Ngục liên ký
Chương 10
Tên truyện: Ngục liên ký
Tác giả: DNAX
Edit : Lam
Beta : Chan Chan
Hồi thứ mười
Sương đêm lạnh lẽo đình viện trống trơn, ngoài cửa sổ lại có tiếng cành cây vang khẽ. Giang Khinh Trục nghe thấy rõ ràng, buông thi thể của Huệ Tuyết, rút kiếm đuổi theo. Tần Truy chưa kịp nói một câu “Từ từ” thì đã không thấy bóng dáng Giang Khinh Trục đâu nữa. Tần Truy biết y tài cao gan lớn, lại quen độc lai độc vãng, làm sao còn biết coi trước ngó sau, giờ phút này trong lòng đầy ngập lửa giận không chỗ phát tiết, chỉ mong hung đồ chưa đi để tế bảo kiếm Xích Tú của y thôi. Tần Truy sợ y chịu thiệt, đang muốn đi theo thì trên đỉnh đầu truyền tới tiếng tay áo vang. Hắn phản ứng nhạy bén, né thân sang bên, xoay người thấy hắc y nhân che mặt đang cầm kiếm đâm về phía mình.
Tần Truy nhìn kiếm trong tay gã vừa mảnh vừa dài thì biết gã chính là hung thủ sát hại Tuyết Nhi. Người này kiếm pháp nhanh mà ngoan độc, biến ảo khó đoán, Tần Truy tay không tấc sắt lại có thương tích trong người, tránh trái tránh phải vô cùng vất vả. Hắc y nhân thấy hắn không có sức lực ứng chiến thì xuống tay càng nham hiểm cay nghiệt, mũi kiếm thoáng nâng đâm thẳng tới mắt hắn. Tần Truy dựa vào cửa sổ mà đứng, phía sau không còn đường lui, chỉ đành nương theo thế kiếm mà cúi đầu nghiêng người, thân kiếm sát mặt mà qua. Hắn vốn nghĩ người này xuất hết một chiêu sẽ thu kiếm đâm tiếp, ai ngờ kiếm kia đâm tới hết cỡ lại không thu hồi, ngược lại còn áp xuống. Tần Truy vạn lần không ngờ đến kiếm pháp của người này lại tinh xảo đến thế, nhìn qua không thành chiêu số, một chiêu xuất ra thì hậu chiêu đã tới. Hắn hoảng sợ trong lòng, sao chỉ trong thời gian ngắn lại xuất hiện nhiều cao thủ đến thế, nếu những hắc y nhân này có cùng lai lịch thì chủ nhân sau màn không phải là cực kì đáng sợ hay sao. Tâm niệm thay đổi cực nhanh mà trường kiếm của hắc y nhân đã đến trước mặt, hắn ngưng thần tiếp chiêu, một tiếng xoẹt vang lên, trước ngực đã bị cắt ra một đường, vì bảo trụ mạng sống, chỉ đành tay không đối phó với hắc y nhân. Tần Truy tập thương từ nhỏ, chưởng pháp lại là do sư phụ bắt học. Lục Thiên Cơ không thích thương pháp chính là vì ngại trường thương vướng víu mang theo phiền hà, sợ Tần Truy một khi mất đi binh khí mà không có công phu quyền cước sẽ khó tránh khỏi chịu thiệt. Vị thế ngoại cao nhân này yêu thương tiểu đồ đệ đến tận cùng tâm khảm, sợ hắn bị người khi dễ, hận không thể đem tất cả một thân võ nghệ truyền hết cho hắn mới an tâm. Tần Truy không có ngân thương bên người, tay không giao đấu lại động tới vai lưng, thi triển chưởng pháp chung quy vẫn không được linh hoạt lắm, lại thêm hắc y nhân nội công thâm hậu, kiếm khí tung hoành, chốc lát đã rơi xuống hạ phong. Bên này hắn khổ sở chống đỡ, Giang Khinh Trục lại đi không trở về, không biết đã gặp phải phiền toái gì. Hắc y nhân bức hắn đến góc chết trong phòng, một kiếm đâm thẳng mi tâm. Tần Truy khó có thể lảng tránh, liền vận chưởng chụp lên thân kiếm. Hắc y nhân giao thủ với hắn hơn mười hiệp, thấy hắn tay không chẳng dám va chạm với trường kiếm của mình, hành động lại giống như đang mang thương tích thì trong lòng mang ý khinh địch. Một kiếm này đâm thẳng vào mi tâm Tần Truy vốn nghĩ chắc chắn sẽ trúng, mắt thấy đã đắc thủ lại không phòng bị một chưởng bổ tới dùng cả mười thành nội lực, không ngờ lại có thể đánh văng trường kiếm ra. Hổ khẩu của hắc y nhân chấn động, thiếu chút nữa không cầm nổi binh khí, Tần Truy lại bồi thêm một chưởng, trong lòng hiểu rõ nếu sau ba chiêu vẫn không làm đối thủ bị thương được thì chính mình không còn lực triền đấu nữa, vì thế càng dốc toàn lực ứng phó.
