Trần Úc Tịch ác nhân trước cáo trạng, vừa mở miệng liền đem Hoàng Dật nói xấu thành một bại hoại giết người cướp của, thoáng cái chiếm điểm cao đạo đức. Tất cả mọi người là tộc Bán Thú Nhân (tộc Orc), máu mủ tình thâm, chúng ta nên hỗ trợ lẫn nhau, vừa rồi Miểu Sát đánh lén anh em của chúng ta, đoạt đi linh miêu của chúng ta, đây là kẻ địch của mọi người. Hiện tại hắn chỉ một người, mọi người cũng không cần nói nhân nghĩa đạo đức cái gì, trực tiếp cùng lên đi! Cho dù hắn là Miểu Sát thì làm sao, lẽ nào có thể đồng thời đối phó nhiều người chúng ta như vậy? Cốt Đầu cũng châm ngòi thổi gió. Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ! (muốn vu oan giá hoạ, thì nói gì mà chẳng được) Hoàng Dật lười nói nhảm với bọn họ, loại tràng diện này hắn ở trong thế giới hiện thực cũng thấy nhiều rồi. Đoàn người này đều là ba người Trần Úc Tịch kéo tới, bản thân cũng đã bị bọn họ thu mua, vô luận hắn biện giải như thế nào đều không tác dụng, bọn họ vẫn là sẽ ra tay, hiện tại bọn họ nói lời nói này, chỉ bất quá là nói một ít tràng diện mà thôi. Sau một khắc, Hoàng Dật nhảy lên cao, nhào tới trước người của Cốt Đầu, trực tiếp vồ một vuốt. Cốt Đầu vốn đang muốn nhiều lời vài câu, kích động bầu không khí một chút, không ngờ rằng Hoàng Dật dĩ nhiên nhào tới dánh người, đã vậy tốc độ thú vương của hắn lại rất nhanh, thoáng cái đã gần người, còn chưa kịp phản ứng đã bị vồ trúng đầu. A! Sau một khắc, Cốt Đầu phát ra một tiếng hét thảm, lực đánh vào thật lớn làm hắn bay ra, ngọn lửa trên móng vuốt của Hoàng Dật như u nhọt kèm theo, bén lửa lên pháp bào của hắn. Cốt Đầu nặng nề ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu, sau đó kinh hãi lăn tới lăn lui trên mặt đất, muốn dập tắt lửa trên pháp bào, nhưng ngọn lửa này dường như là bất diệt, vô luận hắn dập như thế nào đều không tắt, khiến cho hắn liên tục chịu đựng thương tổn. Hoàng Dật lần này cũng không trực tiếp vỗ chết hắn, trước đó là bởi vì trang bị của ba người bọn họ toàn bộ tổn hại, không có bất luận tác dụng gì, cho nên mới sẽ bị một chiêu chết ngay. Nhưng bọn họ sau khi phục sinh trở lại doanh địa, cũng đã sửa chữa xong trang bị mới tới, thuộc tính của trang bị tăng lên lại, mà so ra, Hoàng Dật vẫn không có bất luận trang bị gì, uy hiếp của một trảo này giảm đi rất nhiều, không thể trực tiếp giết chết hắn ta. Vù! Đúng lúc này, Hoàng Dật nhạy cảm cảm giác được sau tai có một tiếng xé gió truyền đến, nếu như hắn muốn cố ý truy kích Cốt Đầu, vậy chắc chắn sẽ bị công kích phía sau đánh trúng. Hoàng Dật trải qua hình thái tiến hóa của linh miêu, thân thể đã trở nên linh hoạt không gì sánh được, cả người nghiêng qua hẳn một bên, một ánh đao lóe sáng lên! Nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy Băng Lãnh Đại Đao, một kích vừa rồi chính là hắn ta đánh tới. Thân thể Hoàng Dật nhảy lên, tốc độ như thiểm điện, nhào tới trước người Trần Úc Tịch, mạnh mẽ vỗ hắn một bạt tai. Trần Úc Tịch bay ngược ra ngoài, hai cái răng rơi xuống, sau đó ngã trên mặt đất, kéo ra một vệt thật dài. Từ đánh bay Cốt Đầu, đến tát bay Trần Úc Tịch, động tác của Hoàng Dật nhanh như thiểm điện, hầu như là tất cả mọi người còn chưa có phản ứng, cũng đã bị công kích. Sau đó Hoàng Dật lại nhảy ra xa xa, tiếp tục đứng song song với đoàn người, ánh mắt bình tĩnh, giống như chưa hề động qua. Trần Úc Tịch từ trên mặt đất đứng lên, nổi giận đùng đùng hướng đám người phía sau hét lớn: Thằng Miểu Sát này rất quá đáng, trước mặt của nhiều Bán Thú Nhân chúng ta như vậy đều dám động thủ, mọi người nhanh giết! Trần Úc Tịch còn chưa dứt lời, Hoàng Dật lại có hành động, nhanh chóng bay tới trước người của hắn, móng vuốt đầy