Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 232 : Ngậm máu phun người

Edit: Yuuki  ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ Phượng Thiên Mị thấy được Thương Lan Cẩm đến, mới ác chỉnh Mộc Cẩm Sắt, liên đới luôn cả Thương Lan Cẩm. Nàng đã biết quan hệ tình cảm giữa Thương Lan Cẩm và Thương Lan Mạch, vậy nên lòng càng muốn đùa bỡn Thương Lan Cẩm. Mấy vị Vương gia này, đều là cao thủ ngụy trang, đặt biệt là Thương Lan Mạch, diễn rất giống thật, nếu không phải vì chàng lộ ra sơ hở ở trước mặt nàng, nàng cũng không phát hiện ra được. Ánh mắt của Thương Lan Việt càng trở nên sắc bén, sát khí cũng chợt lóe lên, dù Phượng Thiên Mị có phải là Phù Vân hay không, đều không thể giữ lại được, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Sát khí của Thương Lan Việt chỉ chợt thoáng qua, nhưng Phượng Thiên Mị vẫn cảm nhận được, sắc mặt lập tức trầm xuống, ánh mắt khó chịu nhìn về hướng sát khí truyền đến, nhưng bị Huyết xà ngăn cản. “Xích xích… chủ nhân, là Thương Lan Việt.” Huyết Xà nói, giọng điệu có phần lo lắng. Phượng Thiên Mị giật mình, Thương Lan Việt nảy sinh sát khí với nàng, chẳng lẽ gã hoài nghi cái gì, hay là đã nhìn ra điều gì đó. Nghĩ đến đây, Phượng Thiên Mị thầm tức giận, do mình quá sơ suất, lại quên đêm đó, lúc nàng đối chiến với Thương Lan Việt, đã dùng roi dài màu đỏ. Nay Thương Lan Việt đã nổi lên ý định giết nàng, cho nên tình cảnh hiện tại của nàng rất nguy hiểm, không, không chỉ có nàng, cả Thiên Vận đều rất nguy hiểm. Dù Thương Lan Việt vẫn chưa xác nhận nàng chính là Phù Vân, nhưng người có dã tâm to lớn, chắc chắn thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Cho nên, lần hành động hôm nay, có thể Thương Lan Việt sẽ giết nàng. Nhưng chỉ trong chốc lát, Phượng Thiên Mị đã nghĩ ra biện pháp khiến Thương Lan Việt không giết nàng, cũng có thể khiễn cho gã ta thả lỏng cảnh giác với nàng, tuy không biết có được hay không, nhưng muốn thành công, chắc chắn phải bằng bất cứ giá nào. Mộc Cẩm Thần cũng cảm nhận được sát khí chợt lóe nhắm vào Phượng Thiên Mị, ánh mắt vờ như lơ đãng đảo qua, thấy Thương Lan Việt ở trên quán trà đối diện, tuy đã thu hồi sát khí, nhưng hắn vẫn cảm nhận được khí lạnh ở trên người gã. Đã xảy ra chuyện gì? Mộc Cẩm Thần khó hiểu, gần đây hắn không nghe nói Phượng Thiên Mị với Thương Lan Việt có ân oán hay thù hận gì! Song Thương Lan Việt lại muốn giết Phượng Thiên Mị, giữa hai người này, rốt cuộc là có bí mật gì không muốn người khác biết đây! “Ngươi, ngươi nữ nhân đáng chết này, còn không mau đứng lên cho bổn Vương.” Bên kia, vang lên tiếng gầm nóng nảy của Thương Lan Cẩm, nữ nhân chết tiệt, dám ngây ngốc nhìn hắn như vậy. Nếu Phượng Thiên Mị mà biết, Mộc Cẩm Sắt điêu ngoa tùy hứng kia, lại ngây ngốc nhìn Thương Lan Cẩm, chắc chắn sẽ rất kinh ngạc. Bởi vì trong lòng Phượng Thiên Mị, đã nhận định Mộc Cẩm Sắt là người không coi ai ra gì, sẽ không thích người khác. Mộc Cẩm Thần thấy thế, vội vàng chạy qua, một tay kéo Mộc Cẩm Sắt còn chưa kịp phản ứng dậy, sau đó đỡ Thương Lan Cẩm đứng lên, dáng vẻ như muốn giải thích với Thương Lan Cẩm: “Thực xin lỗi Cẩm vương gia, tiểu muội không phải cố ý.” Nhưng khi nói xong, Mộc Cẩm Thần lại ảo não, hắn nói như vậy, chẳng phải là ám chỉ chuyện này do Phượng Thiên mị gây nên sao? Chẳng qua không kịp đợi Mộc Cẩm Thần giải thích