Editor: Vện Sau khi Phượng Vân Ninh được phong Cáo mệnh phu nhân, chuyện đầu tiên cần làm là cất nhắc thứ huynh. Phượng Vân Phi vốn là thái y lục phẩm, chỉ có thể đi lại ở ngoại tiền. Bây giờ có muội muội là Hầu gia phu nhân chống lưng nên có thể danh chính ngôn thuận tiến cung. Tuy hành động này của Hầu gia phu nhân khiến người khác lời ra tiếng vào nhưng Phượng Vân Phi được thăng chức cũng rất xứng đáng. Y thuật của hắn không tệ, chỉ là không quen luồn cúi nên từ trước đến nay chẳng có tiếng tăm gì. Hiện giờ chẩn được bệnh cho quý nhân trong cung, mọi người mới biết hắn thật sự có bản lĩnh, được vô số tán dương. Sau đó, Phượng phủ liên tiếp xảy ra mấy vụ bê bối. Đầu tiên là Phượng Vân Phi trách móc Phương thị chỉ vì mấy lỗi sai không lớn cũng không nhỏ, còn bị An Quốc hầu phu nhân thay mặt răn dạy. Cuối cùng là chỉ trích Phương thị gan to bằng trời, sinh con gái mà dám nói mình sinh con trai, muốn tranh giành quyền lực, khuấy đảo Phượng phủ. Sao An Quốc hầu phu nhân có thể không tức giận Bị lên án quá mạnh mẽ, Phượng Vân Phi chỉ đành giáng nàng từ chính thê xuống hàng thiếp, mặc dù biết rõ nàng thực sự có sinh “con gái” hay không, còn cấm túc nàng một năm. Cũng có người nghi hoặc, Phương thị sinh được đôi long phượng thai, vị trí phu nhân chính thất vô cùng kiên cố, cần gì phải làm chuyện thừa, nói mình sinh con gái Nhưng bí mật nội bộ của các danh gia vọng tộc nhiều không đếm xuể, mọi người đoán không ra nên bỏ qua một bên. Dù sao thì hiện giờ phủ An Quốc công đang chiếm ưu thế, nếu Phương thị bị An Quốc hầu phu nhân căm ghét cũng chẳng có ai dám ra mặt thay nàng. Chưa đến hai tháng, An Quốc hầu phu nhân làm mai cho thứ huynh của mình cưới con gái của Lại bộ Thượng thư là Lô Tĩnh tài sắc vẹn toàn nức tiếng kinh thành, khiến một đám con cháu thế gia kinh ngạc rớt cằm. Lô Tĩnh xinh đẹp tài năng, gia tộc hùng mạnh, được xem là mục tiêu của các quý công tử trong kinh thành. Chỉ là từ trước đến giờ nàng vẫn luôn lãnh đạm, không ngờ lại xuất giá đến Phượng phủ, được một thái y nhỏ nhoi rước về, hỏi sao mọi người không ngạc nhiên Ngày Phượng Vân Phi đón giai nhân về phủ, Phương thị ôm con nhỏ khóc ngất trong tiểu viện rách nát. Xưa kia, nàng và Phượng Vân Phi là một đôi uyên ương gắn kết, cảm tình đậm sâu. Phượng Vân Phi đem lòng ngưỡng mộ, hỏi cưới nàng, sau đó cũng không nạp thiếp. Hai người ân ái mấy năm trời, giờ chỉ vì nàng không muốn đổi con mình cho em chồng lấy vinh hoa phú quý mà bị trả thù đến mức này. Thế nhưng, Phượng Vân Phi cũng bó tay thì Phương thị biết phải làm sao Hôm nay nàng chỉ là một tiện thiếp, mà Phượng Vân Phi thì đường quan thênh thang, lại cưới vợ đẹp, không biết trong lòng hắn thấy đau khổ hay vui sướng. Sau khi gả tới Phượng phủ, Lô Tĩnh vẫn mặt lạnh mày lùng như cũ, Phượng Vân Phi chỉ có thể nhìn chứ không dám làm gì đóa hoa cao quý này, càng nảy sinh lòng yêu thương. Đến khi Lô Tĩnh mang thai, hắn cực kỳ vui mừng, đối xử với nàng còn tốt hơn Phương thị năm xưa. Ai