Editor: Vện Tiêu Ngự ngồi trên lưng ngựa, đầu óc trống rỗng. Không biết con ngựa này giống gì, Tiêu Ngự thấy lúc trước hắn lái xe nhanh cũng không bằng tốc độ này. Kết quả nghiên cứu cho thấy, người đang vận động nhanh thì tốc độ suy nghĩ của đầu óc sẽ chậm lại, nhất định là vậy… Không biết đã chạy bao lâu, Tạ Cảnh Tu cuối cùng cũng chịu kéo cương dừng lại. Tạ Cảnh Tu nhảy xuống trước, ôm Tiêu Ngự theo. Bác sĩ Tiêu lập tức đỏ mặt, đây là… còn ra thể thống gì nữa! Chân Tiêu Ngự vừa chạm đất liền lùi về sau một bước, cảnh giác nhìn Tạ Cảnh Tu. Tạ Cảnh Tu ngừng lại, hỏi, “Ngươi sợ ta” Đôi đồng tử màu hổ phách lẳng lặng nhìn Tiêu Ngự, hắn thấy được tổn thương trong đôi mắt đó. Tạ Cảnh Tu bước lên một bước, “Không phải sợ ta.” Y từ từ vươn tay, như thăm dò đặt lên vai Tiêu Ngự. “…” Thế tử gia được dạy dỗ nghiêm khắc hẳn là lần đầu tiên làm chuyện “lỗ mãng” như vầy. Vừa nãy ôm cũng đã ôm rồi, lúc cướp người tự nhiên lưu loát cỡ nào, giờ làm bộ ngây thơ con nai tơ cho ai coi! Tạ Cảnh Tu thấy Tiêu Ngự không né, y nhẹ tay đè vai hắn xuống, rũ mắt mím môi. “Trước đây ta chưa từng làm thế này với bất kỳ nữ tử nào.” Tạ Cảnh Tu nói. Tiêu Ngự không đành lòng nói thẳng với tiểu tử đang nảy mầm xuân tâm rằng bây giờ y vẫn chưa từng làm chuyện này với bất kỳ nữ tử nào… “Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi.” Tạ Cảnh Tu đưa ra kết luận. Tiêu Ngự vội nói, “Chờ đã, từ từ, Thế tử không cần phải như vậy.” Sờ vai chút thôi mà, cũng đâu có làm gì khiếm nhã, mới thế mà đã cho là cướp đoạt trong trắng của người ta à, thật ngây thơ! Ánh mắt Tạ Cảnh Tu buồn bã, “Ngươi không đồng ý” Không biết y nghĩ đến cái gì, sắc mặt lập tức hung hăng hẳn lên, “Chẳng lẽ ngươi còn nhớ đến Trương Lập Khanh kia” “Ta nhớ Trương Lập Khanh hồi nào…” Tiêu Ngự vội hỏi, “Không đúng, sao ngươi biết chuyện của Trương tam thiếu gia” Tiêu Ngự nghi ngờ nhìn y. “Nghe lén.” Tạ Cảnh Tu đáp. “…” Y thẳng thắn thừa nhận như vậy, Tiêu Ngự ngược lại không biết phải nói gì. “Ngươi chủ động cầu hôn hắn.” Tạ Cảnh Tu nói, “Mấy ngày nay lại tránh ta như tránh hổ.” Y đeo vẻ mặt lạnh nhạt trần thuật sự việc, hình như Tiêu Ngự nghe được trong giọng điệu có chút oan ức… Hai tay Tạ Cảnh Tu nắm chặt vai hắn, đầu cúi xuống, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc. “Ta thích ngươi, ta muốn cưới ngươi làm thê tử, ngươi có đồng ý không” Tiêu Ngự ngẩng đầu nhìn y, nuốt ực một cái. Người cổ đại cũng quá là… nhảy qua quá trình thổ lộ, xây dựng quan hệ mà trực tiếp cầu hôn luôn. Hắn có thể nói không đồng ý