Ngự Xà Cuồng Phi
Chương 201 : Kiệt tác của nàng
Cơn tức của Thương Lan Hiên không thể tiêu tan! Vốn hắn còn đang suy nghĩ bảo vệ nàng như thế nào, nhưng nàng lại! Lại làm ra chuyện đồi phong bại tục như vậy, không chỉ khiến hắn mất hết mặt mũi, còn làm cho hắn trở thành trò cười của mọi người.
Mọi người kinh hãi, nhưng cũng không có người đồng tình, làm ra chuyện như vậy, cho dù chết, cũng thấy ô uế đất.
Bốn gã kia thấy Tô Nhị Tịch ngã sấp xuống, theo bản năng muốn nâng nàng dậy, làm chuyện cần làm.
Nhưng chỉ mới bắt đầu có hành động, đã bị Thương Lan Hiên nhấc chân đá một cái, “bụp bụp bụp” mấy tiếng, bốn gã kia đều bị đá bay ra xa một trượng. Bởi vì miệt mài quá độ, hơn nữa còn ăn độc dược trí mạng, cho nên, bị Thương Lan Hiên đá như vậy, trực tiếp mất mạng.
Chỉ một mình Tô Nhị Tịch đối chiến với bốn nam nhân, vì sao lại không có chuyện gì, nguyên nhân là vì ăn phải thuốc giục tình, vì dược hiệu còn chưa tan hết, cho nên tạm thời không có việc gì.
Mọi người hoảng sợ, có chút sợ hãi nhìn Thương Lan Hiên, không thể không lùi lại vài bước, bây giờ Thương Lan Hiên bị kích động sâu sắc, lửa giận ngút trời, cho nên không người nào dám tiếp cận, sợ mình không cẩn thận sẽ bị Thương Lan Hiên hạ độc thủ.
“Khụ khụ…. Vương gia.” Tô Nhị Tịch đau đớn ho hai tiếng, ôm đùi Thương Lan Hiên, ánh mắt tuyệt vọng lại như mang theo khát vọng nhìn Thương Lan Hiên, yếu ớt kêu.
Nàng xấu hổ, không mặc quần áo bại lộ trước mặt mọi người như thế, muốn tìm vật che chắn, muốn đứng lên, nhưng lại không có sức lực.
“Không được kêu bổn Vương, ngươi tiện nhân này, mặt mũi của bổn Vương, đều bị ngươi vứt hết.” Thương Lan Hiên giận dữ nói, đá một cước vào ngực Tô Nhị Tịch, quăng nàng ra xa.
Tô Nhị Tịch ngã ra sau, “Phụt” lại phun ra một ngụm máu.
Nàng biết, làm ra chuyện đồi phong bại tục đến mức này, nàng không còn mặt mũi nào sống trên đời này, nhưng mà nàng không cam lòng, thật không cam lòng!
Đều do Phượng Thiên Mị, đều do ả ta, nếu không phải ả ta, sao nàng lại rơi vào kết cục như vậy chứ!
Nghĩ vậy, ánh mắt oán hận nhìn Phượng Thiên Mị, ánh mắt của nàng ta, cũng khiến mọi người nghi hoặc nhìn Phượng Thiên Mị.
“Phượng Thiên Mị, đây là kiệt tác của ngươi, ngươi thắng, ngươi vừa lòng, có điều, dù ta có làm quỷ, cũng sẽ không buông tha cho ngươi.” Giọng nói của Tô Nhị Tịch run rẩy, tràn đầy thù hận cùng không cam lòng.
Lời nói mãnh liệt của Tô Nhị Tịch giống như một chùm sét, đánh vào trái tim tất cả mọi người, họ bỗng trừng lớn mắt, ánh mắt nhìn Phượng Thiên Mị biến thành không thể tin nổi cùng tìm tòi nghiên cứu.
Không bàn đến lời nói của Tô Nhị Tịch là thật hay giả, chỉ bằng nàng ta đem mũi nhọn chỉa vào Phượng Thiên Mị, cũng đủ khiến bọn họ khiếp sợ.
Với lại nếu là Phượng Thiên Mị, cũng không phải không có khả năng, bởi vốn Phượng Thiên Mị làm việc to gan, tính cách cuồng vọng. Hơn nữa, trước kia Phượng Thiên Mị ghen tị Hiên Vương sủng ái Tô Nhị Tịch như vậy, nếu nói là vì trả thù, cũng hoàn toàn có thể giải thích, nhưng Phượng Thiên Mị lại từng hết lần này tới lần khác nói sẽ không gả cho Hiên Vương, cho nên, bọn họ cũng không biết rốt cuộc nguyên nhân cụ thể là gì.
Lúc Tô Nhị Tịch chĩa hướng về Phượng Thiên Mị, hai nắm tay trong ống tay áo Thương Lan Mạch hơi siết chặt, có chút hận mình, nghĩ muốn ngắt đi đầu tóc của kẻ ngu này, như vậy hắn có thể quang minh chính đại che chở cho Mị Nhi.
