Ngự Xà Cuồng Phi
Chương 250 : Tình thế ác liệt
Edit: Đường Y Huệ ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ
Phượng Thiên Mị, lại là Phượng Thiên Mị.
“Phượng tiểu thư, sao hôm nay lại mặc đồ đỏ vậy!” Mộc Cẩm Thần có chút khó hiểu hỏi, mặc đồ đỏ cũng không hiếm lạ, Phượng Thiên Mị tính cách cuồng vọng, làm chuyện gì cũng không cần lý do, chỉ là hắn không rõ, vì sao rõ ràng tiến cung dự yến tiệc, màu đỏ là màu kiêng kị nhất, Phượng Thiên Mị lại vẫn muốn mặc.
“Huynh không biết là màu đỏ có vẻ thật xinh đẹp, thật khát máu sao?” Phượng Thiên Mị vừa nghiền ngẫm vừa nói, xoay người lại, khóe miệng lại gợi lên một vòng cung tà mị, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy một luồng tà khí âm u lạnh lẽo kèm cảm giác bí hiểm.
Trước khi Phượng Thiên Mị xoay người, hắn chỉ thấy được bóng lưng của nàng, cũng không tưởng tượng Phượng Thiên Mị mặc đồ màu đỏ có bộ dáng gì.
Cho nên, lúc Phượng Thiên Mị xoay người lại, sau khi hắn thấy rõ ràng Phượng Thiên Mị, ngây ngẩn cả người, tròng mắt lấp lóe khiếp sợ, không chỉ Mộc Cẩm Thần, Mộc Cẩm Sắt cũng khiếp sợ.
Giống như lời nàng nói, xinh đẹp, khát máu, giống như quỷ mỵ vậy, làm cho người ta cảm thấy áp bách, cố tình lại đẹp đến chấn động lòng người như vậy, vốn không nên xuất hiện hai loại cảm giác trên một người, thì trên người nàng lại xuất hiện phù hợp đến như vậy.
Mộc Cẩm Thần khiếp sợ, si mê trong mắt chợt hiện lên, nữ nhân này quá xinh đẹp, không lúc nào là không tác động đến ánh mắt của nam tử ưu tú, dù cho hiện giờ nàng mặc một thân y phục ma mị, nhưng chỉ có nàng mới khiến mọi người chú ý.
Nữ tử như vậy không phải là vật trong ao, cũng không phải ai cũng có thể coi trọng, nghĩ đến đây, trong lòng Mộc Cẩm Thần chua sót, có lẽ, hắn cũng không vào được mắt nàng đi!
Phượng Thiên Dao nhìn thấy Mộc Cẩm Thần nhìn Phượng Thiên Mị như vậy, trong lòng ghen tị càng đậm, móng tay trong ống tay áo bấu chặt lấy bắp đùi, sắp đâm vào thịt.
“Tỷ tỷ” Đột nhiên giọng nam non nớt giận dữ vang lên, Phượng Thiên Mị nhíu mày, lộ ra sắc mặt vui mừng, nhìn hướng giọng nói vang lên.
Thương Lan Mạch mặc bộ quần áo màu trắng, hớt hải chạy đến bên nàng, phía sau Thương Lan Mạch là Liễu Phong và Liễu Trì.
Khi mọi người thấy Thương Lan Mạch thì một lần lần nữa tất cả bị kinh sợ.
Trời ơi! Ngốc vương này mặc quần áo màu trắng tới tham dự Yến tiệc đêm thất tịch, tuy rằng hắn ta là kẻ ngốc, nhưng hai tên thị vệ bên người hắn không ngốc đi! Sao có thể để hắn ta mặc đồ trắng vậy!
Ngốc vương này không được sủng, nếu khiến mặt rồng tức giận, trực tiếp bị chém thì phải làm sao?
Tuy rằng hắn ta là một kẻ ngốc không đáng để bọn họ lo lắng, nhưng mà Phượng Thiên Mị lại nhiều lần tức giận vì hắn ta, ở trong lòng mọi người, Thương Lan Mạch đã thành người không thể dễ dàng đắc tội.
Hơn nữa, hai người này đều mặc màu sắc kiêng kị ở yến tiệc trong cung.
Thương Lan Mạch đi đến trước mặt Phượng Thiên Mị, trực tiếp chặn tầm mắt của Mộc Cẩm Thần, ánh mắt sâu thẳm nhìn Phượng Thiên Mị, ghen tuông cảnh cáo mà chỉ Phượng Thiên Mị có thể nhìn thấy.
Phượng Thiên Mị thấy thế, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ, chàng ấy bị làm sao vậy? Không phải là Mộc Cẩm Thần chỉ nhìn nàng có vài giây thôi sao? Làm sao mà nghiêm trọng như vậy?
