Ngự Tứ Lương Y
Chương 188
Editor: Vện
Toàn tộc Phượng gia chuyển lên đảo, tuy người hầu không nhiều, đa số đã thôi việc nhưng chỉ riêng tộc nhân Phượng thị cũng đã rất đông.
Hộ bộ chỉ biết Phượng phủ là nhà mẹ của Vương phi, lẽ ra nên được đối đãi trịnh trọng. Thị vệ Nhị Cửu bên cạnh Vương gia lại bảo đối xử với Phượng gia như những hộ gia đình bình thường là được.
Cho nên, tòa trạch viện lớn ở trung tâm tiểu thành đang được quét dọn dang dở được dừng, thu xếp cho họ vào ở trong khu nhà phổ thông như những gia đình khác, sau này tính tiếp.
Người của đảo Vô Danh toàn là tân sinh, không có thế gia đại tộc trăm năm lịch sử, không được ỷ vào thân phận mà ra vẻ hơn người.
Tạ Cảnh Tu chỉ dựa vào chính bản thân mà gầy dựng được mảnh đất này. Bởi vì y chưa từng dựa dẫm vào tiền tài hay vũ lực của bất cứ ai, cho nên y không bị thứ gì trói buộc hết.
Đây chính là phương châm sống của y, muốn cái gì thì phải tự mình giành lấy. Không phục thì đánh cho phục mới thôi. Y không cho phép bất luận kẻ nào vung tay múa chân trước mắt, mặc dù làm vậy thì con đường phía trước sẽ càng thêm chông gai nhưng y tình nguyện mạo hiểm, có thất bại cũng chẳng sao chứ không muốn chia sẻ quyền lực cho đối tác.
Y chỉ cần thuộc hạ phục tùng tuyệt đối, người đứng trên tất cả chỉ có một mình y, còn tất cả người dưới quyền đều bình đẳng như nhau.
Ai ai cũng phải dựa vào sức mình mà mưu cầu danh lợi, dù là nông dân chân đất hay quý tộc xuống dốc.
Muốn đứng trên đầu kẻ khác thì phải xem ngươi có bản lĩnh đến đâu.
“Vầy là thế nào hả, đuổi ăn mày sao” Một lão phu nhân chống gậy đứng trước dãy phòng lợp mái ngói, xung quanh có tiểu bối vây quanh, hiển nhiên bối phận rất cao.
Vẻ mặt lão phu nhân kia tối sầm, gõ gậy liên hồi, “Là ai sắp đặt Gọi hắn đến đây, ta muốn hỏi xem, Phượng gia ta há có thể bị người khinh khi như vậy!”
Hai thiếu nữ tiến đến đỡ lão phu nhân, đứng một trái một phải.
Một thiếu nữ nhăn mũi, hùa theo lão phu nhân, “Đúng đó, đám cẩu nô tài không có mắt, thấy lão phu nhân hiền, không tính toán với bọn chúng là bắt đầu trèo lên đầu lên cổ Phượng gia chúng ta.”
Thiếu nữ còn lại sắc mặt nghiêm nghị, trách cứ, “Điềm Nhi, không được nói lung tung. Dù gì nơi này cũng là địa bàn của người khác.”
Hai thiếu nữ này đúng Phượng Chiếu Tình và Phượng Chiếu Điềm của chi thứ ba Phượng gia.
Lúc còn ở thành Hoài Thiên, hai cô nàng này năm lần bảy lượt gây khó dễ Tiêu Ngự.
Lão phu nhân kia là Phượng tam lão phu nhân, là tổ mẫu của Phượng Vân Phi, cũng là tằng tổ mẫu của Tiêu Ngự. Phượng đại lão thái gia là tộc trưởng, toàn Phượng gia xưa nay luôn khiêm nhường lễ độ, chỉ có chi thứ ba ỷ vào cái danh Tổng quản Thái y mà xấc xược không coi ai ra gì.
Phượng Chiếu Điềm dẩu môi, bất mãn nói, “Địa bàn của người khác Người kia là con cháu của Phượng gia, chẳng lẽ bấu víu vào Duệ Vương điện hạ rồi thì không nhận tổ tông hay sao!”
