Ngự Tiền Thị Vệ Của Trẫm

Chương 37 : Phiên ngoại : 7: vi phục xuất tuần (phần 5)

Phủ đệ của ngũ vương gia cách xa phố xá náo nhiệt, tọa lạc bên cạnh một hồ nước xanh biếc, đám Lôi Thế Hiên ngồi mã xa, đi khoảng nửa canh giờ mới tới. Lôi Thế Hiên và Tiêu Dục Kỳ xuống xe, trên trăm nô phó sớm sắp hàng ở trước cửa Vương phủ nghênh đón họ. Đa số hạ nhân đều không biết thân phận Lôi Thế Hiên, bọn họ chỉ nghe nói đối phương là khách nhân trọng yếu của Vương gia. Giữa rất nhiều phó nhân, rõ ràng thấy một thanh niên đang đứng. Hắn diện dung tuấn tú, dáng người tinh tế, khí chất ôn văn nho nhã, cùng người xung quanh mình hoàn toàn không giống. Y vật trên người hắn không xem là hoa lệ, bất quá chất liệu mềm nhẹ sáng bóng. Tiêu Dục Kỳ không khỏi chú ý, thanh niên này không giống nô phó, nhưng cũng không giống chủ nhân nơi này, chẳng lẽ hắn… Đang nghĩ, thanh niên kia đã đi tới. Hắn dường như biết thân phận của Lôi Thế Hiên, vô cùng cung kính khom người nói: “Tham kiến Lôi công tử”. “Không cần đa lễ”. Lôi Thế Hiên khoát tay, thanh niên đứng thẳng dậy. Lôi Thế Hiên quay đầu giới thiệu với Tiêu Dục Kỳ: “Dục Kỳ, vị này chính là Lâm Duệ Hi, hắn chính là Trạng nguyên gia trẻ tuổi nhất của Y Đông Nhạc chúng ta từ khai quốc tới nay nga”. Tiêu Dục Kỳ lập tức lộ ra thần sắc kính nể. “Lâm công tử, nghe danh đã lâu”. “Nghe danh đã lâu”. Lâm Duệ Hi chắp tay thi lễ, cho dù là được Lôi Thế Hiên tán thưởng, biểu tình của hắn cũng không có chút dao động, hắn làm động tác mời: “Lôi công tử thỉnh vào trong nghỉ ngơi”. Lôi Thế Hiên gật đầu, kéo Tiêu Dục Kỳ vào cửa. Ngũ Vương gia vừa xuống xe liền nhìn chằm chằm Lâm Duệ Hi, bất quá đối phương coi hắn như không khí, vẫn không hề ghé mắt nhìn hắn. Tiêu Dục Kỳ mặc dù trì độn, bất quá cũng có thể cảm giác được giữa họ không tầm thường, y đoán vị Trạng nguyên gia này hẳn chính là ái nhân của ngũ Vương gia. Nhưng mà vì sao họ ‘Tương kiến như băng’ thế kia, y cũng không hiểu lắm. Đoàn người tiến vào tiểu hoa thính trang hoàng tao nhã, bốn người ngồi xuống quanh bàn tròn giữa hoa thính, ngũ Vương gia phân phó phó nhân bưng nước cho Lôi Thế Hiên và Tiêu Dục Kỳ rửa mặt, sau đó các phó nhân dâng từng đĩa thức ăn tinh mỹ lên. Ngũ Vương gia khách sáo nói: “Công tử đừng chê bai, chỉ là chút thô trà đạm phạn (1)”. (1) Trà thô cơm nhạt, chỉ bữa ăn đạm bạc. “Sẽ không”. Lôi Thế Hiên cười nói, Tiêu Dục Kỳ ở bên cạnh nhìn hoa cả mắt, ngũ Vương gia này có đủ khiêm tốn, sơn trân hải vị đầy bàn lại bị hắn nói thành ‘thô trà đạm phạn’. Đám phó nhân thượng đồ ăn xong, toàn bộ lui xuống. Bất quá Lôi Thế Hiên còn chưa nhấc đũa, mọi người đều không dám có động tác. Chỉ thấy