Hắc y nhân cười lạnh một tiếng, giơ kiếm tước cổ tay hắn, một chưởng này của Tần Truy xuất ra thì thong thả dị thường, đi đến giữa đường lại nhanh như thiểm điện, cổ tay lướt qua kiếm phong chụp thẳng tới ngực gã. Hắc y nhân sợ đến hồn phi phách tán, Tần Truy một chưởng bổ trúng đánh gã ngã văng ra ngoài, hắc y nhân đánh rơi trường kiếm không đứng dậy nổi. Tần Truy một kích đắc thủ, ***g ngực đau nhức suýt nữa cũng ngã xuống theo. Vì không muốn để hắc y nhân nhìn ra sơ hở, hắn nhịn đau tiến đến, nhấc mũi chân đá trường kiếm lên cầm trong tay. Hắc y nhân trợn mắt nhìn, Tần Truy chĩa kiếm vào gã mà hỏi: “Ngươi là ai? Vì sao muốn giết ta.”
Hắc y nhân không nói một lời, Tần Truy hạ mũi kiếm muốn gạt khăn đen trên mặt gã ra. Thể lực của hắn không chống đỡ nổi, xoay người điểm huyệt lại sợ bị nhìn thấu, đối phương liều chết xông tới mình sẽ khó lòng ứng phó. Nào ngờ mũi kiếm vừa động tới cái khăn đen, trong tay hắc y nhân đã chớp động ám quang, Tần Truy cả kinh, lập tức triệt kiếm lui về phía sau, ngửa người lộn một vòng ra ngoài. Hắc y nhân vừa rồi còn không thể động đậy nhanh chóng nhảy bật dậy, một quyền đánh về phía hắn. Mấy tên hắc y nhân này đều nhanh nhẹn giảo hoạt, Tần Truy tránh thoát ám khí, lại không tránh được quyền cước, bị gã đánh thẳng một quyền vào vết thương, liền thét lớn một tiếng ngã ra xa hơn trượng, rơi xuống đất tưởng như ngất đi. Hắc y nhân đuổi theo một bước, giơ chân giẫm xuống trước ngực, Tần Truy lòng biết nếu để cước này đạp xuống chắc chắn mất mạng. Hắn đưa tay ngăn cản, trước ngực như bị vạn đao chém xuống, hắc y nhân đạp xuống một cước, lập tức dựng chưởng như đao chém thẳng vào yết hầu hắn. Tần Truy đi lại trên giang hồ chưa từng trải qua hung hiểm như thế, một chiêu đã bị gã chế trụ không còn lực đánh trả. Trong phút chỉ mành treo chuông, chợt nghe một tiếng ám khí phá không, đầu ngón tay hắc y nhân đã chạm tới cổ họng hắn lại phải co rụt về. Tần Truy chỉ cảm thấy trên mặt bỗng chốc ấm áp, không biết vì sao sức nặng trên người nhẹ đi. Hắc y nhân lui từ trên người hắn ra, tay phải ôm lấy tay trái, trên mu bàn tay nhầy nhụa máu tươi. Ám khí xuyên qua mu bàn tay gã mà thế tới còn chưa hết, phập một tiếng cắm ngập vào một bên khung giường.
Giang Khinh Trục đẩy cửa tiến vào, ánh mắt như điện quét qua hắc y nhân trên mặt đất mà nói: “Ngươi còn dám động đậy, phiêu tiếp theo sẽ không phóng vào tay nữa.” Hắc y nhân thấy y đã đi còn quay lại, thần sắc chợt biến, Giang Khinh Trục cũng đã nhìn rõ tâm tư gã, đi vào thêm một bước lại nói: “Đồng lõa của ngươi đã chạy rồi, ta lười đuổi theo, bắt được ngươi thì cũng giống vậy thôi.” Y rút kiếm trên tay, thân kiếm Xích Tú đỏ rực dưới trăng, rạng rỡ sinh huy, người vừa đứng trong phòng đã chặn kín đường lui nơi cửa sổ, đề phòng hắc y nhân đào thoát.
