Ngứa
Chương 10
47.
“Thả lỏng…” Lục Bán bị kẹp đến có chút đau, anh hơi lui ra ngoài chút, lại dùng lực đỉnh vào, khàn giọng hỏi: “Có quan trọng không?”
Nói đến chiếc nhẫn, anh liền nhớ đến buổi tối xảy ra chuyện kia nguyên do là vì chiếc nhẫn. Nhiều năm như thế đây là lần đầu tiên Đường Nhận ra tay với anh, bộ dạng người này như nổi điên mà truy hỏi anh chiếc nhẫn ở đâu, bây giờ nghĩ lại cũng khiến lòng anh vẫn còn sợ hãi.
“…
Nói nhảm, quan trọng…” Mùi vị được lấp đầy khiến Đường Nhận vô cùng thỏa mãn, nhưng hắn vẫn canh cánh trong lòng với chuyện chiếc nhẫn, không bỏ qua mà truy hỏi: “Rất quan trọng… Ở đâu?”
Lục Bán kéo xuống nhìn ánh bạc rực rỡ lấp lánh trên tay Đường Nhận, lời ít ý nhiều ra lệnh: “Cởi đồ anh.”
Tối qua anh nhận lời mời tham dự sự kiện cắt băng khánh thành cửa tiệm mới khai trương của thương hiệu nào đó ở Vạn Tượng. sau khi trở về xe cũng không xuống còn chạy tới quán bar, quần áo cũng chưa kịp thay, lúc này trên người vẫn là chiếc áo sơ mi cổ dựng đứng thanh lịch lúc tham gia sự kiện, màu trắng tinh, trước ngực là hai hàng xếp nếp[1] cổ điển, bên trong hai lớp vạt áo kẹp đầy khuy áo nhỏ bé tinh xảo, chúng sắp xếp dày đặc, có đến mười mấy hạt, mắt thường khó có thể thấy, vì thế sau khi bọn họ đã làm xong, quần áo anh mặc vẫn còn gọn gàng, một các cúc áo cũng không cởi, quần cũng chỉ cởi ra có một chút.[1] Gốc là Phong cầm điệp [风琴褶]: là loại vết gấp xếp khá dày, khá quy luật trên quần áo.
Thực tế Lục Bán rất thích mặc quần áo làm Đường Nhận. Bề ngoài khí chất của Lục Bán hết sức cấm dục, lúc ăn mặc chỉnh tề không chút để lộ sẽ càng tăng thêm mấy phần hương vị thánh khiết bất khả xâm phạm. Kéo người đàn ông xuống bể dục cùng trầm luân, để cho mình ở trong thân thể người đó thực tủy tri vị[2] mà va chạm, mất khống chế cho đến khi phóng thích, điều này có thể mang đến cho thị giác và tâm lý của cả sự hưởng thụ và thỏa mãn, thậm chí anh còn cảm thấy khoái cảm còn tới mãnh liệt hơn nhiều so với việc cởi hết.[2] Thực tủy tri vị [食髓知味]: “ăn” được một lần thì càng muốn ăn thêm nữa.
Nếu là ngày thường, Đường Nhận sẽ làm đến lúc sướng mới bắt đầu cởi bỏ ít đồ vướng víu của Lục Bán, thế nhưng giờ phút này hắn quá mức nóng lòng muốn biết tung tích chiếc nhẫn kia, nghe nói như vậy, lập tức đưa tay tới kéo mạnh một cái —— ngay lập tức bắn bay bảy tám cái cúc áo.
Chiếc nhẫn kia tâm tâm niệm niệm tuột ra khỏi cổ áo Lục Bán. Nó được móc vào một sợi dây chuyền, lúc này theo động tác của Lục Bán mà lắc tới lắc lui ở trước mặt hắn.Ánh mắt Đường Nhận cũng sắp bị lắc lư theo, tay cũng thoáng run rẩy, hắn kéo chiếc nhẫn đến bên môi ấn xuống một cái hôn, chiếc nhẫn nhỏ bé giờ phút này còn mang nhiệt độ cơ thể của chủ nhân nó.
“Không cho… Lấy, lấy xuống nữa… Nữa, a ——”
Câu trả lời Lục Bán cho hắn chính là tàn nhẫn đâm về nơi chết người của hắn.48.
