Ngục giam anh hùng

Chương 65 : chỉ có xa nhau mới có thể hiểu

Meo meo Mèo trắng nhỏ nhất thời vươn móng vuốt, gắt gao ôm chặt Hoàng Dật, biểu tình mếu máo, mắt to lập tức hiện ra hơi nước, lập tức muốn khóc, hiển nhiên là không muốn rời xa hắn. Hoàng Dật cúi đầu, hôn đầu của mèo trắng nhỏ, vô cùng thân thiết nói: Đừng khóc, chúng ta chỉ là tạm thời xa nhau một thời gian, đạo khí tức thần thánh này rất quan trọng đối với em, nếu như em không hấp thu, vậy sẽ rất khó nhìn thấy mẹ. Mèo trắng nhỏ nghe được chữ Mẹ, trong mắt nhất thời hiện ra một thần tình mâu thuẫn, do dự một hồi, nó rốt cục gian nan gật đầu, đồng ý lưu lại, hấp thu đạo khí tức thần thánh. Tiểu Uông, mày cũng ở chỗ này, bảo vệ em gái tao, một tấc cũng không rời, biết không? Hoàng Dật quay lại sờ sờ đầu của tiểu Uông. Gâu gâu! Tiểu Uông lập tức gật đầu, thần tình trang trọng, dáng dấp như được ủy trọng trách. Được rồi! Bạch Long vương, ngài tiễn tôi rời khỏi Bạch Long hồ đi! Hoàng Dật sau khi dặn dò xong, lập tức nói với Bạch Long vương. Không khí bỗng nhiên tràn ngập tâm tình ly biệt, từ sau khi mèo trắng nhỏ sinh ra, thì hắn chưa từng có rời đi, hiện tại cũng phải xa nhau một thời gian. Bạch Long vương đập cánh một cái, một đạo quang mang màu trắng nhất thời đánh vào trên người của Hoàng Dật. Sau một khắc, Hoàng Dật biến mất ở đáy hồ. Mèo trắng nhỏ ngơ ngác ngửa đầu, nhìn chỗ Hoàng Dật biến mất. Người nó yêu nhất, người từ đầu đến cuối bảo hộ nó, người dùng sinh mệnh vì nó chiến đấu cứ như thế mà biến mất, giống như toàn bộ thế giới đều biến mất, nó chỉ có thể ở trong vực sâu ngăn cách với nhân thế, đợi hắn trở về, đợi thân ảnh quen thuộc của hắn lần thứ hai xuất hiện, mở cái ôm ra đem nó một lần nữa ôm vào trong ngực. Hai giọt nước mắt trong suốt, từ trong mắt của nó chậm rãi chảy xuống. Yêu có rất nhiều loại, mà tình yêu của người thân, phải xa nhau mới có thể hiểu. ... Ánh trăng sáng tỏ lẳng lặng rọi trên mặt hồ, gió đêm mang theo mùi hoa tươi mát, một bóng người cô đơn đứng ở cạnh bờ, nhìn ra giữa hồ. Một lát sau, người này xoay thân lại, bắt đầu đi nhanh về phương bắc. Người này chính là Hoàng Dật, kế tiếp hắn muốn chạy tới Long Đô, chỗ ấy cách nơi này rất xa, phỏng chừng sẽ tốn không ít thời gian. Hơn nữa đường đi phỏng chừng sẽ hội ngộ nguy hiểm mới, ngày bình yên luôn luôn ngắn. Hiện nay, hắn đã hơn cấp 19, rất nhanh sẽ thăng lên cấp 20, đến lúc đó sẽ nghênh đón lần đầu tiên tiến hóa của thú vương, thực lực sẽ tăng lên một bậc. Bất quá cái này cần bàn bạc kỹ hơn, lần trước lột xác cũng là một giáo huấn khắc sâu, ai biết lúc tiến hóa sẽ phát sinh cái gì, hắn phải tìm một địa phương tuyệt đối an toàn, mới có thể đủ yên tâm mà tiến hóa. Lúc này hắn vẫn là hình thái nhân loại, thuật biến thân của mèo trắng nhỏ phóng ra có thể kéo dài liên tục ba ngày, so với hình thái thú vương mà nói, hắn càng quen hình thái của nhân loại hơn. Cấp hai mươi lúc tiến hóa, hắn thật ra muốn tiến hóa thành nhân loại, như vậy vô luận làm cái gì đều tiện hơn rất nhiều. Hoàng Dật không biết mệt mỏi đi nhanh về phía trước, thân ảnh bay nhanh trong rừng, vượt qua từng dòng suối nhỏ, vượt qua từng đỉnh núi, cách Bạch Long hồ càng ngày càng xa, rừng cây phía trước vẫn không thấy dứt, không biết lúc nào mới có thể nhìn thấy được Thê Lương Sa Địa. Đi một hồi rất lâu, Hoàng Dật lại một lần nữa leo lên một đỉnh núi, nhìn xuống xa xa. Nhất thời, hắn thấy được một con đường! Trong rừng cây phía dưới đỉnh núi, có thể thấy được một con đường lớn và rộng rất rõ ràng, có thể đồng thời chạy song song vài chiếc xe ngựa, con