Lâm Khinh Khinh là con gái của hắn vừa mới đến Kinh thành, hắn không đến mức cứ như vậy mà trao chí bảo trong nhà ra.
Ninh Khanh Khanh liếc mắt nhìn Từ Sách, người bên cạnh vương gia kia, thật đúng là không thể xem thường, "Là ý tứ gì, hắn còn có thể đoạt lại ư? Đây là do Vương Gia của các ngươi mở miệng yêu cầu."
Từ Sách nhìn nàng nói: "Phải biết rằng, không ai dám đoạt đồ của Vương Gia."
Lần này Ninh Khanh Khanh dường như rõ ràng.
Lâm Bất Vi cho nàng bông hoa bảo bối này, tất nhiên trong lòng không phục. Nói không chừng đáy lòng đã nghĩ được ý tưởng không đứng đắn gì, lan truyền chút tin tức ra ngoài, nói bảo bối này rơi vào tay nàng.
Vẫn nói dân thường vô tội, giữ ngọc thành có tội.
Hiện tại trình độ võ nghệ của nàng, chính là còn yếu, người khác muốn cướp, khẳng định rất đơn giản.
Còn không bằng cho Phượng Phi Bạch. Nghĩ như vậy, đáy lòng cũng thoải mái hơn nhiều.
Ninh Khanh Khanh đang nghĩ ngợi, bên ngoài viện truyền đến một đạo âm thanh nhẹ nhàng khoan khoái, "Tiểu Sách Tử, ta đang muốn tìm ngươi đây, sao ngươi lại chạy đến nơi này rồi?"
Ngay sau đó một nam nhân da trắng nõn, hình dạng thanh tú, vóc người thấp hơn nửa cái đầu so với Từ Sách vọt vào trong phòng. Hắn cũng giống như Từ Sách, đều là người bên cạnh Phượng Phi Bạch, tên là Dương Thiếu Thần.
"Vương Gia phải chăng là mang theo nha hoàn về đến phủ rồi? Nên mang về sớm hơn! Tất cả người trong phủ này đều là nam nhân, mỗi ngày đều phải ở chung với những nam nhân cao lớn thô kệch như các ngươi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, khuynh hướng tình dục của ta cũng có chuyện. Mau nói cho ta, tướng mạo của nha hoàn kia có đẹp hay không?"
Từ Sách trầm lặng.
Dương Thiếu Thần đánh cánh tay hắn một cái, "Ngươi đừng có im lặng a, nói mau!"
Từ Sách nhìn về phía góc phải, vẻ mặt có điểm tế nhị.
Cuối cùng Dương Thiếu Thần cũng cảm giác được có điểm không đúng. Vừa quay đầu nhìn, thì thấy vị thiếu nữ dựa vào góc bên phải, mặt mày thanh tú, vóc dáng nhỏ bé và yếu ớt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay, chính là một đôi mắt giống như trăng sáng, đang hướng hắn phô ra hàm răng nhỏ trắng sáng.
Xinh đẹp như vậy!
Hắn dùng khuỷu tay đánh mạnh Từ Sách một cái, dùng ánh mắt truyền lời
Ngươi rốt cuộc có phải là huynh đệ hay không, tiểu mỹ nữ ở chỗ này, ngươi cũng không mở miệng? Để hắn còn lưu lại ấn tượng tốt đẹp đầu tiên cho tiểu mỹ nữ chứ.
Từ Sách thản nhiên liếc mắt nhìn Dương Thiếu Thần, "Chỗ Vương gia còn có việc, ta phải đi đến đó."
Không có nghĩa khí, đi đi đi đi.
Dương Thiếu Thần xoay người đi, chỉnh lại cổ áo, vuốt vuốt mái tóc, lúc này mới quay người lại, "Ngươi chính là Lâm cô nương sao. Tại hạ là thống lĩnh thị vệ bên cạnh Thất Vương gia, Dương Thiếu Thần, thật cao hứng khi gặp cô nương."
Nếu như lúc vừa rồi không thấy được bộ dáng khẩn cấp vội vàng của hắn, thì phong thái thanh nhã nhanh nhẹn trước mắt, cùng dáng vẻ nhã nhặn này có lẽ rất đáng được để ý đến. Nhưng mà, lúc này nhìn
Ninh Khanh Khanh dứt khoát nở nụ cười, "Dương thống lĩnh thật sự hài hước, hân hạnh được gặp ngài."
Dương Thiếu Thần nghe xong lời này, đã biết rõ ấn tượng đầu tiên mình lưu lại không được tốt, khiến tiểu nha hoàn xinh đẹp này phát sinh hiểu lầm. Nhưng mà nàng nói chính mình hài hước, sai đã có cách sửa.
Nam nhân a, người dí dỏm khôi hài cũng không kém mấy so với người nhã nhặn có lễ.
Dương Thiếu Thần lại khôi phục sự tự tin, nhìn Ninh Khanh Khanh nói: "Lâm cô nương, ngươi đến phủ, nếu như có cái gì không hiểu, có thể tới tìm ta."
Ninh Khanh Khanh nhìn bộ dáng buồn cười của hắn, "Mới vừa rồi ngươi cứ nói trong phủ đệ tất cả đều là nam? Ta thấy phủ của người khác đều có nha hoàn a."
"Đâu phải!" Dương Thiếu Thần thở dài một hơi, nói: "Trước kia cũng có, nhưng mà mọi người đều không chịu nổi lời nói của Vương gia, thường xuyên khóc sướt mướt, không chịu nổi nên chạy hết." Nhưng khổ cho đám nam nhân độc thân bọn họ, cả ngày cũng khó được nhìn thấy một nữ nhân.
Truyện khác cùng thể loại
104 chương
21 chương
101 chương
109 chương