Trữ Khanh Khanh còn trong trạng thái hít thở không thông nhìn chằm chằm vào Độc Miệng Vương Gia, hai mắt cũng không nháy, nửa phần bất động. Không phải là bởi vì háo sắc, nàng chính là đang đợi cái rung động nháy mắt này, lấy tốc độ trước giờ chưa từng có, độ chính xác đời chưa từng thấy dđlqd, trong nháy mắt móc ra miếng bùa từ cái hà bao nhỏ kia, ngón trỏ cùng ngón cái lôi ra, xé nó! Như Lai Ngọc đế Quan Âm Bồ Tát Thượng Đế Thánh mẫu Maria Jesus các loại đại thần, xin cho tấm bùa này có hiệu quả đi! Có lẽ do cầu nguyện của nàng quá "chân thành" , một đạo ánh kim quang hiện lên, tiểu thích khách vốn nên bị bóp trong tay, trong nháy mắt liền biến mất tại chỗ. Trong gió đêm, chỉ còn cái thứ bạch sắc kia, trong suốt, nước miếng tràn trề tình yêu sâu sắc , vẫn còn ở trên mu bàn tay như chạm ngọc của Vương Gia , hơi dao động, dãn dài, dãn ngắn. . . . . . TiểuThưXàdđlqđ Từ Sách vẫn theo ở phía sau, không dám nhìn tới sắc mặt của Vương Gia dưới ánh trăng. Hắn chẳng thể nghĩ đến, thực lực của tiểu nha đầu cách biệt Vương Gia một trời một vực, mà lại có thể chạy trốn từ tay vương gia. Hơn nữa, lại để lại trên tay vương gia thứ đó, may mà chạy thoát, nếu không gặp Vương Gia, vậy cuộc sống sau này. . . . . . Một khắc đồng hồ sau, Vương Gia đứng từ trạng thái cứng đờ rốt cuộc cũng từ từ quay đầu lại, thấy vẻ mặt cảm thán của Từ Sách, "Hâm mộ à?" "Không hâm mộ." Từ Sách vội vàng lắc đầu, hắn tuyệt đối không hâm mộ loại chuyện nước miếng này .TiểuThưXàdđlqđ Vương Gia chậm rãichắp tay sau lưng, rất hiểu rõ gật đầu, mang theo một tia lý giải, "Không có người ái mộ, không hiểu bị theo đuổi rất khổ sở." Từ Sách: ". . . . . ." *** "Oh my God, đây là xuất hiện ở chỗ nào?" Trên đường cái náo nhiệt, trong một góc không gây chú ý, đột nhiên chợt lóe, xuất hiện một thiếu nữ bộ dáng mờ mịt, cánh tay đỡ eo, nhìn chung quanh. Miếng bùa mà Lão Đạo Sĩ nhét , thật vẫn có tác dụng, nhìn chung quanh một lần, xác định tên Độc Miêng Vương Gia kia không thể bắt kịp, rốt cuộc thở dài thở dài nhẹ nhõm một hơi.dđlqđ Hoàn hảo nàng thông minh, nghĩ đến nam nhân cầm đại đao kia bị thiêu sạch, có thể phân tích ra tên Vương Gia này nhất định là một nam nhân thích sạch sẽ. Phun một đống nước miếng trên tay hắn, còn không buồn nôn chết hắn! Bóp cổ nàng, xem nàng dễ bị khi dễ vậy sao? Trước mắt là đã chạy thoát, nhưng mà, những vấn đề mới lại tới ---- Nàng vốn chỉ nghĩ xé cái bùa đó, có thể trở lại nhà mình, nhưng bây giờ vừa nhìn, người đi qua đầu hẻmđều mặc đồ cổ trang không sai biệt lắm với tên Vương Gia kia, xung quang cũng toàn là nhà gỗ tràn đầy nét cổ kính. Nàng cũng sẽ không cho là mình đến trường quay, hai phía xung quanh đây cũng không có bất kì dụng cụ quay phim nào.dđlqđ Hình như đúng là xuyên qua thật. Suy nghĩ một chút, Trữ Khanh Khanh móc hà bao ra lục lọi, thất vọng thở dài. Vốn chỉ muốn nhìn một chút bên trong có còn tấm bùa nào không, ai ngờ lật qua lật lại cũng không nhìn thấy thứ gì, xem ra lão đạo sĩ kia cũng chỉ chuẩn bị cho nàng chút đó . Mặc dù có chút mất mát,dđlqđ nhưng không bị bóp chết cũng rất tốt rồi. Khó được thấy kiến trúc cổ kính như vậy, nàng cũng coi như đi ra ngoài du lịch, thưởng thức một chút đi. Đây chính là ưu điểm củaTrữ Khanh Khanh, mặc kệ là đại sự xấu cỡ nào, nàng đều sẽ cố gắng nhìn một ít mặt tốt trong đó, tránh cho để cho tâm tình của mình trở nên quá kém. Thả hà bao vào lại trong túi, Trữ Khanh Khanh phát hiện có chút không đúng, y phục của nàng hình như bị thay đổi nha! Lúc trước nàng rõ ràng mặc cái áo khoác nhẹ cùng quần jean, như thế nào bây giờ lại là một thân váy tím?TiểuThưXàdđlqđ Túm cái góc váy nhìn trái nhìn phải, nàng rốt cuộc xác định được, tuy là bẩn thỉu, nhưng y phục quả thật đã bị thay đổi, tay của nàng hình như cũng nhỏ hơn so với trước kia!