Giang Khinh Trục chĩa kiếm vào ngực gã: “Vì sao lại giết người? Nói rõ ràng ta cho ngươi chết thống khoái, không nói, ta lóc từng miếng thịt của ngươi ra.” Hắc y nhân cười khằng khặc hai tiếng, gằn giọng nói: “Ta muốn nói thì nói, không muốn nói sẽ không nói, ngươi làm gì được ta?” Giang Khinh Trục nói: “Được, ngươi không muốn nói, ta cũng chẳng muốn nghe, nhìn kĩ xem ta có thể làm gì được ngươi.” Dứt lời nhấc kiếm đâm tới. Hắc y nhân quay người lại, chân đạp vách tường mượn lực nhảy qua đỉnh đầu y, tay lại ném ra một mũi ám khí. Giang Khinh Trục chỉ huy Xích Tú, chỉ nghe một tiếng keng đã đánh rơi ám khí. Hắc y nhân trong tay không kiếm thì không còn dám tự tin như vừa nãy, gã đánh không lại bảo kiếm của Giang Khinh Trục, đảo mắt lại thấy Tần Truy đang đỡ tường đứng lên vẫn không có sức lực, dưới chân lảo đảo suýt ngã sấp xuống. Gã thấy có lợi liền quay người đánh tới, dùng chỉ như kiếm, trên tay lóe ra hàn quang không rõ là ám khí ác độc nào.
Giang Khinh Trục sửng sốt, không nghĩ tới kẻ này đánh về Tần Truy, không khỏi cả kinh hô: “Cẩn thận.” Y cứu viện không kịp, trong lòng căng thẳng sợ Tần Truy bị hại, xuất kiếm đâm hậu tâm hắc y nhân. Kẻ này võ công rất cao, nghe âm thanh biết vị trí, thân mình nghiêng đi mà thế tới không dừng, vẫn đâm thẳng vào nơi yếu hại của Tần Truy như cũ. Giang Khinh Trục không cản được gã, mắt thấy cho dù có đâm trúng gã cũng nhất định cùng Tần Truy đồng quy vu tận. Giang Khinh Trục ngày thường có thấy Thái Sơn sập xuống cũng không biến sắc, giờ khắc này sắc mặt lại trắng bệch, gấp gáp nâng kiếm thầm muốn loạn kiếm chém chết kẻ kia. Tần Truy thấy hắc y nhân đã đến trước mặt, liều chết một phen xuất chưởng cường ngạnh kẹp lấy đầu ngón tay của gã, hắc y nhân ra sức cũng không thể chen vào được mảy may. Giang Khinh Trục thấy thế, giơ kiếm đâm thương bả vai hắc y nhân, lại một cước đạp ngã gã xuống, xoèn xoẹt hai kiếm cắt đứt hai chân, phòng gã chạy trốn.
Tần Truy chưa lành vết thương cũ đã lại có thêm thương mới, ác đấu với hắc y nhân đã sớm kiệt lực, lúc này hung thủ chịu trói, gánh nặng trong lòng buông xuống cuối cùng cũng không đứng nổi mà ngã ngồi xuống tại chỗ. Giang Khinh Trục đi qua nâng hắn dậy xem thương thế, thấy vết thương do kiếm đâm vốn đã sắp lành đã vỡ toang ra, bị hắc y nhân đạp cho máu thịt mơ hồ. Trong lòng y cực hận chỉ muốn lôi người ra chém thành thịt nát, Tần Truy thấy y lại động sát niệm, kéo ống tay áo của y mà nói: “Hỏi rõ rồi hẵng động thủ.” Giang Khinh Trục từ khi có hiểu lầm với hắn thì luôn luôn nói lời lạnh nhạt khinh thường không nhìn, lúc này lại hòa nhã nói: “Ngươi ngồi nghỉ một chút trước đi.” Nói xong mới rút kiếm đến trước mặt hắc y nhân nọ.
Kẻ kia đang đau đến chết đi sống lại quay cuồng trên đất, Giang Khinh Trục đè chân lên vai gã, giơ tay tháo khăn đen trên mặt gã xuống. Dưới khăn là khuôn mặt rỗ xấu xí cực kì. Giang Khinh Trục hoàn toàn không biết người này, Tần Truy nhìn thấy thì trong lòng chợt động, nhớ tới ngày ấy ở Trần Gia tập, người què nói với hắn kẻ đuổi giết gã là một tên mặt rỗ. Hắn đè miệng vết thương hỏi: “Anh Anh cô nương là do ngươi giết sao?”