hắn mở đầu gắp lên một con tôm tươi, những người khác mới lục tục hạ đũa. Lôi Thế Hiên tay chân lanh lợi lột vỏ tôm, chấm tương du (xì dầu), bỏ vào trong bát Tiêu Dục Kỳ. Đối mặt với biểu tình vô cùng kinh ngạc của mọi người, hắn đương nhiên nói ra nguyên nhân: “Tay Dục Kỳ bị thương”. “Đa tạ…” Tiêu Dục Kỳ đỏ mặt nói, mặc dù chuyện là có nguyên nhân, bất quá loại thái độ quan ái này của Lôi Thế Hiên trước mặt người ngoài vẫn khiến y có vẻ không biết làm sao. Lôi Thế Hiên hoàn toàn không có tự giác làm ‘khách nhân’, hắn giống như về nhà chính mình, thần tình tự nhiên gắp thức ăn cho Tiêu Dục Kỳ, không ngừng bảo y ăn nhiều một chút, còn thỉnh thoảng trực tiếp uy vào miệng y. Ngũ Vương gia vốn cũng không có tự giác làm ‘chủ nhân’, hắn chỉ là luôn mặt mang ý cười nhẹ cúi đầu ra sức ăn. Lâm Duệ Hi liên tục dùng khóe mắt nhìn Lôi Thế Hiên và Tiêu Dục Kỳ, hắn không nói một tiếng và hết một chén cơm trắng, buông đũa nói: “Ta ăn no rồi, các vị dùng thong thả”. Ngũ Vương gia nhìn góc bàn chỗ hắn hầu như không có một chút thức ăn nào, chắc hẳn hắn chưa ăn món nào. “Duệ Hi, ngươi còn chưa ăn no đi? Ăn thêm chút nữa được không?” Ngũ Vương gia cơ hồ dùng ngữ khí ‘khẩn cầu’ khuyên nhủ. Lâm Duệ Hi liếc ngang hắn, lãnh đạm nói: “Tạ ơn Vương gia quan tâm, ta đã no rồi”. Hắn chuyển hướng hai người Lôi Thế Hiên, “Tại hạ cáo lui”. Sau khi hắn nói xong thì cũng không quay đầu lại ly khai phạn thính. “Thực xin lỗi, ta cũng muốn cáo lui”. Ngũ Vương gia hướng Lôi Thế Hiên cáo từ, tiếp đó bỏ đũa đuổi theo. Lưu lại Lôi Thế Hiên và Tiêu Dục Kỳ hai mặt nhìn nhau. “Thế Hiên, họ làm sao vậy?” Tiêu Dục Kỳ thấp giọng hỏi. “Ai biết”. Lôi Thế Hiên chẳng hề để ý nhún vai, hắn lại gắp một khối hồng thiêu nhục (thịt kho tàu) nhét vào miệng Tiêu Dục Kỳ, “Dục Kỳ, ăn nhiều một chút”. “Ân sá…” Tiêu Dục Kỳ gian nan nuốt vào. Cơm nước xong. Lôi Thế Hiên kéo Tiêu Dục Kỳ tản bộ trong đình viện u nhã của Vương phủ. Giữa Vương phủ có một cái hồ trồng đủ loại hoa sen, từng làn hương sen thơm ngát theo gió bay về ven hồ. Chim nhỏ nhảy nhót nô đùa nơi đầu cành lá xanh um, Lôi Thế Hiên và Tiêu Dục Kỳ dựa vào lan can bên hồ hóng gió. Họ đứng chưa được một lúc, đã thấy vài phó dịch trong phủ vội vàng từ trong một viện tử chạy đến, mỗi người họ thần sắc hoảng loạn, giống như nhìn thấy chuyện khủng khiếp gì. Lôi Thế Hiên khẽ nhướng mi, Tiêu Dục Kỳ chặn một phó dịch lại hỏi: “Xin hỏi phát sinh chuyện gì?” Phó dịch nhìn Lôi Thế Hiên một chút, hết sức lo sợ trả lời: “Không có gì… Chỉ là Vương gia và Lâm đại nhân…” Nửa câu sau hắn hình như có điểm khó có thể mở miệng, Lôi Thế Hiên và Tiêu Dục Kỳ liếc nhìn nhau một chút. “Đi xem xem”. Lôi Thế Hiên dứt lời, nhấc chân đi ngay. Tiêu Dục Kỳ vội vàng theo sau. (2 vợ chồng nhìu chiện =.