Ngư yêu - tiến kích đích khuẩn tử
Chương 9 : Ngụy ương phiên ngoại 【 đào yêu 】
Trong nhà đột nhiên có một cái thủy hang, bên trong có một tiểu lý ngư đang bơi lội, màu đỏ rất đẹp, tựa như hoa đào đang nở rộ đẹp đẽ vô cùng —— đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa*.
Nhưng mà hắn là yêu tinh, là ngư lý yêu màu đỏ ở sông Thế Tầm, Ngụy gia là bị yêu tinh hại chết, cũng là một con ngư lý yêu màu đỏ ở sông Thế Tầm.
Ta muốn giết hết yêu tinh trong thiên hạ, càng muốn cho bọn yêu tinh không có thật lòng này nếm thử chút tư vị bị phụ bạc.
Hắn muốn trốn ta liền bắt lại, ta ôn nhu với hắn, là để sau này có thể chà đạp hắn không đáng một xu.
Nhưng ta lại không rõ vì sao hắn không phản kháng, hắn là ngư lý yêu tu hành ngàn năm, có đạo hành ngàn năm đã đủ để hắn thoát khỏi đây.
Yêu tinh đều là loại vô tình tàn nhẫn, hắn nhất định đang suy tính kế hoạch gì đó. Vì thế ta cả đêm đều coi chừng hắn.
Nhưng hắn cái gì cũng không làm.
Ta không rõ, theo lẽ là ta đang giam cầm hắn, còn với hắn đây là gì.
Sau đó ta thả hắn đi. Hắn lại còn nói nhất định sẽ trở về, ngày mười lăm tháng tám nhất định dẫn ta đi ngắm trăng.
Quả nhiên là yêu tinh, hứa hẹn rất nhiều thứ vô vị, bất quá chỉ là muốn lừa gạt lòng người, sau đó chà đạp lên nó.
Những ngày hắn không có ở đây, ta đột nhiên cảm thấy buồn phiền, làm gì cũng không hứng thú, ta nghĩ hẳn là ta sợ tiểu yêu tinh kia chạy thoát, nên ta luôn luôn nhìn hắn, hắn cứ bơi quanh quẩn ở sông Thế Tầm, a, yêu tinh là như vậy sao, năm đó phụ thân cũng vì như vậy mà bị mê hoặc, quay đầu lại kết quả so với ai đều thảm hơn.
Nhưng nhìn thấy hắn, không hiểu sao cảm giác yên lòng rất nhiều.
Cuối cùng hắn cũng trở lại, đúng như dự liệu của ta. Thấy hắn chớp mắt, ta cảm thấy trong lòng có gì đó được thả lỏng, loại cảm giác này, tựa hồ gọi là —— trút được gánh nặng.
Ta cư nhiên đang lo lắng hắn sẽ không trở lại…
Đột nhiên phát hiện tiểu yêu tinh này rất đẹp, nhất là điểm hồng (mụt ruồi đỏ) ở mi tâm (điểm giữa trán) kia, tựa như hắn là tế lân trên trời. Thật là tinh tế.
Sau đó ta dẫn hắn đi rất nhiều nơi, hắn không giống yêu tinh tu hành ngàn năm, cái gì cũng chưa từng thấy… Tựa hồ giống như nữ hài tử thì đúng hơn.
Lúc ở trong rừng trúc, hắn hỏi ta cái gì mà…có nơi nào muốn đến không.Ta thật sự không hiểu, hắn là yêu tinh, yêu tinh hại người tan nhà nát cửa, hắn lại còn đi quan tâm người khác, thật sự không giống yêu tinh. Tên yêu tinh năm đó phụ thân mang về, sau khi giết hết cả nhà ta, chưa từng xuất hiện lần nào.
Ta kìm lòng không được đã nói với hắn, “Ngươi không thể rời khỏi ta, cho dù phát sinh chuyện gì cũng không được rời đi”.
Tại sao, ta vì cái gì mà sợ hắn sẽ rời đi…
Chẳng lẽ ta động tâm rồi, cảm giác động tâm không thể làm giả được.
Hắn đồng ý với ta, chính hắn cũng không biết, bộ dáng của hắn khi đó đẹp như đóa hoa đào, đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa.