đường ấy cứ cách một khoảng liền có một ma pháp đăng, hiển nhiên là đường do người xây! Xem ra, con đường này đi thông một thành phố, hơn nữa là đi thông một thành phố tương đối lớn, thành phố có thành chủ quản lý, bằng không không có khả năng xây lên một con đường quy mô như vậy. Hoàng Dật quyết định đi dọc theo con đường này, đi thành phố kia nhìn trước. Hắn hiện tại cấp 19, ngay cả một kỹ năng nghề nghiệp còn chưa học, mà trong thành phố thì có người huấn luyện kỹ năng, có thể học tập tất cả kỹ năng. Hoàng Dật nhảy xuống đỉnh núi, rất nhanh vọt tới con đường rộng rãi kia, đường ở đây rất dễ đi, tốc độ của hắn không khỏi nhanh hơn vài phần, từng ngọn ma pháp đăng nhanh chóng dạt về phía sau. Ầm ầm! Đúng lúc này, Hoàng Dật mơ hồ nghe đỉnh núi phía sau mơ hồ xuất hiện âm thanh lạ. Hắn lập tức quay đầu lại, nhìn đỉnh núi phương xa một chút, đột nhiên phát hiện một tràng cảnh chấn động! Chỉ thấy trên đỉnh núi phía sau, cây cối của khu vực ấy đang ngã nhanh xuống, dường như trong rừng rậm có con thái cổ cự thú nào đang cấp tốc tiến tới, dùng lực mạnh đụng ngã tất cả cây cối phía trước, mà quỹ tích xông tới này, cũng chính là theo hướng của Hoàng Dật mà đến! Man Liệt! Trong đầu Hoàng Dật nhất thời hiện ra tên này! Trước đó Man Liệt truy sát hắn, cũng là cảnh tượng như thế, ở trong rừng rậm không thể ngăn trở, cây cối trực tiếp bị xô ngã bạo lực! Hoàng Dật sau khi giết chết Man Chuy ở Phong Lâm trại, Man Liệt bắt đầu truy sát hắn, lúc đó hắn may mắn dựa vào một thác nước rộng thoát khỏi Man Liệt, không ngờ rằng đối phương đuổi theo nhanh như vậy. Mối thù giết con quả nhiên khắc sâu! Cách xa ngàn dặm, truy sát đến cùng! Hoàng Dật không dám chậm trễ, dùng tốc độ cao nhất chạy nhanh về phía trước! Man Liệt hiện tại không phải hắn có thể đối kháng, chỉ cần bị đuổi theo, hắn có thể sẽ bị xé thành mảnh nhỏ trong nháy mắt, không có bất luận năng lực phản kháng gì! Lúc này, Hoàng Dật bỗng nhiên thấy may mắn vì mèo trắng nhỏ lưu lại trong Bạch Long hồ, nếu như tiếp tục theo hắn, chỉ sợ cũng khó thoát chết! Hoàng Dật đã dùng hết toàn lực, nhưng vẫn không đủ, tốc độ của Man Liệt hầu như là gấp đôi hắn, cự ly của bọn họ đang dần rút ngắn! Tiếng ầm ĩ phía sau càng lúc càng lớn, Man Liệt giống như một chiếc xe tăng bạo lực, hướng hắn nghiền đè mà đến, mà ma pháp đăng xung quanh Hoàng Dật cũng càng ngày càng nhiều, thành phố kia hiển nhiên đã rất gần! Chỉ cần tiến vào trong thành phố, Hoàng Dật sẽ an toàn. Ngoại trừ thành phố tự do như Long Đô, tất cả thành phố còn lại đều không cho phép động võ, chỉ cần động võ, sẽ bị vệ binh trong thành bắt giữ, thậm chí là đánh chết. Man Liệt tuy mạnh, nhưng chỉ cần thành phố kia đủ lớn, thực lực của vệ binh cũng đủ mạnh, vậy Man Liệt cũng không dám lỗ mãng. Rất nhanh, Hoàng Dật đã có thể cảm thụ được khí tức bạo ngược của Man Liệt, gã ngay ở hậu phương cách đó không xa, mỗi một lần dẫm chân, mặt đất sẽ hơi rung động một chút. Lúc này, phía trước cũng xuất hiện đường viền của thành phố! Ánh đèn trong thành phố, trực tiếp xa vời, náo nhiệt vô cùng, cửa thành đèn đuốc sáng trưng, cửa thành mở rộng ra, cầu hộ thành cũng không đóng, hiển nhiên là một thành phố mở cửa thành trong mọi thời tiết! Ở cửa thành có hai vệ binh mặc giáp ngăn nắp, bọn họ cao to uy mãnh, lưng hùm vai gấu, trong tay nắm chặt trường thương, dù cho cách rất xa, cũng có thể cảm thụ được hàn quang trên mũi thương. Những vệ binh này chỉ là từ bề ngoài, cũng đã có thể thấy được là cao thủ cực kỳ lợi hại! Cũng chỉ có vệ binh như vậy, mới có thể bảo vệ tốt thành phố lớn như thế!