Ngu quân như sơn
Chương 19
CHƯƠNG 19
Liên Ngu Sơn biết, y cùng Vân Lạc, từ nay về sau sẽ không thể quay trở lại được những ngày đã qua ấy. Tổ phụ, phụ mẫu, thân thích, nô bộc, thậm chí là toàn bộ gia tộc… Vinh quang cùng huy hoàng của Liên gia toàn bộ đều đã chấm dứt. Tất cả mọi người phải chịu liên lụy, chờ đợi một loại vận mệnh khác. Liên Ngu Sơn thống khổ ôm lấy chính mình, nhưng muốn khóc cũng không khóc được. Gần nửa tháng trước, y còn cùng Vân Lạc ở trong phong cảnh Giang Nam đẹp như một bức tranh tình thâm khắng khít, ảo tưởng về một tương lai tốt đẹp. Chính là mộng càng đẹp, lại càng dễ dàng tan vỡ.
Hạnh phúc, là dễ dàng như thế, lại chỉ gặp thoáng qua mình.Giờ phút này, Liên Ngu Sơn chỉ hy vọng, ít nhất là người nhà được bình an. *********** Bên trong Hoàng cung, ngọn đèn dầu mờ nhạt, một lần lại một lần lay động, phản chiếu bóng hình một người đang ngẩn người. Vân Lạc cô đơn một mình ngồi ở trong thư phòng, cảm thấy được chính mình đã sắp nổi điên. Đả kích một cái lại tiếp một cái, khiến cho hắn thật rối rắm.“Hỉ Hoàn.”“Có nô tài.” “…” Vân Lạc muốn nói gì đó, lại nửa ngày mở miệng không phát ra được. Suy sụp ngồi ở trên long ỷ trong Ngự thư phòng, ngơ ngơ ngẩn ngẩn.Hỉ Hoàn thở dài trong lòng. Vừa rồi Đại Lý tự mới trình lên kết quả thẩm tra sự kiện thích khách, Diêm Chí kia đã thú nhận tất cả hành vi phạm tội. Nguyên lai hắn chính là dư nghiệt của Viêm quốc năm đó, ‘Diêm’ là ‘Viêm’ trong ‘Viêm quốc’, ‘Chí’ là ‘Chí báo thù’. Hắn ở Vân quốc ẩn núp nhiều năm, chính là vì muốn tìm cơ hội để báo mối thù mất nước, hiện giờ cuối cùng cũng đạt được mong muốn. Sắp chết vẫn muốn lôi theo quan lại trụ cột của Vân quốc xuống nước.“Hỉ Hoàn…”Vân Lạc lại gọi một lần.“Có nô tài. Thái tử, ngài có việc gì, xin cứ việc phân phó.” Hỉ Hoàn nhẹ giọng nói. Vân Lạc lại mở miệng, ánh mắt hoảng hốt lướt qua trên mặt hắn, không biết chuyển đến nơi nào, đến cuối cùng cái gì cũng không nói.***************Thiên lao lúc đêm khuya, ẩm thấp oi bức, không khí ngột ngạt. Hỉ Hoàn theo ngục tốt cẩn thận đi vào ngục, con đường yên tĩnh bị tiếng bước chân phá vỡ. Khi rẽ qua ba bốn chỗ ngoằn ngoèo, đến nơi sâu nhất trong lao ngục, nơi đó giam giữ đều là hình phạm tối quan trọng.
Khi đi đến trước cửa ngục lao kia, ngục tốt thấp giọng nói:“Chính là chỗ này.” Hỉ Hoàn nhìn sang hướng bên đó, sâu trong góc tối đen của phòng giam, có một người đang cuộn mình ở trong góc, nhìn không được rõ.“Mở cửa ra.”“Này…”Ngục tốt do dự. Hỉ Hoàn nói:“Ngươi cứ việc mở ra, có việc gì ta chịu.” Liên Ngu Sơn nghe được tiếng va chạm đóng cửa, ngẩng đầu nhìn lên, một bóng người đứng ở phía trước, lại không thể thấy rõ là ai.“Liên công tử.”Liên Ngu Sơn cả người chấn động, giọng nói khàn khàn” “Hỉ Hoàn…?”“Đúng là nô tài.” Liên Ngu Sơn bỗng nhiên toàn thân có khí lực, nhổm dậy giữ chặt lấy Hỉ Hoàn, ai thanh nói: “Hỉ Hoàn, Hỉ…Hỉ công công, ngươi nói cho ta biết, Liên gia ta hiện tại ra sao rồi? Phụ thân ta sao rồi? Mẫu thân ta như thế nào? Tổ phụ ta, nhị thúc ta, bọn họ đều ra sao cả rồi?”Hỉ Hoàn nói: “Liên công tử, ngài đừng kích động. Ngài yên tâm, Liên Văn tương đã từ quan, triều đình đã điều tra rõ sự việc cùng ngài ấy không có quan hệ, lại niệm ngài ấy tuổi tác đã cao, sẽ không truy cứu tội liên đới. Nhị thúc ngài cũng không có việc gì.”Hỉ Hoàn do dự một chút, nói sang chuyện khác:“Liên công tử, ta là tới nói cho ngài biết, Thái tử vài ngày nữa sẽ đăng cơ.” Liên Ngu Sơn chấn động toàn thân, nói:“Đúng vậy, là hắn phái ngươi tới sao?” Hỉ Hoàn lắc đầu, thấp giọng nói: “Là ta tự mình muốn đến thăm ngài.”Liên Ngu Sơn toàn thân giống như bỗng nhiên mất hết sức lực, suy sụp ngã xuống mặt đất. Hỉ Hoàn thấy thế, cảm thấy không đành lòng, nói: “Thái tử tuy rằng chưa nói, nhưng là ta biết ngài ấy rất nhớ thương ngài, bằng không ta cũng sẽ không tới nơi này…”Liên Ngu Sơn khẽ lắc đầu, lộ vẻ sầu thảm nói: “Ta không còn mặt mũi nào gặp hắn…”Hỉ Hoàn không nói gì, sau khi yên lặng một lúc lâu, nói:“Liên công tử, ta phải đi. Ngài…ngài hãy bảo trọng. Thái tử đối ngài, vẫn là có tình a.” “Từ từ.” Liên Ngu Sơn gọi hắn lại, từ trong ngực lấy ra một khối bạch ngọc, nhẹ nhàng áp lên mặt, sau một lúc lâu, chậm rãi đưa cho Hỉ Hoàn, thấp giọng nói:“Hỉ công công, khối ngọc bội này, phiền ngươi giúp ta trả lại cho Thái tử điện hạ. Giúp ta gửi đến một câu…” Liên Ngu Sơn ngẩng đầu lên, thản nhiên nhìn ánh trăng, buồn bã cười, nói:“Từ nay về sau, chúng ta là thiên nhai mạch lộ nhân (là người hoàn toàn xa lạ).” Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
574 chương
40 chương