hiệp cười cái gì thế?” Giang Khinh Trục biết cậu ta nhìn mình không vừa mắt, bình thường đều lười nói chuyện, hôm nay nghe cậu hỏi thì trả lời một câu đầy trào phúng: “Thiên Kiếm sơn trang chẳng qua chỉ là một sơn trang trong võ lâm mà chiếm được cái đỉnh núi không tồi, dễ thủ khó công y như một tòa thành ấy.” Nguyễn Vân Chi nói: “Sơn trang nhà người ta hùng vĩ thì có cái gì đáng cười, chẳng lẽ cứ phải keo kiệt dột nát mới tốt hay sao? Kiếm Minh minh chủ thống lĩnh bảy đại kiếm phái, trừng gian trừ ác hành hiệp trượng nghĩa, đương nhiên phải đề phòng tà ma ngoại đạo đem người đến xâm phạm rồi, tiểu sư thúc ngươi nói có phải hay không?” Tần Truy ở một bên không lắc đầu cũng chẳng gật đầu, coi như không nghe thấy hai người kia đang khắc khẩu, chỉ mong bọn họ nói một câu thấy không hợp thì không tranh cãi nữa thôi. Cả một đường Nguyễn Vân Chi luôn tìm cơ hội đấu võ mồm với Giang Khinh Trục, không có việc cũng bới ra không để cho y thoải mái. Giang Khinh Trục tất nhiên là không để cậu ta vào mắt, tâm tình tốt thì nói qua nói lại mấy câu, tâm tình không tốt liền mắt điếc tai ngơ nhìn như không thấy. Hai người bọn họ cãi nhau suốt dọc đường làm Tần Truy đau đầu không thôi, bất hạnh không thể nói được câu nào để mà khuyên nhủ, về sau hắn cũng buông tay mặc kệ họ luôn. Lúc này có người theo đường mòn đi xuống từ đỉnh núi, người tới thân mặc hắc y lưng đeo trường kiếm, đến gần thi lễ với mọi người rồi ngẩng đầu lên, cũng là một thiếu niên tuấn tú. Đăng bởi: admin