Vân Lạc nắm tay Liên Ngu Sơn, dọc theo đường đi vừa đi vừa nhìn y cười. Liên Ngu Sơn vẫn cúi thấp đầu, vài lần trộm liếc Vân Lạc, không khỏi lại thấy ngượng ngùng, sắc mặt càng hồng. Hai người cứ như vậy ngươi xem ta ta xem ngươi, mơ hồ đi qua một đoạn đường thật dài. Hỉ Hoàn nhìn xem sắc trời cũng không còn sớm, cuối cùng nhịn không được nói, “Thiếu gia, Liên công tử, chúng ta đây là đi nơi nào a?” Vân Lạc dừng bước lại, dùng hỏi ánh mắt nhìn về phía Liên Ngu Sơn. Liên Ngu Sơn ngẩng đầu nhìn xem bốn phía, mờ mịt nói, “Chúng ta sao lại đến đây?” Vân Lạc nói, “Ta không biết a. Ta theo ngươi đi mà.” Liên Ngu Sơn ấp úng, “A? Nhưng… nhưng ta cũng đi theo ngươi a…” Vân Lạc cười nói, “Ta mới đến, lại không biết nơi này, ngươi theo ta làm cái gì?” Liên Ngu Sơn xấu hổ nói, “Vậy… chúng ta đây đi đâu?” Vân Lạc cười tủm tỉm địa nhìn hắn, “Ngươi là chủ nhà, ngươi nói đi đâu liền đi đến đó.” Liên Ngu Sơn nghĩ nghĩ, hỏi, “Ừ, ân, ngươi… các ngươi tới Tân Châu, đang ở nơi nào a?” Vân Lạc cũng không nghĩ tới vấn đề này. Hỉ Hoàn ở bên cạnh nói, “Liên công tử, chúng ta hôm nay vừa xong Tân Châu, còn chưa kịp tìm chỗ dừng chân.” Vân Lạc lập tức nói, “Đi tới nhà ngươi đi, bất quá tốt nhất đừng cho Liên Thái Thú biết thân phận của ta.” Liên Ngu Sơn đáp, “Phụ mẫu ta quay về tổ trạch ở Tấn Châu để tảo mộ rồi, hiện nay không ở trong phủ, chắc phải qua tiết Thanh Minh mới về.” Vân Lạc nghe vậy mừng rỡ. Bây giờ mới gần hết tháng hai, đến khi xong tiết Thanh Minh, lại tính thời gian đi từ Tấn Châu quay về Tân Châu ít nhất phải nửa tháng nữa; vậy chẳng phải hắn và tiểu thư ngốc có thể tùy ý gặp nhau rồi sao? Liên Ngu Sơn thấy hắn mặt mày rạng rỡ, mặt bỗng đỏ lên, trong lòng cũng là âm thầm cao hứng. Hỉ Hoàn cười nói, “Như thế vừa đúng lúc, tùy ý cho chúng ta đi đây đó.” Liên Ngu Sơn mang Vân Lạc về nhà. Vân Lạc thấy phủ đệ mộc mạc hào phóng, trần thiết đơn giản tao nhã, trong phủ cũng có mấy sân, tôi tớ lại chỉ có vài người. Liên Ngu Sơn nói, “Gia phụ không thích phô trương, lại muốn yên tĩnh, cho nên trừ bỏ quản gia Trần bá, trong nhà không có mấy hạ nhân, chỉ sợ hầu hạ ngươi không tốt.” Vân Lạc vô tình nói, “Làm sao lại nhiều chuyện như vậy.” Hỉ Hoàn vội hỏi, “Không phải còn có ta sao?” Trần bá đi ra nghênh đón khách nhân. Ngoài Diêm Chí, đây là lần đầu tiên Liên Ngu Sơn mang bằng hữu về nhà nên lão cũng không khỏi đem Vân Lạc đánh giá cao thấp một phen. Trần bá hạ nhân Liên gia đều là người ở địa phương mới tìm tới, đương nhiên không nhìn ra được thân phạn của Vân Lạc. Nhưng thấy Vân Lạc tuấn tú lịch sự, khí vũ bất phàm, giơ tay nhấc chân đều có nhất phái quý khí, cũng biết là vị khách quý. Vân Lạc được an bài ở ngay tiểu viện của Liên Ngu Sơn, phòng cách vách phòng y. Hai người dùng qua bữa tối, Liên Ngu Sơn dẫn hắn đi vào chỗ ở, nói, “Nhà của ta có chút đơn sơ, sợ ngươi ở không hợp ý.” Vân Lạc không thèm để ý chút nào, tiến lên giữ chặt tay Liên Ngu Sơn, nhẹ giọng kêu, “Tiểu thư ngốc, hôm nay ta thật là cao hứng.” Liên Ngu Sơn lại đỏ mặt, nhỏ giọng nói, “Thái tử điện hạ còn nhớ rõ ta, ta… ta cũng thật cao hứng.” Vân Lạc tinh tế nhìn y, “Ngươi đẹp hơn trước kia rồi.” Liên Ngu Sơn phản bác, “Cũng không phải nữ hài tử.” Vân Lạc hì hì cười, “Cho ta ôm một cái, xem ngươi là béo hay gầy.” Nói xong cũng không xem y có nguyện ý hay không liền ôm lấy. Liên Ngu Sơn quẫn bách rồi lại nỡ đẩy hắn ra; muốn nói chút gì đó để dánh vỡ không khí có phẩn mờ ám này, nhưng trong đầu dặc lại như tương hồ, cái gì cũng không nghĩ ra. Vân Lạc nhắm mắt lại, tựa đầu chôn ở cần cổ Liên Ngu Sơn, lẩm bẩm nói, “Tiểu thư ngốc, ta rất nhớ ngươi.” Liên Ngu Sơn đột nhiên hốc mắt đỏ lên, trong lòng như lên men, nắm cánh tay hắn. Hai người lẳng lặng ôm ấp một lúc lâu, Liên Ngu Sơn đột nhiên rút một hơi, nói, “Ngươi… ngươi làm cái gì…?” “… Ân?” Vân Lạc không chút để ý hỏi với theo, dần dần đem môi hướng về phía trước, theo cái cổ trắng nõn của y đến  đi bên tai, hé miệng, đưa vành tai no đủ mượt mà của y cắn lấy. “Đừng… đừng làm rộn…” Liên Ngu Sơn cả người run rẩy dữ dội, hai chân như nhũn ra. Vân Lạc một tay nâng thắt lưng y, một tay sáp nhập tiểu khỏa ở ngực y, cố ngụ ở thân thể y. Đôi môi gây xích mích còn nói nhỏ, “Hình như gầy hơn, ta không thích…” “Buông… buông…” Liên Ngu Sơn suy yếu vô lực, đầu váng mắt hoa. Y đã sớm không phải là nam hài ngây thơ của năm đó nữa. Từ một đêm của sáu năm trước, khi cùng Vân Lạc xa cách, y liền hiểu được cao cao tại thượng, kiêu ngạo bốc đồng tiểu thái tử này đối với mình có bao nhiêu lực ảnh hưởng. Năm nay y đã gần đôi mươi, đối  với  tình dục tuy không có kinh nghiệm nhưng cũng biết Vân Lạc kế tiếp sẽ làm cái gì, không khỏi có chút hoảng sợ. Vân Lạc lấy một tay vẫn thoải mái mà đem Liên Ngu Sơn ôm lên, đi vào nội thất, đưa hắn áp lên giường.