Đợt làm tình này đến bất chợt, làm cũng trực tiếp. Không vuốt ve, thăm dò dư thừa, cũng không giở trò gì, mỗi lần giao phong đều ở giữa chỗ hiểm.
Rất nhanh Đường Nhận cảm thấy mình bị chơi đến hỏng, Lục Bán cũng đã mệt lả rồi.
Người kia dán lên da thịt nóng bỏng mà khô ráo của hắn, hắn biết đó là do sốt cao gây ra, lý trí nói cho hắn biết cần phải mau mau có chừng mực, nhưng mà thân thể hắn thì không muốn buông người này ra, hắn không buông ra, cũng chẳng cách nào kêu ngừng được.
Khoái cảm kịch liệt tựa như ngọn lửa lan cháy ra đồng cỏ, tự hắn đạp lên biển lửa, mỗi một giây đều đã từng chết trăm ngàn lần trong ngọn lửa này, lại còn ngại chưa đủ.
“Nữa, sâu hơn… Sâu… Sâu, sâu hơn nữa…”
Nơi giao hợp dần dần ướt thành một mảnh bùn lầy, kèm theo âm thanh nhanh chóng rút ra cắm vào, vô cùng dâm mỹ…
Lúc này Lục Bán cảm thấy linh hồn và thể xác mình như thế đã chia làm hai. Linh hồn anh nhẹ nhàng bay bổng ở nơi hai người kết hợp, nhìn thể xác mình điên cuồng bất chấp hậu quả mà làm người ông kia.
Thân thể đó với anh như một loại độc dược mãn tính, tuy nếm thử sẽ không nguy hiểm tính mạng, nhưng sau khi chạm qua một lần sẽ không cách nào tiết chế được, cả đời này đều phải dựa vào thứ độc ấy để giảm bớt nỗi đau hư không.
Anh nhìn thấy bản thân mình vừa liều mạng rút ra cắm vào chạy nước rút, vừa thấp giọng gọi tên người đó ——Đường Nhận…
Làm sao Đường Nhận lại cho rằng mình không thương em ấy, sẽ cam tâm nhường em ấy cho người khác chứ?
Anh lại thấy mình cúi đầu, ngậm một bên núm vú mẫn cảm màu sắc nhợt nhạt kia vào trong miệng gặm mút, chập ngón tay đang dán chặt lấy dục vọng nóng bỏng của bản thân chen vào nơi ẩn náu ấm áp kia, thăm dò vào nơi sâu.
Đường Nhập lập tức bị anh giáp công (đánh từ hai mặt) trên dưới, một hơi kích thích đến không thở nổi, thân thể liền co giật run rẩy dữ dội… Tinh dịch của hắn phun ra giữa ngực và bụng hai người, một luồng tiếp một luồng, có vài giọt còn dính lên quần tây màu đen của hắn, đặc biệt bắt mắt.
Anh thấy mình chôn sâu vào trong thân thể kia, phát ra một tiếng dài, như dã thú thở dài, nghe đến đặc biệt thống khổ, nhưng anh biết rõ, đó là khoái cảm bám víu đến cùng cực, thiêu đốt người chìm trong vui vẻ.
Cuối cùng linh hồn anh trở về vị trí cũ, cùng thân xác hôn mê bất tỉnh.49.
“Thế nào rồi?” Đường Nhận thăm dò nhiệt độ cơ thể Lục Bán.
Phương Minh Việt ngẩng đầu lên, lời nói thành khẩn nói với hắn: “Nhận thiếu, đừng nói tôi không nhắc nhở cậu, vợ chồng già kiềm chế chút được không? Đến tuổi trung niên mà cậu còn chơi bời quá mức sẽ dễ xảy ra chuyện! Nhất là thân thể ngài ấy…”
Anh ta lại nhìn Lục Bán một chút, kế đó nháy mắt ra hiệu hỏi Đường Nhận: “Phu nhân là bị cậu lăn qua lăn lại mấy lần?”
“Cút đi!” Đường Nhận mặt lạnh trừng anh ta một cái, “Anh ấy xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên sốt lợi hại như vậy?”
