CHƯƠNG 9 Vân Lạc nắm tay Liên Ngu Sơn, dọc một đường đi vừa đi vừa nhìn y cười. Liên Ngu Sơn vẫn cúi thấp đầu, vài lần trộm liếc sang Vân Lạc đều bắt gặp ánh mắt của hắn, không khỏi lại ngượng ngùng, sắc mặt càng đỏ. (by Tịch Vu) Hai người cứ như vậy ngươi liếc liếc ta, ta nhìn nhìn ngươi, bất tri bất giác đã đi được một đoạn đường dài, Hỉ Hoàn nhìn sắc trời không còn sớm, cuối cùng nhịn không được nói:“Thiếu gia, Liên công tử, chúng ta là đang đi đến nơi nào a?”Vân Lạc dừng bước, dùng ánh mắt mang ý hỏi liếc về phía Liên Ngu Sơn. (by Tịch Vu) Liên Ngu Sơn ngẩng đầu lên nhìn quanh bốn phía, mờ mịt nói:“Chúng ta sao lại đi đến tận nơi này?”Vân Lạc nói:“Ta không biết a. Ta là đang đi theo ngươi nha.” Liên Ngu Sơn đáp:“A? Chính là…..chính là ta đang đi theo ngươi mà……” Vân Lạc cười nói:“Ta mới đến đây, lại không biết nơi này, ngươi đi theo ta làm cái gì.” Liên Ngu Sơn xấu hổ nói:“Kia, chúng ta đi nơi nào bây giờ?” Vân Lạc cười tủm tỉm nhìn y:“Ngươi là gia chủ a, ngươi nói đi nơi nào liền đi nơi đó.” Liên Ngu Sơn ngẫm nghĩ, nói:“Thái….ân, ngươi, các ngươi tới Tân Châu, hiện đang ở nơi nào a?” Vân Lạc còn chưa nghĩ đến vấn đề này, Hỉ Hoàn ở bên cạnh đã vội tiếp lời: “Liên công tử, chúng ta hôm nay vừa mới đến Tân Châu, còn chưa kịp tìm nơi dừng chân.” Vân Lạc lập tức nói:“Hay đến nhà ngươi đi, bất quá đừng cho Liên Thái thú biết thân phận của ta.” Liên Ngu Sơn nói: “Phụ thân cùng mẫu thân đã về quê ở Tấn Châu tảo mộ, hiện không có ở trong phủ, phải qua tiết Thanh minh mới trở về.” Vân Lạc nghe xong liền mừng rỡ. Bây giờ mới qua hai ngày đầu tháng ba, phải đến ngày tám mới là tiết Thanh minh, từ Tấn Châu quay lại Tân Châu còn ít nhất nửa tháng nữa, vậy hắn chẳng phải là có thể cùng tiểu thư ngốc thoải mái gặp nhau sao? (by Tịch Vu)Liên Ngu Sơn thấy hắn sắc mặt vui vẻ, liền đỏ mặt lên, trong lòng cũng âm thầm cao hứng. Hỉ Hoàn cười nói:“Như thế thật đúng lúc, cũng tiết kiệm được lộ phí của chúng ta.” Liên Ngu Sơn mang Vân Lạc về nhà. Vân Lạc thấy phủ đệ mộc mạc trang nhã, bày biện đơn giản thanh tao, nhưng là có mấy cái sân thật lớn, tôi tớ lại chỉ có năm ba người.Liên Ngu Sơn nói: “Gia phụ không thích phô trương, lại ưa tĩnh lặng, cho nên trừ bỏ quản gia Trần bá, trong nhà không có mấy người tôi tớ, chỉ sợ sẽ hầu hạ ngươi không tốt.”Vân Lạc không để ý nói:“Làm gì phải nhiều chuyện như vậy.” Hỉ Hoàn vội nói:“Không phải còn có ta sao.” Trần bá đi ra tiếp đón khách nhân. Trừ bỏ Diêm Chí, đây là lần đầu tiên Liên Ngu Sơn mang theo bằng hữu về nhà, không khỏi cao thấp đem Vân Lạc đánh giá một phen. Trần