Ngục giam anh hùng
Chương 67
Ngay trong nháy mắt này, ngay khi cái chết đến gần, một đạo thánh quang màu trắng đột nhiên rơi vào trên người của Hoàng Dật, nhất thời làm giá trị sinh mệnh của hắn tăng hơn phân nửa!
Ngay sau đó, giây thứ mười một tới, trạng thái xuất huyết phát sinh tác dụng, trừ đi một trăm điểm giá trị sinh mệnh của Hoàng Dật!
Hơn một nửa giá trị sinh mệnh của Hoàng Dật bị giảm xuống một đoạn, sau đó ổn định, không còn nhúc nhích!
Mạng này, dĩ nhiên tại thời khắc cuối cùng được nhặt trở về!
Đạo thánh quang vừa rồi, rõ ràng là một loại kỹ năng trị liệu, cái này cho thấy xung quanh có người chơi trợ giúp hắn!
Hoàng Dật quay đầu tìm kiếm, rất nhanh liền phát hiện một cô gái mặc giáp da đứng phía sau, lúc này cô ấy đang mỉm cười nhìn hắn.
Cô gái này lớn lên cũng không đẹp, thế nhưng rất dễ thương, tóc đen phủ đầy, một đôi mắt tím, trên lưng là một thanh trường kiếm, thoạt nhìn tư thế hiên ngang oai hùng, sạch sẽ lưu loát.
Đa tạ ân cứu mạng! Hoàng Dật gật đầu với cô ấy, cảm kích nói. Nếu như không phải cô ấy tại thời khắc mấu chốt ra tay trị liệu một chút, vậy Hoàng Dật hẳn phải chết không thể nghi ngờ, lỡ như vận khí không tốt, luân hồi tới đại lục khác, vậy tất cả đều không thể vãn hồi.
Một cái nhấc tay mà thôi! Cô gái kia lắc đầu cười, không để ở trong lòng, ngay sau đó, cô ấy cất bước đi đến cửa thành, tựa như muốn ra khỏi thành.
Xin hỏi cô tên gọi là gì? Hoàng Dật bỗng nhiên gọi cô ấy lại, cô gái này cứu mạng của hắn, hắn phải phải nhớ kỹ tên của cô ấy, tương lai có cơ hội, hắn nhất định sẽ hồi báo gấp trăm ngàn lần. Hắn làm việc ân oán rõ ràng, đối với kẻ địch là trả thù trăm ngàn lần, đối với ân nhân thì lại là hồi báo trăm ngàn lần.
Tôi là Bích Nguyệt Tinh Không. Cô ta mỉm cười, sau đó đi ra khỏi cửa thành, chỉ chốc lát liền biến mất ở trong bóng đêm.
Cô ấy từ khi xuất hiện, đến khi rời đi, cũng là mười giây đồng hồ ngắn ngủi như vậy, giống như cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện qua, nhưng Hoàng Dật cũng vững vàng nhớ kỹ tên của cô ấy.
Lúc này, ngoài cửa thành một mảnh yên tĩnh, Man Liệt không biết đã bị vệ binh truy sát tới nơi nào, hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt, chỉ để lại vết máu, chứng minh ở đây đã từng phát sinh qua một hồi chiến đấu thảm khốc.
Ghê tởm! Vậy mà để hắn chạy thoát! Đúng lúc này, phương xa truyền đến một âm thanh tức giận, ngay sau đó, một đội vệ binh bước nhanh từ trong bóng đêm trở về, xem ra bọn họ vừa rồi đi truy sát Man Liệt.
Cho dù hắn chạy cũng không chịu nổi, hắn trọng thương thành như vậy, không có một hai năm tu dưỡng, căn bản không khôi phục được. Người vệ binh còn lại lắc đầu nói.
Hừ! Hắn ở thôn trại nhỏ bên ngoài có thể uy phong, tới Kinh Cức thành chúng ta tỏ uy phong, đúng là tự tìm đường chết! Chúng ta đều là tinh anh do thành chủ đại nhân tốn rất nhiều công sức mới bồi dưỡng ra! Loại tạp chủng trong núi như hắn làm sao có thể so sánh! Một người vệ binh tự ngạo nói, căn bản không có đem Man Liệt để vào mắt.
Đám vệ binh này quả nhiên không phụ hy vọng của Hoàng Dật, không chỉ chặn công kích của Man Liệt, ngược lại đánh gã bị thương nặng, thủ vệ binh của thành lớn quả nhiên cường hãn, Man Liệt thân là đứng đầu một trại, tới đây cũng không tạo được uy phong.
Hoàng Dật yên tâm xuống, xoay người đi vào thành thị phồn hoa này.
Lần trước đi tới thành phố, là buổi tối hắn mới sinh ra, lúc đó mèo mẹ vẫn là sủng vật của một gia đình phú hộ, nhưng nó vì Hoàng Dật, lại buông tha cuộc sống an nhàn sung sướng, lưu lạc tới rừng rậm.
Tất cả cái này, đều dường như đã có mấy đời.
...
Chỗ đầu tiên Hoàng Dật muốn đi, đương nhiên là chiến giả đại sảnh, tìm người huấn luyện kỹ năng, học kỹ năng nghề nghiệp trước tiên.
