Ngự Xà Cuồng Phi
Chương 126 : Phong ba trong cung
“Ha ha ha ha!” Phượng Thiên Mị không giận mà còn cười, chỉ là tiếng cười kia âm u lạnh lẽo giống như ma quỷ đến từ địa ngục, che dấu ánh mắt, Phượng Thiên Mị nói: “Hóa ra đường đường một công chúa của nước Thiên Vận, còn là tài nữ Thiên Vận, lại là một nữ tử chưa lấy chồng, thật không ngờ lại dễ dàng nói ra lời nói dâm uế như vậy, thật khiến cho người ta khâm phục! Chắc là gặp nhiều, nói nhiều rồi, nên thành thói quen đây!”
Nghe Phượng Thiên Mị nói vậy, sắc mặt của Vân phi và Thương Lan Mộng đã lần lượt thay đổi xanh trắng vài lần, trong lúc nhất thời không đáp lại được, nhưng oán độc trong mắt lại đồng loạt bộc phát, bắn lửa giận tới Phượng Thiên Mị, dường như muốn thiêu chết nàng vậy.
“Phì” Hồng Kiều nhất thời không nhịn được bật cười, nhưng ngay lập tức nàng kịp phản ứng dừng lại, khủng hoảng một lúc, vội vàng che miệng lại, sợ mình lại không cẩn thận phát ra âm thanh.
Phượng Thiên Mị vốn không cảm thấy điều này có gì buồn cười, nhưng nhìn thấy bộ dáng Hồng Kiều như thế, cũng cảm thấy không nhịn được phì cười, khóe miệng nàng cũng không khỏi nhẹ nhàng cong lên.
Nhưng Vân Phi và Thương Lan Mộng thấy một đứa nha hoàn lại dám cười các nàng, sắc mặt nhất thời đen đến không thể đen hơn, thẹn quá hóa giận nói: “Tiện tì chết tiệt, muốn chết.”
Thương Lan Mộng rống giận, bước nhanh tới chỗ Hồng Kiều, bởi vì Thương Lan Mộng có chút võ công căn bản nên có tốc độ. Chỉ trong nháy mắt, Thương Lan Mộng đã từ vị trí hai thước vọt đến trước mặt Hồng Kiều, giơ tay lên muốn đánh Hồng Kiều.
Thương Lan Mộng mau, Phượng Thiên Mị cũng không chậm, ngay khi Hồng Kiều chấp nhận nhắm mắt lại: “bốp” một tiếng tát không nặng vang lên, vang vọng toàn bộ ngự hoa viên. Mọi người nhất thời ngây ngẩn cả người, không dám tin trợn to hai mắt.
Nhưng mà, không phải mặt Hồng Kiều bị tát, mà là mặt của Thương Lan Mộng.
Tay Thương Lan Mộng ôm lấy khuôn mặt sưng đỏ, đau đến mức trong hốc mắt chảy ra chút nước mắt, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại. Thương Lan Mộng không thể tin nhìn Phượng Thiên Mị, ả ta, lại dám đánh nàng? Tuy rằng không thể tin, nhưng đau đớn trên mặt rõ ràng nói cho nàng biết, Phượng Thiên Mị đã đánh nàng, hơn nữa, một cái tát này còn rất nặng.
Không sai, một cái tát này quả thật rất nặng, nếu là một nữ tử tay trói gà không chặt, thì đã sớm ngã trên mặt đất rồi. Còn Thương Lan Mộng có chút nội lực, tuy rằng không cao, nhưng là cũng đủ để miễn cưỡng chống đỡ lực đạo của Phượng Thiên Mị đánh tới, chỉ bị bức thụt lùi về sau hai bước, khóe môi bị chảy máu mà thôi.
“Phượng Thiên Mị, ngươi, ngươi dám đánh ta?” Thương Lan Mộng nghiến răng nghiến lợi chất vấn.
“Công chúa không phải biết rõ sao còn cố hỏi? Đây không phải là đã đánh rồi ư.” Phượng Thiên Mị cười nhạo một tiếng, châm chọc khiêu khích nói, vì sao mà người bị đánh luôn hỏi: ‘Ngươi dám đánh ta’ đây không phải rõ ràng đã đánh rồi sao?
“Ngươi ······” Tiếng nói định phát ra của Thương Lan Mộng nhất thời bị nghẹn lại trong cổ họng, ra cũng không ra được, động tác tay chân cũng trở nên trì trệ, chỉ có ánh mắt phẫn nộ oán độc chưa từng thay đổi.
“Đến, người tới, bắt Phượng Thiên Mị lại cho Bản cung.” Lúc này Vân phi mới phản ứng lại được, tức giận đến ngực cũng phập phồng lên xuống, nổi giận ra lệnh nói.
“Dạ” Hai thái giám phía sau Vân phi nghe xong, vội lên tiếng trả lời rồi tiến lên, đi tới chỗ Phượng Thiên Mị.