Hắc y nhân nhịn đau cười nói: “Oanh oanh yến yến nỗi gì, lão tử giết bao nhiêu là người, ai mà đi nhớ tên nhớ họ. Cô nương cũng có giết qua vài đứa, nhưng mà không biết tên tuổi là gì.” Giang Khinh Trục thấy gã chết cũng không hối cải, lại không chịu nói ra thân phận thì xuất kiếm gọt một cái tai của gã xuống. Người nọ cao giọng gào thảm thiết, Giang Khinh Trục lại giẫm lên vai gã: “Ngươi còn dám không nói chủ nhân sau màn là ai, ta thực sự sẽ đem ngươi thiên đao vạn quả rồi giữ mạng chờ chết.”
Tần Truy biết y đã nói là làm, tuy rằng hắc y nhân này giết người đền mạng vốn là trừng phạt đúng tội nhưng lại không muốn thấy y dùng hình ngoan độc như vậy, liền nói: “Ngươi không nói, ta cũng biết lai lịch của ngươi, ngươi để cho ta nhìn diện mạo mình một cái thử xem.” Hắc y nhân kia tuy rằng đau đến nhe răng trợn mắt nhưng sắc mặt vẫn không đổi, nhìn Tần Truy nói: “Khăn che mặt của ta đã bỏ, ngươi nhận ra ta sao?” Tần Truy nói: “Ta không nhận ra.” Giang Khinh Trục không hiểu hắn đang nói cái gì, cũng không ngắt lời hắn. Tần Truy nói: “Ngươi che mặt, tất nhiên là không muốn bị người ta nhận ra. Nhưng dùng khăn che vẫn chưa đủ thỏa đáng, ví như hiện giờ thất thủ bị bắt, vừa bỏ khăn ra chẳng phải đã lộ mặt thật rồi sao.” Hắn chậm rãi đứng lên, đi đến bên người hắc y nhân, giơ tay sờ vết thương trên tai trái gã. Hắc y nhân rùng mình tránh sang một bên. Tần Truy nói: “Đừng sợ, ta không đả thương ngươi, chỉ muốn nhìn mặt thật của ngươi mà thôi.” Dứt lời lột từ trên mặt gã xuống một tầng mặt nạ.
Giang Khinh Trục lắp bắp kinh hãi, đã thấy tầng da mặt rỗ bị Tần Truy kéo xuống, lộ ra hai gò má xanh trắng. Tần Truy cầm mặt nạ da người trong tay, nói: “Trần tiêu đầu, vụ án sát hại cả nhà Diêu lão tiền bối, có phần của ngươi không?” Trên mặt người này cắt không còn hột máu, cắn răng không chịu nói gì, chính là tiêu sư của tiêu cục Bạch Viễn__ Trần Bình. Tần Truy nói: “Trên tay ngươi quấn vải đen, trong phòng tối quá ta còn chưa nhìn rõ, hai lần ngươi muốn dùng tay không giết ta, trên tay hẳn là có vật gì sắc nhọn, sao không vươn tay ra đây ta coi xem thế nào.” Nói xong nhấc tay trái gã lên, lột vải đen ra, thấy bên trong có ba ngón tay đã bị cắt đứt, thay vào đó là ba mũi ám khí nhọn chế tác tinh xảo.
“Ngón tay này là do Bạch thiếu tiêu đầu chém đứt, nói vậy xem ra ngươi ghi hận trong lòng.” Tần Truy nói, “Ban ngày ta vốn nghĩ việc này có liên quan đến tiêu cục Bạch Viễn, nhưng ngươi nửa đêm giết người lại giúp Bạch Ly xóa sạch hiềm nghi.” Trần Bình nói: “Việc này vốn không có quan hệ gì với thiếu tiêu đầu, ta giết ngươi có nguồn cơn khác.” Tần Truy nói: “Nguồn cơn gì? Đến lúc này rồi mà vẫn còn muốn diễn trò sao? Ngày ấy dẫn người xông vào Diêu phủ giết người là ngươi, sát hại Anh Anh cô nương là ngươi, đêm hôm đó kẻ giết tên đạo tặc ở Liễu gia trấn là ngươi, vừa rồi ra tay với Tuyết Nhi cũng là ngươi. Ngươi liên tục giết hại nhiều người như vậy, rốt cuộc là muốn cái gì?” Trần Bình nghe xong lại cười nói: “Tự cho là thông minh, có vài người là ta giết, mấy người khác lại không phải, ngươi nghĩ nát óc cũng không hiểu được đâu.” Tần Truy nói: “Vậy Thiện Đức chủ nhân là ai?” Trần Bình nghe đến bốn chữ “Thiện Đức chủ nhân” thì bỗng nhiên chấn động toàn thân nhảy bật dậy từ dưới đất. Tay chân gã đã bị thương, hành động không tiện, thế mà vẫn không để ý đến đau đớn đánh về phía Tần Truy. Giang Khinh Trục vốn đã chĩa thẳng kiếm vào nơi yếu hại của gã, không ngờ gã lại đột nhiên bạo khởi đả thương người. Lúc Tần Truy lột mặt nạ đứng cách gã quá gần, Trần Bình nhảy lên một cái, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt hắn.