Kinh Cức thành rất lớn, nếu cứ đi mờ mịt như thế có thể đi cả ngày cũng không tìm được chỗ, Hoàng Dật dọc theo đường đi hỏi rất nhiều người, tốn hơn một tiếng đồng hồ, mới rốt cục đi tới một tòa kiến trúc năm tầng.
Bên trong tòa kiến trúc này vô cùng lộng lẫy, đèn đuốc sáng trưng, bên ngoài là một sân rộng, chừng trên trăm mét, hơn cả ngàn người chơi trong thành đi qua đi lại ở bên trong, có vẻ rất là náo nhiệt.
Hoàng Dật xen lẫn vào trong đám người, cũng không biểu hiện cái gì, giống như một người chơi bình thường nhất, đi vào chiến giả đại sảnh. Tầng thứ nhất là khu học tập kỹ năng nghề nghiệp bình thường, tổng cộng có một trăm phòng, trên mỗi phòng đều treo một tấm bảng ghi tên, tương ứng một trăm nghề nghiệp bình thường trong Thế Giới Thứ Hai, 90% người chơi đều ở tầng này.
Hoàng Dật trực tiếp đi lên cầu thang, đi đến tầng thứ hai. Tầng thứ hai là khu vực học tập đại chiêu nghề nghiệp. Mỗi nghề nghiệp bình thường mỗi khi cách 15 cấp, là có thể học tập đến một đại chiêu nghề nghiệp, người chơi trên tầng này đại khái có 10%, trên mặt của bọn họ đều tràn đầy nụ cười chờ mong, hiển nhiên đại chiêu nghề nghiệp vô cùng lợi hại, bọn họ đều khẩn cấp muốn học tập.
Hoàng Dật sau khi lên tầng thứ hai, bước chân tiếp tục đi, hướng về tầng thứ ba.
Hả? Mau nhìn, người kia đi tới tầng thứ ba, lẽ nào hắn chuyển chức? Trong tầng thứ hai, một vài người chơi tinh mắt lập tức phát hiện hành vi của Hoàng Dật.
Cậu suy nghĩ nhiều, hơn phân nửa là đi nhìn kỹ năng cho đỡ thèm, tuy rằng hiện tại học không được, nhưng có thể lý giải một chút, có thể nhìn một cái cũng không sai. Rất nhanh, một vài người chơi khác lắc đầu, có vẻ lơ đểnh.
Tầng thứ ba, chính là khu học tập kỹ năng chuyển chức, kỹ năng do đạo sư ở đây dạy đều là kỹ năng sau khi chuyển chức. Mà trước đó không lâu, Đao Phong mới trở thành người chơi chuyển chức đầu tiên trên thế giới, hiện nay trong Thế Giới Thứ Hai, người chơi có thể chuyển chức cũng không vượt quá 100 người, bên trong Kinh Cức thành hiện nay không có bất luận kẻ nào chuyển chức, tầng này cũng không có bất kỳ ai. Đạo sư kỹ năng ở đây rất nhàn, ngủ gà ngủ gật, không ai phát hiện Hoàng Dật đến.
Hoàng Dật bước chân không ngừng, tiếp tục đi lên, đi tới tầng thứ tư. Tầng này, là khu học tập kỹ năng của nghề nghiệp cao cấp, có vài thiết bị giả thuyết sang quý, có thể giúp người sử dụng thu được nghề nghiệp cao cấp, ví dụ như chiếc nhẫn vàng của Hoàng Dật cũng là thiết bị giả thuyết cao cấp nhất, có thể trực tiếp thu được chủng tộc cao cấp và nghề nghiệp cao cấp. Loại thiết bị giả thuyết này vô cùng sang quý, người sở hữu vô cùng ít, hiện nay tầng này cũng là trống không vắng vẻ, đạo sư kỹ năng cũng chỉ có mấy người, bọn họ quần áo ngăn nắp, thể hiện ra thân phận tôn quý, không phải loại đạo sư kỹ năng bình thường ở tầng thứ nhất có thể sánh bằng. Lúc này bọn họ đều đang cúi đầu đọc sách, không ai để ý tới Hoàng Dật.
Hoàng Dật vẫn tiếp tục đi lên, đi tới tầng cao nhất của chiến giả đại sảnh, tầng thứ năm, khu học tập kỹ năng nghề nghiệp hi hữu!
Toàn bộ thế giới, người có tư cách ra vào tầng này học tập kỹ năng, chỉ có hơn năm ngàn người! Nếu như Hoàng Dật không đến đây, Kinh Cức thành có thể vĩnh viễn cũng không có người leo lên đây học tập kỹ năng.
Mà tầng này cũng vẫn là tắt đèn, bởi vì chưa từng có người đến, không khác biệt lắm bị người quên.
Trước mắt tối như mực, Hoàng Dật đưa mắt nhìn bốn phía, tìm kiếm thân ảnh của đạo sư kỹ năng, nhưng mà đập vào mắt là một mảnh tối thui, ngay cả một bóng người cũng không có.
Có người không? Hoàng Dật quay khắp bốn phía hô, âm thanh của hắn thậm chí còn xuất hiện tiếng vang, có vẻ rất là cô tịch.
Khụ khụ! Là ai vậy? Ngươi đi nhầm à? Rất nhanh, trong một góc tối xa xa, truyền tới một âm thanh già nua.
Truyện khác cùng thể loại
106 chương
110 chương
73 chương
52 chương
115 chương
67 chương