Thật ra từ lúc bắt đầu ta nên hiểu, A Lý chính là mang số mệnh của hoa đào, tươi đẹp trong nhất thời, sau đó im lặng mà điêu tàn.
Dứt khoát quyết định cùng hắn trầm luân một khoảng thời gian, một thời gian ngắn thôi.
Cuối cùng ta dẫn hắn đến bờ hồ Thế Tầm, ven hồ có rất nhiều hoa mỹ nhân. Hắn không biết hồ Thế Tầm chính là đầu nguồn của sông Thế Tầm, những người hữu tình cùng nhau hứa hẹn tam sinh, đời đời kiếp kiếp luôn tìm nhau, thế nên là “Thế Tầm”.
Ta lại không kìm lòng được hỏi hắn có thích nơi này không, sau đó nói sẽ tìm một căn nhà nhỏ ở đây, hàng năm vào mùa hoa mỹ nhân nở rộ, sẽ dẫn hắn đến đây thưởng ngoạn, còn muốn nuôi thật nhiều lý ngư màu đỏ giống hắn, nhất định sẽ rất đẹp… Sau khi trở về ta sẽ thú hắn, phải mời thật nhiều khách tới chứng kiến chúng ta hạnh phúc —— dù cho họ không thèm chúc phúc.
Nhưng, hắn không trở về được, chúng ta đều không thể trở về nữa.
Không, có lẽ chúng ta căn bản là chưa từng bắt đầu, tình cảm của hắn đơn thuần không có mục đích, ta không xứng.
Ta không thể hạ thủ tàn nhẫn, chỉ có thể đâm chủy thủ vào bụng sau đó đẩy hắn xuống hồ. Xuôi theo dòng xuống, sẽ có người tìm được hắn, có lẽ, ta từ nay về sau sẽ xem như hắn đã chết, từ nay không còn liên quan gì nữa.
Ta nhìn thấy trợn mắt ngạc nhiên, dường như đang hỏi “Tại sao”, ta chỉ có thể nói, “Thật tốt đẹp, chỉ tiếc ngươi không thể quay về, cũng không thể có sau này.”
Tốt đẹp như vậy, đáng tiếc chả qua chỉ là hư ảo.
Sau khi hắn đi, ta vẫn không thể hoàn toàn dứt bỏ, ta điên cuồng tìm kiếm tin tức của hắn, biết hắn vẫn còn sống, hắn đã rời khỏi sông Thế Tầm đi tìm ta.
Lúc biết được nhất thời không kìm được nở nụ cười, có lẽ ta cũng rất vui. Nhưng, ta thật không thể ở cùng hắn, cùng hắn một chỗ chính là phản bội lại gia đình ta, người thân của ta, cả nhà ta đều bị yêu tinh hại chết, yêu tinh là kẻ thù của ta, về tình về lý ta cũng đều không nên yêu hắn.
Hắn là vì cái gì? Theo lý hắn nên hận ta, cho dù không hận cũng không nên đi tìm ta.
Ta bắt đầu lẩn tránh, ta sợ nhìn thấy hắn, hắn quá sạch sẽ, cùng hắn ở một chỗ, ta chỉ có thể cảm thấy mình thật dơ bẩn, rất dơ bẩn.
Cho đến khi không hẹn mà gặp hắn ở Dung Châu.
Ta nhìn thấy hắn, không được, ta nhất định phải khiến cho hắn chết tâm. Thế nên ta nói, yêu tinh đều là một đám mê hoặc lòng người, yêu tinh hại người tan nhà nát cửa.
Sau đó ta nhanh chóng rời đi, ngươi là yêu tinh, ta là bị yêu tinh hại cho nhà cửa tan nát, ta không thể cùng ngươi một chỗ được…
Hắn lập tức buồn bã, ta nghĩ hắn sẽ lập tức rời đi, như vậy cũng tốt, ta không bao giờ…muốn gặp hắn nữa.
Ta chỉ có thể cố gắng không nhìn hắn, trong lòng đau nhói.
Nhưng hắn vẫn ở đây, còn tìm đến nhà, chân tay luống cuống không biết làm sao đi qua đi lại. Ta nói cho hắn mọi chuyện, ta ghét yêu tinh, ta hận yêu tinh, ta nói ta làm tất cả chỉ vì trả thù, ta là muốn chà đạp tấm lòng của hắn.
