Phượng Phi Bạch quay đầu nhìn Ninh Khanh Khanh, âm thanh có chút lo lắng, "Nếu như không đến đuợc chỗ Bổn vương , hoặc nếu là đi nhầm cửa, làm sao bây giờ?" "Ta đâu có ngốc như vậy." Thất vương phủ lớn như thế, tùy tiện tìm nguời bất kì hỏi một chút cũng có thể đến a. Phượng Phi Bạch nhìn chăm chú vào hai mắt nàng "Nói thật, Bổn vương không tin." ". . ." Ninh Khanh Khanh cắn răng, dứt khoát không để ý tới hắn, nhìn về phía Lâm Bất Vi mà nói: "Cha nói con muốn cái gì, liền cho con cái đó, đúng không!" Đôi mắt thanh tú của Phượng Phi Bạch chuyển tới trên mặt Lâm Bất Vi "Lâm đại nhân rất là yêu thuơng đối với nữ nhi, nàng đến quý phủ của ta làm nha hoàn, cũng cần tặng đồ a." Lâm Bất Vi sao có thể không vâng lệnh theo lời nói "Tiểu nữ muốn tới vương phủ, sợ gây thêm phiền toái cho Thất vương gia, chỉ có thể hết sức giảm bớt." "Thêm phiền toái, đó là khẳng định." Phượng Phi Bạch nhìn Ninh Khanh Khanh, ánh mắt đều tràn ngập bốn chữ"Hậu hoạn vô cùng " mà nói "Linh lực thấp như vậy , không làm được chuyện gì." Ngươi mới phiền toái, mới không làm được chuyện gì thì có. Ninh Khanh Khanh trong lòng không phục, nhưng mà ngoài miệng tuyệt không phản bác. Ngộ nhỡ nàng nói chính mình rất có khả năng, rồi tên tiện Vương Gia này liền tính toán để cho nàng một mình bao mọi chuyện cả vương phủ này thì sao? Chuyện này, hắn thật đúng là dám làm. Lâm Bất Vi cũng không biết Phượng Phi Bạch nói lời này là có ý tứ gì "Xin Thất vương gia rộng lòng tha thứ." "Thế nhưng Bổn vương lại không thích rộng lòng tha thứ." Không thích rộng lòng tha thứ? Lâm Bất Vi không hiểu Phượng Phi Bạch nói chuyện là có ý gì, hắn đã nói với giọng điệu khiêm nhường đến thế, chẳng lẽ còn khiến cho Thất vương gia bất mãn? Không đúng a. Thất vương gia mặc dù là người không dễ chọc. Chínhlà không động đến hắn, Thất vương gia là sẽ không mất công sức suy tính nhằm vào người khác.Truyện edit ở d.iễn đ,àn L.ê Qu,í Đô_n, các bạn đọc ở nơi nào ghi "cứ việc lấy truyện từ diễn đàn Lê Quí Đôn mà ko cần xin phép" là ủng hộ đám bất lịch sự, là tự hạ thấp mình. Quyết định do các bạn. Nhìn hắn nghi hoặc thương cảm, Phượng Phi Bạch gặp phải trường hợp này liền khẳng khái mở miệng, "Cho nên Lâm đại nhân muốn đưa, thì cứ đưa thứ gì thực dụng một chút. Chỗ ở của ngươi không phải có gốc Thoát Cốt Thủy Phù Dong sao? Nghe nói nó có khả năng tăng tiến việc hấp thu linh lực, vừa lúc có khả năng đưa cho nàng." Lâm Bất Vi kinh hãi. Thoát Cốt Thủy Phù Dong chínhlà một trong số không nhiều lắm đồ quý của Lâm gia . Nó có thể sau khi hấp thu thiên địa linh lực, lại lấy phương thức phiến lá hô hấp , loại bỏ tạp chất rồi liền phóng xuất ra. Trưng bày một gốc cây Thoát Cốt Thủy Phù Dong ở trong phòng, có thể gia tốc thăng cấp Đại Linh Sư địa vị thấp hèn như cấp bậc Võ Linh . Do vậy nó chính là thứ mà tất cả Võ Linh giả tu luyện đều muốn có. Mà một gốc cây này của Lâm gia , càng là báu vật khó gặp ngàn năm , là Lâm gia tổ tiên , ngẫu nhiên cơ duyên có được. Ninh Khanh Khanh cũng không biết có thứ tốt như vậy, nhưng mà nàng lại biết nắm bắt tâm tư a!Truyện edit ở d.iễn đ,àn L.ê Qu,í Đô_n, các bạn đọc ở nơi nào ghi "cứ việc lấy truyện từ diễn đàn Lê Quí Đôn mà ko cần xin phép" là ủng hộ đám bất lịch sự, là tự hạ thấp mình. Quyết định do các bạn. Vừa nhìn vẻ mặt của Lâm Bất Vi, nàng đã biết rõ cái này khẳng định là thứ tốt! Đôi mắt xoay tròn vừa chuyển, cũng không trách Phượng Phi Bạch xen mồm cắt đứt việc nàng bắt bí . Vì thế, nàng lập tức phụ hoạ cùng với lời của hắn: "Cha a. . . , con cũng không cần nhiều hơn, cứ đưa con gốc hoa này là được rồi!" Nàng nói chính là rất không thèm để ý chút nào, hình như cái nàng muốn chỉ là một cây cỏ đuôi chó nào đó ở ven đường, làm bên cạnh đã có người không nghe nổi nữa. Cây Thoát Cốt Thủy Phù Dong này, trong ngày thường đều là trưng bày ở trong phòng Lâm Dong Dong , chuyên môn dùng để cho nàng tăng lên linh lực. Hiện tại Ninh Khanh Khanh xuất hiện . Trên yến hội giật cây trâm của nàng, để cho nàng mất mặt không nói, vẫn còn cho nàng ăn bạt tai. Đúng là nàng vẫn chưa thể đáp trả, nào ngờ hiện tại lại còn muốn cây Thoát Cốt Thủy Phù Dong của nàng ! Nàng đuợc Lâm Bất Vi và Lâm phu nhân nâng niu ở trong lòng bàn tay mà lớn lên, chưa từng có chịu qua uất ức như vậy , trước mắt cũng nữa không nhịn được, sắc mặt sầm xuống, trở tay rút thanh kiếm của thị vệ bên cạnh , đâm về hướng tới Ninh Khanh Khanh.Truyện edit ở d.iễn đ,àn L.ê Qu,í Đô_n, các bạn đọc ở nơi nào ghi "cứ việc lấy truyện từ diễn đàn Lê Quí Đôn mà ko cần xin phép" là ủng hộ đám bất lịch sự, là tự hạ thấp mình. Quyết định do các bạn. "Ngươi cái đồ tiện nhân không biết xấu hổ, hãy xem ta hôm nay giết ngươi!"