Tuy rằng hắn hiểu, Mị Nhi sẽ tự biết bảo vệ mình, sẽ không có việc gì, nhưng thân là nam nhân, hắn luôn mong muốn có thể bảo vệ nữ nhân mình yêu.
Có điều hắn rõ hơn ai hết, nếu bây giờ hắn bại lộ, chắc chắn sẽ càng loạn, mắt thấy sắp tới đêm thất tịch, hắn không thể vì mình nhất thời xúc động mà gây nên phiền toái không cần thiết.
Bình thường Giang Ngự Phong với Mộc Cẩm Thần là người bình tĩnh, lúc này cũng không bình tĩnh nổi, chuyện Tô Nhị Tịch làm đã đủ khiến bọn họ khiếp sợ, mà khi bọn họ biết tất cả chuyện này lại do Phượng Thiên Mị sắp đặt, chỉ cảm thấy quá khó tin.
Có điều, bọn họ không nghĩ là Phượng Thiên Mị vì nhàm chán mới làm như vậy, nhất định là do Tô Nhị Tịch đã làm gì đó, nên mới bị Phượng Thiên Mị trả thù.
Giang Ngự Phong chỉ biết là, Tô Nhị Tịch dùng đứa con bị sảy từ trước để hãm hại Phượng Thiên Mị, cũng lợi dụng Thương Lan Hiên nhằm giết Phượng Thiên Mị.
Nếu vậy, Phượng Thiên Mị có thể làm ra chuyện thế này cũng xem như hợp lý, cuồng vọng như Phượng Thiên Mị, muốn khiến nàng bỏ qua cho Tô Nhị Tịch, sợ là còn khó hơn lên trời đi!
Hơn nữa, cuộc sống của Thương Lan Hiên sợ rằng cũng sắp kết thúc.
“Có phải ngươi làm không?” Mà sau khi Thương Lan Hiên nghe xong, ánh mắt lạnh lẽo trừng Phượng Thiên Mị, lạnh lùng chất vấn.
Tuy là chất vấn, nhưng trong lòng hắn cũng đã cho rằng chuyện này là do Phượng Thiên Mị làm. Nhưng hắn muốn chính nàng thừa nhận, như vậy, cho dù nàng có bị giết thì cũng hợp tình hợp lý.
Lửa giận sắp bùng nổ lại bị cố gắng kìm nén, có điều, chỉ cần chạm vào sẽ lập tức bùng phát.
Hắn muốn biết, vì sao? Vì sao phải làm hại Tịch Nhi như thế, vì sao phải phá hủy mọi thứ của hắn. Nếu ả ta muốn báo thù, vì sao không trực tiếp giết Tịch Nhi, như vậy, hắn sẽ không khó xử thế này.
Phượng Thiên Mị coi thường ánh mắt của mọi người, càng xem nhẹ ánh mắt đầy tức giận, ẩn nhẫn sát khí của Thương Lan Hiên. Vì trong lòng hắn đã muốn coi nàng như người chết, nên hôm nay nàng quyết định sẽ báo thủ.
Tô Nhị Tịch, Thương Lan Hiên, Phượng Thiên Linh, Phương Vãn Tình, còn có Phượng Thiên Bình, những người đó, môt người nàng cũng sẽ không bỏ qua, nghĩ vậy, trong mắt Phượng Thiên Mị là một mảnh lạnh như băng, vẻ khát máu tăng vọt.
“Ồ! Không sai, tuy rằng kiệt tác của ta thành công, nhưng ta vẫn chưa vừa lòng. Chậc chậc, nhìn xem, từng là đệ nhất tài nữ, đệ nhất mỹ nhân của Thiên Vận, bây giờ chỉ là một kỹ nữ ai cũng có thể làm chồng….” Phượng Thiên Mị cười lạnh nói, giọng điệu trêu tức.
“Ngươi… phụt”. Tô Nhị Tịch tức giận công tâm, mãnh liệt ói ra một ngụm máu, gần như hôn mê, không, hẳn là chết.
“Phượng, Thiên, Mị.” Thương Lan Hiên nghe Phượng Thiên Mị thừa nhận là mình làm, ánh mắt nhìn Phượng Thiên Mị sinh ra ý định giết người, nghiến răng nghiến lợi gọi tên Phượng Thiên Mị, cảm giác như muốn ăn tươi.
“Ta làm sao? Chắc hẳn mọi người vẫn chưa biết, bộ mặt thật của Tô Trắc phi dịu dàng hiền lành này đi! Tô Nhị Tịch vì vị trí Chính phi, trong đêm đại hôn, lợi dụng bản thân mình đã bị sảy thai từ trước để vu oan hãm hại Phượng Thiên Mị ta đây, mà Hiên vương gia, vì lôi kéo Tô thừa tướng, nhẫn tâm dùng một kiếm đâm xuyên bụng ta, còn dùng lửa lớn muốn hủy thi diệt tích.”
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
22 chương
10 chương
448 chương