lửa cháy mạnh hung hăng vỗ về phía đầu của hắn! Hành động của Hoàng Dật quả thật không hề theo quy luật, tùy thời đều có thể khởi xướng công kích, làm cho người ta khó lòng phòng bị. Thiết Quyền Phòng Ngự! Lúc này, Trần Úc Tịch có chuẩn bị, lập tức sử dụng một kỹ năng phòng ngự, đem hai tay che ở trước người, chặn công kích của Hoàng Dật, nhưng lực đánh vào vẫn làm hắn lui lại mấy bước. Có chút dây dưa này, Cốt Đầu và Băng Lãnh Đại Đao cấp tốc điều chỉnh tốt tư thái chiến đấu! Mà Bán Thú Nhân còn lại lúc đầu cũng bị ba người Trần Úc Tịch thu mua, vô luận Hoàng Dật nói cái gì bọn họ cũng sẽ ra tay, trước đó bọn họ muốn tìm cớ động thủ, nhưng hiện tại chiến đấu đều trực tiếp khai hỏa, đơn giản xé rách da mặt, cầm lấy vũ khí bắt đầu công kích. Các pháp sư đem pháp trượng hướng về không trung, bắt đầu ngâm xướng chú ngữ ma pháp! Các chiến sĩ cầm vũ khí xông đến hướng Hoàng Dật! Các cung thủ đem tên đặt lên dây cung! ... Hiện tại, Hoàng Dật phải đối mặt với công kích đồng thời của hơn mười người, lại phải bảo vệ mèo trắng nhỏ trong lòng, tựa như sẽ rơi vào bị động. Nhưng hắn cũng không hiếu chiến, toàn lực chạy, hai ba cái đã cấp tốc chạy vào trong rừng cây rậm rạp cách đó không xa, ẩn dấu trong bụi cỏ, thoáng cái mất đi tung tích. Mọi người đuổi theo! Phân công bao vây! Trần Úc Tịch chỉ huy mọi người bắt đầu truy kích theo hướng Hoàng Dật. Hoàng Dật mang theo mèo trắng nhỏ, chạy ào trong rừng cây, sau đó bò lên trên một gốc cây đại thụ, ngửa mặt lên trời huýt sáo dài một tiếng: Dã Tính Hô Hoán! Nhất thời, tiếng thú rống quét ngang bốn phương tám hướng, âm thanh cực kỳ cổ xưa, tựa như đang tiến hành kêu gọi trong lịch sử thời không, triệu hồi những anh linh đã tử vong trong dòng lịch sử mênh mông này trở về! Ngay sau đó, trong bầu trời nhất thời hiện ra vài vòng sóng gợn, sau đó trong hư không xuất hiện hai sinh vật quái dị! Một con là chó săn cả người đầy ánh lửa xanh lá, ánh mắt uy nghiêm, khóe miệng không ngừng chảy ra dòng lửa đang cháy, từng giọt lửa xanh lá như nham thạch nóng chảy rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh cháy Xèo xèo. Một con khác là chim ưng, cả người nó trong suốt, hiệu quả ẩn thân vô cùng tốt, lông chim trên cánh dường như là do một đống dao gộp lại mà thành, dưới ánh trăng phản xạ ra quang mang lợi hại, lúc ẩn lúc hiện trong không khí, làm cho người ta khó lòng phòng bị! Cái này chính là kỹ năng chủng tộc đầu tiên của Hoàng Dật【Dã Tính Hô Hoán】, có thể triệu hồi ra một con chó săn và một con chim ưng trợ giúp chiến đấu. Chỉ số thông minh của chúng nó rất thấp, cần chủ nhân phát lệnh mới có thể công kích, nếu như ý thức chiến đấu của chủ nhân không tốt, vậy hai sinh vật triệu hoán này hoàn toàn sẽ làm chủ nhân phân tâm, không chỉ không có trợ giúp, ngược lại còn có thể cản trở. Hoàng Dật lập tức phát lệnh, chỉ huy chim ưng bay đi phía trước, điều tra phạm vi nhìn. Chim ưng cấp tốc bay đi phía trước, cả người nó trong suốt, lại giấu trong cành cây giữa rậm rạp, thị lực của thợ săn cho dù tốt cũng rất khó phát hiện nó. Rất nhanh, trong mắt của chim ưng xuất hiện thân ảnh của đoàn người Trần Úc Tịch, bọn họ nghe Dã Tính Hô Hoán của Hoàng Dật, cấp tốc vọt đến hướng hắn. Lúc này, thương thế của Trần Úc Tịch và Cốt Đầu dưới sự trị liệu của mục sư đã khôi phục, bọn họ nhiều người, có nghề nghiệp phụ trợ trị liệu, trừ phi có thể tốc chiến tốc thắng, nếu không bọn họ dù có bị thương nặng cũng sẽ được chữa khỏe rất nhanh. Hoàng Dật căn cứ phạm vi nhìn của chim ưng, dập tắt ánh lửa màu đỏ trên móng vuốt và ánh lửa màu xanh trên người chó săn, lén lút di chuyển, vòng tới một thân cây sau đoàn người, ẩn giấu thân mình.