Ngư

Chương 6

Hắn lặng lẽ đứng lên đi uống một chén nước. Hôm sau, Thích Thiếu Thương thức giấc, phát hiện Cố Tích Triều đã không còn. Trên bàn đặt một chén thuốc, với hai cái bánh bao. Hắn uống thuốc ăn điểm tâm xong, ra ngoài nhìn nhìn chum nước. Trong chum giờ chỉ còn một con cá. Hiện tại Thích Thiếu Thương đã biết con cá này đại danh là “Thiện Tai”. “Thiện Tai Thiện Tai! Tội Lỗi đi rồi, ngươi cô đơn lắm phải không?” Thiện Tai sống lâu trong thâm sơn cổ tự, có điểm thành tinh, cư nhiên nhận ra Thích Thiếu Thương, vung đuôi tát nước đầy đầu hắn. Thích Thiếu Thương đương nhiên sẽ không chấp nhất một con cá, hắn nghĩ nghĩ, quyết định đi tìm đại hòa thượng. Tiểu Cố lúc này đang ở đâu? Tiểu Cố vẫn theo thường lệ, ở bên hồ “câu cá”. Y ngồi xếp bằng trên tảng đá ven hồ, hai mắt khép hờ, không hề nhúc nhích. Lúc Thích Thiếu Thương tìm đến y, cảm thấy Cố Tích Triều thật giống — một pho tượng phật? Quả thật bát phong bất động, trần ai bất nhiễm, minh bạch thấu triệt. Đặc biệt dưới nền nước biếc non xanh, chim kêu hoa nở, quả thật đẹp đến khiến người rơi lệ. Đương nhiên, bề ngoài con người ta luôn lừa tình như thế. Thích Thiếu Thương nếu thực sự tin rằng Cố Tích Triều lập địa thành phật, thì hắn đúng là con cá ngu. Tiểu Cố rõ ràng đang luyện công, hơn nữa đã luyện đến nhập thần. Trong đầu hắn quanh quẩn một ý niệm: Thảo nào Cố Tích Triều tối ngủ không chút đề phòng, hóa ra võ công hắn chẳng những khôi phục, mà còn tinh tiến vượt bậc. Bất luận kẻ nào muốn đánh lén người này, đều là trộm gà không được còn mất nắm thóc. Mình mấy năm nay gian gian khổ khổ ngày đêm rèn luyện, còn cho rằng võ công cuối cùng cũng siêu việt hơn Cố Tích Triều một đoạn xa. Hiện tại xem ra, hai người nếu đấu nhau, thắng bại vẫn không nói trước được. Thích Thiếu Thương cảm thấy thật áp lực, nhưng cũng có chút tự đắc: Ít nhất ở dưới nước Cố Tích Triều không phải đối thủ của mình. Tiểu Cố không mở mắt, mà mở miệng: “Ngươi đi tìm đám hòa thượng đó?” Thích Thiếu Thương gật gật đầu, “Ân.” Tiểu Cố diện vô biểu tình, “Thế nào?” Thích Thiếu Thương thở dài, “Ngươi nói đúng, bọn họ có lẽ là yêu quái thật rồi.” Khẩu khí hắn rất thất bại. Tiểu Cố quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt bị thiệt thòi của hắn. Đánh không lại, giảng không xong, giở thủ đoạn cũng không được, xem ra Thích Thiếu Thương bản lĩnh cũng chẳng cao hơn mình. Tiểu Cố rốt cuộc lấy lại cân bằng tâm lý. Bất quá Tiểu Cố chung quy vẫn biết cảm kích. “Thương thế ngươi còn chưa khỏi hẳn, chạy lung tung làm gì?” “Đến giúp ngươi câu cá. Ngại quá, ăn mất Tội Lỗi của ngươi, ta không biết cá ngươi câu không phải để ăn.” Tiểu Cố không hé răng, tay đột nhiên dùng sức, một con cá bị y câu lên, ném bên bờ. Tiểu Cố đi qua, lấy móc câu trong miệng cá. Lần này móc câu cư nhiên cong.