Ngự Xà Cuồng Phi
Chương 132 : Cực kỳ ác độc
Edit: Lạc Thiên Vỹ ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ
Chỉ là cảm thấy Phượng Thiên Mị này cũng thật to gan, nhìn thấy Hoàng Thượng mà không quỳ xuống hành lễ, còn không nhìn, hiện tại, lại dám ở trước mặt Hoàng Thượng đánh công chúa.
Tuy rằng Thương Lan Kình Thiên rất là thưởng thức khí phách của Phượng Thiên Mị, nhưng mà bây giờ, nàng dám ở trước mặt ông đánh nữ nhi của ông, bảo ông sao không tức giận. Thế nhưng, sau khi nghe được lời nói kế tiếp của Phượng Thiên Mị, tức giận nhất thời toàn bộ tiêu tan.
“Có phải ta chưa từng nói với ngươi, không được gọi hắn là ngốc tử, lại càng không được gậy bất lợi cho hắn, nếu không có, vậy thì bây giờ ta nói cho ngươi biết, nếu như có lần sau, chờ, đợi, chính là máu.” Giọng nói của Phượng Thiên Mị đầy lạnh lùng cảnh cáo, đặc biệt là vài từ cuối cùng, mỗi câu mỗi chữ, vô cùng âm u lạnh lẽo, giống như tu la địa ngục đòi mạng.
Tất cả mọi người bị lời nói của Phượng Thiên Mị làm cho sợ ngây người, hành động hôm nay của Phượng Thiên Mị đã làm cho bọn họ khiếp sợ tột đỉnh, hình dáng cũng chỉ có thể là giật mình. Chỉ là, khí lạnh mới vừa rồi phát ra trên người Phượng Thiên Mị cùng ngữ khí nói chuyện kia, thế nhưng làm cho người ta không khỏi cảm thấy một trận rét lạnh, xuyên thấu thẳng vào trong xương.
“Ngươi, ngươi lại dám đánh bản công chúa lần nữa, còn uy hiếp bản công chúa.” Thương Lan Mộng sợ đến mắt choáng váng, Phượng Thiên Mị còn dám ở trước mặt phụ hoàng đánh nàng.
Vừa mới nói xong, Thương Lan Mộng đã bị một đôi tay đẩy, cú đẩy thình lình xảy ra khiến cho Thương Lan Mộng không hề phòng bị, cũng chẳng kịp phản ứng, bỗng “rầm” một tiếng, ngã thật mạnh ở trên mặt đất, một tiếng hét “a!” thảm thiết vang lên.
Mọi người thật không ngờ Thương Lan Mạch sẽ ra một chiêu như vậy, căn bản không kịp ngăn cản, chờ phản ứng lại, Thương Lan Mộng đã té ngã trên đất.
Thương Lan Mạch đẩy ngã Thương Lan Mộng xong, lập tức chắn trước người Phượng Thiên Mị, giống như sợ bị sỉ nhục và ức hiếp, ngốc nghếch trợn trừng mắt với Thương Lan Mộng, giọng nói non nớt tràn đầy phẫn nộ nói: “Nữ nhân xấu, không cho phép bắt nạt tỷ tỷ.”
Nữ nhân chết tiệt, lại dám bắt nạt Phượng Thiên Mị [Mai nhi trợn trắng mắt: Ta nói này, ngươi có nhìn thấy các nàng bắt nạt Phượng Thiên Mị sao? Hình như đều là các nàng bị thương mà! Mạch Mạch rống giận: Ngươi không thấy là các nàng muốn ức hiếp nàng ấy sao? Chỉ là không ức hiếp được mà thôi.
Mai nhi tràn đầy trêu tức: Vậy được rồi! Có điều ngươi khẩn trương như vậy, có phải thích nàng ấy hay không! Mạch Mạch chột dạ: Nói, nói bậy. Mai Nhi không nói gì: Vậy ngươi khẩn trương như vậy để làm gì! Mạch Mạch nghẹn lời:······ đúng vậy! Vì sao hắn lại khẩn trương! Chẳng lẽ là hắn thật sự thích nàng].
Khi, Thương Lan Mạch làm ra hành động đẩy Thương Lan Mộng, một màn kia khiến cho mọi người nhất thời chậc lưỡi, bao gồm cả Phượng Thiên Mị, nàng thật đúng là không nghĩ đến, Thương Lan Mạch lại dám đẩy Thương Lan Mộng.
Thương Lan Mạch, Thương Lan Mộng, nghĩ đến hai cái tên này đọc phát âm giống nhau, trong lòng Phượng Thiên Mị bỗng có chút khó chịu, đơn giản bởi vì Thương Lan Mộng là kẻ thù của nàng, Thương Lan Mạch là người nàng muốn bảo vệ.
Có điều, suy nghĩ trong lòng biến đổi mãnh liệt nhất vẫn là Thương Lan Kình Thiên, ông trực tiếp là trợn tròn mắt, nhưng cũng hiểu rõ.