Đường Nhận vốn cho rằng tối hôm trước say rượu gọi Lục Bán dày vò đến quá muộn, anh không nghỉ ngơi tốt, mệt mỏi nên mới như vậy, bưng thuốc uống xong đến khi ra mồ hôi thì có thể hạ sốt.
Cảm xúc mãnh liệt qua đi hắn dọn dẹp sạch sẽ trên người Lục Bán, lại thay quần áo sạch cho anh, lăn qua lăn lại một phen như thế mà người cũng không tính, lúc hút thuốc thì càng không sao hút được, hơn nữa anh liên tục sốt mà không thấy ra mồ hôi, Đường Nhận có chút hoảng nên vội vàng gọi Phương Minh Việt tới.
Phương Minh Việt là một người bạn xấu[3] thạc quả cẩn tồn[4] của Đường Nhận, độc địa từ nhỏ đến lớn, bây giờ còn có thể đối với Đường tổng mà gọi “Nhận thiếu” thì trừ anh ta ra không có ai khác.[3] Gốc là Tổn hữu [损友], từ này mình có đi hỏi khắp nơi rồi, hiểu nôm na là bạn xấu, hiểu theo cách thuần việt thì là bạn chó, bẹn như cái bẹn bà ấy, thấy để vậy thì tục quá nên để theo kiểu nôm na luôn =)))[4] Thạc quả cẩn tồn [硕果仅存]: quả to còn sót lại. Ý chỉ: rất ít người hay vật còn sót lại sau thời gian, đào thải/của quý sót lại; hàng hiếm sót lại.
Nhà bọn họ với Đường gia là thế giao, cha anh ta giáo sư Phương Triết Vũ là bác sĩ tư gia của Đường Gia, Đường Nhận có thể nhảy nhót tưng bừng lâu đến tuổi này mà không để lại mầm bệnh gì, giáo sư Phương có công rất lớn.
Phương gia đời đời theo nghề y, từ nhỏ Phương Minh Việt đã nghe quen tai nhìn quen mắt, bản thân được trời ưu ái đủ điều kiện, năm nay ba mươi lăm tuổi đã thăng chức cấp cao, là bác sĩ khoa trưởng trẻ tuổi nhất Nam Thành. Phương Triết Vũ đã lớn tuổi, Đường Nhận không muốn chuyện gì cũng làm phiền ông, bây giờ có bệnh vặt đau đầu nhức óc gì đều trực tiếp gọi Phương Minh Việt đến đây xem, thường xuyên bị Phương Minh Việt oán giận nói hắn là ngưu đao giết gà[5].[5] Nguyên văn là Ngưu đao sát kê [牛刀杀鸡]: dùng dao mổ trâu giết gà, ví làm một việc nhỏ không cần phải dùng những những phương cách lớn.
“Chỉ viêm chứng thôi.” Phương Minh Việt tiêm thuốc hạ sốt cho Lục Bán, qua loa dọn dẹp đồ đạc một chút, hất cằm ra về cửa nói với Đường Nhận, “Anh ấy cần phải ngủ một lát, chúng ta ra ngoài nói.”
Hai người ra khỏi phòng ngủ, tuy rằng Lục Bán trước sau không nghe được, nhưng Phương Minh Việt vẫn hạ thấp giọng, anh ta nói: “Tôi cũng có nghe nói về chuyện của mẹ anh ta rồi, viện sĩ Hà của viện chúng tôi từng đến thăm rồi.”
“Ở phương diện này lão Hà rất uy tín,” Hắn vừa nói vừa lắc đầu, “Cũng là chuyện hiếm có của tháng.”
“Ông ta nhất định cũng tức giận.” Anh ta nghiêm mặt nói, “Tên này hễ có chuyện gì là không muốn nhiều lời, tức giận trong lòng là tổn hại sức khỏe nhất! Thời điểm như thế này cậu nên thông cảm cho người nhà nhiều chút, để ý anh ấy nhiều chút, đừng chỉ biết kiếm tiền, cậu nuôi nhiều người cố vấn mới như thế cũng là để trang trí à? Cậu nên cho mình một kỳ nghỉ, ở cạnh anh ấy đi.”
