Ngự Xà Cuồng Phi
Chương 138 : Biết mặt không biết lòng
Edit: yuuki ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ
Nhưng mà mọi người nghe Phượng Thiên Mị nói vậy, trong lòng cũng có vài phần hoài nghi, Phượng Thiên Mị hình như không phải đang nói dối, mà là muốn bọn họ tiếp thu một Tô Nhị Tịch hiền lành thiện lương có tiếng vì vị trí Chính phi, lợi dụng cái thai trong bụng mình.
Hơn nữa theo như Phượng Thiên Mị nói thì cái thai của Tô Nhị Tịch đã sớm không còn.
“Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Thương Lan Kình Thiên nhịn không được tức giận nói, ánh mắt nhìn Thương Lan Hiên, tràn đầy chất vấn.
Ông cũng không muốn tin, là Tô Nhị Tịch hiền lành lương thiện kia vì vị trí Chính phi hại hài tử của mình, tôn nhi đầu tiên của ông. Thế nhưng, ông từ ánh mắt và giọng nói của Phượng Thiên Mị, nhìn không ra nói dối, chẳng lẽ, thật là Tô Nhị Tịch tự biên tự diễn.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Thương Lan Kình Thiên càng lạnh hơn.
“Này….” Trong lúc nhất thời Thương Lan Hiên không biết nên nói thế nào, vô cùng rối rắm.
“Hiên Nhi, lời Mị Nhi, có thật hay không.” Thái hậu cũng tức giận đến ngực phập phồng, trợn trừng mắt, tức giận chất vấn.
“Hoàng tổ mẫu, tôn nhi tin Tịch Nhi tuyệt đối không phải người như thế, trong chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó.” Thương Lan Hiên vội vàng nói, chỉ là hô hấp rõ ràng có chút không ổn.
“Đúng vậy, Thái hậu, Tịch Nhi là người hiền lành lương thiện! Sao lại có thể làm ra loại chuyện tàn nhẫn này được chứ! Tục ngữ nói, hổ dữ không ăn thịt con!” Vân Phi cũng vội vàng giúp Thương Lan Hiên cùng biện giải, chỉ là trong lòng đã có chút không nắm chắc.
Không nói đến lời nói của Phượng Thiên Mị là thật hay giả, chỉ bằng mũi nhọn này hướng về phía Tô Nhị Tịch, cũng nên giải thích rõ.
Vân Phi dứt lời, giọng nói mang theo khó hiểu của Thương Lan Mạch si ngốc kia vang lên: “Tỷ tỷ, Phong ca ca từng nói, có một câu gọi là ‘Tri nhân tri diện bất tri tâm’, có phải là chỉ người ngoài mặt không giống với trong lòng hay không?”
Lời này vừa nói ra, mọi người sửng sốt, vẻ mặt phức tạp, lòng có nghi hoặc. Chẳng lẽ, chẳng lẽ Tô Nhị Tịch mặt ngoài hiền lành tốt bụng, hiền lương thục đức, trong lòng cũng tâm cơ thâm trầm, lòng dạ rắn rết độc ác?
Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Phượng Thiên Mị nhìn về phía Thương Lan Mạch, hắn ta, rốt cuộc là ngốc thật hay giả ngốc?
Có lẽ người khác không để ý, nhưng đột nhiên nàng cảm giác được, Thương Lan Mạch có thể nói ra lời như vậy, cũng không giống như hành động của một ngốc tử, hơn nữa không sớm không muộn, vừa đúng lúc.
Nói hắn ta ngốc, nhưng mà đôi khi nói chuyện cũng như người bình thường suy nghĩ một chút thì đoán trúng, nhưng nói hắn ta không ngốc, vậy sao hành động của hắn ta lại giống như hài tử, đột nhiên Phượng Thiên Mị thấy ngổn ngang trong gió.
Trong lòng Phượng Thiên Mị sinh ra một cơn giận dữ không rõ, rất khó chịu, nếu Thương Lan Mạch ngốc thật, nàng trái lại không cảm thấy gì, nhưng nếu là giả ngốc, như vậy nàng, nên xử lí thế nào.
Sẽ không qua lại với hắn nữa, hay tiếp tục qua lại với hắn đây!
Thương Lan Mạch nhận thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Phượng Thiên Mị, sắc mặt không thay đổi, nhưng trong lòng lại run lên, chẳng lẽ, nàng ấy phát hiện ra gì rồi?
Hắn tự nhận là mình ngụy trang đã đạt tới mức không người nào nhìn ra được, nhưng Phượng Thiên Mị hình như lại có chút hoài nghi, mà dưới ánh mắt của Phượng Thiên Mị, hắn đã có chút chột dạ.