Nhắc đến “người kia”, vẻ mặt người Phượng gia bỗng dưng rất vi diệu.
Ai mà ngờ được, trưởng nữ năm xưa bị Phượng đại phu nhân xuất thân danh môn kinh thành đuổi về nhà cũ “nuôi dưỡng” lại biến thành trưởng tử của Phượng Vân Phi, càng hoang đường hơn là hắn còn được “gả” cho Nguyên Vương thế tử hiện tại là Duệ Vương điện hạ, danh chính ngôn thuận lên làm “Vương phi”!
Một nam nhân làm Vương phi, đúng là buồn cười!
Đáng tiếc là bọn họ không ai dám cười. Dù là Phượng Chiếu Điềm được chiều quá sinh hư cũng không dám hó hé gì.
Vô cớ ruồng bỏ chính thê, bắt trưởng tử giả thành con gái mà nuôi, đây vốn là chuyện nhục nhã chính Phượng gia bọn họ làm ra. Hắn lấy thân phận nữ tử gả cho Nguyên Vương thế tử, sau này bại lộ, nếu phủ Nguyên Vương truy cứu thì Phượng gia chỉ còn đường chết.
Mà bây giờ, Duệ Vương điện hạ chẳng những không truy cứu mà còn thương yêu sủng ái người kia vô hạn, trừ hắn thì không có thị thiếp nào cả.
Người Phượng gia không phục, cũng không dám bàn luận về nghiệt duyên của người kia với Duệ Vương điện hạ.
Tam lão phu nhân bị Phượng Chiếu Điềm đổ dầu vào lửa, càng nhìn dãy phòng ốc thấp bé càng chướng mắt.
Trong lòng bà, rõ ràng Duệ Vương điện hạ rất phong độ lễ phép, người hầu dọc đường nịnh nọt khiến Tam lão phu nhân như ngồi trên mây.
Vốn là tháo chạy từ nhà cũ, dọc đường ăn gió nằm sương, lúc nào cũng lo lắng đề phòng, kiêu ngạo hung hăng đến mấy cũng bị hoảng loạn bào mòn, lúc đến được kinh thành lại như chim sợ cành cong.
Phương tam lão gia bắt tay hợp tác với Tạ thế tử, lại tiếp nhận thế lực ở kinh thành của Tạ thế tử để ngầm bảo vệ những người có liên quan đến chắt trai của bà và quần chúng vô tội.
Ai ngờ Hoàng đế không thể thiếu thuốc đột ngột ruồng rẫy Lý quý phi, quay đầu ngựa chống đối nanh vuốt Lý gia, đâu còn hơi sức bận tâm Tạ Cảnh Tu tự tiện xông vào hoàng cung.
Chuyện Phượng gia dời cả tộc lên kinh thành gây động tĩnh quá lớn, Phương tam lão gia sợ Hoàng đế chú ý, trước đó đã có một Tạ Cảnh Tu to gan khinh thường tôn nghiêm hoàng thất, ra vào cấm cung như chốn không người. Lỡ như ngài nổi hứng muốn thanh toán nợ cũ, coi như hắn có thể điều động nhân mã Tạ Cảnh Tu để lại cũng phải gặp rắc rối lớn. Chẳng may sơ hở gây tổn thất mạng người thì hắn sẽ hổ thẹn đến chết với cháu ngoại lương y.
Người làm cậu như hắn phải ở lại khắc phục hậu quả tiểu bối gây ra.
Không thể không nói, mặc dù đứa cháu kia xem Tam cữu mỹ nhân nhà mình là hồ ly tinh, hắn vẫn mang tấm lòng từ ái suy nghĩ cho tiểu bối.
Phương gia và Phượng gia có quan hệ thông gia, Phượng Vân Phi hắt hủi Phương thị là bất nghĩa, nhưng Phương tam lão gia không cùng một mẹ với Phương thị, từ nhỏ cũng không gần gũi, dĩ nhiên không thể sinh hận vì Phượng gia bạc đãi nàng. Hơn nữa, trò chuyện với Đại lão thái gia rất thú vị, dọc đường hắn còn khá là quan tâm tộc nhân Phượng gia.