Tên này giảng đạo mà cũng không xong, Đường Nhận muốn chen miệng vào cũng không chen được. Phương Minh Việt còn không biết chuyện bọn họ chia tay, nếu biết thì không biết anh ta sẽ độc địa thế nào đâu.
Đến khi Phương Minh Việt nói đến mệt rồi tìm nước uống, Đường Nhận mới nhàn nhạt nói: “Không phải tôi không ở cạnh anh ấy… Thôi, biết rồi.”
Hắn đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, suy nghĩ một chút về quá trình thay đổi tư tưởng của Lục Bán trong khoảng thời gian này, chợt bị chuyện đêm hôm đó mình nói đến vụ sinh con vớ vẩn gì đó làm hối hận muốn chết. Chuyện gì xảy ra vậy? Hắn đến tuổi này rồi, sóng to gió lớn cũng đã trải qua, nhưng vừa gặp phải Lục Bán thì chỉ số IQ lập tức tụt xuống 50%, lại còn cùng một thằng nhóc miệng còn hôi sữa này nói mà không biết lựa lời.
Hắn ngồi vào ghế salon, mệt mỏi vuốt mặt, thở dài nói: “Đời này tôi coi như bại trong tay anh ấy.”50.
“Chờ một chút, này anh chờ một chút —— Lục Bán!”
Một cái tay bắt lấy anh từ phía sau, anh không nhịn được quay đầu trừng mắt liếc người nọ một cái.
“Tức cái gì, em cũng không nói bậy mà, em vốn là bạn trai anh, chính anh cũng đồng ý, sao anh còn phải người khác biết?”
“Tiền của em anh sẽ không đụng tới!”‘Vậy thì em không xen vào, vui không vui là chuyện của anh, dù sao với em, anh không được nuốt lời.”
“Em ——”
Lời còn chưa dứt, tên xấu xa nào đó bỗng mạnh mẽ kéo anh lại, sau đó nghiêng người hôn tới.
Có lẽ là sợ bị anh đánh, nụ hôn này không đi sâu vào, người kia lập tức cắn một cái lên môi anh rồi buông ra.
Anh cả giận nói: “Đường Nhận!”
Đường đại thiếu vừa được hôn trộm, cười đến run rẩy cả người, nhanh chân né ra mới nói với anh: “Được rồi anh bận tiếp đi, không quấy rầy công việc của anh, buổi tối em đến đón anh.”
Hắn giảo mồm “Nhé” một tiếng, xoay người đi xa.
Buổi tối Lục Bán làm việc, thẳng đến khi bóng đêm vẩy mực, cái người nói muốn đến đón anh kia cũng chưa tới.
Anh tự đón xe về chỗ ở, vừa ra khỏi thang máy đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trong hành lang, trong lòng đang thấy buồn bực, đi chưa được mấy bước đã nhìn thấy một người trước cửa nhà mình.
“…
Đường Nhận?” Anh ngẩn ra, cẩn thận gọi một tiếng.
Người kia ngồi dưới đất, lưng hắn tựa vào cửa, đang vùi đầu vào đầu gối, hai tay bọc lấy mình cuộn thành một đoàn, nghe thấy tiếng động thì chậm rãi ngẩng đầu lên.
Tóc Đường Nhận… Dường như dài hơn so với lúc ban ngày, viền mắt hắn đỏ bừng, ánh mắt có chút dại ra.
Trong lòng Lục Bán rất giận, anh biết người này vốn không thể dính rượu, vội chìa tay nắm lấy cánh tay muốn kéo hắn dậy.
“Chìa khóa em đâu? Không vào trong mà ngồi chỗ này làm gì?”
Con ma men kia như là giật mình tỉnh dậy, ngây ngẩn nhìn chằm chằm anh hồi lâu, lại hỏi: “…
Lục Bán? Là anh?”
Lục Bán nhíu mày: “Không phải thì sao? Em chạy đến nhà anh để tìm ai?”
Đường Nhận giống như không nghe thấy lời anh, trong miệng còn lẩm bẩm: “Là Lục Bán… Lục Bán… Anh ở đây?”