sao Vậy Thế tử sẽ làm gì Khóc lóc chạy đi hay đập hắn một trận Hoặc là vừa khóc vừa đập hắn một trận Tiêu Ngự hỏi, “Thế tử nghiêm túc đấy à’ “Tình này có trời đất chứng giám, ta đối với tiểu thư là chân tình thiết ý, thề không thay đổi.” Tạ thế tử nói rồi lại lia mắt qua chỗ ngực Tiêu Ngự, “Bây giờ tiểu thư còn nhỏ, ta có thể chờ ngươi trưởng thành. Chờ tiểu thư đến tuổi cập kê, ta nhất định sửa soạn sính lễ hậu hĩ, đích thân đến nhà cầu hôn.” “…” Nói thì hay lắm, mà mắt đang để ở đâu vậy. Nhìn một cái đã biết, Thế tử trăm phần trăm là trai thẳng. Tiêu Ngự thấy không thể giấu Tạ Cảnh Tu nữa. Có thể biết chân tướng rồi y sẽ thương tâm mấy ngày, chắc không quá lâu đâu nhỉ Tuy Tạ Cảnh Tu nói nghe rất thâm tình, nhưng hai người mới quen biết được bao lâu Hẳn là chưa đến mức tình thâm không thể quay đầu đâu. “Thế tử.” Tiêu Ngự bắt lấy bàn tay Tạ Cảnh Tu trên vai mình, nghiêm túc nói, “Ta có chuyện muốn nói rõ với ngươi.” “Ngươi không cần phải nói, ta biết rồi.” Tạ Cảnh Tu mỉm cười, giọng nói ôn hòa hẳn đi. Tiêu Ngự vừa kinh ngạc vừa hoài nghi, “Ngươi biết” Biết mà vẫn có thể mặt không đổi sắc cầu hôn thế à Một sĩ phu phong kiến như y lại có tư tưởng tiến bộ vậy sao! Tạ Cảnh Tu gật đầu, vẻ mặt vô cùng chắc chắn. “Ngươi yên tâm, cứ giao mọi chuyện cho ta, ta sẽ giải quyết hết tất cả trở ngại. Ngươi chỉ cần bình yên trưởng thành, chờ gả cho ta là được.” “…” Thế tử thật sự không có xem phim thần tượng ngôn tình của thế kỷ 21 đó chứ. Tiêu Ngự còn đang ngây ngẩn, Tạ Cảnh Tu đã buông vai hắn, lùi lại một bước. “Sau này ra ngoài phải đội mũ mạng vào, dung nhan của ngươi chỉ ta có thể nhìn.” Tạ Cảnh Tu nói. “…” Tại sao Thế tử lại biến thành bộ dáng này rồi “Tiếc là sau khi đến kinh thành ngươi phải ở trong khuê phòng Phượng phủ. Kinh thành không như thành Hoài Thiên, nữ tử không thể tùy ý ra khỏi cửa.” Tạ Cảnh Tu nói, “Ta không thể ngày ngày gặp mặt tiểu thư, không biết tiểu thư có nhớ ta không Ta chắc chắn nhớ nhung tiểu thư, mất ăn mất ngủ, đứt từng đoạn ruột.” Tiêu Ngự, “…” Nhìn vị này nghiêm túc trịnh trọng như đang báo cáo luận án, có chút nào giống mất ăn mất ngủ đứt từng đoạn ruột không “Khoan, chờ chút.” Tiêu Ngự hỏi, cẩn thận quan sát Tạ Cảnh Tu, “Thế tử thật sự biết ta muốn nói gì à” “Thà làm thê cơ hàn, không làm thiếp đại gia.” Tạ Cảnh Tu đáp, “Ta biết tiểu thư là người chí khí. Ta chưa bao giờ nghĩ dùng danh phận thiếp thất sỉ nhục tiểu thư.” Thật ra, thân vương và thế tử có thể có ba phi tần, trừ Vương phi là chính thê, còn có thể nạp thêm hai trắc phi, đều