Hương Phẩm lâu’, trong một tiểu sương phòng khác — Hiểu Điệp trên mặt lộ vẻ tươi cười cứng ngắc, nhìn người khách nhân duy nhất đối diện bàn. Làm cái gì? Điểm danh nói muốn nàng đến bồi, kết quả cư nhiên là làm loại sự tình này! Khuôn mặt nam tử cao lớn trầm tư một chút để dốc sức đi một nước cờ (1), thân thủ từ trong hạp tử (cái hộp) lấy ra một quân cờ, đặt lên bàn cờ, sau đó ngẩng đầu. “Đến ngươi”. Thanh âm trầm thấp lại không hề có cảm tình. “Nga… Phải”. Hiểu Điệp lấy lại tinh thần, cũng hạ xuống một quân. Có lầm hay không?! Nàng trong lòng rống to, ta một hoa khôi xinh đẹp nhất, vậy mà phải suy bại đến mức vào đêm khuya bồi người ta chơi cờ! Này là thế đạo gì a! Cái người này ngươi muốn tìm người chơi cờ cư nhiên chạy đến kỹ viện! Muốn giỡn chơi có phải hay không a —!! Sớm biết bồi Tiêu công tử kia còn tốt một chút… Nàng khó chịu nghĩ. Mà nam tử ngồi đối diện dường như cũng có nan ngôn chi ẩn (2) gì, thấp giọng thở dài một hơi. (2) chuyện bí mật khó nói Khai bao? Khai bao? Đó là đối nữ nhân nói đi? Tiêu Dục Kỳ đầu óc hỗn độn nghĩ. Lôi Thế Hiên thừa dịp y phát ngốc, đã đem đùi y đặt trên vai mình, khiến cho tất cả bộ phận tối riêng tư của y đều triển khai ở trước mặt mình. Hắn nhớ kỹ trình tự trên sách chỉ dẫn, ngón tay bắt đầu vẽ vòng ở phụ cận tiểu cúc hoa phấn nộn kia. Tiêu Dục Kỳ lập tức bừng tỉnh, nắm tay hắn kêu to: “Chính là… Cái kia… Không phải hẳn là từ ta…” “Từ ngươi cái gì?” Lôi Thế Hiên dừng lại, chọn mi nói. Từ ta ở phía trên a! Những lời này Tiêu Dục Kỳ không có can đảm nói ra. “Chẳng lẽ ngươi muốn đi vào cái kia?” Lôi Thế Hiên thông minh tuyệt đỉnh, lập tức hiểu được. Tiêu Dục Kỳ không dám nói “Đúng vậy”, đành phải cam chịu. (tội nghiệp thằng bé! =..=) “Vì cái gì? Từ ta đi vào càng hợp tình hợp lý a”. Lôi Thế Hiên bá đạo nói. Một chút cũng không hợp lý! Tiêu Dục Kỳ nhìn hắn từ trên xuống dưới — thân thể trắng nõn mảnh khảnh, dung nhan nhu mị kiều diễm, hơn nữa tiếng nói giống như hoàng anh xuất cốc… Ngươi như vậy có chỗ nào giống một người ‘hẳn là đi vào’ nha! (quá chính xác, nhưng…) Đồng dạng, những lời này y cũng không có can đảm nói ra. ( TT^TT) “Hừ. Ngươi có ý kiến gì sao?” Thấy y không nói lời nào, chỉ là nhìn chằm chằm vào mình, Lôi Thế Hiên đại khái đoán được y suy nghĩ cái gì. Vì ‘tính phúc’ sau này của chính mình, Tiêu Dục Kỳ cảm thấy mình cần thiết phải cố gắng tranh thủ. “Ta… Ta xác thực có ý kiến…” Y hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí nói. “Nga? Nói nghe một chút”. Lôi Thế Hiên lần này thực ‘dân chủ’. “Bởi vì… Bởi vì… Bởi vì ta so ra cường tráng hơn a…” Y suy nghĩ nửa ngày, rốt cục nghẹn ra một cái lý do. “Cường tráng? Chỗ nào?” Lôi Thế Hiên không chịu đối mặt với sự thật. “Chính là, chính là thân thể a…” “Vậy sao? Làm việc này