ngờ, lòng hắn đang chờ mong một đứa con trai, chưa gì tai họa đã ập xuống. Nhân chứng vật chứng đặt ngay trước mắt, đều chỉ về người đã từng là thê tử hắn, Phương Khởi Văn. “Phu nhân, Phương thị… đã theo ta mấy năm, nàng ấy không phải người như vậy… Có khi nào là hiểu lầm gì đó” Phượng Vân Phi ngồi trên ghế, vẻ mặt không dám tin. Lô Tĩnh ngồi trên giường, sắc mặt tái nhợt, lạnh lùng nhìn hắn. “Vậy ý của lão gia là tự ta dùng cốt nhục của mình đi hãm hại một tiện thiếp” “Không, phu nhân, ta không có ý này!” Phượng Vân Phi hô lên, đến bên giường kéo tay Lô Tĩnh. Lô thị nhàn nhạt liếc hắn, “Mới cưới ta đã nói, trong mắt ta không thể chứa một hạt cát nào, ta cực kỳ không muốn thấy nữ nhân nào khác ở hậu viện. Ngươi nói Phương thị có ơn với ngươi nên mới không làm gì nàng, nhưng bây giờ nàng ta lại trút họa lên đầu ta, là do ta đã quá nhường nhịn. Phượng Vân Phi, bây giờ ngươi nói một câu thôi, giữ nàng ta lại, hay là giữ ta” Thấy Phượng Vân Phi im lặng, Lô thị nói tiếp, “Ta không biết Phương thị và Hầu gia phu nhân có khúc mắc gì, nhưng theo ta thấy thì Hầu gia phu nhân căm hận Phương thị thấu xương. Ngươi là ca ca của Vân Ninh, nàng nâng đỡ ngươi đến thế, lẽ nào chỉ vì một Phương thị mà ngươi khiến nàng phật ý Huống hồ, từ trước đến nay Vân Ninh nhân ái lương thiện, sau khi Phương thị phạm sai lầm, nàng đã đưa Chiếu Kỳ đến chỗ ta, còn dặn ta hãy xem Chiếu Kỳ như con trai mình. Nàng đã hết lòng vì Phượng phủ, chẳng lẽ ngươi còn muốn làm nàng thương tâm” Phượng Chiếu Kỳ chính là người con thứ trong cặp song sinh, trưởng tử thì bị Phượng Vân Ninh lấp liếm nói là con gái, bị nhốt cùng chỗ với Phương thị, đứa nhỏ thì được nuôi trong viện của Lô thị. Phượng Vân Phi cứng họng, trố mắt hồi lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, ngồi xuống ôm lấy Lô thị. Gương mặt nhợt nhạt mà vẫn xinh đẹp của Lô thị ẩn hiện nụ cười lạnh đầy ác ý. —o0o— Hôm sau, trời vừa sáng, một chiếc xe ngựa phủ bạt xanh chạy ra từ cửa bên Phượng phủ. Phương thị nét mặt ảm đạm ngồi trong xe, trong lòng ôm một đứa trẻ đang say ngủ. Hai phụ nhân mặt mày nghiêm khắc ngồi bên cạnh nhìn nhau, một trong số đó nói, “Phương di nương, theo ý của đại thiếu gia và đại phu nhân vốn là muốn đuổi ngươi đi, cả tiện chủng kia cũng vậy. Nhờ An Quốc hầu phu nhân nhân từ nên mới cho ngươi ở lại. Chỉ trục xuất về nhà cũ, vào từ đường sám hối. Còn “nữ nhi” của ngươi thì giao cho hai chúng ta chăm nom theo lệnh Hầu gia phu nhân. Bọn ta đã dạy dỗ không biết bao nhiêu tiểu thư khuê các, ai cũng trở thành người tài năng, xuất sắc trong kinh thành. Tiểu thư dù gì cũng là nữ nhi thế gia, tương lai phải gọi đại phu nhân một tiếng mẫu thân, chúng ta sẽ dạy dỗ cẩn thận, di nương cứ yên tâm.” Phương thị ngơ ngác một lúc mới kịp phản ứng, giận đến run người, ôm chặt đứa bé vào lòng. “Nó không phải con gái, nó là con trai! Nó là trưởng tử của lão gia! Tiểu cô đã hại ta thành thế này, rốt cục nàng còn muốn làm gì nữa! Nàng ta muốn ta phải làm sao