Ngục giam anh hùng
Chương 19
Chỉ chớp mắt, ba ngày trôi qua.
Ba ngày qua, Hoàng Dật đều luyện tập 【Không trung biến hướng 】 và 【Không trung gia tốc 】 hai kỹ năng này, dưới nỗ lực khắc khổ của hắn đều đã luyện tập đến lô hỏa thuần thanh, tùy ý có thể sử dụng ra, trình độ linh hoạt có thể so với mèo mẹ.
Mà đẳng cấp của Hoàng Dật lên tới cấp 9, thân linh miêu đã to ra được một chút, không còn là dáng vẻ yếu ớt của con mèo nhỏ lúc trước, hắn đã có thể tự mình săn mồi, phỏng chừng tiếp qua không lâu là có thể chân chính lớn lên, có được thiên phú và kỹ năng của thú vương!
Ban đêm hôm nay, Hoàng Dật vẫn đăng nhập như thường, chuẩn bị tiếp tục giết quái luyện cấp.
Vừa đăng nhập, Hoàng Dật liền thấy được khuôn mặt thống khổ của mèo mẹ.
Lúc này mèo mẹ, bụng phình lên, biểu tình rất là đau đớn, thân thể rất là cố sức, tựa như muốn đem thứ gì đó phình trong bụng đẩy ra.
Meo meo!!! Hoàng Dật thân thiết kêu một tiếng, lập tức chạy tới, vươn móng vuốt nhỏ, đem đầu của mèo mẹ ôm vào trong ngực, vươn đầu lưỡi vô cùng thân thiết liếm nó, tận lực cho nó ấm áp.
Mèo mẹ từ ái nhìn Hoàng Dật, sau đó lại cúi đầu, dùng ánh mắt đồng dạng từ ái nhìn bụng phình của mình một chút.
Chỉ một thoáng, Hoàng Dật rõ ràng!
Thì ra, mèo mẹ đang sinh cái thai thứ hai!
Thay lời khác mà nói, cũng là Hoàng Dật gần nghênh tiếp một người em trai hoặc là em gái! Lúc này mới ba ngày mà thôi, mèo mẹ dĩ nhiên lại muốn sinh!
Thế Giới Thứ Hai là một thế giới ảo mà thật, mỗi một NPC đều có cuộc sống hoàn chỉnh của mình, mèo mẹ cũng không ngoại lệ. Nó cũng không phải sinh xong Hoàng Dật sẽ không còn tác dụng, nó vẫn có cuộc sống của mình, giống như là một sinh vật chân chính bình thường, sinh thai đầu tiên xong còn có thể sinh thai thứ hai thai thứ ba, Hoàng Dật bất quá chỉ là một thai bên trong. Duy nhất khác nhau cũng là, Hoàng Dật là người chơi, mà linh miêu còn lại có thể là NPC, chỉ là bề ngoài không cách nào nhận ra. Hoàng Dật hiện tại, ngoại hình hoàn toàn cũng là một con linh miêu, người bình thường căn bản không ngờ rằng hắn là một người chơi, trừ phi chủ động công kích hắn, như vậy hệ thống mới có thể làm ra nhắc nhở.
Mèo mẹ nhe răng trợn mắt quỳ trên mặt đất, móng vuốt cố sức quào lấy bùn đất, quá trình sinh nở hiển nhiên vô cùng thống khổ, chỉ có dựa vào tình thương của mẹ vĩ đại mới có thể chống đỡ được.
Khịt khịt!
Đúng lúc này, trong bụi cỏ cách đó không xa truyền đến một tiếng động, ngay sau đó, một con sói trắng chui ra, đôi mắt màu xanh nhìn chằm chằm mèo mẹ vài giọt nước dãi từ khóe miệng chảy xuống.
Hiện tại mèo mẹ đang sinh nở, căn bản không có năng lực chiến đấu, con sói trắng này tới thật không phải lúc!
Hoàng Dật không có suy nghĩ nhiều, lập tức tiến lên một bước, vững vàng che trước mặt mèo mẹ, đứng song song với sói trắng.
Trước đây, đều là mèo mẹ bảo vệ hắn, hiện tại rốt cục đến phiên hắn tới bảo vệ mèo mẹ!
Thân thể của Hoàng Dật nhỏ hơn vài lần so với sói trắng, sói trắng căn bản không đem hắn để vào mắt, trực tiếp nhấc chân chậm rãi tới gần.
Gừ!
Hoàng Dật hơi ngồi xổm thân thể xuống, lông trên người dựng đứng lên, nhe răng phát tiếng cảnh cáo với sói trắng.
Sói trắng không chút nào để ý đến Hoàng Dật, từng bước đi tới, tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Ánh trăng bạc chiếu vào trong rừng, chiếu vào lá cây, hơi lóe sáng, vốn dĩ là bầu không khí yên bình nhất, nhưng hiện tại lại có vẻ căng thẳng không gì sánh được.
Xào!
Ở nhánh cây trên đầu, vài con chim tựa như đã nhận ra nguy hiểm, chớp cánh nhanh chóng bay xa, xung quanh có vẻ càng tĩnh mịch.