Không ngờ, cử chỉ và thái độ ôn hòa của Phương tam lão gia khiến một số người nảy sinh ý đồ không an phận.
Tam lão phu nhân thấy người khác đã dọn vào dãy nhà thấp bé, bực dọc hừ lạnh một tiếng, “Hừm! Tốt xấu gì ta cũng là tằng tổ mẫu của hắn mà! Hắn có là cha của Hoàng đế đi nữa, chẳng lẽ có thể nhìn tằng tổ mẫu mình ở trong phòng rách nát thế này à! Làm gì có thứ đạo lý đó! Lão bà ta phải vác cái mặt già đến hỏi cho ra lẽ mới được. Ta muốn xem xem, trước mặt Duệ Vương điện hạ hắn có dám đối xử với trưởng bối thân nhất như thế này hay không!”
Rõ ràng những quan viên đã mời họ vào một trạch viện cực kỳ rộng lớn, nơi đó mới là chỗ Tam lão phu nhân thấy xứng với thân phận Phượng gia bọn họ, ai ngờ đến cái cửa còn chưa bước qua đã bị một đám hung thần ác sát dẫn đến chỗ ở cho tiện dân thấp hèn. Trong lòng Tam lão phu nhân nhất mực cho rằng Duệ Vương điện hạ rất nể mặt bọn họ, chắc chắn là do đứa chắt trai kia ghi hận ngày xưa Phượng gia bạc đãi mẹ con hắn nên mới cố ý gây chuyện!
“Đi, chúng ta đi tìm hắn!” Tam lão phu nhân nói đi là đi, ngăn cản tộc nhân không cho họ vào phòng, lại chỉ Tam lão thái gia, tức giận quát, “Ông già, ngươi cũng không được vào!”
Tam lão thái gia làu bàu là không biết lý lẽ, xoay người đi chỗ khác.
Xưa nay ông là người không có chủ kiến, dọc đường đi Tam lão phu nhân luôn kề cạnh hai chắt nữ, không biết đã bị các nàng xúi giục gì mà càng lúc càng ngông cuồng, tự cao tự đại, ngay cả ông cũng không nể nang.
Tam lão thái gia là người địch cứng ta mềm, lúc này chỉ biết trốn tránh, mặc kệ Tam lão phu nhân đi gây sự.
Phượng Chiếu Tình đánh mắt với Phượng Chiếu Điềm, hai nàng âm thầm lùi ra phía sau Tam lão phu nhân.
Dù gì Tam lão phu nhân cũng là trưởng bối nên có thể can thiệp, vãn bối các nàng chỉ cần đứng sau lưng người lớn, chờ người lớn hoàn thành đại sự là được rồi.
Phụ mẫu các nàng đang ở Phượng phủ kinh thành, không đi cùng, chỉ đưa hai con gái lên tàu.
Trịnh thị quản thúc Phượng Chiếu Ngọc từ nhỏ, thậm chí còn muốn mưu hại, bây giờ làm gì dám đến địa bàn của hắn tìm chết Chỉ xót hai con gái tuổi xuân chưa gả, không muốn các nàng ở lại kinh thành bị vây trong thế cuộc khôn lường nên đành để các nàng đi theo giúp vui cho Tam lão phu nhân, sau này còn nhờ Tam lão phu nhân làm chủ cho các nàng.
Các nàng đều nghĩ rằng, Phượng Chiếu Ngọc là Vương phi thì sao chứ Chẳng lẽ hắn dám không nhận mặt trưởng bối Một chữ hiếu là có thể đè chết hắn rồi. Địa vị hắn càng cao thì càng phải kiêng kỵ, quyền càng lớn thì càng phải cung phụng trưởng bối Phượng gia, không để lộ nhược điểm mới phải đạo.
Các phu nhân của hai chi còn lại thấy Tam lão phu nhân hùng hổ dẫn người của chi thứ ba ra ngoài phố, không khỏi lo sợ, đồng loạt nhìn Đại lão phu nhân.
Đại lão phu nhân ngồi trong sảnh, dáng vẻ như không nghe không thấy gì cả, nhắm mắt lạnh lùng nói, “Kệ xác bọn họ.”