đây!” Mặt Phương thị đẫm nước mắt, lệ chảy dọc gò má gầy gò, “Nói ta hãm hại Lô thị, hưu ta cũng được, đuổi ta ra khỏi phủ cũng được, làm gì ta cũng được hết, ta ôm con đi còn không được hay sao Cớ gì còn muốn làm vậy với chúng ta” Phụ nhân cười lạnh nói, “Phương di nương nói vậy nghe sao được, ngươi sinh con gái kia mà, không phải đêm đó chính ngươi đã nói như vậy sao Sao tự nhiên lại biến thành con trai rồi Vì ngươi nói dối nên mới bị giáng thành tiện thiếp, toàn bộ kinh thành đều biết, giờ ngươi còn dám nói bừa Ngươi phạm lỗi, đụng chạm đến đại phu nhân nên mới bị phạt. Hiện giờ Hầu gia phu nhân bảo vệ ngươi, còn hai người chúng ta chăm sóc, dạy dỗ “tiểu thư”. Bây giờ cả kinh thành ai cũng nói phu nhân lương thiện nhân từ, sao đến miệng ngươi lại thành sỉ nhục Quả nhiên là con gái thương nhân xuất thân thấp hèn, không biết phân biệt tốt xấu.” Phương thị nghe vậy thì tuyệt vọng khôn cùng, ngoại trừ gào khóc, dùng nước mắt phát tiết oan ức, đau khổ thì nàng không còn biết phải làm gì nữa. Hai phụ nhân nghe tiếng nàng khóc, khóe miệng hiện ra nụ cười lạnh lùng, thích thú nhắm mắt dựa vào thành xe. Đứa trẻ nhỏ xíu cũng bị đánh thức, nó mở to cặp mắt đen láy, chỉ thấy một màu xanh của tấm vải bố trên nóc xe… —o0o— Reng~ Reng~ Reng~ Đồng hồ báo thức kêu inh ỏi liên hồi. Một bàn tay nhỏ dài trắng trẻo thò ra từ dưới tấm chăn lộn xộn, rờ rẫm tắt cái đồng hồ rồi miễn cưỡng gục lại xuống giường. Một con chó becgie Đức to đùng đẩy cửa chui vô phòng ngủ, cái đuôi xù lắc lư, nó vọt đến giường liếm tay chủ. Người kia chậm rãi mở mắt nhìn trần nhà sáng sủa, bàng hoàng rồi run bắn lên, cứ như trước mắt vẫn là màu xanh của vải bạt phủ lên nóc xe. Hồi lâu sau, Tiêu Ngự thở dài, lấy tay che trán. “Lại là giấc mơ đó…” Từ lúc hắn tròn hai mươi thì đêm nào cũng mơ thấy giấc mơ đó. So với mấy năm trước thì giấc mơ ngày càng dài hơn, cũng càng chân thực hơn, giờ thì thật đến mức hắn có thể thấy rõ cả đường gân trên cái lá khô rụng xuống. Mỗi lần tỉnh dậy, Tiêu Ngự sắp không phân biệt được đâu mới là hiện thực nữa. Trang Chu nằm mộng, giấc mộng Trang Chu, đâu là thật đâu là ảo Không ngờ có một ngày hắn được tự mình trải nghiệm khái niệm triết học cổ đại này. Bản thân là bác sĩ, Tiêu Ngự biết giấc mộng này không hề bình thường, có lần hắn còn nghi ngờ thần kinh mình có vấn đề. Nhưng làm vô số kiểm tra tâm lý chỉ ra được kết quả là ý chí của hắn quá kiên định và lý tính so với người thường, thần kinh của hắn còn tốt hơn nhiều đại đa số người. Nếu máy móc tinh vi của khoa học hiện đại mà còn không khám ra thì Tiêu Ngự đơn giản là mặc kệ nó. Mơ kiểu này cũng không ảnh hưởng gì đến giấc ngủ, cũng không làm hắn thấy uể oải, vậy coi như xem một bộ phim truyền hình dài dòng là được rồi. Thậm chí, trang trí của mấy nhà giàu trong mơ còn thật hơn rất nhiều so với kỹ xảo của mấy bộ phim. Trên người có sức nặng đè xuống, con chó becgie Đức hắn nuôi nhiệt tình nhào tới, liếm lung tung. “Lông Xù, đừng nghịch nữa.” Tiêu Ngự vươn