Giang Khinh Trục không kịp suy nghĩ, động thân đuổi theo. Trần Bình tuy đánh loạn như đã phát điên mà công phu trên người lại không giảm sút, nghe tiếng lợi kiếm phá không phía sau thì ra sức bật lên phía trước. Chân gã bị thương cực nặng, máu chảy không ngừng, một lần bật lên này đã là thế đồng quy vu tận, Giang Khinh Trục nóng vội đuổi theo một bước, trường kiếm cũng không dám dùng lực quá mạnh, sợ Xích Tú sắc bén một kiếm đâm cả hai người, làm Tần Truy bị thương.
Tần Truy dưới chân bước chếch về phía sau đá thẳng vào trước ngực Trần Bình. Một cước này dùng không nhiều sức, chỉ là hơi cản trở gã một hồi, ai ngờ Giang Khinh Trục đang ở phía sau, Trần Bình vừa ngã ra sau chính là găm đúng vào mũi kiếm. Đột biến xảy ra, hai người hai mặt nhìn nhau, lại nhìn Trần Bình bị kiếm xuyên qua run rẩy một hồi, miệng mũi trào máu, chết ngay tức khắc. Giang Khinh Trục rút kiếm ra, Tần Truy thở dài nói: “Trần Bình vừa chết, manh mối lại đứt.” Giang Khinh Trục hỏi: “Ngươi bị thương như thế nào?” Tần Truy lắc đầu, Giang Khinh Trục liếc hắn mà nói: “Thực không có gì, sao sắc mặt lại khó coi như thế?” Tần Truy nói: “Chuyện nhà nghĩa phụ huynh đã có dấu vết lưu lại, từ từ tra xét ắt sẽ có đầu mối, Trần Bình tuy đã chết, huynh cũng không nên quá lo lắng.” Giang Khinh Trục cười lạnh nói: “Gã chết thì chết, có quan hệ gì đâu. Người này là người của tiêu cục Bạch Viễn, cái tiêu cục kia thế nào cũng có gì không ổn.” Tần Truy nói: “Không hẳn, vừa rồi khi ta nhắc tới Bạch Ly, Trần Bình sắc mặt như thường cũng không có dị trạng. Nhắc tới Thiện Đức chủ nhân mới khiến cho gã bạo khởi. Trần Bình là tiêu sư của tiêu cục Bạch Viễn, vạn nhất sự tình bại lộ sẽ hướng sự nghi ngờ của chúng ta đến tiêu cục, chủ mưu chân chính chỉ sợ là lại ẩn giấu càng sâu.”
Giang Khinh Trục nói: “Thiện Đức chủ nhân kia rốt cuộc là thần thánh phương nào, thủ hạ lại có nhiều cao thủ đến vậy.” Tần Truy nói: “Nghĩa phụ huynh chết dưới kiếm của hắc y nhân, hung thủ vội vàng dời đi bỏ kiếm ở lại, ta thấy trên lưỡi kiếm có khắc một cái ấn nhỏ hình vuông, là bốn chữ Thiện Đức chủ nhân, thanh kiếm kia giờ ở nơi nào?” Giang Khinh Trục nói: “Lúc ấy ta tâm loạn như ma, trước mắt có ba cỗ tử thi vô cùng thê thảm, sau đó lại đuổi theo ngươi ra sau núi, lúc trở về có thấy trường kiếm hung khí gì đâu.” Tần Truy nói: “Chẳng lẽ bị người lấy đi rồi?” Giang Khinh Trục hỏi: “Vì sao người nọ lại để kiếm lại?” Tần Truy nói: “Hắc y nhân một kiếm đâm vào vai Diêu tiền bối, dùng lực quá mạnh khó mà rút ra, lúc ấy tình thế nguy cấp, gã vì cầu tự bảo vệ mình mới quăng kiếm lui về phía sau. Ta chỉ đang thấy kì quái, nếu kiếm kia quan trọng sao gã không rút ra ngay lúc đó, nếu không quan trọng, tại sao lại phải quay lại lấy làm gì.”