=) Họ còn chưa đi vào đình viện kia, đã nghe được bên trong truyền đến tiếng vang binh linh bang lang. Lôi Thế Hiên và Tiêu Dục Kỳ rất ăn ý thả nhẹ cước bộ đi vào. Thanh âm từ căn phòng khóa chặt cửa truyền ra, trên nền sân phía trước phòng phủ đầy mảnh bình hoa sứ vỡ, xem ra trước đó nơi này đã phát sinh ‘Ác chiến’. Trong phòng truyền đến tiếng cãi vã đứt quãng — “Ngươi đi tìm nữ nhân kia được rồi! Ta không quan tâm!” “Ta nói lần đó chỉ là nhất thời uống say! Ta và nàng không có gì …” “Đều đã ngủ thẳng trên giường còn nói không có gì sao? Ngươi có biết người bên ngoài nói như thế nào không?” “Bọn họ nói như thế nào? Ai dám nói bậy ta đánh nát cái miệng của hắn đi!” “Tốt! Mẫu phi ngươi cũng nói qua! Ngươi đi mà đánh nát miệng của nàng a!” “Ta… Nàng… Nàng nói cái gì?” “Nàng nói nàng tình nguyện ngươi thú kỹ nữ kia còn tốt hơn! Nàng nói ta ngay cả một kỹ nữ cũng không bằng!” Ngoài cửa Lôi Thế Hiên và Tiêu Dục Kỳ trao đổi một ánh mắt kinh ngạc, bọn họ lui ra sau một cây cột tiếp tục ‘Nghe lén’. Tiếng cãi vã bên trong không ngừng nghỉ — “Nàng thật nói như thế… Duệ Hi, trước nay ta thật sự chưa từng nghĩ như vậy. Mà mẫu phi ta… Nàng chính là khẩu bất trạch ngôn (2), ngươi không cần để trong lòng được không?” Nói không lựa lời “Ta có thể không để trong lòng sao? Hiện tại toàn bộ người trong thiên hạ đều biết ngươi thú một nam nhân không sinh được hài tử! Mọi người đều nói ngũ Vương gia phải tuyệt hậu rồi!” “Duệ Hi, không có hài tử thì thế nào? Ngươi trước kia cũng không để ý việc này a…” “…” Bên liên tục biểu hiện kích động giờ trầm mặc. “Hơn nữa, Hoàng Thượng người còn không phải giống chúng ta? Người cũng chưa từng để ý ánh mắt của người khác a…” Bên ngoài Lôi Thế Hiên khẽ chọn mi, Tiêu Dục Kỳ lúng túng nhìn hắn một chút, lại vội vàng dời mắt. “Ngươi cho rằng ta không nghĩ sao… Hoàng Thượng bất luận làm cái gì cũng không ai dám hỏi duyên cớ, nhưng ta không giống…” “Duệ Hi…bên Hoàng Thượng họ cũng không phải thuận buồm xuôi gió, Thái hậu cũng từng trăm phiên cản trở…Nhưng họ bây giờ còn không phải hạnh phúc tư thủ cùng một chỗ?” “…” “Chỉ cần tiếp tục kiên trì, chúng ta cũng sẽ làm được”. “…” “Duệ Hi…” Tiếng vang bên trong bắt đầu yếu ớt, đối thoại của hai người trở nên mơ hồ không rõ. Lôi Thế Hiên thản nhiên cười, hắn kéo Tiêu Dục Kỳ còn đang trong trạng thái kinh hoàng đứng dậy, hai người dắt tay nhau lặng lẽ ly khai đình viện. Họ không nói gì đi một đoạn đường, Lôi Thế Hiên bỗng nhiên dừng lại, ôm Tiêu Dục Kỳ trốn ra phía sau hòn non bộ. Ngay sau đó hắn không khỏi