Editor: Vện Sáng hôm sau, Tiêu Ngự vừa tỉnh dậy đã gặp cái mặt đẹp trai phóng đại của Tạ thế tử, hắn giật bắn mình, cơn mơ ngủ bay sạch. Hôm qua Tạ thế tử xài hết thủ đoạn mà vẫn không dụ được hắn đổi ý, ai bảo lúc trước y bị ma ám mà đồng ý ước hẹn ba năm làm chi, Tiêu Ngự không gật đầu thì ngoài việc đàng hoàng ôm hắn ngủ, tiện nghi gì y cũng không chiếm được, dĩ nhiên lúc này tâm tình chẳng thể tốt đẹp. Tiêu Ngự nhổm dậy, nhìn Tạ thế tử tạo dáng nằm nghiêng tao nhã bên cạnh, cười nói, “Chào buổi sáng.” Tạ Cảnh Tu hừ lạnh một tiếng, xuống giường mặc quần áo. Dùng bữa sáng xong, Tạ Cảnh Tu giữ chặt Tiêu Ngự đang định đến phòng Lâm Hiển, sắc mặt khó coi, nói, “Chỗ Lâm tướng quân đã có Phùng lão trông coi, ngươi không đến hắn cũng không mất miếng thịt nào.” Tiêu Ngự, “…” Hắn không đến thì Lâm tướng quân sẽ thiếu mất miếng thịt đó, đúng là ý trên mặt chữ. Tạ Cảnh Tu không nói hai lời, kéo hắn ra ngoài. “Ngươi ngồi lỳ trong phòng làm sao nghĩ ra được cái gì. Chi bằng ra ngoài tìm linh cảm, còn hơn ngồi phòng lật sách.” “Không… cũng đâu phải vẽ vời, ra ngoài tìm linh cảm làm gì…” Tiêu Ngự không tránh được, chỉ có thể theo Tạ Cảnh Tu ra ngoài. Đúng là suy nghĩ của hắn đã đâm vào ngõ cụt, dù lục tung một biển sách cũng không nghĩ ra được cách gì hiệu quả. Hắn muốn cấp bách tìm ra thuốc giải độc, thậm chí còn định phái thị vệ lẻn vào phủ Việt Bắc hầu trộm thuốc giải. Mà thuốc giải dĩ nhiên không trộm được, loại độc phân hủy xác chết vốn không có thuốc giải. Hắn cũng không tìm ra biện pháp từ sách. Về phương diện thảo dược Đông y, hắn làm sao sánh được Phùng đại phu và Tần Cánh, bây giờ hai người kia còn bó tay, hắn thì làm được cái gì Tiêu Ngự nghĩ nát óc hai bữa nay mà vẫn không nảy ra ý gì, tâm trạng cũng khá nặng nề. Tạ Cảnh Tu kéo hắn ra khỏi Quảng An đường, đang định lên xe ngựa, Tiêu Ngự kéo y lại. “Nếu muốn tìm linh cảm thì đừng dùng xe ngựa, chúng ta đi dạo được rồi.” Tiêu Ngự nói. Tạ Cảnh Tu dừng chân, bảo phu xe đánh xe đi, y cầm tay Tiêu Ngự, thong thả bước đến đầu phố. Y vốn chỉ muốn xác định cảm giác tồn tại, ngồi xe hoặc đi bộ đều được, ngày nào cũng nhìn dáng vẻ khổ sở ôm đầu vùi thân trong thư phòng của Tiêu Ngự, Tạ Cảnh Tu thật sự không đành lòng. Tiêu Ngự lững thững nhìn ven đường, đầu vẫn đang nghĩ đến thương thế của Lâm Hiển. Có nhóm người đang đi trên đường đột nhiên chạy đến chỗ họ, người dẫn đầu chắp tay cười nói, “Tạ huynh, đã lâu không gặp!” Tiêu Ngự hoàn hồn, nhận ra người trước mặt là đồng liêu của Tạ Cảnh Tu ở Đại Lý Tự, là thanh niên gọi Liễu Trường Thanh. Hai người tán gẫu mấy câu rồi cáo từ, Liễu Trường Thanh và mấy tên đi theo hắn không dám nhìn mặt Tiêu Ngự, chắc trong lòng không được tự nhiên. Tiêu Ngự không để bụng, đi một lát mới đột nhiên nghĩ ra, ngạc nhiên hỏi, “Thế tử, sau khi hồi kinh ngươi luôn ở lại Quảng An đường, không thấy ngươi đi làm! Chức vị ở Đại Lý Tự thế nào rồi” Tạ Cảnh Tu, “…Ta tự có dự định.” Tiêu Ngự quan sát y một hồi, Tạ thế tử vẫn mang dáng vẻ cao