Giang Khinh Trục trầm ngâm một lát, đi đến góc tường nhặt thanh kiếm của Trần Bình rơi trên mặt đất lên nhìn. Kiếm này phổ thông bình thường, chuôi kiếm quấn vải, lưỡi kiếm đồng thau mài sáng loáng, chẳng thấy có khắc ấn kí gì. Tần Truy nói: “Còn có một chuyện cũng cổ quái mười phần.” Hắn nói được một nửa, lông mày nhíu chặt bước chân chao đảo. Giang Khinh Trục nói: “Ngồi xuống nói đi.”
Bàn ghế trong phòng đều đã vỡ nát, Tần Truy đành tới ngồi xuống bên giường, Giang Khinh Trục buông bảo kiếm, lấy thuốc trị thương cho hắn nói:“Thuốc này cầm máu sinh cơ, ngươi cầm lấy mà dùng.” Tần Truy nhận, lại nói: “Khi Diêu tiền bối bị hại, hung thủ tuy cũng mặc y phục dạ hành khăn đen che mặt, thế nhưng thế trận lại rất phô trương, đèn đuốc sáng trưng không hề sợ có người tìm thấy, giống như là đang tới tìm kẻ thù vậy.” Giang Khinh Trục nói: “Không sợ người nhìn thấy thì mặc y phục dạ hành làm gì.” Tần Truy nói: “Tên đầu lĩnh nói ‘Chủ nhân của ta đã để ông sống lâu nửa năm’, bốn chữ ‘Chủ nhân của ta’ này rất đáng cân nhắc. Nói vậy nghĩa là nghĩa phụ huynh biết hắn là ai, đáng tiếc…” Giang Khinh Trục nói: “Nghĩa phụ không thiếu kẻ thù, sau khi rửa tay chậu vàng cũng có không ít loại mạt hạng tới trả thù, chỉ là chủ nhân gì đó thì ta chưa nghe thấy ông ấy đề cập tới bao giờ.” Tần Truy nói: “Giờ chưa nói Thiện Đức chủ nhân là ai, nếu như nghĩa phụ huynh biết kẻ thù là ai thì mấy người này sao lại phải che mặt mà đến? Bọn họ đốt đuốc rõ ràng không sợ kinh động đến Diêu tiền bối, lại cố tình che khuất mặt mày, lại là vì sao?”
Giang Khinh Trục nói: “Chẳng lẽ…” Tần Truy nói thay y: “Những người này âm thầm vâng mệnh chủ nhân sau màn, ngày thường có lẽ cũng có tên có họ, là nhân vật tên tuổi trên giang hồ. Chỉ nói như vậy mới thông. Nếu ta đoán không sai, người này đã theo dõi chúng ta suốt đường, hôm nay Trần Bình giết hại Tuyết Nhi cô nương chỉ là tiện tay, muốn giết ta mới là thật.” Hắn lại nói, “Kẻ dùng đao dẫn ngươi đi trước, Trần Bình lại đến giết ta, nói không chừng là biết đêm ấy ta nhìn thấy bọn chúng hành hung ở Diêu gia, sợ bị ta nhìn ra thân phận.” Giang Khinh Trục nói: “Nếu sợ sự tình bại lộ, chẳng phải giết ta là sạch sẽ nhất hay sao.” Tần Truy lắc đầu nói: “Nghĩa phụ huynh thà chết không khuất phục, trước sau không chịu giao ra thứ gì đó, nay người của Diêu gia đều không còn, chung quy chỉ còn huynh biết nơi để vật kia, trước khi đạt được mục đích bọn họ sẽ không giết huynh dễ dàng như vậy.” Giang Khinh Trục cảm thấy cũng không sai, Tần Truy nói xong, tâm tình vừa buông lỏng nhất thời chống đỡ không nổi. Giang Khinh Trục thấy sắc mặt hắn tái nhợt, liền nói: “Ngươi ngủ trước đi, mai lại tính sau.” Tần Truy vẫn đang nghĩ chân tướng sự tình. Giang Khinh Trục nhíu mày nói: “Bảo ngươi ngủ, sao chẳng nghe gì cả thế.”