phân trần nâng khuôn mặt đối phương lên hôn. Tiêu Dục Kỳ e lệ đáp lại hắn, hai người vong tình ôm hôn. Tình cảm dường như đã không cần ngôn ngữ biểu đạt. Không biết qua bao lâu, họ rốt cuộc tách ra. Tiêu Dục Kỳ nhìn vào đôi mắt thâm thúy của Lôi Thế Hiên, trong mắt đối phương phản chiếu hình ảnh mình, giống như trong thiên địa chỉ có y tồn tại, tin tưởng trong mắt mình cũng vậy… “Thế Hiên…” Tiêu Dục Kỳ vô thức gọi tên hắn. “Gì đó?” “Chúng ta nên làm sao bây giờ?” “Cái gì làm sao bây giờ?” Tiêu Dục Kỳ ánh mắt mê ly hỏi: “Chúng ta sau này làm sao bây giờ? Người kế vị của ngươi làm sao bây giờ…?” Lôi Thế Hiên ôn nhu vuốt tóc y. “Ngươi không cần lo lắng, dù sao cũng sẽ có biện pháp”. “Biện pháp…?” Tiêu Dục Kỳ không xác định, còn có biện pháp nào giải quyết sao? “Đúng vậy…Ta có nhiều đệ đệ như vậy, còn sợ tìm không thấy người kế vị sao?” Lôi Thế Hiên nửa trêu đùa nói. “Sá?” Tiêu Dục Kỳ nhất thời nghẹn lời — hắn nói thật sao? Lôi Thế Hiên ôm y vào lòng, hắn nhìn về phương xa, ung dung nói: “Sở dĩ ta muốn ngôi vị hoàng đế này, chính là vì bảo hộ ngươi. Cho nên, mặc kệ tương lai do ai đến kế thừa, chỉ cần hắn không gây trở ngại chúng ta là được…” “…” Tiêu Dục Kỳ chấn kinh đến không biết nói gì cho phải. Lôi Thế Hiên cười tự giễu. “Ngươi có thể nói ta hung vô đại chí (3), dù sao ta cũng thừa nhận”. Hắn dừng một lát, “Ta không biết, bản thân mình từ khi nào bắt đầu biến thành như vậy… Dường như hết thảy mọi việc ta làm đều chỉ là vì ngươi… Không còn mục tiêu phấn đấu khác…” (3) không có chí lớn Tiêu Dục Kỳ như trước không nói gì. Y còn có thể nói cái gì? Đối mặt với một nam tử yêu mình như vậy, y còn có thể nói cái gì? Điều duy nhất hiện tại y có thể làm, cũng chỉ dùng tận lực ôm lại hắn. Lôi Thế Hiên khẽ hôn đỉnh đầu y. “Ta cũng cảm thấy mình thật nhu nhược…Nhưng mà, chỉ cần ngươi vĩnh viễn ở bên cạnh ta, ta nhu nhược một chút thì tính là cái gì chứ?” Tiêu Dục Kỳ ở trong lòng hắn lắc đầu, lệ bắt đầu đong đầy viền mắt y. “Không phải, không phải…” Tiêu Dục Kỳ nghẹn ngào: “Chỉ là… Ta không đáng để ngươi làm như vậy…” “Ngươi đáng giá”. Lôi Thế Hiên kiên định nói, “Từ lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, ta đã biết, ngươi đáng giá”. Tiêu Dục Kỳ ôm thắt lưng hắn, y hít sâu mấy hơi làm cho chính mình lãnh tĩnh lại. “Dục Kỳ…” Tiêu Dục Kỳ ngẩng đầu, chủ động điểm cao chân. “Ta yêu ngươi…” Lời tỏ bày tựa như một hơi thở tiêu thất giữa hai đôi môi đan vào nhau. Nơi thềm ngọc hoa sen hồng phấn lay động trong gió nhẹ, lá sen xanh biếc bập bềnh theo làn sóng lăn tăn. Giữa những khóm hoa, trong vòm lá, truyền ra từng lời nói vĩnh hằng — “Ta yêu ngươi…” — TOÀN VĂN HOÀN —