Nào ai cản được ông trời muốn mưa hay người muốn tìm chết
Duệ Vương điện hạ đã dám liều lĩnh, bất chấp người trong thiên hạ để cưới một nam tử làm chính phi, hiển nhiên không xem gia phong lễ giáo là cái đinh gì. Tính dùng thân phận trưởng bối chèn ép y sao Đúng là không biết nhìn lại xem mình được bao nhiêu cân lượng. Muốn làm khó đứa chắt trai kia thì phải xem Duệ Vương điện hạ có cho phép hay không đã.
Đoàn người Tiêu Ngự và Tạ Cảnh Tu trở lại Vương phủ, nhìn Tạ Cảnh Tu dẫn Tam cữu mỹ nhân đến tiền sảnh nghị sự mà bỏ quên hắn, Tiêu Ngự bực dọc đấm mấy cái vào cái cột ngoài hành lang.
“Đáng ghét! Thấy sắc quên thân!”
Bách Linh và Lão Thập đứng một bên nhìn trời.
Ai là sắc, ai là thân Mà cái tội này cũng không tính là oan, y đúng là thấy sắc quên thân thật mà.
(*) Thân là tình thân, thân của Tiêu Ngự chỉ bản thân mình, còn thân trong suy nghĩ Bách Linh và Lão Thập là người thân của Tạ Cảnh Tu. Vậy sắc là ai mọi người tự hiểu nhé.
Nhưng Vương phi điện hạ hiển nhiên bị sắc đẹp của Tam cữu nhà mình đả kích không nhẹ.
Mà Vương gia kể cũng lạ, ai y cũng lạnh nhạt, lại nhất mực coi trọng Tam cữu gia, cố tình là Tam cữu gia còn mang bộ dạng tuyệt sắc, chẳng trách Vương phi lại ghen.
Tiêu Ngự đứng tại chỗ nhìn bóng hai người kia đi xa. Tên đáng ghét kia mới hôm qua còn ôm hắn diễn cảnh thâm tình, bây giờ thì con mắt chỉ thấy mỗi Tam cữu, hắn không theo sau cũng không phát hiện.
Duệ Vương điện hạ cảm nhận được oán khí, đang đi đột nhiên quay phắt lại, nhíu mày gọi, “Ngọc Nhi Làm sao vậy Còn không đến đây.”
Răng trong miệng Tiêu Ngự bị chua đến mức sắp tan ra luôn.
Đối với Tam cữu hắn thì “Mời Phương tam lão gia qua bên này”, còn hắn thì “Còn không đến đây”, coi hắn là cái gì hả Con chó con mèo sao
Muốn phản à.
“Ngươi có chuyện thương lượng với Tam cữu, ta không đi đâu.” Tiêu Ngự chua ê răng nói.
Không ngờ tên kia lại gật đầu, “Cũng được.” Lại nhanh chóng quay sang Tam cữu mỹ nhân đang mỉm cười, “Mời Tam gia.”
Phương tam lão gia gật đầu, bước chân nhẹ nhàng như gió đi theo Duệ Vương điện hạ, bỏ lại cho Tiêu Ngự bóng lưng phong hoa tuyệt đại.
“Tạ Cảnh Tu! Khinh người quá đáng!” Tiêu Ngự ức đến nỗi ứa nước mắt, tức giận xoay người bỏ đi.
Bình thường nhàm chán không có gì làm thì quấn quýt lấy hắn, đuổi cũng không đi, giờ bày đặt ra vẻ bận rộn ngày kiếm bạc tỷ, lại còn “Cũng được”, giả bộ cho ai xem! Đáng ghét!
Lão Thập và Bách Linh bất đắc dĩ nhìn nhau, chỉ có thể đuổi theo Tiêu Ngự.
Tiêu Ngự hầm hừ đi thẳng về chủ viện, kéo cái ghế dựa ngồi ngẩn người.
Bấm đốt tay tính xem, thân thể này của hắn mới mười tám, tính luôn tuổi mụ mới đủ mười tám.