Phượng Thiên Mị không tìm ra được gì từ vẻ mặt của Thương Lan Mạch, nhưng trong lòng cũng đã có phần nghi ngờ, nàng không cho phép trong lòng mình tồn tại nghi hoặc, cho nên, nàng quyết định điều tra một chút.
Bởi vì nàng ghét nhất là người khác lừa dối nàng, đặc biệt là người mình để ý.
Nghĩ xong, Phượng Thiên Mị thu hồi ánh mắt thăm dò Thương Lan Mạch, nhìn lướt qua mọi người, lạnh nhạt nói: “Đúng, cái gọi là biết người biết mặt mà không biết lòng, chính là người ngoài mặt không giống với trong lòng, nếu như các người không tin, Hiên vương gia có thể đi điều tra, chắc hẳn với năng lực của Hiên vương gia, muốn tra một chuyện nhỏ như vậy, không tới hai ngày sẽ tra được! Nếu thật sự tra không được, thì thanh danh của ngươi cũng xem như là mất hết.” Trong giọng nói, tràn đầy khiêu khích với uy hiếp.
Dứt lời, dừng một chút, lại nói: “Còn có, chuyện sau đó ta đều biết, giấy, thì không thể gói được lửa đâu.”
Sau khi Thương Lan Hiên nghe xong, thân mình đột nhiên cứng đờ, ánh mắt hoảng sợ không nhịn được trợn mắt nhìn Phượng Thiên Mị, có vẻ muốn nhìn thấu nàng.
Tuy rằng hắn đã tự thuyết phục mình không cần lo lắng Phượng Thiên Mị sẽ nói ra mọi chuyện, dù sao nàng ta không có chết, cho nên chuyện phóng hỏa giết nàng ta sẽ không tồn tại, nhưng mà, việc này chung quy là do hắn làm, cho dù nàng ta không có chết, tra ra được chân tướng, hắn cũng không thoát khỏi bị trừng phạt, chỉ sợ là còn vô duyên với ngôi vị Hoàng đế nữa.
Nhưng, hắn sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.
Hơn nữa, nếu đúng như lời Phượng Thiên Mị nói vậy, chuyện Tịch Nhi sảy thai xem ra thật sự kỳ lạ, nếu hắn không tra ra được thì đúng như lời nói của Phượng Thiên Mị nói, thì ả ta sẽ thân bại danh liệt.
Nhưng nếu tra ra được, thật sự là Tịch Nhi gây nên, thì hắn phải làm gì bây giờ? Phụ hoàng và Thái hậu sẽ không bỏ qua như vậy. Hắn yêu Tịch Nhi, nhưng hắn không cho phép người khác lừa gạt hắn, lợi dụng hắn, đặt biệt là Tịch Nhi, người hắn yêu nhất.
Nhưng làm sao bây giờ, nếu như phụ hoàng và Thái hậu bảo hắn bỏ Tịch Nhi thì Tô Bình sẽ không hiệp trợ hắn, ngôi vua của hắn coi như là chặt đứt một tay, vậy khó mà thành công được.
Chờ một chút, vì sao rõ ràng Phượng Thiên Mị đã biết chuyện hắn giết ả ta, nhưng không nói ra chứ! Hay là ả ta có mục đích khác.
Chẳng lẽ….
Trong lòng đột nhiên nảy sinh ý nghĩ làm cho Thương Lan Hiên vui mừng cùng sung sướng, chẳng lẽ, Phượng Thiên Mị còn thích hắn, cho nên mới không nói ra chuyện của hắn.
Bây giờ, Phượng Thiên Mị biến thành tốt, còn kinh tài tuyệt diễm như thế, hôm nay Phượng Thiên Mị đại nghịch bất đạo như vậy, phụ hoàng và Thái hậu đều không trách tội, hơn nữa, Phượng Thanh Tường cũng không tiếc mạng sống thay ả ta mặt nhận tội, đây không phải rõ ràng nói địa vị của Phượng Thiên Mị trong lòng bọn họ đã thay đổi sao?
Như vậy, nếu có được Phượng Thiên Mị, thì có lẽ là trợ giúp lớn nhất đối với hắn, nhưng còn Tịch Nhi, nàng ấy làm ra chuyện như thế, cho dù phụ hoàng không bảo hắn bỏ, thì nâng làm Chính phi cũng không thể.
Không nâng Tịch Nhi làm Chính phi, Tô Bình sẽ không hoàn toàn hiệp trợ hắn.
Nghĩ vậy, trong lòng Thương Lan Hiên đã có tính toán, quả thực vô tình nhất chính là nhà Đế vương, vì ngôi vị Hoàng đế, chuyện gì cũng làm được. Hiện tại Thương Lan Hiên tính toán xong, dục vọng muốn có Phượng Thiên Mị cũng càng mạnh.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
12 chương
5 chương
150 chương