Edit : Vĩnh Hoài An
Beta : Angelina Yang
"Lâm Khinh Khinh, ngươi vì muốn hấp dẫn ánh mắt của Bổn vương, thật sự là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào a!"
Liền ở trong bầu không khí căng thẳng này, âm thanh Phượng Phi Bạch chậm rì rì mà nhàn hạ vang lên, hắn nhếch mép cười mỉm, vẫn dạng hoàn toàn lạnh lùng như trước. Ngón tay khẽ mân mê nhẹ nhàng trên chén ngọc , đôi mắt nheo nheo nhìn Ninh Khanh Khanh. Tư thế thanh tao, khiến cho người ta không tự chủ được mà bị hắn hấp dẫn.
Chính là Ninh Khanh Khanh chỉ nghĩ muốn băm vằm hắn ra. Người này vừa mới mở miệng, tuyệt đối không có chuyện tốt. Tinh thần nàng trong nháy mắt căng thẳng cao độ, để ngăn chặn lại rơi vào bẫy rập gì.
"Tất cả điều này đều phát ra từ nội tâm ta, không có nửa điểm giả dối."
"Phải không? Ngươi tự nhiên như vậy, thật sự là khiến Bổn vương nhìn tâm tình kích động, tay cũng không nhịn được run run."
Phượng Phi Bạch hướng cho Ninh Khanh Khanh nhìn về chỗ đó, trong mắt lộ ra ánh sáng dập dờn. Hiện rõ một vẻ thản nhiên hờ hững dấu ở trong đó, nụ cười như có như không. Ninh Khanh Khanh nghĩ thầm, tâm tình ngươi kích động như thế, trước tiên là kích động đến run chân tay đi, sau đó kích động cho ngươi động kinh là tốt nhất.
Có điều ngay lập tức, nàng mong muốn nhất là Phượng Phi Bạch có lẽ không nên động đậy đi.
Bởi vì ngón tay hắn vừa hơi động một cái, một mặt dây chuyền liền lấp ló ở giữa ngón cái và ngón trỏ của hắn.
Mặt dây chuyền của nàng!
Ninh Khanh Khanh trừng mắt nhìn Phượng Phi Bạch, người kia vậy mà vẫn cười thản nhiên được, nụ cười hồn nhiên vô cùng, không nhìn ra một ít ý uy hiếp cùng địch ý nào, chỉ là ngón tay lại tiết lộ sự căng thẳng.
Hít một hơi thật sâu, Ninh Khanh Khanh nhắm chặt mắt mình, lại mở mắt ra, đôi mắt sáng chỉ có một thần sắc ngượng mộ, nàng yêu kiều, xấu hổ mà mở miệng,
"Thất vương gia thật sự là có đôi mắt tinh đời. Tiểu nữ quả là bởi vì ái mộ vương gia, nhưng mãi không được Vương Gia chú ý. Nên mới không thể không làm vài động tác khác với trong ngày thường. Để khiến cho Vương Gia chú ý."
Thiên Thịnh Đế nhìn khí chất Ninh Khanh Khanh đột nhiên thay đổi, có điểm không phản ứng kịp.
Hiện tại người trẻ tuổi, đều là phong cách như thế này sao?
Lâm Bất Vi ánh mắt cũng có chút kinh ngạc, Lâm Khinh Khinh và Thất vương gia đã sớm quen biết?
Phượng Phi Bạch nắm mặt dây chuyền trong tay không chỉ quay tròn mà còn xoay quanh, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập hoài nghi, "Không phải chính là ngươi vừa mới nói những động tác này là tự nhiên phát ra từ tận đáy lòng sao?"
Ninh Khanh Khanh rất sợ hắn thật sự xảy tay a, nên mở miệng nhanh chóng đáp "Đâu có đâu có. Đó là bởi vì ta dù sao cũng là thiếu nữ, tương đối thẹn thùng, vốn tưởng rằng có khả năng che dấu trước đây. Nào ngờ tới Thất vương gia thông minh như vậy lại nhìn xa trông rộng, có một không hai, thông minh tuyệt luân, liếc mắt, a, không, chỉ dùng nửa con mắt liền xem thấu sự che dấu của ta. Dưới ánh mắt Hỏa Nhãn Kim Tinh của ngài, ta liền không hề che dấu nữa, thản nhiên thừa nhận!"( Dùng thành ngữ rất tốt nhưng ta thì rất không tốt a)
"Thành ngữ dùng không sai." Phượng Phi Bạch khen ngợi gật đầu, nhẹ nhàng mà nói: "Chính là không nên bảo nhiều ưu điểm như vậy của Bổn vương đều một lúc mà bại lộ trước mặt người khác, hơi chút không khiêm tốn rồi."
Ta cũng không muốn nịnh bợ như vậy được không? Ngươi có bản lãnh trả lại mặt dây chuyền cho ta a, ta tuyệt đối không khen ngươi!
Một chữ cũng không khen!
"Khụ khụ. . ." Thiên Thịnh Đế nghe lời nói Phượng Phi Bạch, Thất đệ thật sự là trước sau như một, một điểm cũng không. . . Khiêm nhường a, nhưng mà những lời Ninh Khanh Khanh nói ra, khiến Thiên Thịnh Đế cũng đồng ý với cách nói của Phượng Phi Bạch.
Nào có nha đầu nhà quê thế này, không có dạy dỗ còn có thể nói nhiều thành ngữ như vậy.
Xem ra Lâm Khinh Khinh này quả nhiên là yêu mến Phi Bạch, vừa rồi mới có thể cố ý làm ra khoa trương như vậy. cho Thất vương gia?"
Thiên Thịnh Đế tra hỏi, Ninh Khanh Khanh rất muốn trả lời không có, nhưng mà không được, trước mắt giả ngây giả dại cũng không thành, nàng chỉ có thể trái lương tâm mà mở miệng. . .
Truyện khác cùng thể loại
104 chương
21 chương
101 chương
109 chương