Cho dù ông cùng với đứa con này của mình không thân cận, nhưng ông cũng rất rõ ràng tính cách của nó, đứa con này của ông chán ghét nữ tử, ông từng âm thầm khiến nó cưới vợ, sắc mặt nó lập tức biến đổi, suýt nữa cùng ông trở mặt. Cho nên về sau, ông không dám nhắc lại.
Nhưng mà hiện tại, nó lại vì một Phượng Thiên Mị đẩy ngã Mộng Nhi, việc này thật khiến ông không thể tưởng tượng nổi, có điều, cũng chứng minh, nó đối với cô nương này không giống với người khác, có thể nói là thích.
Kỳ thật ông cũng không biết là tại sao? Không lâu sau khi mẫu hậu của Mạch Nhi mất, Mạch Nhi bỗng thay đổi, chỉ cần là nữ tử tiếp cận nó, bất kể là già hay trẻ. Nó đều nổi nóng, còn động tay động chân.
Chỉ là ông không biết, sở dĩ Thương Lan Mạch chán ghét nữ nhân, là vì bản thân hắn bị nữ nhân kia [hoàng hậu hiện tại] hạ độc, còn thả sâu nhỏ ghê tởm vào trong miệng hắn, cho nên mới có bóng ma.
Mà sâu nhỏ ghê tởm kia, chính là thực tâm cổ trùng đã ở trong cơ thể hắn, hành hạ hắn tám năm, hiện tại, hắn cũng chỉ còn sống được hai năm nữa mà thôi.
Không biết nếu như Thương Lan Kình Thiên biết được chân tướng như vậy, sẽ có phản ứng gì, sẽ đưa ra quyết định gì.
Thương Lan Hiên thấy Thương Lan Mạch đẩy ngã muội muội của mình, nhất thời sắc mặt đen thui, ngực có một ngọn lửa giận thiêu đốt.
Vừa muốn giận dữ mắng chửi, nhưng lời vừa đến khóe miệng, đột nhiên nghĩ đến gì đó, đành không cam lòng nuốt xuống, cưỡng chế ra vẻ trấn định.
Không, hắn không thể xúc động như vậy, cho dù phụ hoàng không thích ngốc tử này, nhưng nếu hắn bởi vậy mà trách cứ hoặc là đối với Thương Lan Mạch thế nào, cũng sẽ bị gán lên đầu tội danh lòng dạ hẹp hòi, tính toán chi li.
Bởi vì chuyện lúc trước của Phượng Thiên Mị, ấn tượng của hắn ở trước mặt phụ hoàng đã không tốt rồi, nếu như hắn lại gây ra chuyện gì, sợ rằng phụ hoàng sẽ đối với hắn hoàn toàn thất vọng.
Cho nên, hắn chỉ có thể nhìn Mộng Nhi chịu ủy khuất.
Thế nhưng Vân Phi, nhìn thấy nữ nhi của chính mình không chỉ bị Phượng Thiên Mị đánh, còn bị một ngốc tử đẩy ngã, quả thực là lòng quặn đau như đao cắt, lửa giận thiêu đốt. Cái gọi là là đánh vào thân con, đau ở tim mẹ, cho nên, nhất thời Vân Phi mất đi lý trí, không biết Vân Phi lấy đâu ra sức lực, một tay đẩy Thương Lan Hiên ra.
Khi một người tức giận đến cực hạn, sẽ làm được một số chuyện mà bình thường không thể làm được, hiện tại Vân Phi chính là như thế.
Thương Lan Hiên căn bản không hề chuẩn bị, sau khi Vân Phi tránh khỏi mình sẽ phóng tới chỗ Thương Lan Mạch, giống như người đàn bà chanh chua, miệng còn ác độc mắng: “Ngươi, ngươi tên ngu si này, lại dám đẩy nữ nhi của ta, ta, ta muốn giết ngươi.”
Vốn là bộ dáng chật vật không chịu nổi, hiện tại lại ác độc giống như người đàn bà chanh chua, hoàn toàn mất hết hình tượng, một màn này khiến cho sắc mặt của mọi người đại biến, đặc biệt là Thương Lan Kình Thiên và Thương Lan Hiên.
Sắc mặt Thương Lan Kình Thiên nhất thời trầm xuống băng giá tựa như hầm băng ngàn năm, trong mắt lộ ra thất vọng đối với lửa giận của Vân Phi, trong lòng lại càng bị kích thích bởi lời nói của Vân Phi, giận không thể tả.
Tuy rằng ông vẫn luôn biết rằng, Vân Phi là một người có tâm tư sâu, không chỉ Vân Phi, mỗi một nữ nhân hậu cung đều là người cực kì có tâm tư. Sở dĩ ông sủng các nàng như thế, cũng sủng ái những nhi tử kia. Chỉ là bởi vì muốn mượn việc này để áp chế cùng kiềm chế dã tâm của các nàng.
Chỉ là ông không thể tưởng tượng được, Vân Phi dám ở trước mặt ông, muốn giết con ông. Mặc dù ở trong mắt người ngoài, nó không được sủng ái, còn bị phỉ nhổ, thế nhưng, cho dù là như vậy, trong thân thể nó vẫn chảy dòng máu của ông!
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
12 chương
5 chương
150 chương