Ước hẹn ba năm chỉ còn lại một năm, lúc đó vì hắn chưa có cảm tình nên Tạ Cảnh Tu mới thuận miệng đặt ra ước hẹn ba năm, hiện giờ thích rồi Tạ Cảnh Tu lại lấy lễ đối đãi.
Ừ thì cái lấy lễ đối đãi vẫn đang là nghi vấn. Dù sao đi nữa, chỉ cần chưa làm đến bước cuối thì trong mắt bác sĩ Tiêu vẫn là lấy lễ đối đãi.
Hắn không mấy mong chờ chuyện kia, ở chung với Duệ Vương điện hạ như bây giờ cũng rất thỏa mãn rồi, nhiệt độ phòng lạnh điện hạ tỏa ra cũng chẳng khác người cấm dục là bao.
Ừ thì khái niệm cấm dục của bác sĩ Tiêu vẫn tạm thời đang là nghi vấn.
Bây giờ thái độ của Duệ Vương điện hạ với Tam cữu mỹ nhân rất bất thường, dây đàn trong lòng bác sĩ Tiêu lập tức căng lên.
Thực sắc tính dã (*), hắn cũng là nam nhân, đương nhiên hiểu được nam nhân yêu thích sắc đẹp thế nào.
(*) Câu nói của Mạnh Tử, có nghĩa ham muốn ăn uống và *** là bản năng của con người.
Hắn biết Tạ Cảnh Tu không có tâm tư gì với Tam cữu, hắn tin vào sự chung thủy của Tạ Cảnh Tu. Nhưng không thể phủ nhận chính hắn cũng rất yêu thích Tam cữu, bất kể là năng lực, thủ đoạn hay nhân phẩm.
Cả dung mạo yêu nghiệt nữa.
Vương phi điện hạ cố tình gây sự lên cơn ghen vì Duệ Vương điện hạ cao lãnh thế mà lại tăm tia người khác ngoài hắn. Mà người kia lại quá xinh đẹp.
Được rồi, bác sĩ Tiêu thừa nhận là mình ghen với nhan sắc của Tam cữu.
Người gì mà như đóa hoa bừng nở sau mưa móc, mới hơn một năm không gặp lại càng thêm xuất trần thoát tục.
Bác sĩ Tiêu có một suy nghĩ không trong sáng.
Ôi, ghen tỵ thì đúng là không thể nói lý.
Bác sĩ Tiêu đến trước gương, trong tấm kính lớn phản chiếu hình ảnh một thiếu niên tuấn tú.
Đôi mày dài tú lệ, ánh mắt cơ trí sáng ngời, sống mũi thẳng, đôi môi mỏng, vóc dáng cân xứng cao ráo, nhìn sao cũng thấy là một mỹ thiếu niên.
Tiêu Ngự xoay người, ngoái đầu nhìn bóng lưng mình trong gương. Quả nhiên không có phong thái xuất trần thoát tục của Phương tam lão gia, cũng không có nét đẹp bức người mà thành thục của người trưởng thành như Phương tam lão gia.
“Chờ vài năm nữa, ta lớn lên chắc chắn còn đẹp hơn Tam cữu cho mà xem.” Bác sĩ Tiêu nhủ thầm, không biết xấu hổ đi so sánh bản thân còn chưa đến tuổi đôi mươi với một đại thúc lõi đời.
“Ài.” Tiêu Ngự ngồi chống cằm, ngón tay kia gõ mặt bàn.
Làm sao bây giờ Chẳng lẽ hắn phải tự phá ước hẹn ba năm
Quả nhiên không chiếm được thân thể Duệ Vương điện hạ là không yên tâm được mà.
Trong đầu đang vờn quanh vô số ý nghĩ đen tối, Bách Linh đột nhiên gõ cửa.
“Công tử, có Tam lão phu nhân đến tìm nè.”
“Ai” Tiêu Ngự sửng sốt, bắt đầu lục lại ký ức xem ai có xưng hô này.
Thật sự không thể trách hắn mau quên, từ khi đến kinh thành, suốt mấy năm phải trải qua vô số sự kiện có thể nói là chấn động lòng người, mọi chuyện khi xưa cứ như đã là của kiếp trước rồi.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
83 chương
11 chương
107 chương
60 chương
177 chương