Tần Truy nói: “Huynh đi xem trên người Trần Bình có cái gì không.” Giang Khinh Trục theo lời đi tới lật xác Trần Bình tìm kĩ một lần, lại không thu được gì, không có bất cứ cái gì hết. Tần Truy gật đầu nói: “Không có cũng đúng, khi gã đến đã đề phòng thất thủ, trên người tất nhiên là sạch sẽ rồi. Ta ngồi luôn đây đi, Tuyết Nhi cô nương chết thực đáng thương, sáng sớm mai chúng ta sẽ an táng cho nàng.” Giang Khinh Trục nói: “Tối nay ta thủ ở đây, đồng lõa của Trần Bình không biết đã đi xa chưa, vạn nhất lại dám đến, ta sẽ bắt gã lại.” Dứt lời, đóng chặt cửa sổ lại, sau đó ôm Tuyết Nhi đặt lên giường, nói với Tần Truy: “Tuyết Nhi là tiểu cô nương, ngươi đối tốt với nàng, không cần sợ thi thể nàng.”
Tần Truy trong lòng biết rõ y sợ sát thủ quay lại ra tay mà mình bị thương nặng không ứng phó nổi nên mới không chịu rời đi. Thế nhưng người này lúc nào cũng ngại nói nhiều mấy câu, lại thích làm ra vẻ thờ ơ lắm. Hắn thấy Giang Khinh Trục lại muốn ngồi bên cửa sổ cả đêm, liền xốc lại tinh thần nói chuyện với y: “Lúc nãy huynh đuổi theo hắc y nhân, sao đột nhiên lại trở về?” Giang Khinh Trục nói: “Bên ngoài rất tối, ta nhìn không rõ, đuổi theo được một lát thì mất dấu.” Tần Truy cười nói: “Đêm đó trời cũng tối thui, sao huynh đuổi theo ta thì nhanh thế. Ta trốn cũng trốn không thoát, dứt lại dứt không xong, còn bị huynh buộc phải rút binh khí nữa.” Giang Khinh Trục nói: “Ta biết hắn muốn dẫn ta ra ngoài, sao có thể mắc mưu.” Tần Truy hỏi: “Huynh quay lại lúc nào?” Giang Khinh Trục bực mình bảo: “Ta quay lại lúc nào, cần ngươi phải lo sao?” Tần Truy thấy y nổi nóng thì cũng không để ý, cởi áo ra bôi thuốc. Vết thương này cứ bị đi bị lại, sắp khỏi lại vỡ ra làm cho Tần Truy cũng thấy phiền lòng. Hắn bôi xong vết thương trước ngực, sau lưng lại không với tới. Giang Khinh Trục đi tới bên cạnh hắn, cầm bình thuốc bảo: “Ngươi xoay qua đây” Tần Truy hỏi: “Làm cái gì?”
Giang Khinh Trục duỗi tay kéo hắn qua, Tần Truy bị y kéo, miệng vết thương phát đau không nhịn được rên ra tiếng. Giang Khinh Trục cởi y phục hắn, thoa chút thuốc lên vết thương, lại xé gấu áo băng lại kĩ càng. Tần Truy trong lòng ấm áp nói: “Đa tạ.” Giang Khinh Trục chẳng nói chẳng rằng, xuống tay lại nhẹ nhàng nhiều lắm.
Một đêm vất vả, Tần Truy ngày thường cảnh giác, nhưng nghĩ đến Giang Khinh Trục ở bên người, trong lòng thả lỏng chỉ chốc lát sau đã ngủ. Hôm sau tỉnh lại, Giang Khinh Trục không ở trong phòng, thi thể Trần Bình trên đất không thấy, Tuyết Nhi cũng không còn trên giường nữa. Tần Truy ngồi dậy, nghe tiếng động bên ngoài, đi ra thì vừa thấy Giang Khinh Trục dắt Ô Tuyết với con ngựa hồng vào trong sân. Tần Truy hỏi: “Huynh an táng Tuyết Nhi rồi sao?” Giang Khinh Trục nói: “Ta sớm đã an táng nàng ở sau núi, chôn cùng với Anh Anh.” Nói đoạn vỗ khẽ sau lưng Ô Tuyết, đuổi nó tới trước mặt Tần Truy: “Chuyện nơi này, không còn quan hệ gì với ngươi nữa, ngươi đi đi.” Tần Truy sửng sốt nói: “Huynh thả ta đi?” Giang Khinh Trục nói: “Ta đã biết nghĩa phụ không phải do ngươi giết, cố giữ ngươi ở bên người làm gì. Ngươi có tên có họ, sư môn Thiên Huyền, ta muốn tìm ngươi thực sự rất dễ dàng. Lại nói vết thương của ngươi mãi vẫn không khỏi, ở cạnh ta còn cản trở ta gấp rút lên đường, chẳng bằng cứ mỗi người một ngả thì hơn.”