lãnh, nhưng Tiêu Ngự sâu sắc nghi ngờ y đã là thành phần thất nghiệp. Nhưng Tạ thế tử không thiếu tiền lương là được rồi. Tiêu Ngự có thể khẳng định y có tài sản riêng cất ở ngoài, chỉ là không nói với hắn. Hai người vẫn thong dong cất bước, nhìn người qua kẻ lại, ven đường là mấy cửa tiệm bày bán nông sản tự sản xuất, tâm tình bị đè nén mấy ngày qua của Tiêu Ngự phấn chấn hẳn lên. Lão Lục đột nhiên nói, “Phía trước bẩn lắm, chủ nhân đổi đường khác đi.” Tiêu Ngự, “Trên đường thì có cái gì bẩn” “Phía trước là hàng bán thịt, mùi tanh hôi, đi khó tránh nước bẩn, còn có ruồi nhặng, thật sự không có gì đẹp để ngắm.” Tạ Cảnh Tu giải thích. Y trời sinh thích sạch sẽ, dĩ nhiên không muốn qua đó. Không ngờ Tiêu Ngự vừa nghe liền như bị ma nhập, ngơ ngác đứng như trời trồng, vẻ ủ rũ lập tức hưng phấn lên, giậm chân nói, “Sao ta lại quên mất cái này! Đúng là lâu quá không xài đầu óc rồi! Biện pháp đơn giản như vậy mà ta cũng quên cho được!” Nói rồi giật mạnh tay Tạ Cảnh Tu, vui vẻ lắc, “Cảnh Tu, ngươi nói quá đúng, ta nên sớm ra ngoài tìm linh cảm! Cái đầu đâm vào ngõ cụt tám con trâu cũng kéo không ra, giờ ngươi lôi cái là ra liền!” Tạ Cảnh Tu, “…” Chả muốn so đo với hắn, đè tay hắn hỏi, “Rốt cuộc là sao” “Ruồi!” Hai mắt Tiêu Ngự sáng lấp lánh, “Có ruồi là có thể chữa khỏi cái chân của Lâm tướng quân!” Tiêu Ngự không muốn dạo phố nữa, lôi kéo Tạ Cảnh Tu chạy đến quầy bán thịt. Tạ thế tử mặt mày nhăn nhó, lại không muốn làm ái nhân mất hứng nên đành phải đi theo. Tiêu Ngự ghé vào từng quầy bán thịt, chủ quầy thấy hắn không mua thịt mà cứ hỏi mấy con ruồi, phải kiềm chế lắm mới không đánh đuổi hắn đi. Hỏi trong quầy có bao nhiêu con giòi, tức là nói thịt của bọn họ không sạch sẽ đúng không! “Sạch, bảo đảm tươi rói!” Tiêu Ngự cười liên hồi, “Đại ca, trong thịt của quầy nuôi ra được giòi thì chắc chắn là sạch!” Chủ quầy cảm thấy hắn chắc là bị điên, nhưng công tử giàu có đi sau hắn thoạt nhìn không dễ chọc, đôi mắt lạnh tanh chỉ trừng một cái liền khiến người ta kinh hồn bạt vía. Cuối cùng, Tiêu Ngự gom từ các quầy thịt được mấy chục con giòi, đựng trong lọ riêng, ôm vào ngực như bảo bối, ngay cả Tạ thế tử cũng không muốn đụng đến, dùng hai ngón tay thon dài ghét bỏ đẩy ra xa, sắc mặt âm u còn hơn bầu trời trước lúc mưa giông. Tiêu Ngự vội vã chạy về Quảng An đường, Tạ thế tử đành phải cầm lọ giòi theo sau, trong lòng chửi rủa thậm tệ Việt Bắc hầu rảnh quá đi kiếm chuyện. Lúc về đến y quán, đã thấy một đống người tụ tập trước cửa nhao nhao làm ồn, người cầm đầu đúng là Chu Ngôn. Tiêu Ngự chen vào trong, đứng trên bậc thang trước y quán, không vui nhìn hắn, “Ngươi lại đến làm gì!” Chu Ngôn bất chợt đụng phải ánh mắt lạnh như băng của Tạ Cảnh Tu, lập tức sững người, toàn thân như bị sát khí bủa vây, khiến hắn run lên. Tạ Cảnh Tu giao cái lọ cho Tần Cánh đứng ở cửa, bước vào y quán không quay đầu. Chuyện y thuật nên giao cho Ngọc Nhi tự giải quyết. Lúc này Chu Ngôn mới phục hồi tinh thần, mồ hôi lạnh thấm ướt áo.