Đúng lúc này, Hoàng Dật hai chân đạp mạnh, đánh móc sau gáy sói trắng, dẫn đầu triển khai công kích.
Con sói trắng này hiển nhiên mạnh hơn so với dã thú bình thường, thân thể hơi nhoáng lên tránh được Hoàng Dật tấn công.
Hoàng Dật co thân thể lại, giữa không trung bỗng nhiên biến hướng, lập tức lướt ngang đến bên cạnh sói trắng, hai móng một trảo!
Sói trắng hiển nhiên không có ngờ tới chiêu này, lập tức bị trảo của Hoàng Dật quào trúng người, kéo ra hai vết thương thật dài, máu tươi nhuộm đỏ bộ lông màu trắng!
Gừ gừ! Sói trắng ăn đau, đôi mắt màu xanh rụt lại, đuôi như một đạo thiểm điện, hung hăng quất về phía Hoàng Dật.
Hoàng Dật đã dùng qua Không Trung Biến Hướng, lực đạo vừa rồi dùng hết, vô lực tránh né, liền bị đuôi của sói trắng quất trúng bụng.
Hoàng Dật trực tiếp bay ngược ra ngoài, hắn mới sinh ra vài ngày, dù sao không có hoàn toàn lớn lên, vô luận lực lượng hay là độ linh hoạt đều kém rất xa, đối phó con sói trắng hung mãnh này thật sự là có chút miễn cưỡng.
Hoàng Dật đụng vào một gốc cây đại thụ, chấn lá cây rung động, hai chân hắn thuận thế gập lại, hóa giải lực đánh vào. Sau đó trực tiếp đánh về phía sói trắng trên không trung, mượn lực rơi xuống sử dụng Không Trung Gia Tốc, như một viên đạn pháo hung hăng hướng về phía sói trắng!
Xoát! Xoát!
Hai móng của Hoàng Dật giao nhau, trong bóng tối hiện lên hai luồng sáng lạnh, lần thứ hai thêm hai vết thương dài trên thân của sói trắng, lực đánh vào lớn đến mức làm sói trắng đụng lui lại mấy bước.
Sói trắng rất nhanh liền ổn định thân thể, lần thứ hai vọt lên, con ngươi xanh lá như là ma trơi đến từ U Minh, nhen nhóm đêm tối của khu rừng này.
Hoàng Dật hết sức chăm chú nhìn chằm chằm sói trắng, đây là con dã thú cường đại nhất hắn gặp phải sau khi sinh ra trong khu rừng này, không chú ý sẽ bị nó giết chết!
Đồng thời, cái này cũng khiến cho trong lòng hắn nổi lên một cảm giác khẩn trương vui vẻ đã lâu. Từ sau khi tiến vào Hoa Hồng Ngục Giam, hắn không còn có thể hưởng thụ loại vui vẻ trên nguy hiểm tính mạng này, đối với một người quen với việc đi trên ranh giới sống và chết mà nói, nguy hiểm là một loại hưởng thụ lớn lao.
Vù!
Sói trắng tấn công đến đây, thân thể to lớn ở trên khoảng không, che đậy ánh trăng, như một bóng ma, bao phủ Hoàng Dật và mèo mẹ.
Hoàng Dật cũng linh hoạt nhảy lên, bất quá độ cao tận lực đè thấp một ít, xông thẳng vào cái bụng sói trắng.
Sói trắng bao phủ Hoàng Dật, hai móng vỗ xuống, tựa như muốn đem hắn vồ thành bánh thịt.
Hoàng Dật không chút hoang mang, đuôi cấp tốc quất lên, chặn móng vuốt sói, ngay sau đó, hắn chui vào bụng dưới của sói trắng, sau đó hé miệng, cắn mạnh vào chân sau của sói trắng! Móng vuốt sắc bén hung hăng quào vào bụng sói trắng, tiến vào trong thịt.
Gừ!
Sói trắng điên cuồng lên, liều mạng lắc phần eo của mình, muốn đem Hoàng Dật hất ra, thế nhưng tính linh hoạt của nó không mạnh, trên không trung không cách nào hoàn toàn giãn thân thể của chính mình, từ đầu đến cuối đều không hất được Hoàng Dật, Hoàng Dật giống như thuốc cao bôi trên da chó, cắn chặt chân sau của sói trắng, chết cũng không nhả!
Đột nhiên, một cái gì đó thoáng hiện trước mắt Hoàng Dật, lắc lắc!
Hoàng Dật tập trung nhìn vào, cái này chính là hai trứng của sói trắng, lúc này đang lúc lắc theo thân thể giãy dụa của sói trắng, lực đạo hung mãnh, lắc qua lắc lại, mơ hồ còn có tiếng xé gió truyền đến, có vẻ rất là sinh mãnh, không biết đạp hư qua bao nhiêu con sói cái rồi.
Hoàng Dật nắm chắc thời cơ, cấp tốc rút trảo ra, chộp mạnh tới hai trứng của sói trắng, sau đó cấp tốc cắt một cái!
Sau một khắc, máu tươi văng khắp nơi, hai trứng của sói trắng trực tiếp bị cắt rụng, rơi trên mặt đất!
Truyện khác cùng thể loại
106 chương
110 chương
73 chương
52 chương
115 chương
67 chương