Lục Bán có hơi chịu không nổi bộ dạng thần kinh của hắn, vừa móc chìa khóa vừa muốn kéo hắn đứng lên, kết quả không để ý nên bất thình lình bị con ma men dùng lực mạnh mẽ kéo anh ngã trên người hắn…
Cánh tay anh sượt trên vách tường, sượt đến đau, Đường Nhận lại gắt gao ôm anh không chịu buông, anh vừa muốn nổi cáu, tên Đại thiếu gia kia bỗng nghẹn ngào một tiếng, hắn nói: “Lục Bán, là anh sao? Anh về rồi? Anh ôm em một cái…”
Chút nóng nảy kia của Lục Bán nhất thời bị âm thanh không bình thường tưới tắt.
Đường Nhận thường xuyên nũng nịu đùa giỡn vô lại với anh, nhưng cho dù hắn có làm nũng, thì vẫn luôn là bộ dạng hớn hở đã tính trước mọi việc, chưa bao giờ giống như thời khắc trước mắt này, vừa mê mang vừa luống cuống như thế.
Anh không thể không nhẹ nhàng ôm lấy Đường Nhận, cẩn thận hỏi hắn: “Em làm sao vậy?”
Nhưng Đường Nhận chỉ lặp đi lặp lại nói: “Ôm em một cái.”
Anh đành phải ôm hắn, anh ôm hắn vào nhà, tắm cho hắn, thay quần áo, thu xếp cho hắn ngủ, cuối cùng bản thân cũng kiệt sức mà ngủ cạnh hắn.
Lần nữa tỉnh lại anh cảm giác có người đang kéo tay anh, khẽ mở mắt nhìn lên, Đường Nhận nằm bên cạnh anh, vui vẻ nhìn chiếc nhẫn của hai người.
“Nhà thiết kế lớn, sao anh lợi hại vậy?”
“…
Hả?”
“Chiếc nhẫn rất đẹp, em rất thích, vĩnh viễn không tháo xuống.”
Anh đè xuống khóe môi không nhịn được nâng lên, đáp một câu: “Ừm.”
Thế nhưng một giây sau, anh nhìn thấy nụ cười thích thú của Đường Nhận thay đổi, hắn buông tay anh, xoay tròn chiếc nhẫn trên tay mình, hỏi anh: “Em nói gì anh đều tin sao?”
Lục Bán ngây ngẩn hỏi: “Cái gì?”
Đường Nhận chậm rãi tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út ra, vừa tháo vừa nói: “Chơi đủ rồi, chúng ta chấm dứt ở đây đi.”
Lục Bán cảm giác anh như bị một tiếng sét đánh trúng, khó có thể tin hỏi: “Em nói cái gì?”
Đường Nhận có chút thương hại nhìn anh: “Tôi nói tôi chơi đủ rồi, tôi muốn ổn định gia đình, muốn có vợ có con.”
Hắn nói tiếp: “Anh muốn loại bồi thường gì, tùy anh chọn, tôi đều có thể thỏa mãn anh.”
Trong nháy mắt Lục Bán thật sự cảm giác được tim mình đã bị chia thành hai nửa, nhưng vết thương chí mạng như vậy lại không làm anh tắt thở ngay được, anh còn giãy giụa lặp lại câu hỏi một lần nữa: “Em nói cái gì?”
“Tôi nói…”
“Đại ca, xin anh mau tỉnh lại, anh đừng dọa em nữa!”…
Hai âm thanh đều là của Đường Nhận, Lục Bán đau lòng đến toàn thân đều đau, đau đến nỗi anh cũng chẳng rõ tình hình, cho nên rốt cuộc có phải Đường Nhận thật sự muốn chia tay anh không?
Anh khó khăn mở mắt ra.
Đường Nhận đang mặt đầy sốt ruột nhìn anh, thấy anh tỉnh lại, vậy mà có phần kích động cúi người hôn lên trán anh.
“Anh sắp hù chết em rồi, khát không? Ngồi dậy uống nước nhé?”
Lục Bán cảm thấy tim vẫn còn hơi đau, trước đó là giấc mơ?”
Đường Nhận thấy ánh mắt anh rời rạc, lòng lại nhói lên, cẩn thận hỏi: “Lục Bán, Lục Bán?”
“Ừ… Không sao cả, anh tỉnh rồi.”
———Editor: Hai chương này thấy thương Lục Bán với Đường Nhận quá :
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
37 chương
73 chương
32 chương