“Tỷ tỷ, chúng ta vào đi thôi!” Thương Lan Mạch không muốn Phượng Thiên Mị tiếp tục ở chỗ này, dứt lời, không đợi Phượng Thiên Mị kịp phản ứng, đã lôi kéo tay nàng đi đến cửa cung.
Mộc Cẩm Thần thấy Thương Lan Mạch cứ như vậy kéo tay Phượng Thiên Mị rời đi, trong lòng có chút mất mát và chua sót.
Phượng Thiên Mị bị Thương Lan Mạch kéo đến trước cửa cung, đi đến chỗ khảo hạch vòng thứ nhất, mọi người vừa thấy Phượng Thiên Mị đến, đều tự giác nhường đường ra, cảnh giác lui lại ba bước.
“Tỷ tỷ, mau tới thi đi! Chúng ta đi trong cung chơi.” Thương Lan Mạch nói với giọng nói non nớt.
Chơi, một chữ như vậy dẫn đến khinh bỉ trong mắt mọi người, nhưng không ai dám lộ ra, không nói đến Phượng Thiên Mị đang ở một bên, nếu như đắc tội Thương Lan Mạch sẽ bị kết cục như thế nào.
Mà cho dù không có nàng, Thương Lan Mạch hắn nói như thế nào cũng là một Vương gia! Bọn họ thân là nhân thần tử, sao dám công nhiên ở ngoài cung cười nhạo hắn đây! Cho dù Hoàng thượng không muốn thấy hắn, xảy ra loại chuyện ngang nhiên nhục nhã Hoàng gia bọn họ cũng không đỡ nổi!
“Được rồi!” Phượng Thiên Mị dứt lời, đưa tay rút một tờ giấy, đưa cho quan khảo hạch.
Đối mặt với Phượng Thiên Mị, sau lưng quan khảo hạch ứa ra mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy bị khí chất của nàng ép tới không thở nổi, run run tiếp nhận tờ giấy Phượng Thiên Mị đưa qua.
Phượng Thiên Mị đương nhiên nhìn ra vị quan khảo hạch này đang sợ nàng, khóe miệng không khỏi chua xót nhếch lên, xem ra, từ trên xuống dưới Vận Thành này, mỗi người đều đối xử với nàng như với ác ma.
Có điều nàng không cần, nàng chỉ là có thù tất báo mà thôi.
Quan khảo hạch thật cẩn thận mở tờ giấy ra, khi nhìn thấy nội dung bên trong, cảm thấy nhẹ nhàng thở ra, bởi vì đề này đơn giản như thế, bên ngoài tương truyền Phượng Thiên Mị tài hoa, chắc chắn là trả lời được.
Chỉ cần nàng trả lời được, sẽ lập tức đi vào, ông cũng không cần sợ tới mức khó chịu như vậy.
“Phượng tiểu thư, người rút đề mục là một bộ câu đối, vế trên là: ‘Trăm năm thiên địa hồi nguyên khí’, Mời Phượng tiểu thư đối lại.” Quan khảo hạch cung kính nói, giọng nói run rẩy không dễ nhận ra.
“Nhất thống núi sông tế thái bình” Phượng Thiên Mị lạnh nhạt nói.
Mọi người thấy Phượng Thiên Mị lại rút được câu đối dễ như vậy, trong đám người vang lên giọng nghị luận nho nhỏ, mà Phượng Thiên Mị rút được đề này cũng không phải bởi vì trùng hợp, mà là nàng sớm đã có an bài, để cho người tạo kí hiệu trên tờ giấy.
Mà nàng đọc lên câu đối này, cũng là có mục đích, bởi vì trước mắt đối mặt với tình thế ác liệt, cuộc chiến sống còn, cuộc chiến tồn vong, nàng hy vọng ‘Trăm năm thiên địa hồi nguyên khí, nhất thống núi sông tế thái bình, quốc thái minh an.’
Mới vừa đi đến phía sau Phượng Thiên Mị, săc mặt Sở Oản Diên cũng lập tức trở nên nghiêm trọng, đúng vậy! Hôm nay, đó là một trận chiến quyết định sinh tử tồn vong, chỉ hy vọng tỷ tỷ cùng Mạch vương, Giang thần y, còn có bọn Bạch Nhan tỷ tỷ, có thể đối phó được Quý Thiên, bằng không, nhóm người hôm nay tiến cung, sợ là đều phải táng thân nơi đây.
Trong lòng Phượng Thiên Dao có chút không thoải mái, vì sao? Tất cả đều giống như ông trời đang giúp đỡ tỷ ấy, ngay cả cửa khảo hạch thứ nhất, tỷ cũng thuận lợi vượt qua.
“Hừ! Vận khí thật đúng là tốt, lại rút được câu đối dễ như vậy.” Mộc Cẩm Sắt tức giận hừ lạnh nói, nghe không có một chút ý tốt nào, giống như trẻ nhỏ được phân ít kẹo mà giận dỗi vậy.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
12 chương
5 chương
150 chương