cũng không phải từ thân thể cường tráng quyết định”. “Vậy từ cái gì quyết định?” Tiêu Dục Kỳ hiếm khi phản kích một chút. “Chính là…” Lôi Thế Hiên thủ ác mà dùng sức cầm vật yếu ớt bên dưới của y, Tiêu Dục Kỳ lập tức kêu ra. “Đương nhiên hẳn là từ nơi này quyết định”. Lôi Thế Hiên không buông tay, hắn liếm môi nói: “Ai lớn hơn, người đó có thể ‘đi vào’… Thế nào?” Tiêu Dục Kỳ nuốt nước miếng một chút, len lén so sánh ‘tỉ lệ’ hai người một chút, hiện tại bọn họ còn chưa phải trạng thái ‘lớn nhất’, cho nên không lộ rõ… Hơn nữa lúc bình thường khẩu giao y cũng chưa từng chú ý ai lớn hơn… “Thế nào? So một lần”. Lôi Thế Hiên đồng thời nắm hung khí hai người lên hỏi. “Được…” Tiêu Dục Kỳ rốt cục gật đầu, dáng người y so ra cao hơn, lẽ ra sẽ không thua mới đúng, sự tình này cũng liên quan hạnh phúc ‘nửa đời sau’ của y a, huynh đệ! Cố lên! “Tốt…” Lôi Thế Hiên cười quỷ dị, hai tay bắt đầu sáo lộng. “Hô… Ân… Hô…” Tiêu Dục Kỳ cầm lấy tay hắn cùng nhau sáo lộng, miệng hừ ra tiếng thở dốc điềm nị. Lôi Thế Hiên cũng mồ hôi đầm đìa than nhẹ, mồ hôi tích lạc trên ngực Tiêu Dục Kỳ. Ngón cái linh hoạt thôi tễ (đẩy và nặn) đầu mút vừa hồng vừa sáng, móng tay thỉnh thoảng bấm một chút lỗ nhỏ bắt đầu rì rì xuất ra chất lỏng, hai vật cứng cho nhau ma xát đứng lên. Thật muốn đi vào ngay lập tức… Lôi Thế Hiên cố nén dục vọng mãnh liệt mà đến, vì làm cho Tiêu Dục Kỳ tâm phục khẩu phục, những nhẫn nại này đều nhất định phải có. “Hô… Hô… Hô…” Hai người đều đến cực hạn, Lôi Thế Hiên buông tay, điều chỉnh hô hấp. “Nhìn một chút”. Hắn dời một chút, Tiêu Dục Kỳ thẹn thùng mà nhéo hạ thân một cái, nâng nam căn của mình lên… Tuy rằng chỉ chênh lệch có nửa ngón út… “Ta thắng.” Lôi Thế Hiên đắc ý nói. (tiểu Kỳ thảm rầu TT^TT) “Ách…” Tiêu Dục Kỳ nghẹn giọng, biểu tình của y giờ phút này quả thực có thể dùng ‘tai vạ đến nơi’ để hình dung. “Ngoan ngoãn…Nào, mở chân ra…” Lôi Thế Hiên khẩn cấp mà lại áp trụ y, đem chân y mở ra. “Chờ… Chờ một chút a…” Tiêu Dục Kỳ còn muốn lực vãn cuồng lan (3). (3) ngăn cơn sóng dữ, cố gắng xoay chuyển tình thế. “Còn chờ cái gì? Ta đều chờ hai năm rồi, nguyện đổ phục thâu (4) đi”. Lôi Thế Hiên bất chấp tất cả, ngón tay thình lình sáp nhập tiểu huyệt khép chặt của y. (4) muốn đánh cuộc thì phải thừa nhận thất bại, như ‘có chơi có chịu’. “A…” Cảm giác bị dị vật xâm nhập khiến cho Tiêu Dục Kỳ cả người phát run. Lôi Thế Hiên nằm sấp trên người y, một bên ôn nhu hôn lên ngực y, một bên thân nhập ngón tay thứ hai. “Ân…” Tiêu Dục Kỳ xoay thắt lưng, đau đớn cùng hoan hỉ lẫn lộn. “Không sợ, không sợ nga…Ta sẽ không để ngươi bị thương…” Lôi Thế Hiên không ngại phiền hà này mà ôn nhu an ủi y, Tiêu Dục Kỳ nghe được toàn thân bay bổng, dần dần trầm tĩnh lại. “Ngoan…Cứ như vậy, không cần khẩn trương…” Lôi