Hồng Kiều kinh sợ, ánh mắt lo lắng liếc nhìn Phượng Thiên Mị, thế nhưng sắc mặt Phượng Thiên Mị vẫn tỉnh bơ, chỉ khinh thường cong khóe miệng lên, muốn bắt nàng, không có khả năng.
Tiểu Sơn tử thì trái lại, tuy rằng đã bị dọa đến run lẩy bẩy, nhưng mắt thấy sắp xảy ra chuyện, Hoàng thượng có thể đang đợi, không mở miệng nói không được: “Khởi, khởi bẩm Vân, Vân Phi nương nương, lúc này sợ rằng Hoàng thượng đã bãi triều, còn, còn chờ triệu kiến Phượng tiểu thư ạ!”
Nghe vậy, hai thái giám muốn đi đến trước người Phượng Thiên Mị nhất thời dừng bước, khó xử nhìn về phía Vân Phi.
Đúng vậy! Hoàng thượng đang chờ gặp Phượng Thiên Mị! Nếu như ả ta thật sự xảy ra chuyện gì, thì phải làm như thế nào cho phải đây!
Nhưng, Vân phi không hề bị lay động, ngược lại lửa giận cao hơn gấp bội: “Hừ! Phượng Thiên Mị đánh Công chúa, đây chính là tội chém đầu, các ngươi còn không mau bắt tiện nhân này lại cho Bản cung.”
Vào thời điểm Vân Phi nói tiện nhân, sắc mặt Phượng Thiên Mị thay đổi, tiện nhân, nàng hận nhất chính là người khác gọi nàng là tiện nhân.
Ngay khi Vân phi dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng “bốp” thật mạnh phát ra, kèm theo một tiếng “chao ôi”, cả người Vân phi đã ngã xuống đất, một lần nữa mọi người sợ hãi đến biến sắc.
Hồng Kiều khủng hoảng nhìn Phượng Thiên Mị, tràn đầy lo lắng, mặc dù nàng sợ bởi vì tiểu thư đánh Vân phi và Công chúa sẽ bị xử phạt, thế nhưng, nàng không thể ngăn cản. Bởi vì nàng tin tưởng tiểu thư, tiểu thư sẽ không để cho bản thân mình chịu thiệt.
“Nương nương” Vài cung nữ phía sau Vân phi thấy thế, mặc dù sợ hết hồn, nhưng mà vẫn theo bản năng chạy tới đỡ bà, chỉ là, mới chạm tới Vân phi, một chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra.
Những cung nữ này vốn có thể tiếp được Vân phi, nhưng không biết tại sao, chân của một cung nữ đột nhiên đứng không vững, ngã nhào sang một bên. Còn đụng phải cung nữ bên cạnh, cứ như vậy, liên tiếp, toàn bộ bốn cung nữ bị đụng ngã.
“Á! Á! Á!” Miệng các nàng đồng thanh kêu lên sợ hãi cùng với tiếng rơi xuống “bịch bịch bịch” vang lên, to nhất đó là tiếng kêu rên đau đớn của Vân phi, tất cả mọi người sợ ngây người, ngay cả Phượng Thiên Mị cũng không khỏi ngây ngẩn.
Này, việc này dường như cùng với kiệt tác của nàng khác biệt rất lớn, với lại nàng không có năng lực làm thành như vậy, cho dù là có, nhưng nàng cũng không làm cái gì mà! Nếu muốn nói là ngoài ý muốn, việc này cũng quá ngoài ý muốn rồi! Việc chỉ có khả năng một phần ngàn này làm sao nàng lại gặp phải, thậm chí ngoài ý muốn khiến cho nàng không còn lời nào để nói.
“Xích Xích ··· Chủ nhân, vừa rồi có một luồng nội lực đặc biệt từ sau đánh úp lại, đánh vào trên đùi cung nữ ngã đầu tiên kia, cho nên nàng ta mới ngã sấp xuống.” Huyết Xà cảm ứng được nghi hoặc của Phượng Thiên Mị, bèn giải thích nói.
Tuy rằng nó không nhìn thấy chuyện đã xảy ra bên ngoài, nhưng nó có thể từ trong ý niệm của chủ nhân cảm ứng được, càng có thể cảm giác được hơi thở nguy hiểm bên ngoài ép tới gần. Còn tại sao lúc nãy nó không lên tiếng, bởi vì nó cảm giác được nội lực kia không phải đánh úp lại về phía chủ nhân.
Phượng Thiên Mị nghe xong, vội vàng quay lại phía sau nhìn, nhưng không nhìn thấy ai, Phượng Thiên Mị nghi hoặc nhíu mày.
Trong cung này người đến người đi, thị vệ cao thủ khẳng định cũng không ít, nhưng lui tới ngự hoa viên này cũng chỉ có mấy người này thôi!
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
12 chương
5 chương
150 chương