được ghi tên vào gia phả, nào phải thiếp thất bình thường. Chẳng qua Tạ Cảnh Tu chưa từng nghĩ sẽ nạp trắc phi. Có lẽ với phụ thân y thì nữ nhân là cố hương dịu dàng khiến người lưu luyến, nhưng trong mắt y, nữ nhân là phấn hồng đầu lâu, là đóa hoa độc, lúc còn nhỏ y đã mấy lần suýt chết dưới tay những đóa hoa đẹp đẽ thùy mị kia. Nếu không phải gặp được người như Phượng đại tiểu thư thì e là cả đời y không bao giờ động lòng với nữ nhân. Tình cảm của hắn không phải đóng kịch, không muốn mua danh chuộc tiếng, cũng không phải vì lấy lòng nam nhân, lại càng không giả bộ thanh cao. Nữ nhân như vậy, Tạ thế tử đã thấy quá nhiều, trong kinh thành ràng buộc lễ giáo mà họ còn tìm được cơ hội lả lơi trước mặt y, làm ra vẻ mình tài năng đức độ. Phượng đại tiểu thư không giống bất kỳ ai y từng gặp, hắn thật sự lương thiện, thương xót muôn dân, nữ tử như vậy có thể lấy làm vợ. “Thế tử, ta không phải nữ tử.” Một giọng nói vang bên tai Tạ Cảnh Tu. Tiêu Ngự thấy Tạ Cảnh Tu quả nhiên đờ người, lòng vừa áy náy vừa chột dạ. Thật ra chuyện này cũng đâu phải hoàn toàn là lỗi của hắn, không biết hắn chột dạ cái gì “Thế tử” Tiêu Ngự cẩn thận gọi một tiếng. Tạ Cảnh Tu chấn động, nhíu chặt lông mày. “Tiểu thư chớ nói lung tung, lời như vậy ta sẽ không nghe đâu.” Không muốn đối mặt với sự thật sao Tiêu Ngự la lên, “Thế tử, ta thật sự không phải nữ tử.” Lần này Tạ Cảnh Tu dùng hành động tỏ vẻ y chẳng nghe thấy gì hết, xoay người kéo cương ngựa. Tiêu Ngự chặn y lại, Tạ Cảnh Tu hếch cằm, không thèm nhìn hắn. Tiêu Ngự bất đắc dĩ chắp tay, “Thế tử, ta lừa ngươi làm gì Ta thật sự không phải nữ mà, ngươi không thể cưới ta, ta cũng không thể gả cho ngươi.” Tạ Cảnh Tu nhìn hắn, trong mắt xẹt qua tia lửa. “Vậy là ngươi không muốn gả cho ta!” “Chuyện này không phải có muốn gả hay không, mà là ta không thể…” Không chờ Tiêu Ngự giải thích xong, Tạ Cảnh Tu giận dỗi, “Quả nhiên ngươi còn nhớ đến Trương Lập Khanh.” “…Chúng ta bỏ Trương Lập Khanh qua một bên được không.” Tiêu Ngự cuối cùng cũng cảm nhận được tuổi tâm lý của Thế tử nhỏ hơn mình. “Trương Lập Khanh không phải phu quân ngươi.” Tạ Cảnh Tu nói. “Ta và Trương tam thiếu gia không phải như ngươi nghĩ.” Tiêu Ngự thấy y cứ xoáy vào vấn đề này, chỉ có thể giải thích, “Đó chỉ là tính toán đầu tiên thôi, thật ra…” Tạ Cảnh Tu, “Trương Lập Khanh không học vấn không nghề nghiệp, thân không ưu điểm, không có tài năng chống đỡ gia đình. Chuyện nhà của Trương Lập Khanh cũng hết sức phức tạp, ngươi đừng mơ được gả cho hắn, ta sẽ không đồng ý.” Tiêu