tiếp, Thương Lan Cẩm đã tức giận nói: “Không cố ý, mà là có ý định.” Lời nói của Thương Lan Cẩm không phải nghi vấn, mà rất quả quyết, trong giọng nói còn có ý khinh thường. Cũng không thể trách sao hắn nói như vậy, dù sao, lúc Mộc Cẩm Sắt nhìn Thương Lan Cẩm, ánh mắt cũng trở nên ngây ngốc, đây không phải là thèm muốn thân phận hay khuôn mặt anh tuấn của hắn hay sao? Tất nhiên, đây cũng không phải là suy nghĩ thật sự của hắn, hắn cũng biết đây là ngoài ý muốn, hơn nữa, đầu sỏ gây nên, rất có thể là Phượng Thiên Mị đang ngồi xem diễn ở phía đối diện. “Vừa rồi không phải ta cố ý, cũng không phải cố tình, là do Phượng Thiên Mị đánh ta.” Mộc Cẩm Sắt vội vàng giải thích, lời nói tràn đầy phẫn nộ với Phượng Thiên Mị, cũng ngay lập tức trợn mắt lườm Phượng Thiên Mị, không hề muốn Thương Lan Cẩm hiểu lầm. “Hừ! Rõ ràng ngươi có thể đứng vững, vì sao còn bổ nhào lên người bổn Vương.” Có thể nói Thương Lan Cẩm không dám trêu Phượng Thiên Mị, nên chỉ có thể trút giận lên Mộc Cẩm Sắt, chuyện hôm qua tuy hắn không tận mắt nhìn thấy, nhưng cũng có nghe nói, đụng vào Phượng Thiên Mị, chả khác nào tự tìm đường chết. Nhưng nếu hắn không so đo, không phải sẽ bị người khác nghi ngờ tính cách bề ngoài của hắn ư. “Ta...” Mộc Cẩm Sắt muốn giải thích, nhưng lại bị Phượng Thiên Mị cắt đứt. “Ha ha! Nàng ta tên Mộc Cẩm Sắt, đương nhiên là sắc, mà đã là sắc, sao có thể nhìn thấy mĩ nam mà không đụng ngã chứ!” Phượng Thiên Mị hết sức trêu tức, lúc bản thân nàng nói ra những lời này, cũng suýt không nhịn được mà nở nụ cười. Sau khi nghe xong, mọi người đồng loạt tặc lưỡi, kinh hãi trước lời nói không kiêng nể gì của Phượng Thiên Mị, tuy đây cũng không phải là lần một lần hai, nhưng vẫn không sao miễn dịch được. Buồn cười, nhưng chịu áp bức của Phượng Thiên Mị, không ai dám cười ra tiếng. Nhưng lại có người không nể mặt gì “phì” cười ra tiếng, mà dám không để ý đến áp bức của Phượng Thiên Mị như thế, ngoại trừ Hồng Kiều thì còn có ai. Tiếng cười của Hồng Kiều rước lấy cái trừng mắt đầy tức giận của Mộc Cẩm Sắt, Hồng Kiều giật mình, vội vàng nín cười. “Ta...” Mộc Cẩm Sắt muốn giải thích, nhưng là lại bị Phượng Thiên Mị cắt đứt. “Phượng Thiên Mị, ngươi đừng có ngậm máu phun người.” Mộc Cẩm Sắt hiện tại, vì tức giận và xấu hổ, vẻ mặt trở nên vặn vẹo, lúc xanh lúc trắng, ngay cả giọng điệu cũng có phần thiếu tự tin. “Mộc tiểu thư thật đúng là nói đùa, người có mắt đều có thể thấy được, ngoài miệng bổn Quận chúa cũng không dính máu, làm sao có thể phun được đây!” Phượng Thiên Mị giễu cợt nói. “Ngươi!” Mộc Cẩm Sắt chán nản, rõ là không thể ngờ rằng Phượng Thiên Mị lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, đổi trắng thay đen, lại còn rõ ràng mạch lạc. “Ta làm sao? Chẳng lẽ không đúng sao?” Phượng Thiên Mị càng châm biếm nhiều hơn, cũng không có lạnh lùng, chỉ hàm chứa ý đùa bỡn. Mộc Cẩm Sắt bị Phượng Thiên Mị làm cho tức giận không thể giải thích, hơn nữa sau lưng chịu một roi của Phượng Thiên Mị không chỉ đau đớn, lý trí còn mất khống chế. “Ca, mau giúp muội báo thù, dạy cho nữ nhân xấu này một bài học.” Mộc Cẩm Sắt biết rõ mình không phải đối thủ của Phượng Thiên Mị, đành phải xin Mộc Cẩm Thần giúp đỡ.  Dù Mộc Cẩm Sắt có tức giận đến mức nào, cũng chưa bao giờ nói ra chữ giết, tuy nàng rất muốn đánh Phượng Thiên Mị, cũng chưa từng nổi lên ý định giết người.