tay đẩy nó ra, dậy bước xuống giường. Được rồi, không thể nghi ngờ chuyện này rất là thực tế, Tiêu Ngự bất đắc dĩ chùi bàn tay đầy nước miếng vô nhúm lông cổ Lông Xù, càng khiến nó hưng phấn cọ tới cọ lui khắp người hắn. Nơi này là căn hộ cao cấp hắn phải tích góp năm năm mới đủ tiền mua, được trang trí theo sở thích của bản thân, có nằm mơ nhất định hắn cũng không để khoản tiền vay đeo bám mình. Vào phòng tắm đánh răng xong, hắn quấn khăn tắm đi làm bữa sáng cho mình và vật nuôi. Thoắt cái đã thay đồ xong, bữa sáng cũng được dọn lên. Tiêu Ngự cầm chén mình, Lông Xù tha cái khay bông to đùng của nó, một người một chó ăn xong thì Tiêu Ngự rửa chén rồi cầm cặp táp đến cửa, vuốt ve Lông xù mấy phút mới đi làm. Một ngày của hai con chó độc thân cứ thế bắt đầu. Tiêu Ngự lái xe đến bệnh viện nhân dân trong trung tâm thành phố, đi thang máy từ bãi đậu xe dưới hầm lên thẳng sảnh khám bệnh trên tầng bảy. Đổi áo blouse trắng trong phòng thay đồ, mang cặp kính gọng bạc, nhìn gương chỉnh sửa góc áo không nhăn chút nào mới sải bước ra ngoài. “Bác sĩ Tiêu, buổi sáng tốt lành.” “Chào buổi sáng bác sĩ Tiêu.” Dọc đường nhận được vô số lời chào hỏi, Tiêu Ngự cười nhạt, gật đầu đáp lại. Mấy y tá trẻ theo sau hắn đỏ bừng gò má, cười đùa ríu rít, tranh luận coi lúc nãy bác sĩ Tiêu cười với ai. Bác sĩ thiên tài mới đến tuổi lập nghiệp, lại đang độc thân, có nhà có xe, mặt đẹp trai người cao ráo, đúng là viên kim cương sáng chói đáp ứng đủ mọi ảo tưởng của cánh chị em. “Không biết tương lai bác sĩ Tiêu rớt vô nhà nào” Y tá trưởng già đầu mà cũng không nhịn được tình xuân dập dờn, bụm mặt thở dài. Tiêu Ngự đến văn phòng, trong lúc chờ máy tính khởi động thì rót một ly cà phê, xem lại bệnh án ngày hôm trước. Đúng tám giờ, trưởng khoa, bác sĩ chủ chẩn, bác sĩ điều trị cùng đi tuần tra phòng bệnh. Vừa mới vào phòng, các vị bác sĩ đều thấy có vài ánh mắt lập tức tập trung về đây. Không giống ánh mắt của bệnh nhân bình thường, rõ ràng nhiệt tình hơn. Trưởng khoa ngoại tim mạch dù đã hơn năm mươi trải bao sóng gió mà đến giờ vẫn không cách nào quen được. Khì, đây là chuyện tốt mà, để tinh thần bệnh nhân thoải mái và thế giới ngập tràn hy vọng. Trưởng khoa chắp tay sau lưng thấu hiểu “à” một tiếng, rất có tâm lùi về sau một bước, để lộ Tiêu Ngự đứng đằng sau. “Tiểu Tiêu, hôm nay cậu tiếp tục thăm hỏi bệnh nhân.” “Vâng, trưởng khoa.” Tiêu Ngự đeo lên nụ cười chuyên nghiệp đễn chỗ bệnh nhân. Quả nhiên, bệnh nhân từ bà lão tám mươi đến nhóc tỳ tám tuổi ai cũng vui vẻ ra mặt, độ phối hợp cực kỳ cao. Bởi ta nói người đẹp rất có lợi thế, dù đang tức giận mà nhìn nhìn gương mặt đẹp đẽ kia cũng tan thành mây khói. Xem đi, quan hệ bác sĩ – bệnh nhân hòa hợp biết chừng nào! Trưởng khoa nhìn mà vui mừng đến nỗi khóe mắt ươn ướt. Chín giờ có hai ca giải phẫu, đến khi kết thúc đã ba giờ chiều, Tiêu Ngự về văn phòng đặt đồ ăn bên ngoài, trong lúc chờ cơm thì thấy trưởng khoa đến bàn hắn, đặt xuống một tấm thiệp mời thiếp vàng rực rỡ.