Ngự, “…” Gọi Tiểu Bàn là Trương Lập Khanh, nghiêm túc quá nghe hơi mắc cười. “Thế tử, chuyện này không liên quan gì đến Trương Lập Khanh hết, ta cam đoan.” Tiêu Ngự giơ tay nghiêm túc nói, thấy biểu hiện của hắn quá thành thật, cuối cùng Tạ Cảnh Tu cũng bỏ qua tên béo kia, trầm tĩnh nhìn Tiêu Ngự. “Vậy có liên quan đến ai Chu Chiêu Tần Cánh Kiều Tấn” Tạ Cảnh Tu lạnh lùng nói, “Hoa cúc hôm qua không cần hao tâm tốn sức, mong tiểu thư thương tiếc người trước mắt.” Thương tiếc người trước mắt Là bảo thương tiếc y sao… khóe miệng Tiêu Ngự giật giật. Hơn nữa, tại sao Tạ thế tử biết rõ những nam tử hắn quen như vậy Rốt cuộc y đã làm gì ở thành Hoài Thiên “Cũng không liên quan đến họ…” Tiêu Ngự bất lực. “Chẳng lẽ còn có nam nhân khác!” “Có, chính là ta!” Tiêu Ngự cũng nổi nóng, trừng mắt quát y. Tạ Cảnh Tu bị hắn rống cho nín thinh, chỉ nhíu mày thật chặt, không tán thành nhìn Tiêu Ngự. “Vớ vẩn.” Tiêu Ngự bất đắc dĩ triệt để. “Rốt cuộc phải làm sao ngươi mới chịu tin ta thật sự không phải nữ tử.” Tiêu Ngự nói, “Không tin ngươi sờ đi, rất là phẳng.” Hắn nắm tay Tạ Cảnh Tu đặt lên ngực mình. Tạ Cảnh Tu hất tay hắn ra như bị điện giật, mặt phớt hồng, nhìn kỹ lại thấy đã biến mất. “Tiểu thư tự trọng đi.” “…” Lại còn bảo hắn không tự trọng. Tạ Cảnh Tu không chịu tin hắn, muốn chứng minh cũng dễ thôi, đáng tiếc Thế tử không cho. Đúng là bài toán khó mà… “Tóm lại ta đã nói với ngươi sự thật rồi.” Tiêu Ngự nói, “Ta không thể gả cho ngươi. Thế tử không cần phải lãng phí sức lực lên người ta.” Tạ Cảnh Tu không nói gì, chẳng biết có tin chưa, cũng không hiểu đang nghĩ gì, cuối cùng trầm mặc ôm Tiêu Ngự lên ngựa, điều khiển ngựa chậm rãi quay về. Lát sau, Tiêu Ngự nghe giọng Tạ Cảnh Tu vang lên trên đầu, “Ngươi không thể gả cho ta, tại sao gả được cho Trương Lập Khanh.” Xem ra Tạ thế tử vẫn không muốn buông tha Trương tam thiếu gia… Thật ra Thế tử ghim vụ hôn nhân của hắn và Trương tam thiếu gia sâu cỡ nào vậy “Nguyên nhân rất đơn giản.” Tiêu Ngự nói, “Kết hôn với Trương tam thiếu gia là vì ta muốn bàn bạc kế sách, ta sẽ không động phòng với hắn. Còn kết hôn với ngươi, ngươi có muốn không động phòng không” “Xin tiểu thư tự trọng.” Giọng nói nhẫn nhịn của Tạ Cảnh Tu lại truyền từ trên đầu xuống. Được rồi, lại là hắn không tự trọng… “Không biết nữa.” Hồi lâu sau lại nghe Tạ Cảnh Tu nói, “Ta rất thích động phòng với ngươi.” …Xin Thế tử tự trọng! ——— Hậu trường. Bác sĩ Tiêu: Quả nhiên, tiểu công thật khó làm. Tạ thế tử: Tiểu thư xin hãy tự trọng. Bác sĩ Tiêu: …Ta không tự trọng chỗ nào!