bá cùng mấy tôi tớ đều là người của Liên gia ở nơi này mới vài năm, không nhìn ra được thân phận của Vân Lạc. Nhưng thấy Vân Lạc tuấn tú lịch sự, khí vũ bất phàm, giơ tay nhấc chân đều phát ra một bộ dáng quý phái, cũng biết là vị khách quý. (by Tịch Vu) Vân Lạc được an bài ở ngay trong tiểu viện của Liên Ngu Sơn, ở cách vách với phòng y. Hai người dùng qua bữa tối, Liên Ngu Sơn liền dẫn hắn đến chỗ nghỉ, nói:“Nhà của ta có chút đơn sơ, sợ ngươi ở sẽ không thoải mái.”Vân Lạc không chút nào để ý, tiến lên nắm chặt tay Liên Ngu Sơn, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư ngốc, hôm nay ta thật là cao hứng.”Liên Ngu Sơn lại đỏ mặt, nhỏ giọng nói:“Thái tử điện hạ còn nhớ rõ ta, ta…ta thật vô cùng cao hứng.” Vân Lạc tinh tế nhìn y, nói:“Ngươi so với trước càng đẹp hơn.” Liên Ngu Sơn nói:“Cũng không phải là nữ nhân mà.” Vân Lạc hì hì cười, nói:“Để cho ta ôm một cái, xem xem ngươi là béo hay vẫn gầy như vậy.” Nói xong cũng không thèm xem y có đồng ý hay không, thân thủ ôm lấy. Liên Ngu Sơn quẫn bách vô cùng, rồi lại không nỡ đẩy hắn ra. Muốn nói cái gì đó để phá vỡ loại không khí vô cùng mờ ám này, cố tình trong đầu lại là một mảnh hỗn độn như tương hồ, cái gì cũng đều không nghĩ ra. Vân Lạc nhắm mắt lại, tựa đầu chôn mặt vào cổ Liên Ngu Sơn, lẩm bẩm nói:“Tiểu thư ngốc, ta rất nhớ ngươi.”Liên Ngu Sơn trong phút chốc hốc mắt liền đỏ lên, trong lòng cảm thấy chua xót, liền nắm lấy cánh tay hắn. Hai người lẳng lặng ôm nhau một lúc lâu, Liên Ngu Sơn đột nhiên hít một ngụm khí, nói: “Ngươi, ngươi làm cái gì hả?”“…Ân?” Vân Lạc không chút để ý đáp lại, dần dần đem môi hướng về phía trước, từ cái cổ trắng nõn tiến đến bên tai, hé miệng, đưa vành tai mượt mà đầy đặn ngậm vào miệng.“Đừng…..đừng nháo…..”Liên Ngu Sơn cả người run rẩy dữ dội, hai chân như nhũn ra. (by Tịch Vu) Vân Lạc một tay ôm lấy thắt lưng của y, một tay luồn vào trong mái tóc dày dặn của y, ôm lấy thân thể y. Đôi môi vừa bận rộn khiêu khích vừa nói nhỏ:“Giống như gầy đi một chút, ta không thích……” “Dừng…buông……” Liên Ngu Sơn suy yếu vô lực, đầu váng mắt hoa. Y sớm không còn là nam hài ngây thơ năm đó. Từ cái đêm sáu năm trước cùng Vân Lạc chia tay ấy, hắn liền hiểu được tiểu Thái tử cao cao tại thượng, kiêu ngạo bốc đồng này đối mình có bao nhiêu ảnh hưởng. Y năm nay đã gần đôi mươi, đối với tình hình cụ thể tuy rằng không cókinh nghiệm, nhưng cũng biết được Vân Lạc kế tiếp sẽ làm gì, không khỏi có chút hoảng sợ. Vân Lạc nhấc tay một cái, thoải mái đem Liên Ngu Sơn ôm lên, đi vào phòng trong, đưa y thả lên giường. Đăng bởi: admin