Mau đi đi có được không…
Ta nhìn thấy bộ dạng bi thương của hắn, dường như muốn khóc, ta cố gắng không nhìn nữa, ta sợ ta vừa nhìn hắn sẽ không kiềm được mà nhào đến ôm lấy hắn, nói ta biết hắn không phải như vậy.
Mãi cho đến tối.
Hắn vẫn ở yên tại chỗ.
Sau đó, chính là tại Vân gia, nói thật là ta quyết tâm cùng hắn đi chết. Ta thật ích kỷ, ta muốn nhìn hắn vì ta mà đau khổ, dù cho điều đó làm tổn thương hắn. Nhưng, ta làm như vậy, hắn sẽ còn vì ta mà thương tâm sao, chỉ sợ tâm đã sớm chết rồi…
Ta nhìn lão già Vân gia kia dùng lời nói đả kích hắn, hắn giống như bị kẻ nào đó đánh cho một gậy, dùng thanh âm run rẩy gọi tên ta.Không được, hắn không thể ở đây. Ta bảo hắn giết hết người ở đây, hắn là một người lương thiện như vậy, nhất định sẽ bỏ đi… Hắn khóc nức nở nói với ta, “Ngụy Ương… Đừng…” Ta lại nói với hắn, giết toàn bộ bọn họ. Hắn nhất định sẽ đi, đi thật xa khỏi tên ma quỷ giết người như ta.
Nhưng ta không nghĩ tới, hắn thật sự làm vậy. Hắn giống như phát điên, giết cả nhà Vân gia, hắn là yêu tinh tu hành ngàn năm, việc này đối với hắn chỉ là việc nhỏ, nhưng hắn dùng chân nguyên tu luyện được —— tính mạng của hắn cũng sẽ tiêu tan, càng dùng nhiều, càng nhanh cạn kiệt.
Tại sao, tại sao có thể vì ta mà làm đến mức này.
Ta bảo hắn dừng lại, hắn lại như không nghe thấy, hoặc là, hắn thật sự không nghe thấy.
Cuối cùng hắn nói, “Ngụy Ương, ngươi xem, ngươi bảo ta giết, ta liền giết.”
Hắn gọi ta lần cuối, ngã trong ngực ta, hắn rất nhẹ, là vì đã tiêu hao hết nguyên khí sao…
Là ta đã phá hủy hắn.
Mọi nơi đều là máu của người Vân gia, tựa như hoa đào nở rộ tươi đẹp, đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa.
Hắn không tỉnh lại nữa, mà ta ngay cả một câu “yêu” chân chính cũng chưa kịp nói với hắn, mà có nói, hắn cũng sẽ không tin.
Sau đó ta lại đến hồ Thế Tầm, ta ở đó xây một căn nhà nhỏ, hàng năm vào mùa hoa mỹ nhân nở, ta đều tới đây, trong hồ còn nuôi rất nhiều lý ngư màu đỏ, chúng đều rất đẹp, nhưng chúng không phải hắn.
Nhưng đây là ta đồng ý cho hắn.
Sau đó rất lâu, ta trải qua nhiều ngày mười lăm tháng tám, ánh trăng ngoài cửa sổ rất trong, nhưng ta cuối cùng vẫn cảm thấy nó khuyết. Đúng với câu nói kia “Ta cả đời này chỉ có thể nhìn thấy trăng khuyết thôi” —— không có hắn, thứ gì cũng không toàn vẹn.
Bình thường ta vẫn ở sông Thế Tầm, có lẽ một ngày nào đó, thủy hang trong nhà lại xuất hiện một tiểu lý ngư xinh đẹp tựa như hoa đào, đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa.
Sau đó ta có thể dùng đời đời kiếp kiếp của ta trả nợ cho hắn, đời đời kiếp kiếp có khi cũng trả không đủ.
—— Mặc dù vĩnh viễn cũng sẽ không có cái “có lẽ” này.Phiên ngoại 【 Đào Yêu 】 hoàn
Toàn Văn Hoàn
*Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa:
Yêu Yêu (âm Yao): tướng mạo trẻ trung đẹp đẽ. Chước chước (âm Zhuo): hình dáng đóa hoa nở rộ. Ý ở đây là Ngụy Ương nói A Lý đẹp như đóa hoa đào mới nở đó a
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
127 chương
19 chương
38 chương
60 chương