Thế Hiên đã cắm vào ba ngón tay, cơ nhục của ngọc động đã trở nên vừa mềm vừa nới rộng, hắn chậm rãi trừu động ngón tay, Tiêu Dục Kỳ lại một trận rên rỉ. “A… Mau…Mau lên…” Tình dục mãnh liệt thiêu đốt Tiêu Dục Kỳ bắt đầu thần trí không rõ, miệng y không tự chủ được kêu lên. “Lập tức đến, cho ngươi vật càng thô hơn nga…” Lôi Thế Hiên rút ngón tay ra, nhấc ngạnh bổng, nhắm ngay nhập khẩu, một lần đi vào. “Nha!” Phần eo Tiêu Dục Kỳ bật lên một cái, hung khí so với ngón tay thô hơn mấy lần xông tới, cảm giác thống khổ tức khắc hơn hẳn cảm thụ thoải mái. “Ô… Ô…” Y lại khóc thút thít lên. Lôi Thế Hiên không ngừng âu yếm y, dưới thân động tác tiến vào cũng giảm bớt. “Đi ra… Rút ra…” Y khẩn cầu nói. “Không việc gì… Rất nhanh sẽ thoải mái…” Lôi Thế Hiên mút đi lệ đầy trên khóe mắt y, áp chế dục vọng bản thân chờ y chậm rãi thích ứng. Tiêu Dục Kỳ ngực phập phồng, cau mày…Dần dần, đau đớn giảm bớt, y nắm lấy cánh tay Lôi Thế Hiên, nhỏ giọng nói: “Có… có thể …” Lôi Thế Hiên gật đầu, hắn hít sâu, nâng căn bộ tiếp tục đẩy mạnh. “A…” Biểu tình Tiêu Dục Kỳ rốt cục không chỉ có thống khổ, còn bao hàm khoái hoạt. Đợi sau khi toàn bộ sáp nhập, Lôi Thế Hiên say mê thở ra một hơi. “Bên trong thật nóng a…Thật chặt… Quá tuyệt vời…” Hắn tạm thời bất động, hưởng thụ cảm giác khoái hoạt khi hạ thể được vừa nóng vừa chặt bó buộc. Trái lại Tiêu Dục Kỳ nhịn không được trước, y nhẹ nhàng lắc lư cái mông nhỏ rắn chắc. Lôi Thế Hiên cười, hôn miệng y một cái. “Phải động lạc…” Hắn nói xong, bắt đầu trừu thứ. Một trận tiếng kêu ngâm nga sảng khoái vang lên, tiểu huyệt Tiêu Dục Kỳ cùng hắn nhất khai nhất hợp. Lôi Thế Hiên tự mình khoái hoạt cũng không bỏ qua đối phương, hắn lắc lư cái mông, một bàn tay bao lấy nam căn Tiêu Dục Kỳ chà xát di chuyển lên xuống. Trước sau đều bị kích thích, tiểu huyệt Tiêu Dục Kỳ co rút lại. “A… Quá tuyệt vời… Dục Kỳ… Lại kẹp chặt một chút… A… Ta sắp chết…” Hắn vừa gầm nhẹ vừa gia tăng tốc độ. “A… A… Ân…” Tiêu Dục Kỳ bị đâm ở trên giường nhất điên nhất điên, chỉ có thể phát ra đơn âm tiêu hồn. Phốc xuy phốc xuy Thanh âm thân thể ma sát cùng thanh âm rên rỉ thở dốc kết hợp lại, nghe cực kỳ *** tà. Hạ thể bọn họ gắt gao tương liên, tần suất đong đưa càng lúc càng nhanh. “A…” Sau một trận run rẩy, bọn họ đồng thời đạt tới đỉnh điểm. Lôi Thế Hiên một giọt ái dịch cũng không chừa lại mà quán nhập trong cơ thể y, Tiêu Dục Kỳ thì phun ra ở giữa bụng hai người. “Hô… Hô… Hô…” Hai người tận tình hoan du qua đi, gắt gao ôm nhau ngủ mê mệt… Xong đời một chú cừu non! Cảm thán thay cho Kỳ ca, những ngày bình yên trong đời anh kể từ giờ phút này đã chấm dứt. Xin hãy dành cho anh một phút mặc niệm… Thôi! Từ giờ sẽ là thiên đường cho những ai thích món xôi đầy ú ụ thịt (ta cũng là một trong số đó)