Tần Truy buồn bực không chịu nổi, tuy nói Giang Khinh Trục tin hắn không liên quan đến cái chết của Diêu Mục Phong, thế nhưng vẫn không nóng không lạnh, thầm nghĩ chỉ sợ lần này từ biệt thì duyên phận hai bên đã hết, tương lai không còn cơ hội gặp lại nữa. Nhớ lại mỗi chuyện ở tửu lâu trấn Liễu gia, vừa cảm thán lại vừa nuối tiếc, nhất thời cảm xúc ngổn ngang không nói nên lời.
Ô Tuyết đi đến trước người, khẽ liếm hai má chủ nhân. Tần Truy nói: “Một khi đã như vậy, thì tạm biệt ở đây thôi, nếu huynh có chuyện gì nhớ đến Thiên Huyền tìm ta đấy.” Giang Khinh Trục nói: “Trên đường cẩn thận, hắc y nhân này muốn giết ngươi, một lần chưa thành nhất định không chịu để yên.” Tần Truy hỏi: “Huynh định đi nơi nào?” Giang Khinh Trục nói: “Ta đến Bạch Viễn hỏi thăm lai lịch Trần Bình, ngày thường qua lại với ai, chung quy phải điều tra rõ từng chi tiết. Việc này không can hệ với ngươi, không cần ngươi quản.’’ Tần Truy nói: “Mấy ngày trước huynh nói không can hệ đến ta còn nghe được, nay bọn chúng đã tìm tới ta rồi, ta có muốn không quản cũng không được’’.
Giang Khinh Trục không nói gì, Tần Truy lại nói: “Ta nghĩ đến một chuyện, huynh có nhớ ngày đó ở khách *** Cao Thăng không?” Giang Khinh Trục nói: “Nhớ rõ.” Tần Truy nói: “Người nọ không phải đạo tặc tầm thường, có lẽ thứ hắn muốn chính là vật mà Thiện Đức chủ nhân cần, thứ kia ở trên người huynh.” Giang Khinh Trục nói: “Trên người ta không có vật thừa, nếu thứ đó ở chỗ ta, sao ta có thể không biết.”
Tần Truy nghĩ nghĩ, lẩm bẩm: “Huyết Ngọc Liên Hoa?” Giang Khinh Trục nói: “Huyết liên đúng là có, nhưng mà chẳng phải là tiên thảo linh dược gì đâu, cũng không phải báu vật tuyệt thế, chỉ là một gốc cây lạ mà thôi, một năm thì nở hoa, một đời chỉ ra hoa một lần. Giang hồ đồn đãi là lời nói vô căn cứ, hoa này là Vân muội yêu thích nên nghĩa phụ mới nhờ người mang từ tái ngoại về. Lúc nở hoa ta vẫn đang ở nhà, đóa hoa toàn thân huyết hồng, giống như hoa sen mọc trên đất. Ta chính mắt thấy Vân muội chăm bón mỗi ngày, năm sau thì hoa khô mất.”
Tần Truy nói: “Đáng tiếc ở khách *** Cao Thăng chúng ta chỉ lột khăn che mặt của hắc y nhân chứ không tra xem hắn có dịch dung giả dạng hay không, lúc này muốn tra thì đã nát vụn không thấy rõ được nữa rồi.” Giang Khinh Trục nói: “Ta đương nhiên sẽ điều tra rõ.” Nói xong nghiêng người lên ngựa, quay đầu từ biệt rồi cưỡi ngựa liền đi. Tần Truy nói: “Đi cẩn thận.” Giang Khinh Trục bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nói: “Đêm đó không phải ta cố ý muốn đả thương ngươi, là giận dữ công tâm, nhất thời không thu thế kịp.”
Tần Truy mỉm cười, hỏi: “Hôm nay từ biệt, ta đi đâu mới có thể tìm được huynh?” Giang Khinh Trục nói: “Không cần, vết thương ngươi khỏi, ta sẽ đến tìm ngươi.” Dứt lời giục ngựa gấp rút chạy đi. Trong ánh nắng sớm nhạt nhòa, Tần Truy nhìn một người một ngựa biến mất trong rừng, trong lòng có chút không muốn, cũng may cuối cùng đã giải được khúc mắc nhiều ngày nên tâm tình rất tốt. Hắn đứng trong viện chốc lát, Ô Tuyết thân thiết lại gần, Tần Truy khẽ vuốt nó nói: “Chúng ta cũng trở về thôi.” Nói đoạn lên ngựa chậm rãi rời khỏi. Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
103 chương
50 chương
162 chương
12 chương